*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Trời lạnh như vậy cũng không chịu mặc thêm áo." Ngón tay Tang Chi chạm phải bàn tay của Tố Lặc, cảm nhận được một hồi lạnh buốt. Nàng không nhịn được mà than thở, "Ngay cả Trữ Tú cung cũng có lò đốt than sưởi đấy, tốt xấu gì ngươi cũng là Hoàng hậu, Khôn Ninh cung ngay cả than đen cũng không có là thế nào?" Tố Lặc chỉ lặng lặng chăm chú nhìn nàng, trong lòng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên – Rõ ràng Tang Chi đã biết mình là Hoàng hậu rồi, vì điều gì mà cử chỉ thái độ vẫn không có nửa điểm cung kính như cũ đây? Tựa như nàng thực sự coi mình là một người bình thường, không phải Hoàng hậu. Tố Lặc càng cảm thấy Tang Chi là một người kỳ lạ. "Lạnh không?" Tang Chi bao bọc bàn tay nàng, ánh mắt tràn đầy thương tiếc. "Không lạnh." Thấy Tang Chi như vậy, không hiểu sao trong lòng Tố Lặc thoải mái hơn rất nhiều, tựa như mây mù đã giăng nhiều ngày đã đều bị quét sạch. Khóe môi nàng cong cong, nhướn mày nói, "Tang Chi, nhưng ta là Hoàng hậu!" Tang Chi dừng động tác, không nghĩ tới người kia sẽ nói những lời này. Nhưng nàng nhìn lên, lại thấy trong con mắt Tố Lặc chỉ có kích động và thăm dò, lòng Tang Chi lại thoáng chốc mềm nhũn. Nàng chỉ cảm thán, tiểu cô nương này thật quá sức đáng yêu rồi! Thân ở trong nghịch cảnh như vậy vẫn còn có thể phóng khoáng như thế, chuyện này không phải là chuyện người bình thường có thể làm nổi đâu. Mắt đối mắt, hai người yên lặng nhìn nhau, tiểu Hoàng hậu cảm thấy người kia thật ôn nhu dịu dàng, mà Tang Chi lại cảm thấy tiểu Hoàng hậu thật thanh thuần đáng yêu, mà cả hai đều không biết đối phương thực chất không dịu dàng ôn nhu tới vậy, mà cũng không thanh thuần đáng yêu tới thế. Chẳng qua là may mắn gặp được nhau, cho nên đối với nhau, cả hai trở về làm phiên bản thuần khiết nhất của bản thân mình. "Vậy muốn ta phải thỉnh an Hoàng hậu nương nương sao?" Vừa nói, Tang Chi vừa kéo người kia tới gần mình hơn chút, "Thật sự không lạnh chứ?" Tố Lặc lúc này thực thoải mái trong lòng, bởi vì Tang Chi chẳng vì thân phận khác biệt mà thay đổi thái độ. Nàng thuận theo Tang Chi, để nàng kéo mình lại, ra vẻ rộng lượng, "Bổn cung cho ngươi miễn lễ." Tang Chi mím môi cười, "Tạ ơn nương nương." Vừa nói vừa xoa xoa tay cho người kia, "Khôn Ninh cung lớn như vậy, trời đông giá rét ngươi ở đây một mình không phải sẽ càng lạnh hơn sao?" "Vốn là không thấy lạnh..." Tố Lặc dừng một chút, "Nhưng từ lúc ngươi nói, quả thực ta thấy rất lạnh đấy." Nói chuyện mà còn run run. Kì thực nàng lẻ loi một mình thế này, không phải không cảm thấy lạnh, mà là nàng vô tâm không để ý tới việc mình có lạnh hay không. Mà cung điện trống trải to lớn như thế bỗng nhiên có Tang Chi đến truyền tới hơi ấm, Tố Lặc như thể khôi phục lại tri giác, lúc này đột nhiên cảm thấy lạnh đến phát run. Lời này khiến Tang Chi bất lực, "Ngươi nha, đã lớn như thế rồi còn không biết tự chăm sóc mình cho tốt." Liền thuận tay cởi ra đại khảm khiên[1] đang mặc trên người, khoác lên cho người kia. Tố Lặc thuận theo, đại khảm khiên có chút rộng so với người nàng, thân thể như lọt vào bên trong cỗ ấm áp. Nàng lại hỏi, tựa như nghi hoặc không hiểu, "Vậy ngươi không trách cung nhân hầu hạ ta không đủ tốt sao?" "Trách cung nhân thì được cái gì..." Tang Chi khẽ nói, "Thân thể của ngươi, ngươi tự phải lo lắng cho mình, dù cung nhân có