Ngồi trong phòng thẩm vấn bốn bề là gương một chiều, đối diện với hàng ngàn đôi mắt đang âm thầm sau gương dõi theo, săm soi mình Hoa Bảo Ngân vẫn bình thản như không, khuôn mặt không chút nhiệt độ, mặc kệ người thẩm vấn đối diện mình liên tục đưa ra những lời buộc tội không thỏa đáng, cô cũng không chút dao động, hay quan tâm.
Người thẩm vấn là một người đàn ông Việt Nam, với mái tóc đen bóng vuốt, vận âu phục đen nghiêm trang, trạc gần bốn mươi, do tổ chức thời gian đặc biệt chuẩn bị phỏng vấn Hoa Bảo Ngân, tránh có sự bất đồng ngôn ngữ. Hắn ta nghiêm mặt, cảnh cáo, "Ms. Hoa, chúng tôi hoàn toàn có thể buộc cô tội cấu kết với tội phạm thời gian, gây nhiễu loạn dòng thời gian và tuyên án cô. Tốt hơn cô nên nói cho tôi biết sự thật, cuối cùng cô vì sao có được thiết bị du hành thời gian, ai là kẻ tiếp tay cho cô và mục đích của các người là gì? Ms. Hoa, đừng nghĩ cô im lặng mãi được, chúng tôi có cách khiến cô khai ra đó. Đừng ép chúng tôi sử dụng biện pháp kém nhẹ nhàng hơn với cô. Thành thật một chút, chúng tôi sẽ xem cô chủ động hợp tác, mọi tội danh đều sẽ được giảm nhẹ. Ms. Hoa, cô suy nghĩ cho kỹ". Người thẩm vấn tỏ ra nửa nghiêm, nửa nhu, muốn ép Hoa Bảo Ngân khai ra sự thật chuyện du hành thời gian của cô. Đương nhiên, không ai trong tổ chức họ tin là Hoa Bảo Ngân nhờ một con ve làm bằng ngọc có thể xuyên không, đây đâu phải là chuyện ngôn tình ba xu.
Trái với mong đợi, Hoa Bảo Ngân chẳng những không chút sợ hãi mà còn cười khinh, nói, "Thưa ngài, nếu ngài và tổ chức của ngài thật sự có đủ bằng chứng kết tội tôi thì cuộc thẩm vấn này có sao? Với lại hình như đây là Đức, quốc gia vô cùng coi trọng quyền thân thể của mọi cá nhân, pháp luật chặt chẽ, vậy các ngài muốn dùng biện pháp mạnh nào đụng đến tôi đây? Thôi miên, tẩy não, hay dứt khoát hơn dùng súng chĩa vào đầu và bóp cò?".
Hoa Bảo Ngân cảm thấy bọn họ thật ngu ngốc khi đem mấy lời dọa trẻ con đó ra dọa cô. Bọn họ cơ bản là chẳng nắm được chút chứng cứ nào ngoài việc cô từng du hành thời gian cả. Thứ bọn họ muốn cũng không phải là một lời khai trên văn bản tội phạm, mà ngược lại bọn họ thật sự hứng thú với việc làm sao người khác ngoài bọn họ - tổ chức thời gian ngầm lớn nhất thế giới cho đến hiện tại có thể du hành kia.
Người thẩm vấn chau mày, hắn không ngờ Hoa Bảo Ngân nhanh chóng nắm được tình hình của bọn họ như vậy. Bọn họ thật sự cơ bản không đụng được đến Hoa Bảo Ngân, nên mới đặc biệt mời từ Việt Nam sang tận Đức, nơi có trang thiết bị phát hiện nói dối cùng đội ngũ bảo mật nghiêm ngặt để tiếp nhận thẩm vấn. Song, thật sự Hoa Bảo Ngân không phải là dạng dễ đùa, dễ hợp tác, đúng như anh ta từng lo lắng.
Người thẩm vấn lại nói, "Ms, Hoa, chúng tôi chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi. Chúng tôi thừa nhận chúng tôi không thể sử dụng biện pháp mạnh với cô, cũng như chẳng thể ép cung, nhưng cứ kéo dài như vầy ai cũng không có lợi. Ms. Hoa, hẳn cô cũng biết Timeman đã trốn thoát rồi chứ?".
