Edit + Beta: Hạnh Hạnh
Đường Hạnh rất thích cái tên này, cô sờ vài viên ngọc trai, nói nhỏ: “Chỉ cần là anh tặng thì em đều thích.”
Trình Liễm Nhất cong môi cười, “Vậy em cứ đeo đi, đừng bỏ ra.”
Đường Hạnh ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy lúc tắm cũng không cần tháo ra sao?”
Trình Liễm Nhất ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Không nên chạm vào nước.”
“Vâng.” Đường Hạnh lại cúi đầu ngắm chiếc vòng.
“Anh tặng quà cho em, em có nên đáp lễ gì không?” Trình Liễm Nhất trêu cô.
Cả người Đường Hạnh cứng đờ, cô không chuẩn bị quà, trong lòng hơi nôn nóng, vài giây sau, ánh mắt cô sáng lên. Đường Hạnh rướn người, hôn lên môi Trình Liễm Nhất.
“Cái này thế nào?” Đường Hạnh đắc ý mỉm cười.
Trình Liễm Nhất sờ môi, có chút lưu luyến, “Rất tốt.”
Đường Hạnh còn đang định nói tiếp thì cửa phòng mở ra, mẹ Trình thò đầu vào nói, “Hai đứa đang thầm thì chuyện gì thế?”
Đường Hạnh ngồi thẳng người, “Dì Lâm, bọn cháu có nói chuyện gì đâu.”
“Sao vậy mẹ?” Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ hỏi.
“Mẹ mới nấu vài món, hai đứa có muốn ăn không?” Mẹ Trình liếc mắt nhìn hai người như muốn truy tìm dấu vết.
Đường Hạnh thấy mẹ Trình nhìn mình chằm chằm, cô đứng phắt dậy, “Muốn ạ, cháu ra ngay đây.”
Mẹ Trình gật đầu, cười ha hả: “Không vội đâu, từ từ cũng được.” Nói rồi bà đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Thấy bà đã rời đi, Đường Hạnh nhỏ giọng hỏi: “Có phải dì Lâm phát hiện ra gì rồi không?”
Trình Liễm Nhất mím môi, “Chắc là không đâu.” Anh chưa nói với mẹ mà.
Đường Hạnh cúi đầu đi ra ngoài, cô cảm thấy phải tìm lúc thích hợp nói với bố mẹ mới được.
***
Thời gian này có rất nhiều phim chiếu, Đường Hạnh ít khi đi xem phim, cô chưa đi với Trình Liễm Nhất lần nào.
Đường Hạnh lên mạng xem mấy phim hot, có doanh số và được đánh giá cao rồi nói với anh.
“Bọn mình tâm linh tương thông quá.” Trình Liễm Nhất giơ điện thoại cho cô nhìn, hóa ra anh đã chọn chỗ xong rồi.
Đường Hạnh kích động nói, “Ngày mai hả?”
“Ừ, 1 rưỡi chiều mai, sáng mai bọn mình xuất phát, ăn cơm trưa rồi tới rạp chiếu phim.” Trình Liễm Nhất đã lên kế hoạch sẵn.
“Được, mai em sẽ nói với mẹ là đi họp lớp.” Đường Hạnh nghĩ lý do.
Trình Liễm Nhất cười, “Được, mai anh chờ em ngoài cửa nhé.”
Đường Hạnh ra dấu OK với anh, nhảy nhót chạy về nhà.
Mẹ Đường đang uống trà, thấy dáng vẻ vui sướng của Đường Hạnh, hỏi: “Có chuyện gì mà con vui vẻ thế?”
Đường Hạnh dừng chân, bình tĩnh lại, “Ngày mai bọn con họp lớp, con sẽ ra ngoài chơi.”
“Đi thì cứ đi, con còn tiền không?” Mẹ Đường lập tức đồng ý.
Đường Hạnh tròn mắt, tủm tỉm cười: “Nếu con bảo không đủ thì mẹ có cho không?”
“Tự lấy 200 tệ đi.” Mẹ Đường hếch cằm chỉ ví tiền, điềm nhiên nói.
