Trung Cung Lệnh

Trung Cung Lệnh - Chương 61




Thái Uyển Vân cũng theo ánh mắt của chủ tử, nhìn về phía Tang Chi, ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Tang Chi vẫn đứng đó, hơi nghiêng đầu, không biết tại sao lại cảm nhận được một cỗ uy áp đến từ ánh mắt của Hoàng hậu, lại không kiềm chế được mà có chút khẩn trương. Cho đến tận khi Thái Uyển Vân ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, Tang Chi mới kịp phản ứng, vội vàng lên tiếng, "Tố... Hoàng hậu nương nương."
"Chuyện gì?" Tố Lặc vẫn là một mạt lãnh tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng.
"Tối hôm qua..." Tang Chi ngập ngừng, lòng có chút loạn.
"Bổn cung mệt rồi." Tố Lặc ngắt lời người kia, khẽ nhắm mắt lại định thần. Tới khi mở mắt ra, cỗ uy áp đã bị đè xuống hết cả, lúc này lại phảng phất vài phần hứng thú, "Tang Chi, bổn cung chuyển ngươi tới Khôn Ninh cung, chuyện này ngươi có bằng lòng hay không?"
Ánh mắt của Tố Lặc mặc dù rất thản nhiên, giọng điệu cũng không có gì bất thường, nhưng Tang Chi lại không thể nhìn ra đến tột cùng là nàng đang suy nghĩ điều gì. Chỉ có một điều Tang Chi chắc chắn, ấy là chuyện tối qua, Tố Lặc không thể không để tâm. Tang Chi chẳng suy nghĩ lâu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghe ra nét kiên định, "Cầu còn không được."
Lời vừa nói ra, ánh mắt của người ngồi trên chủ vị kia đã lập tức nhiễm mấy phần ấm áp, mà chân mày nhẽ nhíu lại, rõ ràng là đến lúc này mới cố ý để lộ ra sự tức giận. Lại yên lặng một khắc, Tố Lặc khẽ vươn tay, "Cùng bổn cung đọc sách."
"Được." Khi nói chuyện với Tố Lặc, Tang Chi luôn theo bản năng mà hạ giọng, giọng nói nàng cũng trở nên dịu dàng chậm rãi hơn hẳn. Nàng đỡ lấy tay Tố Lặc, hộ tống nàng đi vào bên trong.
Thái Uyển Vân vẫn đứng ở chính điện, yên lặng mà nhìn theo bóng lưng của chủ tử, nhưng thực ra trong lòng đã sớm kinh ngạc không nói nên lời. Một lần nữa, Thái ma ma càng cảm thấy tâm tư của chủ tử quả là một thứ không thể nào đoán ra, không thể nào lường trước được.
Mà cũng chẳng riêng mình Thái Uyển Vân. Ngay cả Tang Chi lúc này cũng không tránh được mà sinh nỗi nghi hoặc. Nàng đợi Tố Lặc ngồi xuống yên vị, lại lên tiếng, giọng nói rất khẽ, "Tối qua..."
"Tối qua ngươi vẫn là người của Thừa Càn cung, nhưng từ giờ trở đi, ngươi là người của ta. Từ nay về sau ta cũng không muốn ngươi phải ép bản thân mình mà lấy lòng ai khác nữa."
Lời này, Tang Chi đã hiểu.
Thực ra, đối với việc hôm qua, xét về tình, Tố Lặc đương nhiên có bất mãn, nhưng xét về lý, nàng là Hoàng hậu, nàng rõ ràng hơn ai hết hành động của Tang Chi chẳng điểm gì để nàng có thể ra mặt trách móc. Dù cho là hầu hạ ở Khôn Ninh cung, Tang Chi trước sau vẫn là người của Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị. Chủ tớ tình thâm, dù là thật hay là giả, nhìn vào cũng đều là hợp tình hợp lý.
Tố Lặc lại nghĩ, Tang Chi vì mình mà ba lần bảy bận chấp nhận thương tổn, mà bản thân mình cũng chưa làm được điều gì cho nàng. Tiểu Hoàng hậu xưa nay chủ động tránh xa minh tranh ám đấu, cũng chẳng dành tâm tư cho việc tranh giành. Tuy rằng không đứng im để người khác bắt nạt, nhưng chỉ cần Thừa Càn cung không khiêu khích, Khôn Ninh cung cũng sẽ nước sông không phạm nước giếng. Nàng ở trong cung mấy năm, sớm đã luyện thành cái gọi là 'người không phạm ta, ta không phạm người, còn nếu người phạm ta, ta nhất quyết không để đường lui'. Nàng biết sau lưng mình có một Hoàng thái hậu, biết trước mặt mình có một Hoàng thượng, cho nên cứ an ổn chẳng khoa trương. Cứ như thế, thẳng cho đến tận thời khắc kia khi nàng nhìn thấy một bộ dáng ân cần thân cận của Tang Chi dành cho Đổng Ngạc phi dưới mái hiên hậu đình.