Hoa Bảo Ngân im lặng không đáp, thay cho câu trả lời là cô cũng biết. Chuyện nội bộ tổ chức du hành thời gian bình thường không truyền ra, nhưng sau chiến dịch lần trước bà ngoại của Hoa Bảo Ngân đã đặc biệt cho cô thông tin về tổ chức này, cũng như mọi vấn đề ngầm vốn dĩ không phải ai cũng biết, có tác dụng như bùa đòi mạng của toàn bộ nhân viên của tổ chức. Một cuộc tắm máu tập thể để bảo vệ thông tin mật, hoặc muốn giải quyết vấn đề ngầm không phải là chuyện chưa từng có, hay không thể làm được.
"Ms. Hoa, nếu cô không chịu hợp tác với chúng tôi, lỡ hắn gây chuyện thì cô cũng không tránh khỏi liên can đâu, cô nghĩ cho kỹ. Cuối cùng ai là kẻ đã giúp cô du hành thời gian? Kẻ đó có thể là nội gián của Timeman trong tổ chức, nếu cô nói sớm chúng ta có thể ngăn chặn hắn phạm tội. Ms. Hoa, cô cũng không hy vọng những người kia gặp nguy hiểm mà đúng không?".
Hoa Bảo Ngân biết người thẩm vấn đang muốn dùng an nguy của Lý Thiên Hinh và Lan Nhi ra đe dọa, nhưng đe dọa được ích gì. Cơ bản như đã nói, chuyện vô tình xuyên không đó cô không nhờ ai cả, mà bọn họ không nghe, cứ thích ngồi đoán mò. Thật không hiểu là bọn họ ngu ngốc không hiểu tiếng người, hay kiêu ngạo đến độ không tin vào sự thật một thứ được tạo ra bởi kỹ thuật thô sơ không máy móc có tác dụng du hành gần như tương tự với máy móc tiên tiến của họ.
Hoa Bảo Ngân cười nhạt, nói, "Thưa quý ngài, tôi cũng đã nói rất nhiều lần về chuyện tai sao tôi xuyên không được, nhưng các ngài có tin không? Hay các ngài cảm thấy tổ chức của các ngày là "The Lordtime", chỉ có máy móc của các ngài mới có thể giúp người khác đi xuyên thời gian và mọi thứ khác là ảo tưởng? Đừng quên, các ngài không có bằng chứng tôi sử dụng máy móc để du hành, cũng như có liên hệ với tên tội phạm kia. Thêm nữa, tôi thật sự thắc mắc tại sao tên tội phạm kia lại thành thạo máy của các vị lắm đó. Quý ngài nghĩ sao, khi một tên tội phạm thời gian lại sở hữu máy móc của một tổ chức thời gian ngầm được bảo hộ bởi các quan chức cấp cao của thế giới?".
Hoa Bảo Ngân thừa biết là tên Timeman kia là người của tổ chức này, có người đứng sau nên mới dễ dàng như vậy trộm được thiết bị du hành và trở thành tội phạm thời gian. Chuyện này, nói về công hay tư, là trách nhiệm hay công việc, chắc chắn bọn người của tổ chức đều sẽ liên lụy không ít, kéo ra nhiều kẻ đứng sau tổ chức này khó yên ổn. Chỉ cần tổ chức bị chính phủ toàn thế giới thật sự chú ý, thì không chỉ là đem mạng sống của toàn bộ con người thuộc tổ chức này ra chuộc tội, mà còn gây ra chiến tranh ngầm của các quốc gia nữa. Nhất là khi nơi đặt trụ sở là Đức, quốc gia từng có vết nhơ chiến tranh mà không ai muốn nhắc đến. Chuyện này lộ ra, chính là đem nước Đức thành mục tiêu của toàn thế giới, chứ không riêng gì các cường quốc có dã tâm. Hoa Bảo Ngân chỉ là cá nhân nhỏ bé, đương nhiên không thể kích ngòi to như vậy, nhưng nhà ngoại và nội của cô thì có. Họ hoàn toàn có khả năng khiến kẻ làm tổn hại một thành viên của gia đình trả một cái giá cực đắt, dù là bằng cách này hay cách khác.