“Mẹ đúng là người thiện lương nhất mà.” Đường Hạnh nói xong, rút ra tờ 200 tệ.
Mẹ Đường khịt mũi coi thường, “Chỉ nịnh hót là giỏi.”
***
Sáng hôm sau, Đường Hạnh mặc áo khoác hồi đầu năm mẹ Đường mua cho, cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, cực kì hài lòng.
Đường Hạnh mới đi ra cửa đã bắt gặp ánh mắt mẹ Đường nhìn mình chằm chằm.
“Hôm nay trời lạnh thế sao lại mặc áo đó, lấy áo đại hàn mà mặc.” Mẹ Đường lớn tiếng nói.
Đường Hạnh còn định phản bác mà sợ không nói lại được, cô uể oải đi về phòng, mặc áo khoác lông vũ rồi đi ra.
“Con mặc áo này trông rất xấu.” Đường Hạnh lẩm bẩm.
Mẹ Đường lườm cô, “Xấu cái gì, ấm là được.”
Đường Hạnh không dám nói nữa, lặng lẽ ăn cơm.
Ba Đường thở dài, “Con đừng học theo mấy nữ sinh thích thời trang phang thời tiết, đẹp cũng quang trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn.”
Đường Hạnh ăn cháo, gật đầu, “Con biết rồi ạ.”
“Đi họp lớp nhưng đừng có uống rượu đấy.” Mẹ Đường dặn dò.
“Con biết mà.”
“Sao hôm qua lúc xin tiền lại không thế này?” Mẹ Đường lạnh lùng nói
Đường Hạnh: “……”
Cô cùng muốn mà, nhưng không dám….
Ăn xuống xong xuôi, Đường Hạnh nhận được tin nhắn của Trình Liễm Nhất, cô cầm theo túi, lớn tiếng chào mẹ Đường ở trong bếp, “Mẹ ơi con đi đây.”
“Ừ, nhớ về sớm nhé.”
Tâm trí của cô đã bay đi đâu rồi, nhanh chóng thay giày rồi chạy ra cửa.
Trình Liễm Nhất đứng một bên chờ cô, nhìn thấy Đường Hạnh, anh quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, “Mặc ấm là được.”
Thấy Trình Liễm Nhất mặc áo bông mỏng, Đường Hạnh lo lắng hỏi: “Hôm nay trời lạnh lắm, anh có thấy lạnh không?”
“Không lạnh, bọn mình đi thôi.” Trình Liễm Nhất cầm tay cô đi xuống lầu.
Bàn tay anh rất ấm áp, còn ấm hơn áo lông vũ của cô nhiều.
“Bây giờ còn sớm lắm, bọn mình đi dạo phố trước nhé.” Trình Liễm Nhất và Đường Hạnh đứng ở trạm xe bus.
Đường Hạnh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo anh.
***
Khắp nơi đều là dòng người ngược xuôi, tựa như thời tiết chẳng ảnh hưởng gì, toàn là các cặp yêu nhau.
Đường Hạnh đeo khẩu trang mà vẫn cảm thấy gió thổi vào mặt mình, giây tiếp theo lại cảm thấy ấm áp, hóa ra là Trình Liễm Nhất trùm mũ áo lên cho cô.
“Nhất Nhất, anh lạnh không?” Đường Hạnh hỏi một câu.
Trình Liễm Nhất nắm tay cô rồi đút tay vào túi, cười: “Không lạnh đâu, nhưng bọn mình đi dạo trong trung tâm thương mại nhé.”
Ở trong bật điều hòa, Đường Hạnh mới bước vào thấy ấm áp hẳn, cô cởi mũ và khẩu trang ra.
“Thấy ấm hơn chưa?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh khẽ cười, “Có anh ở cạnh thì sẽ không lạnh nữa.”
Trình Liễm Nhất dừng bước, gương mặt tươi cười hỏi cô: “Em học mấy lời này ở đâu thế?”
“Em đọc trong sách đó.” Đường Hạnh thần bí nói.
Trình Liễm Nhất hỏi: “Sách gì?”
“Sổ tay cưa trai của Đường Hạnh, bạn cùng phòng của em làm cho em một quyển đó.” Đường Hạnh khoe.
