Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh
Đi qua kinh ngạc, Đường Hạnh nhanh chóng bình tĩnh lại, cong miệng: “Anh đang cầu hôn em à?”
Gió thổi làm bay tà váy của Đường Hạnh, Trình Liễm Nhất tiến lên một bước, dùng tay nhẹ nhàng đè nó xuống, khẽ cười nói: “Mỗi một bức thư tình của anh đều là cầu hôn với em, anh cũng muốn nói với em, điều ước vào hôm sinh nhật lúc trước. Em có đồng ý không?”
Đường Hạnh ngẩng đầu, mặt mày cong lên, cố ý nói: “Có hơi đột ngột, hẳn là em nên suy nghĩ một chút, có lẽ còn có người thích hợp hơn thì sao?”
Cô vừa dứt lời, Trình Liễm Nhất đã cúi xuống chặn miệng cô lại, khi anh đang chuẩn bị xâm nhập thì nghe được tiếng chụp ảnh từ bên cạnh.
Hai người đều giật mình, sau đó nhanh chóng tách nhau ra.
Đường Hạnh đỏ mặt quay đầu, thấy Ngô Mẫn Nhi đang cầm máy ảnh đứng đó chào cô.
“Mẫn Nhi, sao cậu…”
Ngô Mẫn Nhi cười híp mắt trả lời: “Phải tụ tập lại chụp ảnh, nên qua gọi cậu.”
“Ừm, được… tớ qua ngay đây.”
Cô lấy máy ảnh từ trong tay Trình Liễm Nhất, lại đặt bức thư lên tay anh, “Anh giữ hộ em đã, em không có chỗ để.” Để mất là không được.
“Vậy là em đồng ý rồi, phải không.” Trình Liễm Nhất thừa dịp hỏi.
Đường Hạnh vẫn chưa trả lời, Trình Liễm Nhất lại nói thêm một câu, “Anh sẽ coi như em đồng ý rồi.”
Nhìn khóe miệng Trình Liễm Nhất hơi cong lên, Đường Hạnh hết chỗ nói, người này tự biết an ủi mình quá, nhưng khi cô quay người, ý cười trên miệng cũng không che giấu được.
Cùng Ngô Mẫn Nhi rời đi, trong lòng Đường Hạnh lo lắng không yên, cô hỏi: “Mẫn Nhi, cậu đến bao lâu rồi?”
“Vừa mới đến, tiện tay chụp ảnh hôn của hai người.” Ngô Mẫn Nhi cho Đường Hạnh xem bức ảnh đó, “Anh cúi đầu, em ngẩng đầu, giống phim thần tượng thanh xuân vườn trường ấy, có phải đẹp lắm không?”
Đường Hạnh nhìn mình và Trình Liễm Nhất trong hình, không khỏi giật mình, ảnh chụp rất đẹp, cô rất thích.
“Mẫn Nhi, có thể cho tớ bức ảnh này không?” Đường Hạnh hỏi.
Ngô Mẫn Nhi gật đầu: “Tất nhiên, đợi về sẽ gửi cho cậu.”
Chụp ảnh cả ngày, khóe miệng Đường Hạnh không hề hạ xuống, ba người bạn cùng phòng cũng không biết cô đang cười ngây ngô cái gì.
Điền Giai Lệ cau mày nói: “Tiểu Hạnh Tử, miệng cậu sắp đến mang tai rồi, kiềm chế chút đi.”
“Rõ như vậy à?” Đường Hạnh nhận ra vội sờ khóe miệng.
Ngô Mẫn Nhi nghe ra mùi gì đó không đúng lắm, “Trình Liễm Nhất cho cậu uống thuốc mê hồn à? Cậu vui vẻ thế.”
“Không phải.” Đường Hạnh thẹn thùng cúi đầu, “Anh ấy cầu hôn với tớ.”
“Cái gì?” Cả ba kinh ngạc.
Từ Viên Viên chậm chạp vỗ tay, “Lợi hại!”
“Tốc độ của Trình Liễm Nhất đúng là khiến người ta nhìn mà than thở.” Điền Giai Lệ cảm thán.