tận tâm mà ngươi không coi trọng bản thân, vậy cũng vô dụng." Vừa nói vừa kiểm tra nhiệt độ của Tố Lặc, rồi cau mày than thở, "Không được, để ta cho người mang lò sưởi tới đốt than. Ngươi quá lạnh rồi." "Đừng!" Tố Lặc vội vàng níu lấy ống tay áo Tang Chi, "Ta không muốn người khác tới." Nàng cúi đầu, hạ giọng, "Ta không muốn thấy bọn họ, ta... chán ghét nơi này." Những chữ cuối cùng phát ra lí nhí như tiếng muỗi bay, Tang Chi hồ như không nghe rõ, nhưng phảng phất vào tai thôi lòng nàng cũng đủ tê rần. Trầm mặc trong chốc lát, nàng nói, "Vậy để ra giúp ngươi ấm thêm một chút a." Liền sửa lại hai tà đại khảm khiên cho người kia, rồi siết lấy lấy bàn tay nàng, đang muốn đưa lên miệng thổi hơi ấm tới, đột nhiên Tang Chi khựng lại. Vết thương của nàng là do roi gai tạo thành, cho nên thương tích kéo tới cả cánh tay, lúc này cử động mạnh nên miệng vết thương nứt ra. Tố Lặc lập tức thu phản ứng này của Tang Chi vào trong mắt, cắn cắn môi, nắm chặt lấy bàn tay đang hơi run của nàng, "Thương thế của ngươi... thế nào rồi?" "Đã khỏi lâu rồi." Tang Chi ra vẻ thoái mái, "Không có gì đáng ngại, đừng lo lắng." "..." Tố Lặc muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới nói, "Ngày đó... ta không ngăn cản kịp thời..." Không đợi nàng nói hết, Tang Chi đã đưa tay che lấy môi nàng, "Người trong giang hồ thân bất do kỷ, chúng ta đều giống nhau." Lời nói không có nửa điểm trách móc, hoàn toàn đang trấn an nàng. Tố Lặc nhướn mày nhìn nàng, suy tư một lát lại thở dài, "Ngươi tới sớm hơn chút thì tốt rồi..." Nàng buông tay Tang Chi, "Một mình ta ở nơi đây, ngày cũng như đêm, cũng không biết đã qua bao lâu rồi. Thời gian trôi qua tựa như rất dài, nhưng mỗi ngày đều giống như nhau, lặp đi lặp lại... Đời người không có chút thú vị. Nhưng mà, Tang Chi, ngươi lại là một người thú vị a." Hiện tại đến lượt Tang Chi cảm thấy buồn cười. Tới sớm một chút sao? Không. Tang Chi cười khổ, nếu như nàng có thể lựa chọn, nàng sẽ không do dự mà chọn rời khỏi nơi này. Cho dù Tố Lặc vẫn còn ở nơi này, nàng cũng sẽ lựa chọn quay về, không chút do dự. Nơi này là nơi người cũng có thể ăn thịt người. Tang Chi chán ghét đến cùng cực. Một Tố Lặc không đủ để giữ nàng ở lại. Nhưng bởi vì nàng không thể rời khỏi, cho nên Tố Lặc mới quan trọng như vậy. Tang Chi không trả lời nàng, chỉ nói, "Vậy từ nay về sau ta ở lại bên cạnh ngươi là được rồi." "Không được. Ta không muốn." Ngoài dự đoán, Tố Lặc lại thẳng thừng cự tuyệt, lắc đầu. "Vì sao?" Tang Chi cực kỳ kinh ngạc. "Ngươi... ngươi thật không có quy tắc! Tóm lại, ngươi không thể ở Khôn Ninh cung." Tang Chi vẫn ngơ ngẩn, "Nhưng vì cái gì?" Nàng không hiểu nổi, "Không phải trước kia ngươi hỏi ta có nguyện ý tới Khôn Ninh cung không sao?" Tố Lặc lắc đầu, "Nhưng hiện tại không còn giống như lúc trước." Tang Chi lập tức hiểu ra – Là Tố Lặc sợ liên lụy tới nàng! Trong chốc lát, tâm tư Tang Chi ngũ vị tạp trần, nàng không biết tiểu cô nương này đối với nàng tình nghĩa sâu cạn bao nhiêu phần, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn là nghĩ cho nàng đấy. Tuy không thể vừa gặp đã như thân, vốn dĩ thì các nàng gặp không nhiều, nhưng có thể khiến một người như Tố Lặc coi trọng nàng, Tang Chi thấy vậy là đủ rồi. Tuy rằng chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng kể từ khi biết Tố Lặc là Hoàng hậu, Tang Chi cũng đã bắt đầu cảm thấy