Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 46




Edit + Beta: Hạnh Hạnh

Trình Liễm Nhất hít một hơi, tuy rằng chuyện này rất có dụ hoặc, nhưng hiện tại không thể thực hiện được.

“Bọn con mới học năm nhất thôi, bố mẹ vội vàng gì chứ?”

Mẹ Trình không tán thành, “Sớm gì, mẹ còn sợ muộn ấy.”

Trình Liễm Nhất bật cười, “Mẹ, trước mặt chú Đường con tốn không ít sức, mẹ đứng làm đổ sông đổ bể.”

“Nhà ai gả con gái cũng thế mà, con đối xử với Tiểu Hạnh thật tốt thì bọn họ không có ý kiến gì đâu.”

Trình Liễm Nhất gật đầu: “Mẹ yên tâm đi.”

Mẹ Trình nghĩ một lát, không kìm được kích động, “Mẹ tới nhà Tiểu Hạnh đây.”

Trình Liễm Nhất không ngăn bà lại, đây cũng là chuyện tốt, có lẽ ba Đường sẽ nhanh chóng bỏ lệnh cấm, vậy thì anh sẽ được gặp Đường Hạnh.

Đường Hạnh vui vẻ chạy về phòng nhắn tin vào nhóm chat.

Nam nhân đều là đại móng heo: A a a!! Lúc tớ với Nhất Nhất đang hôn nhau thì bị mẹ tớ phát hiện.

Ước mơ có 3000 Giai Lệ: Ulatrui kích thích quá!

Là Viên Viên nhưng không phải Viên Viên: Sau đó thì sao?

Yêu đương làm người ta hói đầu: Bây giờ yêu đương đều như vậy kích thích vậy à?

Nam nhân đều là đại móng heo: Còn có thể làm gì, chỉ có nước thú tội thôi, may mà ba mẹ tớ không phản đối, ba tớ hơi giận, còn không cho bọn tớ gặp nhau.

Yêu đương làm người ta hói đầu: Thời đại nào rồi còn không cho gặp ha ha.

Ước mơ có 3000 Giai Lệ: Có thể gọi video mà?

Nam nhân đều là đại móng heo: Ba tớ chắc chắn không biết công nghệ này đâu [ cười to ]

Là Viên Viên nhưng không phải Viên Viên: Tớ cũng muốn yêu đương, cũng muốn hôn [ hâm mộ ]

Ước mơ có 3000 Giai Lệ: Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.

***

Nếu đã công khai rồi Đường Hạnh cũng không e dè gì nữa, cô đeo vòng tay Trình Liễm Nhất tặng mình.

Cô đi tới phòng bếp khoe với mẹ Đường, “Mẹ thấy đẹp không?”

Mẹ Đường liếc mắt nhìn qua, nói: “Tiểu Liễm tặng con à?”

“Vâng.” Đường Hạnh cười hì hì.

Mẹ Đường hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Đường Hạnh ngẩn người, “Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.”

Bà thở dài, “Xác định là Tiểu Liễm à?”

Đường Hạnh sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại, kiên định gật đầu, “Xác định.”

“Yêu thì yêu nhưng phải có chừng mực, biết chưa?” Mẹ Đường dặn dò.



Đường Hạnh gật đầu: “Con biết rồi ạ”

“Con với Tiểu Liễm yêu nhau mẹ cũng yên tâm, quen biết nhiều năm như vậy cũng hiểu rõ gốc rễ. Huống chi chú dì bên đó cũng thích con, gả sang đấy cũng không để con chịu uất ức.” Mẹ Đường lại thở dài.

Mặt Đường Hạnh đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Mẹ nghĩ xa quá rồi, con mới năm nhất thôi mà.”

“Hai ngày nay ba con không cho hai đứa gặp nhau, giờ tâm trí con bay sang bên đấy rồi.” Mẹ Đường vạch trần cô.

Đường Hạnh cau mày: “Ba còn còn giận tới khi nào ạ?” Mấy ngày rồi ông không nói chuyện với cô.