Người thẩm vấn chính thức bị làm cho run sợ, ngoài mặt tỏ ra bình thản, trong lòng lại không ngừng dâng trào lên cảm giác sợ hãi vô cùng lớn, đồng thời kéo theo sự im lặng kéo dài ngột ngạt cho toàn bộ những người đang theo dõi cuộc thẩm vấn. Chuyện lần này Timeman trộm máy, gây họa, thật sự chính là có cấu kết với người trong tổ chức, cùng với thế lực bên ngoài. Tổ chức này thành lập cũng với mục đích không phải sạch sẽ gì, hay gọi là mục đích chung cao cả, nếu để lộ ra, các ông lớn bảo trợ phía sau muốn tránh hậu họa đến mình thì bọn họ cũng khó sống. Bọn họ cũng chính vì vậy mà lo lắng, tìm Hoa Bảo Ngân đến để xử lý triệt để vấn đề, nhưng lại không ngờ cô lại là người có gốc chống lưng phía sau không dễ quật, càng không dễ đùa, vài câu liền nắm được thế cục và mang đe dọa ngược lại bọn họ.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Hoa Bảo Ngân lại nói, "Ban đầu, tôi còn nghĩ có phải các vị quá kiêu ngạo, mới không tin có thiết bị khác ngoài công nghệ của các vị giúp du hành thời gian, mới quyết định đem tôi đến đây moi thông tin và xử lý vấn đề triệt để. Song, có vẻ như tôi lầm rồi. Nước Đức, tổ chức bí mật, ý nghĩa kế hoạch du hành, Timeman, mật thư của Mr. X gửi vào thế giới ngầm, cái chết của hàng loạt FBI và CIA bị giấu kín, số tiền khổng lồ và lượng lớn vàng nguyên chất bị bán trong mười năm gần đây trong hệ thống chợ đen của thế giới. Tổng hợp một chút, gửi đến Liên Hiệp Quốc, lúc đó sợ là không phải tôi là người ngồi phòng kín bị thẩm vấn đâu". Bọn họ giấu nhiều năm như vậy, có vốn duy trì không ngừng, ở phía sau nói không bẩn chính là lừa người. Thậm chí trong nhiều cuộc ám sát bí mật của FBI và CIA còn có vết răng dẫn đến tổ chức này, nếu để lộ sợ không chỉ có một tổ chức tắm máu tươi, sợ là hệ lụy phía sau còn vô cùng lớn.
Hai bên nội ngoại của Hoa Bảo Ngân không thể một tay che trời, nhưng lực sát thương tuyệt đối không nhỏ. Lần này Hoa Bảo Ngân đem thân phận ra đe dọa, cũng chính là biết thế lực của nhà mình, cũng như bà ngoại của cô đã đặc biệt duyệt cho chuyện lần này, như một hành động khẳng định thế lực của dòng họ trong thế giới ngầm. Bên nội của Hoa Bảo Ngân có chút kém về khoản vũ lực, nhưng lại sở hữu hệ thống kinh tế bên ngoài và ngầm cực lớn, cùng với dịch vụ cung cấp y tế cho không ít các ông lớn, nên muốn quật cô xuống đe dọa bọn họ phải nói chuyện với không ít thế lực lớn nhỏ a.
Áp lực từ Hoa Bảo Ngân khiến cho đồng loạt các nhân viên của tổ chức rơi vào khủng hoảng trầm trọng, bọn họ không ngờ lần này đụng đến ổ kiến lửa thật sự. Toàn bộ tài liệu đó bọn họ biết Hoa Bảo Ngân không thể một sớm một chiều công khai, nhưng trước cả khi tài liệu đó bị công khai, để đảm bảo an toàn chắc chắn Mr. X sẽ đem toàn bộ bọn họ diệt khẩu, chôn vùi bí mật mãi mãi. Hay nói cách khác, dám lấy mạng Hoa Bảo Ngân, thì bọn họ chính là lễ vật bồi táng theo.