Ngô Mẫn Nhi cười nói: “Khi nào kết hôn nhớ mời bọn tớ ăn đấy.”
Đường Hạnh mím môi trả lời: “Tớ còn chưa đồng ý mà.”
Điền Giai Lệ dứt khoát nói, “Gạt quỷ à, vui như thế rồi còn nói chưa đồng ý.”
Đường Hạnh: “…”
Cô không thể giả bộ rụt rè sao…
***
Một năm sau.
Giang Thành.
Một buổi sáng tháng bảy, đồng hồ báo thức vang lên mang theo một tia nóng bức càng khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Đường Hạnh trở mình tiến vào lòng Trình Liễm Nhất, cô mơ màng mở miệng hỏi: “Nhất Nhất, mấy giờ rồi?”
Trình Liễm Nhất lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tiện tay tắt đồng hồ báo thức, “Bảy rưỡi rồi.”
“Ngủ thêm chút đi.” Đường Hạnh lẩm bẩm, vất vả lắm cô mới có một ngày cuối tuần, vẫn còn rất sớm.
Trình Liễm Nhất hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Em ngủ tiếp đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng, lát nữa sẽ gọi em.”
Đường Hạnh khẽ ừ, sau đó không trả lời nữa.
Trình Liễm Nhất mỉm cười, xoay người rời giường, hiện tại anh đang trong kì nghỉ nên không uể oải như vậy.
Đường Hạnh mơ màng ngủ tiếp, đến khi Trình Liễm Nhất gọi cô dậy đã là 8 giờ.
Cô nằm trên giường không muốn nhúc nhích, “Nhất Nhất, hay là anh tự mình đi xem áo cưới đi, em không dậy được.”
Trình Liễm Nhất dở khóc dở cười ngồi cạnh, “Sao anh phải tự xem? Em mặc chứ đâu phải anh mặc?”
“Không phải anh biết số đo của em sao, tùy tiện chọn một bộ đi.” Đường Hạnh nhắm mắt nói.
Trình Liễm Nhất xoa mái tóc rối bù của cô, bất mãn nói: “Áo cưới sao có thể qua loa được, cả đời chỉ có một lần.”
Đường Hạnh đấu tranh nội tâm, cô nằm lì trên giường không nhúc nhích.
“Nếu em không chịu dậy thì đừng trách anh không khách khí.” Trình Liễm Nhất cúi đầu, ghé vào tai Đường Hạnh nói.
Đường Hạnh hừ hừ không nói chuyện.
Bàn tay của Trình Liễm Nhất trực tiếp chạm vào người cô, “Em có dậy không? Nếu không thì… chúng ta tập thể dục buổi sáng nhé?”
Tay Trình Liễm Nhất vừa chạm vào eo Đường Hạnh như ngọn lửa nóng bỏng cháy lan khắp đồng cỏ. Tín hiệu nguy hiểm trong đầu vang lên, sau đó cô lập tức nhảy dựng lên.
“Dậy, dậy đây.” Đường Hạnh như chim sợ súng, nhanh chóng đứng dậy, cô đề phòng nhìn Trình Liễm Nhất, sợ anh tiếp tục làm loạn.
Trình Liễm Nhất thu tay về, bình tĩnh đứng dậy, “Đi rửa mặt đi, sau đó ra phòng khách ăn sáng.”
Đường Hạnh bĩu môi, hết sức bất mãn đi vào nhà vệ sinh.
Hừ! Người này biết đe dọa cô quá.
***
Sau khi Đường Hạnh tốt nghiệp, hai người cùng nói chuyện với phụ huynh, hai nhà thảo luận mua một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách ở Giang Thành, thuận tiện cho Đường Hạnh ở, cũng có thể dùng làm phòng tân hôn cho sau này.
Trình Liễm Nhất vẫn thường qua đây, năm nay sau khi tốt nghiệp anh đã dọn luôn về đây.
Ban đầu Đường Hạnh thấy rất mất tự nhiên, dù sao cũng là lần đầu chung chăn chung gối, nhưng lâu dần cô lại cảm thấy có người ở đây thật tốt.