“Tính ba con là vậy, qua mấy ngày nữa chắc sẽ nguôi giận thôi.” Mẹ Đường thờ ơ nói, bà lấy mấy xâu lạp xưởng, “Bà ngoại con làm, mẹ mang về nhiều lắm, con mang xuống đưa cho Tiểu Liễm đi.”

Đường Hạnh nhận lấy, vui mừng nói: “Mẹ tốt quá đi.”

Đường Hạnh cảm động suýt khóc, mẹ cô đúng là biết tạo cơ hội cho cô mà.

“Đưa xong thì về ngay đấy, sắp đến Tết rồi, còn nhiều chuyện phải làm lắm.” Mẹ Đường nhìn cô.

Đường Hạnh: “……”

Cô có thể thu hồi câu vữa nãy không?

***

Ngày 30 Tết, cuối cùng cũng được bỏ lệnh cấm, Đường Hạnh kích động chạy tới nhà Trình Liễm Nhất, làm ba Đường tức giận không thôi.

Vừa mới vào nhà anh, mẹ Trình gọi Đường Hạnh, đưa cho cô một bao lì xì lớn. Mặc kệ Đường Hạnh cự tuyệt thế nào cũng nhất quyết đưa cho cô.

Đường Hạnh cầm bao lì xì đi tìm Trình Liễm Nhất, cô hơi bất an, nhìn qua bao lì xì này rất dày.

“Nhất Nhất, hay tí nữa anh giúp em trả lại cho dì Lâm nhé, em không dám nhận đâu.” Đường Hạnh còn không dám mở ra xem.

Trình Liễm Nhất không trả lời, còn hỏi: “Mọi năm em đều nhận mà, sợ gì chứ?”

“Nhưng cái này nhiều quá.” Đường Hạnh nghĩ nếu cô nói cho mẹ nghe thì sẽ bị mắng.

“Em mở ra xem đi.”

Đường Hạnh nửa tin nửa ngờ mở ra, cô sửng sốt, vội vàng nhét vào tay anh, “Em không thể nhận được.”

“Trưởng bối đã cho thì không thể từ chối, em cứ cầm đi.” Trình Liễm Nhất nhét lại vào tay cô.

Đường Hạnh lắc đầu không chịu nhận.

“Em hiểu tại sao lại có nhiều tiền mà, đây là lì xì cho con dâu tương lai đấy.” Trình Liễm Nhất nhướng mi cười.

Mặt Đường Hạnh nóng lên, ấp a ấp úng: “Còn chưa xem bát tự có hợp không đâu.”

“Sao? Hôn anh rồi mà không chịu trách nhiệm à?”

Đường Hạnh tròn mắt nhìn anh, bất mãn nói: “Em hôn anh khi nào? Rõ ràng anh hôn em trước mà.”

“Làm mà không chịu nhận, ai hôn anh rồi bị dì Tĩnh phát hiện, ai hôn anh để đáp lễ ý nhỉ?”

Đường Hạnh bịt miệng Trình Liễm Nhất, cô nhìn xung quanh, thẹn thùng nói: “Nhất Nhất, không cho anh nói nữa.”

Trình Liễm Nhất ôm cô, vòng tay nâng eo Đường Hạnh, tay kia nắm lấy tay cô: “Anh chỉ giúp em tìm lại kí ức thôi mà, em nhớ ra chưa?”

Đường Hạnh không chịu khuất phục: “Rõ ràng anh hôn em nhiều hơn.”

“Đấy là vì anh phải chịu trách nhiệm với em, cho nên bao lì xì này em phải nhận.” Trình Liễm Nhất cúi đầu hôn môi Đường Hạnh.



Đường Hạnh chớp mắt, sao cô cảm thấy hai câu này giống nhau nhỉ?

Được Hạnh bị Trình Liễm Nhất thuyết phục, cầm bao lì xì về nhà, cô nói cho mẹ Đường, bà nhìn thoáng qua, nói: “Cho con thì là của con, đưa cho mẹ làm gì?”