Người trực tiếp thẩm vấn Hoa Bảo Ngân sau cùng cũng không bình tĩnh nổi, vô thức nuốt khan biểu thị sự sợ hãi trong lòng mình. Sau đó cố giả bình tĩnh một chút, hắn mở miệng hỏi, "Ms. Hoa, cô hiểu những gì mình đang nói chứ? Nếu xảy ra chuyện, thì không chỉ chúng tôi thiệt hại, mà cả chính cô cũng không yên. Cô hiểu chứ?".
Hoa Bảo Ngân không ít sợ hãi, do dự, đáp, "Một cái mạng nhỏ của tôi, bắt mấy trăm con người khác bồi táng theo, cũng rất xứng". Hoa Bảo Ngân hiểu bọn họ có thể giết mình, nhưng động đến cô xong còn mạng để xả cacbonic ra môi trường tiếp không là chuyện khó nói lắm. Nhất là động vào một con non trong bầy sói không phải là chuyện tốt lành, nên làm gì.
"Ms. Hoa, cô...".
"Nhưng đó là hạ sách, khi các ngài lựa chọn thiếu không ngoan. Chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt hợp tác mà nhỉ? Như lần trước, tôi đã giúp các ngài bắt được một tên cung cấp thông tin về Timeman còn gì".
Hoa Bảo Ngân nở nụ cười lạnh lùng, mang theo chút gian xảo mà bản thân cô hiếm khi thể hiện. Trong lòng Hoa Bảo Ngân thừa biết tổ chức thời gian này nhất định đang vô cùng sợ hãi, do cô biết quá nhiều, đến mức khiến người ta muốn giết người diệt khẩu. Song, vốn dĩ cô không nằm trong bộ máy chính quyền thế giới, càng không tham gia chính trị, cũng nghĩa là thông tin này là của gia tộc Hoa Bảo Ngân sở hữu, giết chết cô chỉ khiến chọc giận những người còn lại. Một khi hai gia tộc có ảnh hưởng nổi giận, các đường dây trong đó sẽ thành hiệu ứng cánh bướm, gây ra bất ổn chính trị từ cấp quốc gia đến thế giới. Đến khi ấy kẻ mất mạng sợ không chỉ là nhân viên ở tổ chức này, mà còn có gia đình của bọn họ. Bọn họ là những bộ não đầy nếp nhăn, họ hiểu không thể làm liều giết người diệt khẩu, nên mạng của Hoa Bảo Ngân chắc ăn không dễ gì bị đe dọa. Trừ khi Mr. X muốn một mẻ giết sạch, không để ai kịp thoát ra gây ảnh hưởng đến hắn.
Người thẩm vấn dè chừng với Hoa Bảo Ngân, song ở cô có một lực hút vô cùng lớn, khiến anh ta không tự chủ được phá hỏng quy tắc thẩm vấn, thỏa hiệp với người bị điều tra. Hắn hỏi, "Ms. Hoa, cô muốn hợp tác thế nào?".
Chỉ chờ có vậy, Hoa Bảo Ngân liền đắc thắng trong lòng, nói, "Tôi thay các người bắt Timeman, cùng tổ chức hậu thuẫn của hắn. Đổi lại các người buộc chấp nhận một thỏa thuận từ tôi, cũng như không thắc mắc chuyện xuyên không nữa, tôi mệt. Thế nào?".
"Nhưng cuộc điều tra...".
"Ngọc Thiền đưa cho các người, từ từ nghiên cứu. Các người hiện tại là nhóm tổ chức duy nhất được biết là boàn thiện nhất về việc sở hữu công nghệ du hành, chúng tôi thì không. Thêm nữa, động não một chút, các vị cũng hiểu nếu tôi là người hợp tác với Timeman thì các vị mới là người ngồi đây chấp nhận bị thẩm vấn, không phải tôi và nếu muốn tôi thật sự có thể giết người diệt khẩu bất cứ lúc nào mà, chuyện thẩm vấn này cũng như trò hề thôi", Hoa Bảo Ngân chính thức đe dọa công khai. Hoa Bảo Ngân không phải đứa ngu, không có chuyện chạy đi tiếp nhận thẩm vấn mà không có chuẩn bị sẵn vài kế hoạch dự phòng. Trong chỗ kế hoạch đó cũng chắc chắn không có chuyện không có đổ máu. Cô không phải người thích chủ chiến, nhưng cũng không trọng chủ hòa thôi đâu. Đến khi cần thiết, tay vấy máu, vài mạng người buộc giết người là lẽ dĩ nhiên.