hẳn là Tố Lặc không thể vô hại đơn thuần như cách nàng thể hiện ra bên ngoài. Dù sao thì một người có thể ngồi vững trên Hậu vị những bốn năm, đương đầu với sức ép cùng ý đồ muốn phế Hậu rõ ràng của Hoàng đế, nhất định không phải là một người bình thường mà Tang Chi có thể đụng. Chẳng qua là tuổi tác của Tố Lặc không lớn lắm, mà trước mặt nàng lại luôn chỉ phơi bày bộ mặt đơn thuần, cho nên dù Tang Chi suy đoán Tố Lặc là một người có tâm cơ không tầm thường, nhưng vẫn là khó mà mang lòng phòng vệ. Tang Chi cũng không nhiều lời vô ích, chỉ nói, "Hôm nay ngươi lâm vào tình thế nguy nan, ta sẽ không ép buộc trái ý ngươi. Nhưng chờ ngày sóng yên biển lặng, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta nhất định sẽ dốc sức tới bên." Tố Lặc khẽ giật mình, ánh mắt lấp lóe mà đan xen tia phức tạp, "Thật lòng?" "Tất cả đều là thật." Tố Lặc động động môi, lại lắc đầu cười khổ, "Chỉ sợ rằng ta không vượt qua được lần này." Nàng cười, nụ cười nhạt nhẽo ảm đạm, "Mà ta cũng không muốn vượt." "Nhưng ngươi không còn lựa chọn nào khác." Tang Chi nghiêm mặt, "Không thể chết, phải tiếp tục đi. Tố Lặc, đây là con đường duy nhất của ngươi." Tố Lặc nghe lời này, khẽ giật mình, nhưng bỗng nhiên lại ngửa đầu cười nhạt, "Ngươi nói như vậy, ngay cả ngươi cũng nói như vậy..." Biểu tình nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, đông cứng lại, "Nếu như sống không có gì vui, vậy chết có gì đáng sợ!" Tang Chi không muốn cùng nàng đôi co, nàng hạ thấp thanh âm, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Chỉ con kiến hôi mới sống tạm bợ." Thấy Tố Lặc nheo mắt nhìn nàng, Tang Chi cười nhẹ, giữ chặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, "Và đương nhiên, con người không giống như con kiến hôi. Bất quá nếu trước đây ngươi cảm thấy không có điều gì thú vị, vậy từ nay về sau đã có ta rồi a." Nàng lại nâng giọng, thanh âm ôn noãn nhưng vững vàng, "Tin tưởng ta, phải sống, sống cho thật tốt, còn sống mới còn có thể có hy vọng. Đạo lý sống trên đời, đời không biến động là đời không thực, ai mà biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không phải sao?" Thần sắc đông cứng của Tố Lặc rốt cuộc cũng có chút thả lỏng, "Ta mệt mỏi." Quả thực là nàng mệt mỏi, chỉ nói ngắn gọn. "Có người có thể chia sẻ cùng ngươi vẫn là tốt hơn." Tang Chi trầm ngâm, "Nhưng hôm nay không thể nói quá nhiều, sau này ta sẽ chỉ cho ngươi một cách rất thú vị, ngươi nhất định sẽ cảm thấy hữu dụng." "A?" Tố Lặc cảm thấy hứng thú, "Là cách gì?" "Hiện tại không đủ thời gian, không nói rõ được." Tang Chi cười cười, ra vẻ cao thâm, "Sau này ta sẽ nói." Tố Lặc thấy buồn cười, "Được thôi, vậy ta đợi ngươi." Câu này nói ra, không nặng không nhẹ, nhưng xem như là một lời hứa hẹn của Tố Lặc. Hứa hẹn sẽ tiếp tục đương đầu, vì chính bản thân nàng, cũng là vì những người xung quanh. Tang Chi âm thầm thở phào một hơi. Việc một người lâm vào hiểm cảnh không hẳn là đáng sợ, đáng sợ nhất phải là khi người này không còn ý chí chiến đấu. Mà với khả năng của Tố Lặc, chỉ cần nàng chịu có quyết tâm, chưa chắc không có thế xoay chuyển bàn cờ. --- Hết chương 25 --- Chú thích: [1] Đại khảm khiên (大坎肩) là một loại tiện phục mùa đông, chất liệu gấm dày, không có ống tay áo, dài đến khoảng mắt cá chân và được thêu thùa rất tỉ mỉ hoa mỹ (đương nhiên hoa mỹ bao nhiêu thì còn tùy vào thân phận người mặc).