Trùng Ly

Chương 1: Hoa Bảo Ngân




Lại một tiết học Lịch sử Việt Nam chán ngắt, với bà cô cứ liên tục nói về những "drama" căng đét của Việt Nam, trong không khí trong lớp thì lặng ngắt, ngoài kia gió hiu hiu thổi vào lành lạnh, lâu lâu lại có tiếng ngáp khẽ và tiếng gõ tin điện thoại nho nhỏ ở những hàng dưới lớp. Không khí trong lớp như bị ném cho mấy quả boom thuốc mê, khiến sinh viên trong lớp như được gây mê tập thể mà không tốn chút chi phí nào, một cách không tự nguyện.

Hoa Bảo Ngân nhìn những dòng chữ đen đỏ hỗn loạn trên máy chiếu, che miệng ngáp ngắn ngáp dài, lâu lâu lấy điện thoại ra chụp lại mấy slide đang chiếu thay cho việc chép bài thủ công, giống như cách bao sinh viên đại học vẫn hay làm bây giờ. Giống như mấy đứa khác trong lớp, cô đang bị tiết giảng chán ngắt của cô khiến cho muốn "hôn mê bất tỉnh" rồi. Trong khi bản thân đáng ra giờ này phải tung tăng cùng mấy bạn ở Lào, ăn mấy món ăn lạ lạ, chụp ảnh và check in ầm ầm với những cảnh quan thú vị của nước bạn. Nhưng đấy là nếu bản thân có đủ tiền cho chi phí chuyến đi và không làm mất giấy chứng minh nhân dân trước ngày đi một hôm kia. Cũng do bản tính hậu đậu, làm mất đồ, rồi tính mua đồ quần áo bất chấp, nên thành ra bây giờ phải thay con bạn lười chảy thây lên lớp Lịch sử Việt Nam của nó. Không những phải giúp chụp lại bài giảng chiếu trên slide, còn phải giúp nó điểm danh môn học vào ba lượt: đầu giờ trước bảy giờ ba mươi, giữa giờ sau khi nghỉ giữa giờ vào và lần cuối là sau khi tiết học kết thúc.

Nếu không phải nhỏ bạn dính lịch làm thêm không người thay, cũng không thể nhờ người ngoài vào thay giúp, lại còn một hôm vắng nữa là cấm thi và quan trọng nhất là nó hứa đãi ăn thịt nướng, thì còn lâu Hoa Bảo Ngân mới tự ngược xác mình, sáng sớm lê lết lên trường, trong lúc bản thân phải làm bài tiểu luận vì không đi thực địa, trong khi toàn bộ mấy đứa học chung lớp Lịch sử Thế giới du lịch ở Lào.

Vừa vào tiết học được tầm ba mươi phút, Hoa Bảo Ngân liền nhận thức sâu sắc tại sao ngày xưa mình chọn đi theo chuyên ngành Lịch sử Thế giới, thay cho Lịch sử Đảng cha mẹ cô không cho chọn; Lịch sử Khảo cổ học quá tốn kém tiền bạc đi lại cùng đó là các công thức toán - tin phức tạp và Lịch sử Việt Nam có phần chán ngắt. Không phải cô xem thường lịch sử nước mình ngàn năm văn hiến, với ý chí kiên cường chống giặt ngoại xâm, xây dựng nước nhà, trải qua các hình thái xã hội từ các văn hóa Phùng Nguyên, Đồng Đậu, Bàu Tró, Long Thạnh, Bình Châu, Hạ Long... cho đến nhà nước Việt Nam đang trên đà phát triển mạnh mẽ hiện tại. Mà thật sự là mười hai năm học Lịch sử Việt Nam đã là quá đủ, với cách giảng bài của Giảng viên bên Lịch sử Việt Nam quá cứng ngắt, hay kêu ca là mấy em học sử Việt Nam từ nhỏ rồi thì phải làm tốt hơn nữa, yêu cầu lúc nào cũng cao, đòi hỏi cái mới nhưng không được sai lệch, thuyết trình thì dày đặc, tài liệu thì mênh mông với đủ chỗ này thì viết thế này, chỗ kia thì viết thế nọ, rồi cả những bộ phim làm ra để chọc điên người coi với kiến thức cơ bản nhất cũng sai từa lưa, càng ngày càng khiến cho bộ não vốm đã sớm chán ngán sau mười hai năm mòn mỏi lại càng thêm mệt mỏi, trở không chút hứng thú với chuyện học Lịch sử Việt Nam. Nên thà học thêm mấy loại ngoại ngữ để đi theo Lịch sử Thế giới, chấp nhận sau này phải du học mới mong có cơ hội làm việc sau tốt nghiệp Lịch sử Thế giới, cũng không chấp nhận chạy theo Lịch sử Việt Nam với bản thân đã là một chướng ngại được hình dung bằng hai từ "chán nản".

Đến chín giờ thì chuông reo, cả đám được nghỉ giữa giờ hai mươi phút, Hoa Bảo Ngân cẩn thận nhắc nhở lớp nhớ nghỉ giải lao vào đúng giờ bằng thái độ có chút nghiêm khắc, rồi đi ra ngoài. Lúc này, cả lớp mới vỡ òa lên, nói chuyện rôm rả, đứng dậy tản ra đi làm cái này cái nọ, kéo nhau đi ăn hay đi xuống căn tin mua đồ cả, chỉ còn vài đứa cộng luôn cô là sáu đứa là ngồi lại lớp.

Trong khi mấy đứa nói chuyện này kia với nhau, nói từ "drama" trong lịch sử đến "drama" trong khoa, rồi trong trường, thì Hoa Bảo Ngân mệt đến thở không ra hơi, nằm gục đầu trên bàn, không ngừng cố hít thở sâu, điều hòa lại nhịp tim sau hồi dài căng thẳng do áp lực từ việc bản thân phải gồng mình lên học một môn học không thích.

Không biết trên đời này có ai giống như Hoa Bảo Ngân không, mỗi khi không thích thứ gì, phải cố gượng, không tìm được cách giải tỏa, lưng trong trạng thái thẳng tắp, bị trói lại trong môi trường ngộp và căng thẳng, sẽ tự sinh ra trạng thái căng cứng cả người, tâm lý bị đè nặng, trở nên căng thẳng, tim có hiện tượng bị ép, hít thở không thông, vai trở nên đau nhói, xương lưng cũng ê ẩm. Nói chung là khi phải làm thứ mình không thích, cô sẽ trở nên căng thẳng đến toàn thân bị ảnh hưởng, chức năng cơ thể hỗn loạn, rối đến muốn ngất. Vậy nên, vẫn thường hay nói và làm nhất là những thứ mình muốn là tốt nhất. Nhưng cũng không ít tình huống vì bạn quên thân, vì ăn quên luôn cảm xúc mà rơi vào tình huống buồn cười như hiện tại. Giờ được nghỉ giải lao, đúng là giải thoát tạm thời. . Xin hãy đọc truyện tại # trumtr uyen. O RG #

Hoa Bảo Ngân thành thật hy vọng không "cừu non ngây thơ" nào đến bắt chuyện, nếu không thì sợ là lại như mọi khi, nói đến quên bản thân muốn nghỉ ngơi mất.

Mong muốn là mong muốn, nhưng đời làm gì có chuyện như mình mong. Hoa Bảo Ngân vừa nghĩ là đừng ai đến bắt chuyện, muốn bản thân né khỏi trạng thái nói đến quên sầu, nói từ lục địa ra đến hành tinh, thì có đứa đi đến bắt chuyện gần như là ngay sau khi cô vừa gục xuống nghỉ chưa đến ba phút.

Lương Ngọc Hương đặt chai nước suối lạnh lên bàn, thân thiết lấy tay xoa xoa mái đầu nhuộm màu rêu hớt ngắn kiểu layer xoăn bồng bềnh của Hoa Bảo Ngân, nhìn xuống bằng ánh mắt cưng chiều, thân thiết kêu, "Bé yêu à! Dậy đi "em", "anh" về với bé rồi đây nà!".

Hoa Bảo Ngân vừa nghe là biết Lương Ngọc Hương đáng ghét lại cố ý trêu mình. Cô không chút tình nguyện, ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, tiện tay kéo đối phương lại, theo thói quen cũ dụi dụi mặt vào áo của cô bạn vô cùng tự nhiên. Ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở, mặt vẫn áp vào áo của cô bạn, nũng nịu kêu, "Bé buồn ngủ quá "anh" ơi!".

Lương Ngọc Hương cười khúc khích, không đẩy Hoa Bảo Ngân ra, để mặc cô bạn úp mặt lên bụng mình qua lớp áo, lại xoa xoa đầu đối phương cho rối cả lên, hỏi, "Sao nay lại chạy sang đây rồi? Không phải là có chuyến du khảo sang Lào với thầy Chiêu à? Trước còn hay bảo sử Việt Nam không ham, chán muốn chết mà. Giờ chạy sang đây có ý đồ gì đây, gạ ai bên đây hay gì? Vậy là hư lắm nha "bé yêu"!".