Nàng yên lặng mà nhìn, ánh mắt vẫn nhàn nhạt chẳng gợn, ấy thế mà tâm tư như bị người ta quất một roi. Cảm thấy thì chính là cảm thấy, còn vì sao lại như thế, Tố Lặc nàng cũng không thể hiểu được. Lúc ấy nàng chẳng qua là cảm thấy, Tang Chi rõ ràng là người của mình, đối đãi như vậy vốn nên chỉ dành cho mình, tại sao lại có thêm một Đổng Ngạc thị? Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tố Lặc mới nhận ra – kỳ thực Tang Chi cũng chẳng phải là của nàng, mà chính là của Đổng Ngạc thị kia. Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc, xưa nay chẳng tranh ân giành sủng, ấy thế mà vừa nhận ra Tang Chi người này thực ra không hề thuộc về mình, cõi lòng liền nổi sóng.
Thái Uyển Vân trước sau vẫn chăm chăm quan sát biểu tình của chủ tử, thấy chủ tử mình vẫn chỉ là một mạt lạnh nhạt, cũng chẳng hề biết chính thời khắc đó Hoàng hậu nương nương đã hạ quyết tâm nhất định phải mang người kia ra khỏi Đổng Ngạc thị.
Chuyện qua rồi liền thành chuyện cũ, quá khứ chẳng cần truy cứu. Có điều, kể từ hôm nay, Tang Chi sẽ chỉ có thể thuộc về Khôn NInh cung, duy nhất Khôn Ninh cung mà thôi.
Tang Chi nghe lời Tố Lặc nói, nhất thời không đáp lại. Cõi lòng nàng vừa ấm áp vừa vui mừng, nhưng cũng vừa có tư vị khó tả. Càng ngày càng phát hiện ra Tố Lặc người này bá đạo mà cũng chẳng hề hiền hậu vô hại như nàng vẫn tưởng. Tố Lặc chủ động cho nàng một câu hứa hẹn, mà thực ra cũng là ép Tang Chi đưa ra một lời bảo đảm – nếu như từ nay về sau trong mắt Tang Chi nàng còn có một người khác, kết cục sẽ tuyệt đối không êm xuôi như chuyện lần này.
"Tố Lặc... ta... trước nay hay sau này, cũng đều là người của ngươi." Tang Chi có chút không khống chế được tâm tình, nói ra câu này rồi lại chẳng kìm lòng được mà tự nhủ, "Đáng tiếc rằng, ngươi vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ là của ta". Nghĩ đến đây, sắc mặt liền trầm xuống, ý cười cũng phai đi.
Lời kia, bản thân mình nói thì rõ ràng là vô cùng bình thường, đến lúc nghe được từ miệng Tang Chi, Tố Lặc lại đột nhiên thảng thốt trong lòng. Nàng quay đầu nhìn Tang Chi, lại bắt gặp ánh mắt thất thần và nét cười phai nhạt trên gương mặt người kia.
Tố Lặc nhíu mày, "Ngươi không vui?"
"Đâu có." Tang Chi câu khóe môi, cười nói, "Ta rất vui."
Tố Lặc nhìn sâu vào mắt người kia, lắc đầu, "Ngươi không vui." Nàng quay mặt ra chỗ khác, ánh mắt lạnh xuống, "Chuyện ngươi không muốn, bổn cung sẽ không ép buộc. Bổn cung biết rõ, Thừa Càn cung vốn cũng là nơi ai cũng muốn tới."
Đến xưng hô cũng đã thay đổi rồi. Cõi lòng Tang Chi tỏa ra một cỗ chua xót khó tả, nhưng ý cười lại hiện lên trên mặt. Nàng không nhịn được mà bật cười, Tố Lặc a Tố Lặc, người này, mỗi khi tức giận đều bày ra dáng vẻ Trung cung. Nàng nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Tố Lặc, chợt vô cùng muốn có thể nói ra hết những lời giấu sâu trong lòng, nhưng hết lần này tới lần khác lại kím nén, cản lại những lời đã tới bên môi, rốt cuộc vẫn là lặng im. Giữa bốn bức hồng tường ở nơi này, không phải loại tình cảm nào cũng được dung thứ, huống chi... người trước mặt Tang Chi nàng đây là chính thê của Hoàng đế, là Hoàng hậu của Vương triều Đại Thanh.
