Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 41




Editor: Hạnh Hạnh – Beta:Beo

Qua 10 phút Đường Hạnh mới thở lại được.

Cô hít thở sâu một hơi: “Nhất Nhất, anh sao thế?” Hôm nay anh không giống ngày thường cho lắm, chân cô còn nhũn hết cả ra rồi.

Trình Liễm Nhất cũng không biết mình bị làm sao, nhìn Đường Hạnh ngoài cửa, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là muốn hôn cô.

“Không ngờ em lại ở kí túc xá nam.” Trình Liễm Nhất thở hổn hển nói.

“Em làm trong câu lạc bộ Báo tường mà, tối thứ 7 tuần nào cũng phải đi phát báo.” Đường Hạnh giải thích với anh.

Trình Liễm Nhất cười khẽ, con ngươi trong trẻo chỉ toàn hình bóng Đường Hạnh: “Cho nên em vì anh mới tới đây à?”

Đường Hạnh dựa lưng vào tường, ngẩng đầu mắt đối mắt với anh, tủm tỉm cười: “Thế nào? Anh không thích à? Vậy thì lần sao em sẽ phát chỗ khác.”

“Không được đổi!” Trình Liễm Nhất vội vàng nói.

Thấy vẻ mặt tươi cười của Đường Hạnh, anh ho khan một tiếng: “Thứ sáu tuần nào em cũng tới đây phát nhé…

Đường Hạnh ôm báo trong tay, gương mặt vui vẻ nhìn anh, thấy Trình Liễm Nhất trầm tư, cô hỏi: “Anh nghĩ gì thế?”

“Anh đang nghĩ nên đuổi mấy người bạn cùng phòng đi thế nào.” Trình Liễm Nhất cau mày đáp.

Đường Hạnh nhớ tới nụ hôn vừa nãy, mặt cô nóng như lửa đốt, không nói nên lời.

Cô ngước mắt thấy ánh mắt anh đang chăm chú ngắm mình, thẹn thùng nói: “Anh nhìn gì đó?”

“Môi em đẹp quá.” Trình Liễm Nhất cười như không cười nói.

Đường Hạnh mím môi, sao cô lại không hiểu ý anh chứ: “Không cho phép anh nhìn nữa.”

“Được, anh không nhìn.” Trình Liễm Nhất cong lưng, nhẹ nhàng cắn vào môi Đường Hạnh: “Mắt có thể không nhìn nhưng miệng thì vẫn được nhỉ?”

Đường Hạnh nhéo nhẹ eo anh, oán giận nói: “Nhất Nhất, anh nhiễm thói hư tật xấu của người khác rồi.”

“Ừ, bị em chiều hư đó.” Trình Liễm Nhất khẽ cười.

Tim Đường Hạnh đập loạn xạ, gương mặt nóng ran, cuối cùng vẫn bại trận trước anh.

Trình Liễm Nhất cầm tay cô: “Em có muốn xem phòng anh không?”

Đường Hạnh dừng chân, giọng nói đầy ghét bỏ: “Không cần, kí túc xá của con trai chẳng đẹp chút nào.”

“Phòng anh không có mùi lạ, em không muốn xem ga giường của anh à?” Trình Liễm Nhất cười nói.

Đường Hạnh đấu tranh trong đầu hồi lâu, đáp: “Em không có nhiều thời gian đâu, nếu anh cứ nằng nặc bắt em xem, em sẽ nhìn một cái rồi đi.”

“Nào, tới đây.” Trình Liễm Nhất dẫn cô đến giường mình.

Đường Hạnh phát hiện ra vị trí giường của anh và cô giống nhau y sì, sự trùng hợp này làm cô cực kì vui vẻ.

Cô nhìn qua một lượt, thấy chỗ của anh sạch sẽ ngăn nắp hơn người khác nhiều, bàn học bày biện chỉnh tề, khác biệt rất rõ ràng.

“Không bẩn đâu nhé.” Trình Liễm Nhất cong môi.

Đường Hạnh sờ cằm, nghiêm túc quan sát như là sinh viên ban kiểm tra của Hội sinh viên: “Cũng tạm được.”

Trình Liễm Nhất thở dài: “Tiếc là em không ở lại lâu được.”

Đường Hạnh lườm anh, mở miệng nói: “Anh nghĩ đâu đâu thế, em tới đây là để phát báo đó.”

Trình Liễm Nhất vươn tay: “Để anh xem nào.”



Đường Hạnh cầm báo đưa cho anh: “Trong 3 giây phải tìm được tên của bạn gái anh.”