"Ừm! Mình sang đây gạ, nhưng không phải gạ ai. Gạ Hương thôi à!", Hoa Bảo Ngân cười như hoa, cố ý trêu chọc. Cô với Lương Ngọc Hương chính là như vậy, dây dưa suốt nhiều năm, trêu nhau đến cả thế giới đều nghĩ hai đứa là chân uyên ương. Nhưng sự thật là "trân" uyên ương, là chót lưỡi đầu môi, câu chữ ngọt ngào thả thính trẻ con hết. Đến cả được gọi bạn thân cũng không phải, mà chỉ là xã giao phù hợp, tiện thể vui vẻ trêu chọc quên sầu, quên lối.

"Thôi đi. Lời lẽ ngọt ngào, giỏi nhất là trêu gái. Ghẹo từ tận năm nhất đến giờ vẫn ghẹo tiếp. Đúng là "Hoa hoa cô nương" mà!".

"Ủa? Ai đồn ác mồm ác miệng dạ? Người ta thật lòng muốn chết. Nghe đi, tim người ta đập thình thịch trong lồng ngực đây luôn nè!", Hoa Bảo Ngân kéo tay phải của Lương Ngọc Hương áp vào ngực trái của mình, để cô ấy cảm nhận trái tim đang đập từng nhịp một dịu dàng của mình.

Lương Ngọc Hương bật cười lớn, "Hahaha! Tim không đập thì là xác chết, hay là xác sống à!".

"Ừm! Xác sống... Vì Hương mà sống được không?".

"Thôi đi cô. Giỏi nhất là mấy câu trêu ghẹo, lời lẽ ngọt ngào thôi. Nào! Ngồi ngay lại, nói chuyện tí cái coi. Lâu quá không gặp rồi. Từ hồi chia lớp chuyên ngành, rồi rời câu lạc bộ này kia nữa. Có nói chuyện được lần nào đàng hoàng đâu. Nào! Ngồi ngay lại cái đi bà cô", Lương Ngọc Hương đẩy nhẹ đầy Hoa Bảo Ngân ra, giữ lấy khuôn mặt vẫn còn ngáy ngủ, bơ phờ mệt mỏi, mắt nhắm mắt mở, nhưng vẫn hoàn mỹ nhìn ra nét đẹp kiều diễm, với chiếc mũi cao nhỏ nhắn, cặp mày sắc sảo, làn mi dày cong vút, đôi môi đầy đặn hai khóe cong cong như luôn hiện hữu nụ cười. Cô ấy hoàn toàn chuẩn với danh xưng nữ hoa khôi đại diện trường đi thi Hoa khôi Đại học năm 2017. Dù so kè với Hà Khanh – một trong những mỹ nữ nổi tiếng trong khoa và trường, sở hữu bộ mặt thiên thần, xinh đẹp mỏng manh, được ví như tuyệt tác của Thượng Đế chính là một chín một mười. Vì sở hữu hai người họ mà khóa của cô được anh chị và nhiều người khác trong trường công nhân là khóa có nhan sắc thuộc hàng đỉnh của đỉnh, so với nhiều nhiều khóa trước và hai khóa đàn em gần đây nhỉnh hơn hẳn hoi.

Lương Ngọc Hương buột miệng khen, "Đúng là "Khanh Ngân Song Khuynh" gọi không ngoa chút nào!".

"Nói gì vậy?", Hoa Bảo Ngân chau mày. Sau đó ngẩng người ngồi thẳng dậy, dụi dụi mặt bằng tay, chỉnh chỉnh tóc ngay ngắn, chỉ ghế bàn trên ý kêu Lương Ngọc Hương ngồi. Đợi khi cô bạn đã ngồi xuống, cô mới bày ra bộ dạng cáu gắt, không vui nói, "Sao tự nhiên nhắc đến con nhỏ đó chi vậy? Hương dù là tình cũ còn thương với nó, cũng đừng có mà nhắc trước mặt Ngân chứ. Tui ghen đó nha!". Cô nói xong lườm cô bạn, mím môi, trông như đang ghen giận dỗi. Trong khi sự thật, chính mình với Hà Khanh có chút không thân, thường hay khắc khẩu, mà nguyên nhân lớn nhất đến từ việc mình bị lôi ra so với cô ta, rồi cả cái thói nói chuyện như muốn móc họng người ta của cô ta nữa. Ôi! Thật sự chính là không muốn ghét ai, nhưng thật sự không thể không ghét con người tên gọi "Hà Khanh" đó.

"Người ta quên mà. Cho xin lỗi đi!", Lương Ngọc Hương vuốt vuốt đầu Hoa Bảo Ngân dịu dàng để làm lành với cô bạn.

"Nói xin lỗi cũng không được. Người ta giận rồi, còn bị thương nữa!".

"Bị thương? Chỗ nào?".

"Thì bị thương Hương được không!", Hoa Bảo Ngân làm bộ mặt nghiêm túc. Mặc cho sự thật là đang đùa, cố ý trêu Lương Ngọc Hương. Nếu không phải là bạn đã lâu, có chút hiểu tính cách hay đàu của cô, hẳn sẽ nghĩ với bộ mặt nghiêm túc, giọng nói không chút ý đùa hiện tại đều là thật.

Lương Ngọc Hương bật cười, kêu trời, "Trời ơi! Có ai nói mấy câu thả thính mà mặt vẫn diễn được nét giận dỗi một cách nghiêm túc, không chút "giả trân" như Ngân không chứ. Nói nghe! Sao tự nhiên Ngân với Khanh từ hồi năm nhất tới giờ vẫn cứ không ưa nhau, tối ngày lườm liếc nhau hoài vậy? Khanh thì với ai cũng cà khịa thì không nói, còn Ngân luôn thân thiện với mọi người mà. Sao gay gắt với Khanh vậy? Khanh cũng đâu quá đáng ghét. Chỉ cần bỏ qua lời Khanh nói, bỏ luôn có nết hững hờ coi trời bằng vung của Khanh là chơi cũng được mà".

"Khóa mình cũng nhiều người thân thiện lắm. Mà cũng có Hương và Nga chơi với nó đó. Người ta với ai cũng thân thiện được, mà ghét mỗi mình mình thì nó cũng tự hiểu rồi. Nết na vậy ai chơi cho nổi. Nói câu này khịa câu nấy, đã vậy còn suốt ngày bị so sánh với nó. Phiền chết được. Sao không là "Ngân Khanh Song Khuynh", mà phải là "Khanh Ngân". Bực ghê!", Hoa Bảo Ngân thở hắt mấy cái.

"A! Ra là không phục vì tên mình bị xếp sau chứ gì. Mà đó đâu do lỗi của Khanh, là do mấy bạn khác đặt chứ Khanh đâu tự mình nhận này kia gì đâu. Khanh có thể bị ghét vì thái độ của Khanh, nhưng bị ghét vì lời người khác thì hơi không công bằng với Khanh chút nào".

"Hương muốn Ngân không ghét nó nữa, cơ bản là khó quá đó", Hoa Bảo Ngân tỏ ra cứng rắn. Nhưng bên trong lại có chút suy nghĩ về lời vừa rồi của Lương Ngọc Hương. Cô như vậy, chính mình đã hơn hai mươi tuổi đầu, lại vì lời người khác làm cho ghét một người, như vậy thật sự có vẻ như bị dắt mũi.

Lương Ngọc Hương bật cười, xoa nhẹ đầu Hoa Bảo Ngân, đáp, "Hương không phải nữ thần giải hòa, cũng không có ý định cảm hóa ai, hay giúp ai được. Bởi Hương cũng hiểu mình chỉ là người bình thường. Chỉ là, với cách nhìn của Hương, Hương nghĩ, nếu Ngân ghét Khanh, Ngân hãy ghét Khanh bằng lý do của mình. Có như vậy nghe nó chính đáng và có chút thông minh hơn là ghét vì lời người khác. Cả Ngân và Khanh, hay ai khác bạn Hương, Hương cũng đều mong họ không bị người khác dắt mũi, khiến trong lòng có thêm gánh nặng. Ngân hiểu ý Hương chứ?".

Hoa Bảo Ngân thoáng im lặng, nhìn thẳng Lương Ngọc Hương. Cô ấy mỉm cười tỏa nắng, đôi mắt sáng rực tựa mặt trời, khiến cô trong lòng cũng nhũn ra ít nhiều. Tạm thỏa hiệp, nói, "Được rồi. Mình sẽ suy nghĩ về chuyện lý do hợp lý để ghét nó. Nhưng không có chuyện thân thiết với nó đâu nha! Người gì đâu nói câu trước câu sau là móc họng người ta. Thân với nó có ngày bị đau tim chết".