“Cưa trai?” Trình Liễm Nhất nhướng mi, cười như không cười nhìn cô.
“Không phải.” Đường Hạnh lúng túng, “Là tán anh.”
Trình Liễm Nhất bật cười, “Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu.”
Đường Hạnh không ăn được cay, vì vậy hai người chọn lẩu uyên ương.
Cho dù là thế nhưng Đường Hạnh cay tới nỗi cả người đều đổ mồ hôi, uống coca không ngừng.
“Vậy bọn mình đừng ăn cay nữa.” Trình Liễm Nhất rót coca cho cô.
“Anh không hiểu đâu, ăn cay là một loại thái độ, cay đến đâu cũng phải ăn.” Nói xong, Đường Hạnh gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Trình Liễm Nhất lắc đầu, thở dài nhìn cô.
***
Rạp chiếu phim ở tầng 6, hai người đi lấy vé, trong đại sảnh có rất nhiều người, căn bản không có chỗ ngồi đợi làm Đường Hạnh buồn bực.
Trình Liễm Nhất đưa vé cho cô, nói: “Em đừng đi đâu nhé, anh đi mua đồ ăn.”
Đường Hạnh gật đầu, một lát sau Trình Liễm Nhất ôm bắp rang bơ và hai ly Coca tới.
Ngửi thấy vị ngọt, Đường Hạnh không thấy bực nữa, hai người chờ một lúc thì tới lượt chiếu.
Trình Liễm Nhất chọn phim hài, Đường Hạnh vui vẻ, suốt cả buổi đều cười ha hả, nhập tâm vào phim.
Tới lúc hết phim, Đường Hạnh xoa mặt, bởi vì cười nhiều nên hơi mỏi.
“Nhất Nhất, anh thấy phim không hay à mà sao không cười?” Đường Hạnh cười suốt nhưng chỉ thấy anh cong khóe môi, không bật cười thành tiếng.
“Cũng được, chỉ là anh ít cười thôi.” Trình Liễm Nhất trả lời.
Đường Hạnh lắc đầu, tò mò không biết nếu anh cười thì sẽ là vì cái gì.
Phụt……
Đường Hạnh chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Trình Liễm Nhất, cô chắc chắn vừa nãy mình nghe thấy tiếng anh cười.
Trình Liễm Nhất vui vẻ chọc tay vào mặt cô, “Sao lại phồng má giống cá vàng thế?”
Đường Hạnh khó hiểu nhìn anh, cô cảm thấy nụ cười của Trình Liễm Nhất hơi kì lạ.
***
Chơi cả một ngày, hai người về tới nhà, dù chỉ cách mấy bước chân nhưng Đường Hạnh cũng không muốn chia xa Trình Liễm Nhất.
Trình Liễm Nhất ôm eo cô, bất đắc dĩ nói: “Nếu em không muốn về ngay thì tới nhà anh, nếu không sẽ bị phát hiện đấy.”
Đường Hạnh nhào vào lòng Trình Liễm Nhất, lẩm bẩm, “Không muốn rời xa anh.”
“Giờ này ba mẹ anh cũng chưa về, hay là tới nhà anh nhé?” Trình Liễm Nhất đề nghị.
Đường Hạnh ngẩng đầu, “Nhất Nhất, bọn mình tìm lúc nào đó nói với ba mẹ được không, hôm nay như kiểu yêu đương vụng trộm vậy.” Rõ ràng là đường đường chính mà lần nào cũng như lén lút.
“Được, tìm lúc thích hợp rồi nói.” Trình Liễm Nhất cúi đầu hôn cô một cái.
Đường Hạnh kiễng chân, “Hôn thêm lần nữa.” Cô nói xong rồi cắn môi anh.
“Khụ khụ……” Trên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
Tim Đường Hạnh như muốn rớt ra ngoài, cô quay đầu thấy mẹ Đường đang nhìn bọn họ chằm chằm. Đường Hạnh sợ hãi lùi về sau một bước, may là có Trình Liễm Nhất đỡ lấy mới không ngã.
“Mẹ….Mẹ ở đây từ lúc nào….” Đường Hạnh xấu hổ hỏi.