Trình Liễm Nhất ngẩn người, mới mở tờ báo ra xem thì cô đã bắt đầu đếm ngược.

“Tiếc ghê, bài kiểm tra lần này không thông qua, em đi đây.” Đường Hạnh cười tủm tỉm vẫy tay với anh, chuẩn bị đi về.

Trình Liễm Nhất cầm tay cô, luyến tiếc nói: “Phải về sớm vậy à?”

“Bạn anh không biết khi nào sẽ về, mà nếu em ở đây lâu thì sẽ bị dì quản lý mắng mất, lần sau dì không cho em vào thì phải làm sao bây giờ?” Đường Hạnh thở dài.

Trình Liễm Nhất cũng hiểu được, rối rắm hồi lâu: “Anh đi với em nhé.”

“Không cần đâu, em còn mười mấy phòng nữa, phát xong mới rời đi được.” Đường Hạnh mở cửa.

“Tí nữa nhớ gọi cho anh nhé.” Trình Liễm Nhất cúi đầu hôn Đường Hạnh, hôn xong mới để cô đi.

Đường Hạnh không biết mình phát đống báo còn lại thế nào, lúc cô chạy ra ngoài tim vẫn còn đập thình thịch, cô bị Trình Liễm Nhất trêu chọc suýt nữa thì cạn hết máu.

Nhưng Đường Hạnh thấy, may mà mỗi tuần chỉ đến kí túc xá của Trình Liễm Nhất một lần, nếu không cô sẽ bị mất máu quá nhiều, rồi đến một ngày sẽ chết thẳng cẳng đó…

***

Tới kì nghỉ quốc khánh, Đường Hạnh định về nhà, nhưng lúc gọi điện cho mẹ Đường, bà bảo quốc khánh nhiều đám cưới, không có thời gian lo cho cô. Hơn nữa ngồi xe lửa cũng mất tầm 7-8 tiếng, mẹ Đường nghĩ cô không nên về, chờ tới Tết thì hơn.

Đường Hạnh còn do dự, nhưng Trình Liễm Nhất bảo anh không về, cô lập tức báo với mẹ Đường.

Nghỉ quốc khánh nên có nhiều sinh viên về nhà, trong kí túc xá chỉ còn cô và Ngô Mẫn Nhi, Từ Viên Viên và Điền Giai Lệ đã mua vé từ sớm.

Lý do Ngô Mẫn Nhi không về cũng giống cô: nhà xa.

Ngày nghỉ đầu tiên, hai người ăn cơm hộp, vừa ăn vừa xem phim, Đường Hạnh cắn đùi gà, nói: “Cậu đừng lo, tớ không bỏ rơi cậu đâu.”

Ngô Mẫn Nhi trả lời: “Khum, xin cậu cứ vứt bỏ tớ đi.”

Đường Hạnh khó hiểu nhìn cô nàng, còn nghĩ không biết mình có phải nghe nhầm rồi không.

Tới buổi tối, Đường Hạnh ở cuối hành lang lấy nước, liếc mắt thấy vẻ mặt thẹn thùng của Ngô Mẫn Nhi đứng ở cửa kí túc xá, trước mặt cô nàng còn có một nam sinh.

Hóa ra là thế.

Ngô Mẫn Nhi về phòng, hai người gặp nhau ở lầu 3, Đường Hạnh cười xấu xa: “Nam sinh kia là ai vậy?”

Ngô Mẫn Nhi hơi ngượng ngùng:“Về phòng tớ kể cho.”

Đường Hạnh rót một cốc nước, ngồi nghe Ngô Mẫn Nhi tường thuật lại mọi chuyện.

“Hóa ra là anh ta theo đuổi cậu hả, nhưng nhìn mặt cậu vừa nãy thì có vẻ người đó không đơn giản lắm.” Đường Hạnh nghi hoặc.

Ngô Mẫn Nhi khoa chân múa tay: “Tớ mới động tâm một tí thôi, anh ấy theo đuổi tớ không lâu, nên chưa đồng ý ngay được.”

“Vậy sao cậu không kể cho bọn tớ nghe, làm tớ còn tưởng cậu cô đơn lẻ bóng một mình chứ.” Đường Hạnh nói.

Ngô Mẫn Nhi xấu hổ cười: “Hôm nay là ngày đầu hẹn hò, tớ định bao giờ chính thức yêu đương mới kể cho các cậu.”

“Bây giờ cậu muốn nói luôn không?” Đường Hạnh hỏi.

Ngô Mẫn Nhi trầm tư một lát nói: “Đợi qua quốc khánh đi.”