Đường Hạnh vẫn bất an, buổi tối Trình Liễm Nhất nhắn tin cho cô, bảo mình được mẹ Đường cho một bao lì xì lớn, anh bảo đây là phần của con rể, còn chụp ảnh cho cô xem.

Đường Hạnh hỏi: “Được nhiều tiền lì xì nên anh vui à?”

“Đây là vì được bố mẹ em công nhận đó.” Trình Liễm Nhất trả lời.

Trình Liễm Nhất không nói cho cô nghe chuyện mình và mẹ Đường hàn huyên hồi lâu, đại ý là ủng hộ hai người ở bên nhau, đây mới là lý do làm anh vui vẻ.

***

Tết Âm lịch, hai nhà Trình – Đường cùng ăn cơm, nhưng lần ngày khác những lần trước.

Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất ngồi cạnh nhau, yên lặng nghe cha mẹ hai bên nói chuyện.

Đường Hạnh cúi đầu, tay không ngừng gắp đồ ăn, trong lòng thầm nghĩ, có khi cô và Trình Liễm Nhất là đôi ra mắt gia đình sớm nhất trong các cặp yêu nhau.

“Hai đứa ăn từ từ thôi, Tết nhất mà, phải uống ít rượu chúc mừng chứ.” Ba Trình nói.

Đường Hạnh không biết uống rượu, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên muốn uống một ít, Trình Liễm Nhất rót cho cô một ly rượu vang.

“Nếu hai đứa yêu nhau rồi thì ba phải nói một câu, yêu thì yêu, nhưng có những chuyện không được làm, biết chưa?” Ba Đường do dự hồi lâu, nói.

Mẹ Trình phụ họa, “Tiểu Liễm, chú Đường của con nói đúng đấy, hai đứa vẫn là sinh viên, con lại là con trai, phải chú ý.”

Trình Liễm Nhất nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói, “Vâng, con biết rồi ạ.”

Ba Trình bảo: “Con phải chăm sóc Tiểu Hạnh thật tốt đó, con trai phải biết chịu trách nhiệm.”

Mẹ Đường cau mày nhìn Đường Hạnh, “Con đấy, đừng có cậy thế ức hiếp Tiểu Liễm.”

Đường Hạnh còn đang lén uống hai ngụm rượu, không ngờ lại bị điểm mặt chỉ tên, cô mơ hồ đáp lại, sau đó mọi người nói gì cô cũng không nghe rõ nữa.

Trình Liễm Nhất nghiêng đầu, thấy Đường Hạnh lại rót thêm một ly, anh vội vàng ngăn lại, “Em đừng uống nữa.”

“Em vẫn muốn uống mà.” Đường Hạnh bĩu môi.

Ba Trình thấy Đường Hạnh uống gần hết nửa bình, cầm chai rượu vang, “Rượu này tác dụng chậm, Tiểu Hạnh đừng uống nữa.”

“Hình như nó say rồi.” Mẹ Đường nhìn cô, “Tiểu Liễm, cháu mang nó về phòng đi, nếu không tí nữa say bí tỉ rồi lại làm loạn lên.”

Trình Liễm Nhất đứng dậy đỡ Đường Hạnh vào phòng.

Anh bế cô lên giường, giúp cô cởi giày rồi tới áo khoác, cuối cùng đắp chăn cho cô.

Đầu Đường Hạnh nặng trĩu, cô cảm thấy có đôi tay lạnh lẽo đặt trên mặt mình, ôm chặt bàn tay ấy không chịu buông.

“Thoải mái quá.” Đường Hạnh lẩm bẩm, cô nhắm chặt mắt, từ từ đi vào giấc ngủ.

Trình Liễm Nhất cười khẽ, không ngờ Đường Hạnh lúc say lại ngoan ngoãn như vậy.

Không biết có phải do uống rượu vang không mà hai má cô đỏ bừng. Anh nhìn môi Đường Hạnh, môi cô căng mọng, còn đỏ hơn rượu vang.

Trình Liễm Nhất ngẩn người, ánh mắt tối sầm lại.

Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn cô, cảm thấy môi cô ngọt hơn rượu vang nhiều.