"Hahaha! Hương biết rồi. Cơ mà Ngân nói không thích Khanh, nhưng rõ ràng hai người đều rất giống nhau á! Lúc nào cũng tỏ ra khó chịu, nhưng đều là người hiểu lẽ phải, rất chịu tiếp thu ý kiến người khác, nói chuyện đều rất dễ".

"Dễ gì. Do Ngân và nó đều bị nụ cười của Hương câu hồn, như bị bỏ bùa. Nên lần nào nói chuyện với Hương cũng bị Hương thuyết phục đó. Người gì đâu mà đáng yêu, khiến người ta không thể không thương, mềm lòng hoài!", Hoa Bảo Ngân dỗi ra mặt, thái độ hậm hực mím môi. Nhưng hơn ai hết, cô biết, bản thân chính là đang diễn, cố vớt lại chút hình tượng cứng rắn trước Lương Ngọc Hương. Chứ sự thật, thì trái tim từ trước cũng đã là một khối thủy tinh mỏng manh, dễ vỡ vô cùng.

"Ủa? Đang khen Hương á hả? Cảm ơn à! Thương á!", Lương Ngọc Hương hôn gió Hoa Bảo Ngân.

Hoa Bảo Ngân vờ né, nhưng nụ cười lại giữ ở khóe môi, thái độ vô cùng vui vẻ. Kết quả sau đó chính mình lại không nghỉ ngơi được miếng nào, sau giải lao liền bị tra tấn tiếp bởi bài giảng của bà cô giảng viên khó tính. Nhưng lần này, cô không có cơ hội căng thẳng. Vì chỉ cần vai hơi căng lên, là Lương Ngọc Hương ngồi cạnh liền vỗ vỗ nhẹ vào vai cho đến khi trở lại trạng thái thư giãn, rồi đưa chai nước ép lượu cô ấy mua cho uống, giúp cho tâm trạng trở nên thoải mái hơn.

Nhờ Lương Ngọc Hương mà nửa tiết học sau cũng trở nên thoải mái hơn, Hoa Bảo Ngân sau đó cũng hoàn thành nhiệm vụ giúp bạn điểm danh một cách hoàn hảo. Lúc ra về, cô định chở cô bạn đáng yêu của mình về, nhưng lại có một nhóc năm hai "chặn đường cướp người", nên thành ra là đành buông tay thả người.

Trước khi để Lương Ngọc Hương đi, Hoa Bảo Ngân còn không quên thân thiết kéo bạn lại, cằm tì vai, môi ghé sát tai, thầm thì, "Nay "chăn rau" đồ. Ghê nha "chị" Hương!". Chữ "chị" cô cố ý nâng giọng lên, cố giả giống giọng của cô bé năm hai "chặn đường cướp người", trêu chọc cô bạn. Để rồi, hậu quả là bị bạn vỗ vào vai mấy cái rõ đau, trước khi cô ấy lên xe cho cô bé năm hai chở đi mất hút.

Hoa Bảo Ngân "đội tên bạn" đi học về, ghé quán ăn bên đường mua cơm hộp và trà xanh lượu, rồi chạy sang bên chỗ cửa hàng tiện lợi của bạn mình làm rước nó về. Trong lúc điều khiển xe, cô liên tục cười trêu bạn mình, "Trời ơi là trời! Tốt bụng cho cố, rồi bị người ta đẩy ca, cho làm từ mười giờ tối đến mười hai giờ trưa. Tưởng đâu là chuyện gì lớn, hóa ra người ta đi over night với anh người yêu của mình. Ôi! Bạn tôi! Tao cười xỉu. Hahaha!".

"Im đi!", K' Hạnh tán vào vai Hoa Bảo Ngân rõ đau mấy cái. Cô tỏ ra tức giận, mắng, "Hôm trước nó bảo tao nó có việc gấp lắm, nên tao mới giúp nó làm ca khuya đến ca sáng luôn. Ai mà ngờ chuyện gấp của nó là đi trai với bạn trai nó xuyên đêm đâu. Lần này thôi, không có chuyện lần sau tao giúp nó nữa đâu. Khóc lóc, ỉ ôi gì cũng kệ nó!".

K' Hạnh là người đẹp K'Ho đúng nghĩa, có cha mẹ là người dân tộc, gia đình có chút khó khăn. Do cha của Hoa Bảo Ngân là nhà giáo, có niềm đam mê mãnh liệt với ý niệm giúp trẻ em vùng cao đi học, nên ông đã đến vùng cao giảng dạy, rồi nhờ ông vận động mà cô đã được cho đi học. Sau này, vì nhận thấy có khiếu học, nên ông đã nhận làm con nuôi, rồi mang về Cần Thơ cho đi học chung với con gái của mình. Hai đứa trẻ vì lớn lên cùng nhau, lại chung chí hướng sử học, nên hoàn hảo liền trở thành bạn thân như hiện tại. Chỉ hiềm là đứa thì đam mê sử Việt Nam, đứa lại chạy theo sử Thế giới.

Quay lại hiện tại, Hoa Bảo Ngân vẫn vô cùng vui vẻ trêu chọc K' Hạnh, "Ôi bạn tôi ơi! Lần nào bạn cũng nói vậy, nhưng cuối cùng bạn vẫn giúp khi người ta nhờ đấy thôi. Mềm lòng, là bệnh kinh niên của Hạnh rồi Hạnh à!".

"Thì mình cũng giống ai kia đó. Bình thường miệng cũng cứng, bảo không thích Hương đâu, vậy mà để người ta xoa đầu mình, rồi ôm ấp các kiểu giữa bàn dân thiên hạ. Thấy mắc ghê!", K' Hạnh lè lưỡi, tỏ vẻ chê bai để trêu Hoa Bảo Ngân, chuyện ôm ấp thân mật với Lương Ngọc Hương. Lúc cô biết, thật sự thì cũng chẳng sốc gì. Bởi dù sao từ năm nhất đến năm hai thấy hai người họ dính nhau, ôm ấp, thậm chí hôm má như cơm bữa, "cơm chó" ăn đều đều, nên giờ nghe bạn kể lại cũng không còn cảm giác gì mấy.

"Hahaha! Làm như lần đâu tao với Hương dính thành một cục ấy. Ơ mà! Sao tự nhiên lại biết chuyện vậy ta? Là quan tâm tao học không quen, hay là muốn diễn nét người vợ nhỏ đang ghen tuông, cố tình cho người rình chồng mình vậy nhờ?", Hoa Bảo Ngân cười khúc khích, trêu ngược lại bạn mình. Trên khuôn mặt kiều diễm của cô là nụ cười rạng rỡ, có chút đắc ý, đôi mắt sáng lên ý cười, đôi mắt to long lanh trong suốt tựa hồ nước ngày thu, xinh đẹp tựa như tạo vật đến từ Thiên giới.

"Điên! Mà này. Sao mày và Hương cứ hoài dính nhau, ôm ấp thân mật vậy. Không sợ bị người ta mặc định có người yêu à? Sao hai bây không quen nhau cho rồi. Hương nó "bi", mày thì "pan". Cơ bản mà nói đâu có xung đột đâu".

"Thôi bà! Xúi dại hoài. Hương người ta có "phi công" rồi, dám mon men thì bị đấm cho mấy phát đấy. Mà mày học chung với Hương mà, không biết chuyện Hương và bé nào đó "tình tính tang" với nhau à? Bạn gì kỳ quá nha!".

"Bé? À! Nói bé Mỹ năm hai hả?".

"Bé Mỹ à? Không biết nữa. Tao đâu hỏi tên người ta. Mà nhìn đồ mặc thì biết khoa mình, năm hai á!".

"À! Chắc Mỹ đó. Con bé có phải tóc uốn xoăn, cột kiểu đuôi ngựa, để mái hai tám, nhuộm màu nâu nâu. Với lại hơi lùn, nụ cười trên môi thường trực, trông dáng vẻ hơi ranh mãnh, dưới mắt có nốt ruồi son nữa. Đúng chứ?".

"Ừm, hình như đúng như mày tả đó. Mày biết bé đó à?".

"Biết chứ. Con bé là bạn thân của người là người yêu "Miss thị phi" trường mình đó. Mày chắc biết Nguyệt Hằng chứ?".

Hoa Bảo Ngân có chút suy ngẫm, sau cũng nhanh chóng nhớ ra. Cô tỏ ra đầy bất ngờ, hô lớn, "Ui! Trái đất tròn vậy luôn. Hôm nào có dịp nhất định phải ghé thăm dò tí đây. Hehehe!".