Người thẩm vấn do dự, mất hồi lâu vẫn không nói được câu nào cho phải, liền âm thầm đánh mã morse dưới đùi ra hiệu cho các nhân viên còn lại đang quan sát tình hình thẩm vấn qua camera và kính một chiều. Song, Hoa Bảo Ngân đã đoán trước được hành động này, liền bật cười chế giễu.
Hoa Bảo Ngân nói, "Tôi không biết mã morse, nhưng tôi biết đoán trước đường đi nước bước của người khác đó. Thêm vài người thẩm vấn nữa vào đây, vác thêm súng ống cũng không thể thay đổi thế cục đâu, thưa quý ngài đáng mến".
Người thẩm vấn giật mình, không giấu nổi sự hoang mang trong ánh mắt, nhìn Hoa Bảo Ngân ngồi trước mặt nhìn đang nhìn thấy một ác quỷ. Anh ta không tin được chỉ với một thời gian ngắn vậy thôi mà Hoa Bảo Ngân đoán ra được đường đi nước bước của họ như trở bàn tay vậy, đúng là tư chất con nhà lính, trực giác so với một đám mọt công nghệ như họ thật sự nhạy bén hơn vô cùng. Thêm nữa, đáng ra lúc này các đồng nghiệp của anh ta phải đến đây rồi, tại sao vẫn chưa tới, có chuyện gì rồi ư?
Nụ cười trên môi Hoa Bảo Ngân vụt tắt, cô gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, ngay lập tức bốn mặt gương một chiều chống đạn hạ xuống, người thẩm vấn lập tức hiểu tại sao các đồng nghiệp của anh ta không đến tiếp ứng. Bởi vì ngay hiện tại, tất cả bọn họ đều đã bị một nhóm quân tinh nhuệ trang bị đầy đủ thiết bị vũ trang khống chế, súng kề sát thái dương, trực chờ lấy mạng bọn họ bắt cứ lúc nào và hắn cũng sẽ không ngoại lệ.
Người thẩm vấn biết, bọn họ thua rồi. Hoa Bảo Ngân, thật sự không thể đụng.
Hoa Bảo Ngân mỉm cười hài lòng trước dáng vẻ hoàn toàn chịu khuất phục của người thẩm vấn, hỏi, "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu kế bàn kế hoạch chứ, thưa quý ngài?".
Người thẩm vấn cười nhếch, nói, "Còn lựa chọn khác sao".
***
Hơn năm ngày rồi Hoa Bảo Ngân không trở lại, Lan Nhi cũng đã được chuyển đến phòng đặc biệt để tiện cho cả ba người Lý Thiên Hinh, K' Hạnh và Đặng Ngọc Ngân cùng ở lại. Những ngày đầu mọi thứ còn khá thoải mái, khi hết K' Hạnh, lại đến Đặng Ngọc Ngân giúp không khí đỡ căng thẳng hơn, nhưng đến ngày thứ năm vẫn không nghe tin tức gì về Hoa Bảo Ngân, bọn họ cũng sớm khủng hoảng đến không còn vờ cười nói nổi. Song, hôm nay một bất ngờ đáng yêu đã tìm đến với họ.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, bọn họ đều đoán là Hoa Thịnh Anh đến kiểm tra thường ngày cho Lan Nhi và Lý Thiên Hinh, nhưng bọn họ còn chưa kịp nói, cửa đã mở ra, một cô bé tầm bốn đến năm tuổi, da ngâm ngâm, tóc búi hai bên, mắt long lanh to tròn chạy vào. Chưa để bốn người lớn trong phòng kịp phản ứng, cô bé đã chạy về phía K' Hạnh kêu, "Mama!".
Cô bé nhỏ đáng yêu ấy là con gái nhỏ của K' Hạnh, tên hay gọi "bé Quýt".
K' Hạnh vừa bất ngờ, vừa vui mừng đến có chút cay mắt khi đứa con gái nhỏ đột ngột xuất hiện, cô nhanh chóng bế Quýt lên, hôn vào trán con gái, hỏi, "Sao con lại ở đây hả bé con? Mấy ngày nay không có mama, con có ngoan, nghe lời nội không đó?".