Nhịp thở của Tang Chi có chút rối loạn. Nàng vốn cho rằng nàng trước kia cũng thế, sau này cũng vậy, chưa bao giờ có lòng tham với chuyện thất tình lục dục. Nhưng điều nàng không ngờ tới chính là từng ngày qua đi, Tố Lặc càng khiến nỗi tham luyến trong lòng nàng lớn dần lên. Nàng muốn... thứ mà nàng muốn, đã nhiều hơn lúc ban đầu rất nhiều rồi. Ban đầu nàng vốn ước ao một người có thể bầu bạn bên nàng. Thứ nàng muốn là một sự đồng hành, một người bằng hữu.
Nàng dùng ánh mắt bình thản mà dịu dàng vô cùng mà nhìn Tố Lặc. Ánh mắt này, hẳn là chẳng hề đơn thuần vô tư, dù cho hết thảy những tâm tư kia đều đã bị nàng đè nén xuống sâu thẳm. Tang Chi chẳng hề nói một chữ, yên lặng bao trùm, cho đến khi Tố Lặc không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, lại chạm phải ánh ôn nhu và nụ cười khẽ của Tang Chi.
Tố Lặc giật mình. Và, không biết vì điều gì, nhìn ánh mắt này của Tang Chi, Tố Lặc đã nhận được câu trả lời của người kia, dù rằng đáp án này chưa từng được nói ra thành lời. Tố Lặc biết, Tang Chi sẽ không rời khỏi mình – mà suy nghĩ này vừa nảy lên, Tố Lặc đã thất kinh. Nàng ngẩn ngơ, dường như đã lạc vào trong ánh mắt của Tang Chi. Còn Tang Chi, nàng dù là có thấp thỏm bất an, nhưng vẫn là không tránh né cái nhìn của Tố Lặc, đành giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên mà đối diện.
Thời gian lướt qua đây, như một chiếc lá cuối thu, theo gió thoảng mà rụng xuống, chạm đất mà chẳng hề có một tiếng động. Ý niệm, toan tính, tranh đấu, hết thảy đều đã chìm vào quên lãng, hết thảy đều chẳng còn ý nghĩa. Gió xuân tràn qua khung cửa sổ, thoảng qua nơi này, lướt qua trang sách đang bỏ ngỏ, vuốt ve sườn mặt Tang Chi, cũng kéo nàng trở về hiện thực.
Tầng ngụy trang của nàng gần như đã tan vỡ. Nàng không biết vì sao khoảng cách giữa mình và Tố Lặc lại trở nên ngắn ngủi như vậy, vì sao bất tri bất giác, nàng lại bị Tố Lặc kéo gần lại như thế. Gần đến mức, chỉ một chút nữa thôi, hai đôi môi đã có thể chạm phải nhau.
Tố Lặc bất động, hai mắt mở lớn, hơi thở đông cứng lại.
Tang Chi bị hơi lạnh của cơn gió xuân làm cho bừng tỉnh, lập tức vội vàng lui về sau. Nàng nhất thời kinh hoảng, theo phản xạ mà lùi lại, bước chân lảo đảo không vững, chạm phải bậc gỗ, đã muốn ngã xuống đến nơi. Thân thủ Tố Lặc xưa nay nhanh nhẹn, vốn là muốn đưa tay giữ lấy cổ tay Tang Chi đấy, nhưng không biết vì lí gì mà lúc này lại trở nên vô cùng lúng túng yếu ớt, rốt cuộc kết cục lại thành cả hai cùng kéo nhau ngã xuống.
Ở thời khắc kia, khi cả hai chạm đất, Tố Lặc lại chẳng cảm thấy đau đớn, bởi vì không phải nàng ngã xuống mặt đất cứng rắn, mà là ngã vào trong vòng tay của Tang Chi. Một bàn tay Tang Chi đỡ lấy eo, tay kia đỡ lấy đầu của Tố Lặc, mà cũng trong tích tắc này, Tố Lặc đột nhiên cảm thấy nơi mà Tang Chi che chở không phải đầu của mình, mà là... tâm.
"Ngươi không sao chứ?"