"Nói như Thư dễ cho mày ngồi tiếp chuyện với người yêu bé nhỏ của Thư ấy. Này nhá! Thử mà nhìn bé Hằng lâu chút đi. Xem Thư nó móc mắt mày ra không. Đừng dại mà đụng vào "Tiểu Hoạn Thư" giùm!".

"Ơ! Tao bạn thân nó, mày cũng vậy. Không lẽ nó nỡ vì sắc quên bạn, nhẫn tâm móc mắt mình chỉ vì nói mấy câu, nhìn một chút người yêu nó sao! Cơ mà, cũng hay thật. Còn nhớ hồi năm nhất nó chơi con nhỏ một vố, phốt linh đình cả lên. Thậm chí còn thề sẽ khiến bé Hằng lên bờ xuống ruộng trong những năm tháng Đại học. Vậy mà coi đi. Giờ thì cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, con bé lườm một cái liền tim đập chân run, con bé muốn gì được nấy. Nói không biết người ta còn nghĩ nó "trên", nên chiều con bé cũng không nói đi. Này là vừa bị "ăn" đến ê ẩm cả người, sáng ra còn phải sủng ái lại kẻ "ngược" mình trên giường. Đúng là thời thế thay đổi, mấy đứa "công" giờ toàn là công chúa. Ôi!", Hoa Bảo Ngân thở dài, tỏ vẻ ngao ngán khi nhớ đến bộ dáng cưng người yêu, thiếu điều muốn đặt lên đầu ngồi của bạn mình.

K' Hạnh bật cười, lắc đầu ngán ngẩm, thở dài, "Haizzz! Nên tao mới hay bảo đấy. Ba mươi chưa phải tết, chưa đến lúc xuống mồ thì đừng vội chọc đến ai, hay nói lời cứng miệng. Kẻo có ngày bản thân vừa bị "ngược", ngược lại phải đam mê cái sự "ngược" đó đến điên cuồng. Lấy Đào "tiểu thư" của nhà ta làm ví dụ. Tự nhiên nghiệp, phốt con người ta lên confestion trường làm gì, để giờ hầu con người ta như nô tì, mê đến không còn chỗ thoát. Cho nên, mày cũng vậy đó. Yêu thì yêu, không thì thôi. Cứ dính dính không rõ ràng, có ngày nghiệp quật, khiến mày bị mấy cái trò điên khùng của mình quật nhá!".

"Tao làm gì đâu? Chị em gái cả mà. Con gái ôm nhau, thân thiết chút đều bình thường quá cơ".

"Đúng là con gái bình thường đều vậy. Nhưng mày cũng nên nhận thức được bản thân mình có gì, với mấy đứa mày dây vào là ai đi đã. Ai đời đã bạn mình đa số là thành phần kém "thẳng", vậy mà dính dính vào, giỡn thân mật như yêu đương vậy. Lỡ để người ta thích mày, mày không đáp lại được cũng là nghiệp đó!".

"Ơ! Người ta có làm gì đâu", Hoa Bảo Ngân vờ vô tội.

Kết quả sau màn giả nai, Hoa Bảo Ngân bị K' Hạnh tán rõ mạnh mấy chục cái liên tục vào lưng, khiến tấm lưng thanh mảnh, yếu mềm bị đánh đến đỏ lên, đau đến thấu trời.

Hoa Bảo Ngân bị đánh đến kêu lớn, những cũng không quên trêu lại bạn mình mấy câu, để rồi hậu quả là khi về đến căn hộ chung cư của cả hai, lúc vào phòng tắm thay quần áo ở nhà, chỉ thấy lưng mình phản chiếu trong gương là một mảng đỏ hồng chói mắt, như vừa bị chế nước sôi lên người. Cô đưa tay chạm nhẹ, cảm giác đau rát khiến cho không khỏi nhíu mày. Bản thân vốn không giỏi chịu đau, nên dù là mấy cái đánh đùa, so với người khác đau không đáng kể, kiểu gì cũng mau hết, ngược lại với chính mình là cảm giác đau đến muốn khóc. Cơ bản, chính là trong xương cốt vốn có chút khí chất đại tiểu thư, chịu đau một chút liền sẽ kêu lớn, không thể kiềm chế, chịu đựng tốt.

"Làm gì mà la như ai cắt tiết mày vậy?", K' Hạnh giả bộ không hiểu. Cô ngồi lên bàn ăn, dọn ra hộp ra mà Hoa Bảo Ngân mua, cùng ly trà vị lựu, rồi bỏ mấy lát bánh mì đen vào lò nướng bánh mì giúp bạn mình, sau quay lại bàn ăn. Nhưng không vội cầm muỗng nĩa, chậm rãi chờ bạn mình đến ăn cùng.

Hoa Bảo Ngân hậm hực đi đến, mặt cau mày có, hỏi, "Mày thật sự đang thèm khát giết tao lắm nhỉ?".

"Ủa? Mới biết à? Tao chướng mắt mày cũng lâu lắm á! Mày chịu nhận ra rồi thì cũng tốt", K' Hạnh tỏ ra thản nhiên. Đương nhiên lời kia là giả, cô là đang muốn nói chuyện kiểu trả trẻo với Hoa Bảo Ngân, nhằm mục đích trêu ghẹo cô ấy.

"Đánh mày giờ. Lần sau làm ơn bớt mạnh tay với tao giùm cái. Da tao mỏng manh lắm đó. Lỡ làm rách, hay chảy máu, hay để lại sẹo là tao bắt mày bồi thường thiệt hại cho tao đó!", Hoa Bảo Ngân chĩa mũi dao cắt thức ăn thẳng mặt K' Hạnh, ánh mắt sắc lẹm. "Cắt đầu mày đó nghe chưa!".

"Sợ lắm luôn á!", K' Hạnh lè lưỡi trêu.

"Ngon thò lưỡi ra dài thêm nữa cái đi. Tao cắt à!".

"Lè!", K' Hạnh không sợ chết vẫn thè lưỡi ra trêu. Kết quả là bị Hoa Bảo Ngân giơ đấm lên dọa.

"Lần nữa đấm cho đó. Lo mà ăn cơm của mày đi. Hai mươi "xèng", lát chuyển qua tài khoản ví điện tử giùm. Cảm ơn!".

"Hahaha! Cãi không lại cái đòi tiền, chơi kỳ. Mà mày lại không ăn cơm nữa. Vậy có sao không đó?".

"Thì không ăn cơm thì ăn bánh mì đen đó. Không cũng đâu nhờ mày nướng giùm hai lát bánh mì đâu. À! Hình như đủ thời gian rồi", Hoa Bảo Ngân đi đến máy nướng bánh mì lấy bánh đã được nướng giòn ra. Cô bỏ bánh lên dĩa, mở tủ lạnh lấy sốt aioli đổ đầy lên, sau cầm đến bàn và ăn bánh với sốt aioli đầy ngập đến xém rớt xuống bàn ăn mấy lần.

"Không hiểu", K' Hạnh tỏ ra bất lực với cách sống của Hoa Bảo Ngân. Cô lắc đầu, thở dài ngao ngán.

"Không hiểu là không hiểu cái gì? Lần đầu thấy người ta ăn bánh mì chắc!".

"Không. Mà mày đó. Cứ hôm nào mua trà hoa quả với một đống thạch là bỏ cơm, về ăn bánh mì thay cơm. Sống như mày, thật sự không biết gọi là biết cách hưởng thụ phong cách ẩm thực nước ngoài, hay chán sống tìm đường chết thông qua bệnh dạ dày nữa. Ăn cơm như con người cho tao nhờ!".

Bị mắng, nhưng Hoa Bảo Ngân vẫn cười khúc khích, đáp, "Người ta sống lâu trăm tuổi, không chết, không chóc gì hết. Đồ ngon như vầy đều là thực phẩm tốt, ăn hoài cũng không ngán, vô cùng tốt cho sức khỏe luôn!".

"Mày là chỉ giỏi cứng đầu là hay", K' Hạnh trách. Tiện tay liền xoa đầu Hoa Bảo Ngân mấy cái, tràn ngập yêu thương. Cô với cô ấy thật sự tương tự người mẹ, chăm bạn mà như chăm con.

"Thật luôn. Mày với mấy đứa thật sự đam mê đầu tao nhỉ! Xoa xoa, một đứa lại một đứa. Lâu dần tao mơ hồ còn nhầm mình thành chú cún đáng yêu mất luôn á!", Hoa Bảo Ngân chu môi, phồng má, tỏ ra giận dỗi, trông rất đáng yêu. Và hẳn do cô vốn đã xinh xắn, có chiếc nhan sắc kiều diễm, cùng ngoại hình thanh mảnh chuẩn gu của thời đại, nên dù là giả vờ, nhưng cũng vô cùng xuất sắc trong dáng vẻ đáng yêu vốn không phải là tính cách thật của mình.

"Mày cũng nhận mình là cốt chó à? Hahaha!".