Đường Hạnh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Còn nữa, cậu đi tìm Nhất Nhất của cậu đi, không cần ở đây đâu.” Ngô Mẫn Nhi trêu ghẹo một câu.

Đường Hạnh hừ lạnh: “Tớ còn gấp không chờ nổi nữa đây nè.”



***

Hôm sau, Đường Hạnh hẹn Trình Liễm Nhất cùng ăn cơm trưa, nhưng nghe giọng anh hình như không vui lắm.

Lúc gặp nhau dưới kí túc xá, biểu cảm của Trình Liễm Nhất khá thờ ơ.

“Anh sao thế? Ăn cơm với em làm anh không vui à?” Đường Hạnh lườm Trình Liễm Nhất: “Quả nhiên là đại móng heo, có được rồi thì không biết trân trọng.”

“Chẳng lẽ em không biết vì sao anh không vui à?”

“Không biết.” Đường Hạnh lập tức lắc đầu.

Trình Liễm Nhất ủ rũ nói, “Tối qua lúc anh hẹn em, em nói thế nào?”

Đường Hạnh bỗng nhiên nhớ ra, tối qua cô ăn với Ngô Mẫn Nhi.

Cô giải thích, “Em với Mẫn Nhi ăn cơm với nhau. Phòng bọn em còn mỗi 2 người, nếu em không ở cùng chắc cậu ấy buồn lắm.”

“Anh với cô ấy ai quan trọng hơn?” Trình Liễm Nhất ủy khuất nói.

Đường Hạnh vội vàng trả lời: “Anh anh anh. Anh quan trọng nhất.”

Trình Liễm Nhất cười nhìn cô: “Em như thế có phải cũng giống đại móng heo không?”

“Không phải, tại anh là bình dấm chua ơi là chua đó.” Đường Hạnh cười ha hả.

Trình Liễm Nhất cong môi, bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Đi thôi, chúng ta đi ăn nào.”

Tuy là kì nghỉ quốc khánh nhưng nhà ăn vẫn mở, sinh viên ở lại cũng nhiều. Tới giờ cơm có rất nhiều người chen chúc nhau.

Mỗi lần đi ăn đều là Trình Liễm Nhất trả, cho nên thẻ cơm của cô còn rất nhiều tiền.

Nghĩ lại chuyện vừa nãy, Đường Hạnh sảng khoái nói: “Hôm nay em mời.” Nói xong cô giơ thẻ cơm trước mặt anh.

“Bồi thường?” Trình Liễm Nhất nhướng mi.

Đường Hạnh bưng khay cơm: “Đúng nha, bọn mình tìm chỗ ngồi đi.”

Hai người nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được chỗ khá okela, nhưng Đường Hạnh ngồi xuống rồi mới thấy Tần Nghi Thư ngồi gần đó.

Hôm nay Tần Nghi Thư không mặc áo sơ mi mà mặc áo phông, Đường Hạnh nhìn mãi mới nhận ra.

Cô hơi xấu hổ, tuy rằng cách 2 chỗ ngồi, nhưng không chào cũng không phải phép lắm: “Chào đàn anh ạ.”

Tần Nghi Thư ngẩng đầu, trên mặt không hề có tí bất ngờ nào, gật đầu một cái rồi tiếp tục ăn cơm.

Trình Liễm Nhất ngồi đối diện, liếc nhìn Tần Nghi Thư một cái rồi cầm đũa.

Ăn cơm ngồi gần người mình sợ, Đường Hạnh cảm thấy như bản thân đang đứng trên đống lửa như ngồi đống than.

Nhưng Trình Liễm Nhất lại thoải mái gắp một miếng sườn vào khay cơm của cô, khóe môi hơi cong: “Em ăn đi.”

Đường Hạnh thấy món ăn mình thích, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, cô không ăn cà rốt nên đưa cho anh: “Nhất Nhất, anh cũng ăn đi này.”

“Anh cho sườn em lại cho anh cà rốt, hào phóng quá ha.”

Đường Hạnh yếu ớt nói: “Anh biết em không thích cà rốt mà.”

Trình Liễm Nhất gắp cà rốt, đáy mắt đong đầy ý cười: “Em đưa thì đương nhiên anh phải ăn rồi.”

Tay Đường Hạnh run lên, ngày thường có hai người thôi thì không sao, hôm nay có người quen ngồi gần đó, cô cảm thấy hơi xấu hổ, lại có chút lo lắng.

Ân ái rải cơm chó nhiều quá có bị người ta đánh chết không?