Cả hai cùng lên tiếng, nhưng đáp lại chỉ là một hồi yên lặng. Bốn phía trào lên thứ không khí mờ ám khiến người ta bất an, mà dường như cả hai đều cùng cảm nhận được. Tố Lặc tránh đi ánh mắt của Tang Chi, không rõ vì sao tâm tư mình lại loạn như ma.
"Ôi? Ôi ôi, nương nương!" Thái Uyển Vân nghe được động tĩnh ở bên trong, vừa chạy vào đã nhìn thấy cảnh này, chỉ thiếu chút nữa là hoảng đến bật khóc. Hoàng hậu nương nương a, một thân phận tôn quý! Thân thể thiên kim đâu thể để bị tổn hại dù chỉ một chút, ấy thế mà lúc này còn nằm dưới đất! Thái Uyển Vân chạy như bay tới đây, loạn thành một đoàn, nâng chủ tử dậy.
"Nương nương! Nương nương, người không sao chứ? Người đâu! Truyền ngự y! Mau mau gọi Thái y tới đây!"
"Không cần." Tố Lặc thở hắt ra một hơi, "Không có gì đáng lo."
Thái Uyển Vân vội vàng, "E rằng không được đâu, nương nương! Vạn nhất bị thương ở đâu..."
Tang Chi đứng dậy, phủi cho thẳng vạt váy, thấy Thái Uyển Vân sốt sắng đến như thế, không khỏi thì thầm, "Bị thương ở đâu sẽ liền gọi ngự y chứ sao nữa."
"Ngươi còn dám nói!" Thái Uyển Vân tức giận đến mức lớn tiếng ngay trước mặt chủ tử, trừng mắt mà mắng Tang Chi, "Ngươi khiến nương nương ra nông nỗi này, bảo hộ chủ tử không được, đây là tội gì!"
Tang Chi không phản bác được, ngượng ngùng đảo mắt nhìn ra chỗ khác, lại nói, "Vậy không bằng cứ truyền ngự y đi vậy, Thái ma ma?"
Tố lặc nhìn một màn này, đành lên tiếng làm dịu cơn giận của Thái Uyển Vân, "Là do bổn cung không cẩn thận, ma ma không cần quá lo lắng, Thái y tới đây cũng không có chuyện gì làm."
"Nhưng mà..."
"Không sao, không có gì đáng ngại."
Tố Lặc cắt lời Thái Uyển Vân, nhưng Thái Uyển Vân vẫn không yên lòng, "Nương nương không muốn truyền ngự y, hay là để lão nô kiểm tra cho người một chút, nhỡ sao bị thương ở đâu đó?"
Tố Lặc cũng đành gật đầu đồng ý.
Thái Uyển Vân liền nghiến răng trừng mắt mà nói với Tang Chi, "Còn ngây người ở đó làm gì! Mau lại xem cho nương nương!"
"Cái gì?" Tang Chi rõ ràng là không ngờ đến, "Ta sao?"
"Ngươi bây giờ là người của Khôn Ninh cung rồi, về sau là người của Hoàng hậu nương nương, sáng tối ở bên cạnh hầu hạ, bây giờ không học tập một chút, về sau hầu hạ chủ tử như thế nào?"
Tang Chi lại phát hiện ra kỹ năng trở mặt của Thái Uyển Vân cũng rất tốt đấy, giây trước nói chuyện với Hoàng hậu là một dáng vẻ ôn hòa như tắm gió xuân, giây sau quay đầu nói chuyện với nàng đã là một bộ dáng như hung thần ác sát. Tang Chi cũng chẳng thể phản bác, đi tới bên người Tố Lặc, nâng bàn tay của nàng lên.
Chỉ không ngờ rằng, Tang Chi vừa vén ống tay áo lên, Tố Lặc đã đột nhiên rút tay về. Lại nói, "Bổn cung không sao, ngươi ra ngoài trước đi."
Tang Chi sửng sốt, Thái Uyển Vân đã vội lên tiếng, "Nương nương, lão nô còn chưa kiểm tra xong..."
"Bổn cung nói Tang Chi." Tố Lặc hơi cúi đầu, trước sau không một lần nhìn Tang Chi.
"Vâng." Tang Chi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng thực lòng mà nói, đây cũng là điều nàng muốn. Nàng phát hiện ra, càng lúc nàng càng khó lòng có thể che giấu tâm tư của chính mình.
--- Hết chương 61 ---

Editor lảm nhảm: Đến chương 60, sắp sang hồi IV rồi, ghen đến thổ huyết đến mức lộ bộ mặt ác thảo mai ra rồi mà hai vị mới bắt đầu màn gà bông rung động *lau nước mắt*