"Đấm giờ!".

"Mà nói thật. Lần đầu tao gặp mày, tao thật sự nghĩ mày giống một chú chó nhỏ. Hahaha! Lúc đó mày mặc áo len màu nâu với những kẻ sọc xanh trời và vàng, cùng chiếc quần bò màu xanh, tóc để dài và có mái ngố trong rất vô cùng buồn cười. Khi ấy hai tay mày đan chặt vào nhau, miệng không ngừng thở ra khói, trong vô cùng tội nghiệp. Lúc ấy tao đã nghỉ mày chắc hẳn là đang buồn và lạnh lắm. Nhưng lúc bố mày gọi mày, mày ngẩng đầu dậy. Nhìn mắt mày trở tròn xoe và sáng rực, rồi chạy đến ôm bố mày. Tao đã thoáng nghĩ, sao mà cô bé này giống con chó con ở nhà tao quá. Cách mày mừng bố mày, cứ như cách chó con nhà tao vui vẻ chạy ra đón tao về ấy. Nhìn tóc mái tóc đen dày của mày khi đó, tao thật sự muốn đưa tay ra xoa xoa như cách vẫn hay làm với mấy chú chó con nhà mình. Mày khi đó đáng yêu lắm!", K' Hạnh bật cười khúc khích khi nhớ lại chuyện cũ. Rồi tiện tay, lại xoa xoa đầu của Hoa Bảo Ngân mấy cái, thái độ với cô bạn vô cùng dịu dàng, cảm giác như muốn sủng đối phương lên tận mây xanh. Mà khó trách lại có thái độ đó, ai kêu đối phương thật sự đáng yêu làm gì.

"Tao biết tao đáng yêu rồi. Nhưng mà mày đừng có thái độ sàm sỡ tao công khai như hiện tại giùm được không? Tao là thiếu nữ trong trắng á!", Hoa Bảo Ngân lại giả bộ làm ra vẻ ngây ngô, giọng cũng cố ý bóp méo. Thật sự khiến người ta muốn đánh cho mấy cái. Nhưng làm vậy, không đồng nghĩa là cô không trân trọng sự yêu thương của K' Hạnh dành cho mình. Ở chung lâu như vậy, sớm đã hiểu tình cảm của cô ấy sớm dành cho mình đã là tình cảm người một nhà rồi.

"Mắc ghê! Mày mà cứ vào vai em gái đáng yêu kiểu này, có ngày bị mấy "onii-chan" nhắm chúng thì đừng hỏi sao phiền, gió không thổi mà cây rụng lá. Gần đây hơi nhiều vụ án bắt cóc, cưỡng hiếp rồi đó. Mày cứ kiểu này, lọt vào mắt xanh kẻ gian có ngày. Lúc có chuyện rồi thì đừng hỏi sao mình xui!".

"Không sợ. Mày là nữ hào K'Ho nội công thâm hậu, chấp cả voi và sư tử, uy danh lừng lẫy một vùng. Tao có mày bảo vệ, tao không sợ bị kẻ điên nào đến phá. Hahaha!", Hoa Bảo Ngân tự đắc ý.

"Nói như kiểu tao cả đời này theo mày vậy. Làm ơn nhớ giùm cái. Tôi là tôi học sử xong, là tôi về quê dạy học. Không có mà kè kè theo con nhóc có chí du ngoạn bốn phương, thích xách balo lên du lịch bụi như cô đâu cô ạ! Lo mà tự bảo vệ chính mình đi, không sau này lỡ bị người yêu ức hiếp hỏi sao xui đi".

"Không có đâu. Bé Ngân đáng yêu như vầy, không ai nỡ ức hiếp đâu nhá!", Hoa Bảo Ngân chu môi, tự chọc chọc tay vào má mình làm nũng. Bất quá do cô thật sự đẹp, nên làm nũng cũng rất đáng yêu, không có cảm giác mắc ói. Nhưng thật sự thì bản thân vốn là kiểu khí chất, cả tính, nên dáng vẻ đáng yêu nhìn vào vẫn không nhìn ra được sự phù hợp. Nhìn từ mái tóc xoăn cắt layer ngắn được nhuộm thành xanh rêu, cho đến cách trang điểm sắc nét, rồi cả những chiếc áo croptop tay lửng hay mặc kèm quần bò ôm và thi thoảng phối cùng áo khoác bò, thì cũng hiểu style cô nàng hướng đến là hình tượng girl crush mạnh mẽ, không phải kiểu em bé đáng yêu của mọi nhà.

"Mày chỉ giỏi vờ vịt là giỏi. Lo mà cẩn thận đi. Tao ăn rồi. Tao đi tắm, rồi đi ngủ đây. Tao tối nay lại có ca đến sáng, mày ở nhà đóng cửa nẻo cẩn thận rồi ngủ đi", K' Hạnh thu dọn dụng cụ ăn uống và hộp nhựa mang theo mua cơm đi rửa.

"Biết rồi bạn yêu! Mà tối tao chở mày đi. Ok không?".

"Tiện đường mày không? Đường khá tối đó, mày đi một mình nguy hiểm lắm. Không đùa được đâu. Tao nhờ bạn chở đi được rồi".

"Bạn nào? Mấy đứa làm chung mày có ai tiện đường đón mày đâu. Để tao chở mày đi, rồi tao mua đồ dùng cho tao nữa. Không phải vì mày đâu, đừng có suy tưởng tùm lum, rồi sợ từa lưa nữa em gái à!".

"Ai mà thèm. Lo cho mày nguy hiểm thôi!".

"Có gì mà nguy với chả hiểm. Bạn mày đây mới nguy hiểm này!", Hoa Bảo Ngân cắn môi, híp mắt, khẽ xoa xoa cằm, cố tỏ ra mình là một bad girl. Nhưng cả nụ hôn đầu còn chưa có, thì cô bad với ai, bad cái nỗi gì được. Rõ ràng là chim sẻ non, mà cứ thích diễn nét đại bàng, diều hâu. Đúng kiểu "tấm chiếu mới chưa trải", mà cứ cố làm ra như mình sành đời lắm, thành ra dễ biến thành "trẻ nghé".

"Bớt bớt cái nét này lại, rồi đi mà tìm người yêu đi. Tối ngày cứ tỏ ra cái nét fuck girl làm gì, có ngày biến thành "girl fuck" thì cho mày khóc thành sông nha!".

"Không có đâu", Hoa Bảo Ngân cười tươi như hoa.

"Hết biết!", K' Hạnh lắc đầu, tỏ thái độ bất lực với tính cách trẻ con cố tỏ ra ngầu của Hoa Bảo Ngân. Biết rằng thật sự thì cô ấy khí chất rất tốt, học hành giải quyết công việc đều rất tốt. Nhưng trong tính cách thì vẫn chưa thật sự trưởng thành chút nào, xương trẻ con vẫn còn rất nhiều trong người. Mà dù nói gì đi nữa, thì cô ấy vẫn là đứa trẻ tốt. Đôi lúc miệng mồm không tốt, hơi thích đùa nhây, hay vượt quá giới hạn, có suy nghĩ phức tạp quá mức, vô cùng nhạy cảm, nhưng đến cuối vẫn là người có thể tin tưởng để yêu thương được. Cô ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ, nếu bạn nhờ và bạn không phải là kẻ đại gian đại ác, làm trăm chuyện xấu thì vẫn sẽ luôn giúp bạn vô điều kiện.

Tính cách tốt của Hoa Bảo Ngân kế thừa từ cha và mẹ; một nhà giáo lỗi lạc sẵn sàng từ bỏ chốn bình yên để đi về vùng nói giảng dạy học tập cho trẻ em vùng sâu khó tiếp cận con chữ và một nữ quân y tài năng mạnh mẽ không sợ gian khổ, luôn luôn thương yêu, sống vì mọi người. Cô là kết tinh của những con người tuyệt vời, nên tính cách và nhân phẩm không phải bàn. Mặc dù không phải kiểu nghiêm túc như cha, không giỏi chịu đau như mẹ, nhưng lại là một người kế thừa hết tính cách tốt bụng của cha và mẹ mình, hoàn hảo là một đứa trẻ tốt.

Tối hôm đó, do Hoa Bảo Ngân cố chấp muốn đưa K' Hạnh đi làm, nên kết quả vẫn là để chở đi. Không, "đứa trẻ cứng đầu họ Hoa" sẽ phiền cô đến điên luôn.

Hoa Bảo Ngân và K' Hạnh vừa đóng cửa nhà lại, thì tình cờ gặp cặp tình nhân Đào Uyên Thư và Võ Nguyệt Hằng tình bể bình, tay trong tay kéo va li về nhà. Hẳn là đôi trẻ đã có một "tuần trăng mật" tuyệt vời với nhau.