Như là, khi Đường Hạnh đi làm về, Trình Liễm Nhất sẽ làm xong thức ăn thơm phức đợi cô, không cần lo nghĩ, cô như thu hoạch được một tiên sinh ốc đồng.
Hai người đang ăn sáng, mẹ Đường bỗng gọi đến.
“Alo? Có chuyện gì vậy mẹ?” Đường Hạnh hỏi.
Ở đầu bên kia, mẹ Đường ân cần nói: “Hôm nay các con đi chọn váy cưới à? Lúc chọn váy cưới chú ý một chút, thật sự không cần bố mẹ với dì chú qua đó à?”
“Không cần, mọi người đến đây bất tiện lắm.” Đường Hạnh nhìn Trình Liễm Nhất đang ăn cơm, “Có Nhất Nhất ở đây, con với anh ấy cùng chọn là được.”
Mẹ Đường thấy cô nhất định làm vậy cũng không xen vào nữa, “Vậy được rồi, có việc gì thì gọi cho mẹ.”
Hai người trò chuyện đôi câu, Đường Hạnh cúp điện thoại thở dài: “Kết hôn thật phiền phức.”
“Đã muộn một năm rồi, nếu cứ đợi nữa thì anh già mất.” Trình Liễm Nhất cười nói.
Đường Hạnh liếc anh, “Nói bậy! Anh mới có 24 tuổi, già cái gì!”
Rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường cũng biết!
“Vì muốn em nhớ.” Trình Liễm Nhất nhìn cô.
Đường Hạnh tức giận lườm anh, đây là móng heo lớn trong ngoài không đồng nhất, lúc trước khi chuyển đến đây đã đặt ra rất nhiều quy tắc, kết quả chưa thực hiện được cái nào hết.
Nhìn khuôn mặt đắc ý của Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh hận không thể hắt sữa vào mặt anh cho hết giận.
“Chúng ta thỏa thuận ba điều, anh không thực hiện được cái nào cả!” Đường Hạnh tức giận trách móc anh.
Trình Liễm Nhất khẽ nhướng mày nói: “Nếu anh ngủ ở phòng bên cạnh, một mình em ngủ ở phòng ngủ chính không sợ à?”
“Không hề!” Đường Hạnh cắn răng trả lời.
Trình Liễm Nhất tự lẩm bẩm: “Buổi tối nhớ anh thì sao bây giờ?”
“Chắc chắn không!” Đường Hạnh hừ nói.
Trình Liễm Nhất làm bộ kinh ngạc, “Là anh tự mình đa tình rồi.” Nhưng vẻ mặt anh bỗng thay đổi, trở nên tủi thân, “Nhưng anh nhớ em, đặc biệt là buổi tối.”
Đường Hạnh nên cảm thấy may mắn vì đang ở trong nhà, nếu không bị người khác nghe thấy không biết sẽ như thế nào, “Anh có thể đứng đắn chút không!”
“Buổi tối anh muốn ôm em ngủ.” Trình Liễm Nhất đứng đắn gật đầu.
Tai Đường Hạnh đỏ lên, quyết định không nói chuyện với người này nữa.
***
Bọn họ đã sớm hẹn một cửa hàng váy cưới, sau khi ăn sáng xong, Trình Liễm Nhất lái xe chở Đường Hạnh qua đó.
Đường Hạnh nhìn Trình Liễm Nhất thuần thục lùi xe ra khỏi ga-ra, không khỏi thở dài, “Tại sao chúng ta gần như lấy bằng lái cùng nhau, anh đã lái xe thành thạo như vậy mà em còn không dám lái.”
“Nên em thi lấy bằng lái để làm gì?” Trình Liễm Nhất mím môi cười.
Đường Hạnh bị đả kích, cô bi thương dựa vào ghế, “Để có giấy chứng nhận thôi.”
“Nếu em muốn học lái xe thì cuối tuần anh đưa em đi. Không muốn tập thì sau này anh đưa đón em đi làm.” Trình Liễm Nhất nhìn phía trước, bình tĩnh nói.
Khóe miệng Đường Hạnh hơi nhếch lên, “Em không cần anh đưa đi, cách tiểu khu không xa có một trạm tàu điện ngầm, rất tiện.”