Đào Uyên Thư là một cô nàng thời thượng, sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp sắc sảo và hiện đại, gu thời trang thì đỉnh của đỉnh với những oufit hợp thời chuẩn girl crush hơn cả Hoa Bảo Ngân. Trong khi đó, cô bé Võ Nguyệt Hằng là có một nét đẹp trầm lặng, man mác buồn, cảm giác như mỗi lần nhìn vào cô bé đều có cảm giác cô bé thật ôn nhu, nhưng cũng như cô bé có thật nhiều nỗi niềm và gu thời trang của cô bé cũng là cơ bản như bao sinh viên khác, quần dài áo thun cơ bản. Hai người họ đi với nhau, nhìn vào liền cảm thấy có chút không phù hợp, nhưng khi ở gần bạn sẽ biết họ chính là bù trừ cho nhau; kẻ náo nhiệt – người trầm lắng, một tình yêu có sự cân bằng hoàn hảo đến từ tích cách và lối sống.

"Ôi! Xem cặp tình nhân nào đây ta!", Hoa Bảo Ngân cười gian, cố ý trêu ghẹo đôi trẻ.

Võ Nguyệt Hằng thấy hai đàn chị, liền lễ phép gật nhẹ đầu chào, "Em chào hai chị!".

"A! Bé ngoan quá. Chào em! Lâu quá không gặp, nhìn bé Hằng xinh hẳn ra. Đúng là con gái như hũ rượu, càng lâu càng thêm hương, càng lớn càng xinh đẹp á!", Hoa Bảo Ngân cố ý tỏ ra thân thiết với Võ Nguyệt Hằng, với mục đích chọc điên cô bạn Đào Uyên Thư của mình rất rõ.

"Chị quá khen rồi ạ!", Võ Nguyệt Hằng tỏ lễ phép với đàn chị.

Đào Uyên Thư đứng cạnh thấy người yêu nhỏ bé và nhỏ bạn thân có thái độ thân thiết trong lòng có chút mất mát, không muốn ai nhận được sự dịu dàng của người yêu mình, muốn mình hoàn toàn sở hữu Võ Nguyệt Hằng, bất chấp cả điều đó ích kỷ. Nhưng cô bây giờ dám hó hé, thì đêm nay bản thân chính là người chịu khổ. Nên đành cười vui vẻ, âm thầm lườm Hoa Bảo Ngân, rồi vỗ vai thân thiết, nói, "Người yêu của tôi đương nhiên rất đẹp, vô cùng tốt. Ngân thấy thích thì mau tìm người yêu đi, tối ngày than thở ế hoài. Mà hai người định ra ngoài à?".

"Ừm! Ngân chở giúp ra chỗ làm thêm ấy. Chị Thư và Hằng đi du lịch sao rồi? Ổn chứ? Nghe nói đi về quê nội để ra mắt cháu dâu à?", K' Hạnh cười trêu. Do Đào Uyên Thư tuy bạn, nhưng lại lớn hơn một tuổi, nên cô vẫn xưng em và gọi chị với cô ấy cho lễ phép. Khác hẳn với một Hoa Bảo Ngân sống theo kiểu đã là bạn thì xưng tên, hoặc gọi mày – tao tất.

"Ra mắt luôn. Ghê quá trời quá đất luôn á!", Hoa Bảo Ngân phụ họa, trêu cặp uyên ương đáng yêu.

"Nói tào lao quá! Thư về Hà Nội là vì ngoài đó có giỗ, ông bà gọi ra. Sẵn bé Hằng từng nói muốn đi du lịch Hà Nội, nên Thư rủ theo. Mà quên. Có quà cho hai người này!", Đào Uyên Thư quay lại mở qua túi du lịch kiếm quà mua tặng hai người bạn của mình. Nhưng cô là chúa bề bộn, nên đồ để đâu cũng không nhớ, tìm mải chẳng thấy quà mua tặng hai bạn của mình đâu.

"Để em lấy cho", Võ Nguyệt Hằng đến tìm giúp người yêu. Cô tìm chưa đến một phút liền ra, chẳng như người yêu Đào Uyên Thư của mình, bề ngoài thì đẹp, khí chất khiến ai cũng ngưỡng mộ, nhưng bên trong lại đôi khí ngáo ngơ không tưởng. Cứ để gì ở đâu cũng không nhớ, lúc nào cũng hậu đậu, khiến người ta thật sự rất muốn nổi điên, mắng cho một trận nên thân.

Đào Uyên Thư cười ngượng với hai bạn của mình, rồi nhận lấy đồ từ tay Võ Nguyệt Hằng đưa đến cho Hoa Bảo Ngân và K' Hạnh.

Món quà đấy là Ngọc Thiền bằng trắng men ngọc, được buộc dây thành dây chuyền đeo cổ, trông vào liền biết vô cùng giá trị.

Hoa Bảo Ngân vừa nhận quà, liền mắt tròn xoe nhìn Đào Uyên Thư như nhìn "đại thần", không tin được, hỏi, "Bạn Thư thân mến! Bạn muốn tặng mình đồ quý vậy à? Bạn có đang chịu đả kích, hay mới trúng số vậy bạn?".

"Chị tặng quà mà tặng đồ giá trị cao như vầy, hình như chiếu cố bọn em hơi ghê rồi", K' Hạnh cười ngượng. Mắt ngắm nhìn chú ve sầu bằng ngọc được điêu khắc tinh xảo, với những đường nét mềm mại và có dấu hiệu mài mòn. Khiến cho người không trong nghệ như cô vừa nhìn liền biết là đồ tốt, thậm chí có thể là đồ cổ, giá trị thật sự không đùa được. Vẫn biết Đào Uyên Thư giàu nứt vách đổ tường, nhưng đến mức mua tặng hàng tốt vầy thì hơi bị ghê rồi.

"Coi kìa! Tặng quà mà cảm giác như sắp bị đánh vì tội dám tặng quà á!", Đào Uyên Thư cười khổ. Sau giải thích, "Cơ bản cũng không muốn mua đồ tốt vầy tặng hai người đâu, đừng có mơ. Là bé Hằng, lúc ghé qua chỗ bán đồ cổ lưu niệm ở gần Hoàng thành Thăng Long, mua được mấy món đồ, rồi thấy Ngọc Thiền này bỏ trong xó không ai mua, thấy tội quá nên mua rồi ném cho bọn mày đó. Chứ cũng không phải ý tốt gì đâu, đừng mơ".

"A! Là nhờ bé Hằng nên hai chị có quà. Cảm ơn bé nha!", Hoa Bảo Ngân vui vẻ cười với Võ Nguyệt Hằng.

Võ Nguyệt Hằng lịch sự cười lại, đáp, "Không gì đâu chị. Lần trước chị Thư bị theo dõi cũng nhờ hai chị giúp. Nếu không có hai chị sợ là đã có chuyện không hay. Em nghe nói Ngọc Thiền rất tốt cho vận khí, tốt cho chuyện học tập và sức khỏe. Vậy nên em tự ý chọn nó làm quà cho hai chị. Chắc hai chị không trách em mua đồ cũ tặng hai chị chứ? Đồ cổ cũng là đồ cũ mà. Hahaha!".

"Nghe em nói kìa. Người ta không biết còn tưởng em không phải học khoa sử đó. Em quên à! Với khoa sử, thì đồ càng cũ, càng cổ, lại càng tốt. Mà hình như cái này niên đại cũng khá sớm đó em, có khi giá trị không đùa đâu bé".

"Dạ! Em cũng không rõ lắm, người bán cũng không nói gì. Em định nhờ chị Yên giám định giúp. Nhưng chị ấy đi khai quật với thầy cô bên Khảo cổ học ở Đồng Tháp rồi. Nào chị ấy về, chị rủ chị ấy đi giúp giám định thử. Không chừng làm giàu sau một đêm á! Hahaha!", Võ Nguyệt Hằng tỏ ra hóm hỉnh. Cô khi cười cũng hiện lên nét ôn nhu đặc trưng, khác hẳn Hoa Bảo Ngân cười lên là cả bầu trời tỏa nắng, mang đặc trưng nét đẹp kiều diễm và rạng rỡ.

"Bé yêu của mình lựa đó cậu. Quý lắm nha!", Đào Uyên Thư tỏ ra u mê Võ Nguyệt Hằng ra mặt.

Võ Nguyệt Hằng mỉm cười bẽn lẽn, tay lén mò đến lưng Đào Uyên Thư khẽ cấu người yêu mình một cái như trách yêu. Do cơ bản cô không phải người thích trước mặt người khác diễn trò yêu đương nồng nhiệt, nên với sự công khai tán tỉnh của người yêu mình vẫn còn chút không chịu được, liền có hành động cảnh cáo.

K' Hạnh thấy đôi trẻ tình cảm nồng nàn, với cũng mệt sau một chuyến đi vừa rồi, nên chủ động mở lời muốn đi trước, "Cảm ơn chị Thư và bé Hằng nha! Hạnh và Ngân thích món quà này lắm! Mà hai người chắc cũng mệt sau chuyến đi rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Mình và Ngân cũng đi đây nha!".

"Ừm, cảm ơn nha! Lần sau có cơ hội đi ăn chung há!", Hoa Bảo Ngân vui vẻ mời đi ăn.

"Ok! Lần sau có cơ hội thì đi ăn. Thư và bé Hằng vào nhà cất đồ rồi đi qua nhà cô của Hằng luôn đây. Nay bên đó ăn tân gia, bọn mình nhận lời rồi. Nên tắm thay đồ rồi đi luôn, không trễ quá!".

Sau khi tạm biệt đôi tình nhân đáng yêu, Hoa Bảo Ngân nhanh chóng đi lấy xe máy của mình để dưới tầng hầm chung cư, rồi chở K' Hạnh đi đến chỗ làm. Dọc đường, họ ghé qua mua hai ly trà gạo rang, uống nhâm nhi dọc đường đi.

Hoa Bảo Ngân bật cười lớn, kêu, "A! Thật không tin luôn á! Bé Hằng như vậy mà có mắt nhìn thật. Tặng đồ cổ cho sinh viên khoa sử, đúng kiểu mang kho báu tặng người vậy. Tao cũng thích mấy con Ngọc Thiền này lâu lắm rồi, mà chưa mua được. Giờ còn được tặng luôn đồ cổ. Thời tới đúng cản không nổi. Yêu bé Hằng ghê luôn á!".

"Coi cừng cái miệng của mày đó", K' Hạnh nghiêm túc cảnh cáo. "Thư mà chịu ghen, thì nó không nể ai đâu. Mày cứ nói kiểu yêu bồ Thư xem, coi có bị ăn đấm mấy cái không thì biết. Cơ mà, sau mày biết đồ cổ? Tao nhìn cũng biết là đồ lâu năng, bề mặt bị mòn nhăn đi nhiều rồi, màu ngọc cũng thay đổi, kỹ thuật chế tác đúng là bằng tay. Nhưng có khả năng là đồ cổ, có niên đại trên trăm năm không?".

"Nhìn qua kỹ thuật điêu khắc, độ mài mòn, màu sắc của Ngọc Thiền, tao tự tin đoán Yên cũng không phân biệt được, chứ nói chi tao. Tao học Lịch sử Thế giới chứ học Khảo cổ học đâu. Với lại, để giám định được đồ cổ thì cũng phải cỡ hàng bô lão mới giám định nổi, chứ mình thì còn lâu. Cơ mà, ngọc là ngọc thật á! Dù không phải đồ cổ, thì giá trị cũng không nhỏ đâu. Lần này đúng là bọn mình được tặng một tiểu báu vật rồi a!", Hoa Bảo Ngân vui vẻ hú hét giữa đường. Cô thật sự vui đến mức, không sợ ánh mắt người qua lại nhìn mình như nhìn con điên trốn trại.

"Điên quá! Mà lát mày về cẩn thận chút, đường có vẻ vắng. Với lại, lúc nãy mày khóa cửa rồi chứ?".

"Khóa rồi. Tao mà, làm gì quên bao giờ. Hahaha!", Hoa Bảo Ngân đắc ý. Mặc dù trong lòng cũng đã thầm tự hỏi lại bộ não của mình là chính mình có đóng cửa chưa.

"Nói kìa! Kiêu ngạo như mày thì tao cũng nể ai mà chịu nổi mày đó. Người nào yêu mày, để ở chung được với mày chắc độ bao dung và sức chịu đừng cũng thuộc hàng thánh nhân mới kham nổi, chịu được mày".

"Không có đâu. Người tao yêu phải thật dịu dàng, tốt bụng, luôn thích mỉm cười, lại biết nấu ăn nè, lên giường được, làm việc cũng giỏi, chỉ luôn tốt với mỗi mình tao, là một người siêu cấp, siêu cường mới yêu được tao nha!".

"Ừ! Đặt ra cái gu cho cố vào. Sau này không như vậy, mà mày vẫn cố chấp yêu, còn đi làm nô lệ cho người ta hé, tao ôm bụng tao cười xỉu cho nhục mặt mày!".

"Không có đâu. Mình đã thiết lập "my gu", thì sẽ không đổi đâu".

"Hy vọng vậy. Tao cũng sẽ cố mở to mắt ra trông xem mày sau này ra sao".

"Chờ đi!".

"Ừ! Tao chờ nè!".

"Hứ!".

"Hớ!".

"Hứ hứ!".

"Hớ hớ!".

Hai người bạn không ai chịu thua ai, kẻ nói người đáp với nhau suốt đoạn đường sau đó, cho đến lúc K' Hạnh phải vào vị trí làm mới chịu thôi.

Hoa Bảo Ngân nhanh chóng mua sữa chua, trái cây, bánh snack, nước ngọt mấy túi lớn, rồi mới chịu ra về. Trước lúc ra về, cô được K' Hạnh nhắc hoài chuyện cẩn thận khi chạy xe và chuyện khóa cửa nhà cẩn thận. Nhưng với tính cách thích nhăng nhít của mình thì cũng "ừ ừ" cho có, tự đắc ý không sao, ỷ là chính mình siêu đẳng thế nào. Cho đến lúc ra khỏi cửa, leo lên xe chạy về mới chịu thôi.

K' Hạnh nhìn théo bóng Hoa Bảo Ngân chạy xe đi mất, thở dài, than thở, "Thật! Sau này ai ưng con nhỏ này, chắc người đó phải tài lắm mới chịu được cái nết bướng của của nó, sức chịu đựng tốt lắm mới ở chung với nhau nổi quá!".

Một mình chạy xe về, Hoa Bảo Ngân không sợ hãi, cũng chẳng buồn vì cô đơn, vui vẻ vừa lái xe vừa huýt sáo vô cùng vui vẻ, yêu đời. Đấy là trước khi cô bị mấy thanh niên "trẻ trâu" chạy sát tới, buông lời trêu ghẹo.

Hoa Bảo Ngân bị ghẹo không rối, vẫn giữ bình tĩnh, vui vẻ cười lại, nhưng vẫn khéo léo chối từ lời tán tỉnh nhạt nhẽo. Nên kết quả là bị mấy đứa đó cố tình ép xe, khiến cho xém chút nữa bị xe tải đâm vào, gây ra tai nạn thảm khóc.

Hoa Bảo Ngân tạm dừng xe lại để hít thở lấy lại bình tĩnh, rồi leo lên xe lái đi tiếp. Dọc đường gặp đèn đỏ cô dừng lại, tuân thủ quy định lái xe. Mặc dù đó là đường vắng, không có xe nào ngoài xe của mình đang đợi đèn, nhưng cơ bản vẫn chấp hành đúng luật giao thông, không dại dột đùa với mạng của mình. Sau đó tiếp tục chạy chung cư của mình bình an vô sự, không gặp một tai nạn hy hữu nào, cũng không có sây sát nào đáng tiếc.

Đang lúc đợi thang máy lên tầng trên, Hoa Bảo Ngân tình cờ gặp chú bảo vệ đang chuẩn bị đi tuần từng tầng. Cô thân thiện hỏi chuyện chú, hỏi thăm sức khỏe chú bảo vệ một chút.

"Đêm muộn rồi mà chú còn phải đi tuần cả tòa nhà to. Cực cho chú quá!".

"Có gì đâu con gái. Công việc kiếm tiền mà. Chú ngày xưa ăn học không đến nơi, giờ già cũng chỉ làm được nghề bảo vệ. Con còn trẻ, sau này phải chăm học tí để khỏi khổ như bác. Không kiếm tấm chồng tốt, đỡ lo sau này cơ cực", chú bảo vệ hiền từ nói. Mặt chú phúc hậu, dáng người hơi đậm, giọng nói nhẹ nhàng mang âm hưởng miền nam vô cùng dễ nghe.

"Dạ, con sẽ cố gắng ạ! Chú cũng giữ sức khỏe nha!", Hoa Bảo Ngân cười đáng yêu, ngoan ngoãn trước người lớn tuổi. Nhờ những nét ngoan ngoãn như vậy, nên dù cho cô nhuộm tóc, ăn mặc có chút hở hang, thì người cha nhà giáo và người mẹ quân y vẫn không bao giờ gay gắt, hay nghi ngờ gì về nhân cách của con gái mình.

"Cảm ơn con. Mà tới tầng của con rồi nè!".