15 phút sau, hai người tới tiệm váy cưới đã hẹn trước.
Đường Hạnh vừa xuống xe, nhìn tủ kính ngoài cửa tiệm lập tức kinh ngạc, trước đó cô chưa từng tới đây, tiệm váy cưới là do Trình Liễm Nhất chọn, đây là lần đầu cô tới đây.
Đối với rất nhiều cô gái mà nói, váy cưới là một thứ hướng về tình yêu.
Cả đời chỉ mặc một lần, nhìn thì rất đơn giản nhưng lại vô cùng quý giá.
Vừa bước vào đã có nhân viên cửa hàng đi tới hỏi, Trình Liễm Nhất nói tên của mình, đầu tiên kiểm tra ở quầy lễ tân rồi cho người đưa họ lên lầu chọn đồ.
Váy cưới có rất nhiều kiểu dáng, Đường Hạnh chọn đi chọn lại hoa cả mắt.
“Cô Đường xinh đẹp như vậy có thể thử mấy kiểu này, đây là kiểu dáng hot nhất năm nay đấy.” Nhân viên chỉ cho cô.
Đường Hạnh không tự quyết định được, cô thấy cũng không tệ, vì vậy liền hỏi ý kiến của Trình Liễm Nhất, “Nhất Nhất, anh thấy thế nào?”
“Cái này đi.” Trình Liễm Nhất chỉ vào một chiếc váy cưới trễ vai.
Đường Hạnh gật đầu, vừa nãy cô đang loay hoay giữa chiếc váy này và một chiếc khác, bây giờ có Trình Liễm Nhất đưa ra quyết định, cô nhìn nhân viên nói: “Vậy thử cái này đi.”
“Được, cô Đường, xin mời theo tôi.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười gật đầu.
Đường Hạnh bỏ túi xuống, cười với Trình Liễm Nhất, “Nhất Nhất, em vào thay đồ đây.”
Nhân viên kéo rèm, ngăn tầm mắt của Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh nhìn chiếc váy được nhân viên đẩy tới cũng kinh ngạc.
Ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, váy cưới được thiết kế trễ vai, cổ, toàn bộ là thêu sợi, đuôi xòe xếp tầng trông rất thanh lịch.
Phần eo được buộc bằng thắt lưng, lúc Đường Hạnh mặc còn lo mình sẽ không mặc vừa.
Nhân viên cười khen: “Cô Đường thật sự rất hợp với chiếc váy này.”
“Cảm ơn.” Đường Hạnh được người khác khen cũng ngượng ngùng.
Nhân viên cửa hàng tránh ra, cô nhìn thấy mình trong gương, không khỏi nghi ngờ, đây thật sự là cô sao? Nhìn thật sự rất khác, khó trách người ta đều nói ngày hôn lễ là ngày người con gái đẹp nhất.
“Được rồi, chúng ta kéo rèm cho anh Trình nhìn đi.” Nhân viên nói.
Đường Hạnh lập tức căng thẳng, cô không biết Trình Liễm Nhất sẽ đánh giá như thế nào, nhưng cô không biết Trình Liễm Nhất ở bên ngoài được thông báo còn căng thẳng hơn.
Chiếc rèm từ từ kéo ra, ánh mắt hai người cũng từ từ chạm nhau.
Trình Liễm Nhất sững sờ tại chỗ, kinh diễm nơi đáy mắt rất lâu cũng không tiêu tan.
Trong không khí im lặng, Đường Hạnh cảm nhận được một tia lo lắng không yên.
Trình Liễm Nhất định thần lại, anh bước từng bước một về phía Đường Hạnh, đến trước mặt cô, cầm tay cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Rất đẹp.” Trình Liễm Nhất khẽ ôm Đường Hạnh, thở dài bên tai cô: “Gặp được em thật tốt.”
Sự căng thẳng của Đường Hạnh cũng tiêu tan trong giây phút này, cô cười nói, Có anh ở đây thật tốt.”
Người theo tôi từ đồng phục đến áo cưới, rồi tôi sẽ theo người từ tóc đen đến tóc bạc.