"Dạ! Con lo nói không để ý luôn. Cảm ơn chú!", Hoa Bảo Ngân cúi đầu cảm ơn. Ngó số thang máy đang dừng ở tầng mười, đúng tầng của mình rồi vui vẻ đi ra. Hình như do nay thứ bảy, nên mọi người đều đã đi chơi cả, nhà nào cũng đóng cửa, còn đèn hành lang bị hư hai hôm trước chưa sửa lại, nên hàng lang tối đen một màu, chỉ có ánh đèn thang máy yếu ớt soi một góc. Thang máy sau đó đóng lại, ánh đèn biến mất, xung quanh hoàn hảo tối đen như mực, cô khẽ run lên vì cảm giác ớn lạnh xẹt qua lưng.

Tuy hơi ớn, nhưng Hoa Bảo Ngân cũng không đến mức thấy bóng tối liền khóc lên, phải chạy xung quanh la lớn cho cả thế giới nghe.

Hoa Bảo Ngân ngay sau đó đã đứng trước cửa nhà mình, tạm bỏ túi đồ ăn mua nền gạch, rồi tìm chìa khóa nhà trong túi để mở cửa. Trong lúc đang tìm chìa khóa, cô chợt nhận ra hình như khi nãy mình không nói tầng mình ở, nhưng chú bảo vệ đã ấn đúng tầng đến. Nghĩ đến chuyện có thể bản thân bị theo dõi, giống như mấy video coi trên mạng, trong lòng liền cảm thấy bất an.

Hoa Bảo Ngân hơi sợ nên lén quay ra sau ngó tới lui. Nhưng không thấy gì, thang máy cũng chạy lên tầng trên, nên cô thầm tự an ủi là mình nghĩ nhiều. Xong, tay vẫn bối rối kiếm chìa khóa nhà vội vã, rồi nhanh chóng ghim chìa khóa vào cửa để mở. Kết quả, cửa không khóa.

Nhớ lại lúc nói chuyện với Đào Uyên Thư. Lúc ấy cô đã mải mê lo nói chuyện, nên hình như chỉ đóng cửa.

Nghĩ đến trong lúc bản thân không khóa cửa, có thể có kẻ đã lẻn vào nhà, lòng Hoa Bảo Ngân lại càng thêm hoảng. Tay run rẩy dời khỏi tay nắm cửa ngay tức khắc. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi hơn trước, lưng càng lúc càng lạnh, một dự cảm chẳng lành len lỏi và ngày càng thêm rõ ràng trong tâm trí. Rồi không biết động lực gì xui khiến, nên ngay sau đó liền cắm đầu quay đầu, bỏ chạy trong sợ hãi.

Nhà Hoa Bảo Ngân cách thang máy một ngã quẹo khuất, nên cô lúc chạy đến thang máy liền không thể nhìn thấy cửa nhà mình nữa. Cố ra sức ấn thang máy đi xuống, nhưng thang máy cứ như đang muốn trêu cô, hay tại bản thân bị ám ảnh, nên cảm thấy thang máy cứ chậm chạp đi xuống từng tầng, như đang thử thách lòng kiên nhẫn của người đang sợ hãi đến sắp vỡ mật chết.

Trong lúc chờ thang máy, Hoa Bảo Ngân lấy điện thoại ra, định ấn gọi thì nghe tiếng bước chân chạy tiến dần về phía mình hối hả từ hướng nhà của mình. Cô bối rối, sợ bị phát hiện, mà thang máy còn cách bốn tầng, nên không cách nào khác liền trốn vào lối thoát hiểm gần đó, chờ đợi, xem bên ngoài thế nào. Lối thoát hiểm cũng sáng một màu xanh lá như màu bệnh viện đêm, trông giống trong mấy phim kinh dị càng làm cho nỗi sợ càng thêm tăng cao.

Hoa Bảo Ngân núp sau cửa thang thoát hiểm, mắt lén nhìn ra ngoài, nhìn một lúc thì thấy một người mặc áo hoodie đỏ chạy đến, thấy thang máy đi xuống liền tức giận chửi mắng, la lớn tên "Hoa Bảo Ngân" đầy ai oán, rồi chửi với những lời lẽ thô tục, khiến cho nỗi sợ hãi của cô lại càng căng lên, tim đập liền hồi, tựa như muốn vỡ tung. Nhưng hơn hết, hiện tại chính mình đã nhận định được bản thân thật sự đang bị truy sát, tình hình trước mắt vô cùng bất lợi và có thể mất mạng bất cứ khi nào.

Xác nhận được bản thân nguy hiểm, Hoa Bảo Ngân càng thêm sợ, tay mở điện thoại ấn gọi kêu cứu, nhưng khốn thay điện thoại lại bất ngờ sập nguồn, hậu quả của việc ấn điện thoại suốt cả buổi học lúc sáng. Cô thầm tự mắng chính mình tại sao không chăm học hơn. Không gọi cứu được, cuối cùng đành chọn cách chạy cầu thang thoát hiểm từ tầng mười xuống tầng chín kêu cứu những nhà còn thức. Còn tầng mười bây giờ hầu như chẳng còn ai. Nên vừa rồi náo động một phen, nghe âm thanh ồn ào, tục tĩu của kẻ mặc hoodie đỏ mà vẫn không ai ra xem.

Đúng lúc Hoa Bảo Ngân đứng lên, định chạy, thì ở một bên thang máy trong hai cái mở ra, bác bảo vệ nói chuyện với cô đi ra, rồi nói chuyện gì đó với tên mặc hoodie đỏ.

Vì âm thanh đột ngột, nên Hoa Bảo Ngân nhất thời sợ hãi, rụt chân không dám chạy để gây ra tiếng ồn. Cũng vì vậy mà nghe ra tên hoodie đỏ và chú bảo vệ là cha con, chính ông bảo vệ đã giúp con trai theo dõi. Hôm nay ông ta kiểm tra, thấy nhà không khóa, lại nghe được K' Hạnh đi làm qua đêm, tối nay chỉ mình cô ở nhà, nên liền gọi con trai đến, mục đích là đợi người về rồi bắt cóc. Cũng vì vậy cũng liền hiểu ra lý do tại sao chú bảo vệ biết ấn đúng số tầng, nên khi nãy ấn thang máy giúp. Trong khi lúc mải mê suy nghĩ, thì bên ngoài cha con kia gay gắt nói chuyện rõ lớn.

"Tại cha không đó! Tại cha ấn thang máy, nên Ngân mới nghi ngờ chạy mất rồi. Cha đền cho tôi đi!", tên mặc hoodie đỏ tức giận với cha mình.

Tên bảo vệ vỗ vai con trai trấn an, "Con yên tâm. Con bé chưa chạy đâu xa đâu. Cha chắc với con là con bé còn đâu đây thôi".

"Ờ đâu? Chắc là bắt thang máy xuống dưới rồi chứ còn đâu!".

"Không thể. Cha đi thang máy này, còn thang bên cạnh từ tầng mười chín xuống đây đã dừng lại không xuống nữa, còn hai thang kia đã sớm bị cha cho dừng. Hai thang ở tầng mười, hai thang dừng, con bé cơ bản không thể nào chạy xuống tầng dưới. Mà cha coi rồi, mấy nhà ở tầng này hôm nay đi cả, chẳng ai ở nhà cho con bé trốn vào đâu".

"Vậy thì Ngân ở đâu? Không lẽ bay ra cửa sổ?".

"Cửa sổ thì không. Nhưng cầu thang thoát hiểm thì không chắc", tên bảo vệ già cười gian. Hắn lúc này đây mới lộ hoàn toàn khuôn mặt nham hiểm, đáng sợ và đầy bệnh hoạn của mình ra. Khác hẳn với vẻ ngoài phúc hậu ban đầu, khiến chúng ta nghĩ ông ta là người hiền lành.

Hoa Bảo Ngân điếng người vì chỗ trốn đã bị phát hiện ra. Cô sợ đến quay cuồng, muốn nhanh chóng chạy trốn thì không may lại bị vấp, kết quả cả người đều lăn xống than, đập mạnh vào tường mạnh, rồi bất tỉnh. Trước khi bất tỉnh, bên tai vẫn nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếng la hét, rồi cơn đau cứ như kéo cả người xuống chặt, màn đêm kéo đến dần, để rồi cuối cùng bản thân hoàn toàn lịm đi hoàn toàn.

Đến khi Hoa Bảo Ngân tỉnh dậy, thì như một trò đùa, hay một tình tiết cũ lấy ra từ một quyển tiểu thuyết rẻ tiền, cô sau khi gặp tai nạn liền xuyên không. Mà vui cái là, xuyên đâu không xuyên, xuyên ngày vào lòng của đại mỹ nhân mới ghê chứ! Chuyến này không biết kêu là xui, hay là thật sự bắt được kho báu rồi. Ơ mà! Hình như đại mỹ nhân đang là "vợ người ta", đã vậy còn là vợ Vua nữa. Chuyến này đúng là khóc không thành tiếng rồi a!