"Dạ hông, bé ngoan lắm. Bé Quýt hông có hư", Quýt ngoan ngoãn với mẹ mình. Cũng giống như K' Hạnh, Quýt sở hữu cặp mắt long lanh vô cùng đáng yêu vô cùng có hồn, cùng nước da ngâm khỏe mạnh, càng nhìn càng cảm thấy vô cùng dễ thương, khiến người ta muốn cưng nựng một chút.
Cũng thông qua danh xưng của bé Quýt, Lý Thiên Hinh và Lan Nhi biết cô bé mới đến ấy là con gái của K' Hạnh. Quả nhiên mỹ nhân sẽ sinh ra tiểu mỹ nhân, cô bé Quýt ấy trong mắt Lan Nhi chẳng khác gì phiên bản thu nhỏ của K' Hạnh, vừa đáng yêu vừa thu hút ánh nhìn của người khác.
Đặng Ngọc Ngân cũng đến góp vui, kêu, "Ây ây! Coi bé yêu nào đây nè. Nhớ chị không bé con?". Đặng Ngọc Ngân mỉm cười với Quýt, đưa tay xoa xoa đầu cô bé đầy cưng chiều. Cô nhớ hồi trước đây khi mới gặp bé con này bản thân đã từng nghĩ nếu sau này mình có con gái với Hoa Bảo Ngân nhất định cũng sẽ đáng yêu như vậy, thậm chí còn chọn sẵn vài cái tên trước cả khi được hẹn hò cơ.
Bé Quýt thoáng ngơ ra vì không nhớ Đặng Ngọc Ngân là ai, sau đó mỉm cười để lộ hàm răng đã sún mấy chiếc vô cùng đáng yêu, nói, "Dạ hông, bé hem nhớ chị".
Đặng Ngọc Ngân bị mất mặt, xụ mặt xuống, muốn khóc, khiến K' Hạnh không nén được cười, nói, "Em nghĩ sao vậy nhóc, lúc em gặp bé Quýt con bé mới mấy tuổi, kêu nhớ sao được cô". Sau K' Hạnh lại bế con mình hướng về Lý Thiên Hinh và Lan Nhi, giới thiệu từng người một cho cô bé, "Quýt, cô này là cô Lan, cô này là cô Lý. Chào hai cô đi con".
Quýt em bé ngoan, nghe mẹ kêu liền hướng từng người kêu, "Dạ con chào cô Lan, con chào cô Lý ạ!". Con bé cúi đầu chào, bộ dáng ngoan ngoãn, đáng yêu khiến người ta muốn ôm ôm vào lòng. Song, con bé lại cảm thấy hình như có một cô quen quen.
Lý Thiên Hinh thấy bé Quýt ngoan ngoãn như vậy không khỏi nghĩ đến hai đứa nhỏ của mình, mỉm cười nói, "Cô chào con. Con là bé Quýt à? Con nhiêu tuổi rồi?".
"Dạ, bé năm nay năm chuỗi ạ!", Quýt đưa lên năm ngón tay bé xíu, đáng yêu, khiến tất cả mọi người trong phòng không khỏi bật cười. Song, trong hai cô mới quen Quýt đặc biệt lưu ý Lan Nhi.
Nhìn Lan Nhi một thân nhiều chỗ băng bó, đầy dây truyền dịch đo tim, Quýt thắc mắc hỏi, "Cô ơi! Cô bị ngã ạ? Sao cô băng bó nhiều vậy, đau lắm không ạ?".
Được con gái của người mình thương quan tâm, Lan Nhi không khỏi có chút cảm giác như mình có con nhỏ, được con gái quan tâm, trong lòng vô cùng ấm áp. Mỉm cười dịu dàng với Quýt, Lan Nhi nói, "Ừm bé, cô không cẩn thận đi vấp ngã bị thương tí, cũng không đau lắm. Đa tạ bé".
"Dạ? Đa tạ?", Quýt không hiểu ngôn ngữ lạ.
K' Hạnh mỉm cười giải thích cho Quýt, "Ý cô là cảm ơn con đó".
"À! Con hiểu rồi. Mà cô là bạn của mama à?", Quýt hướng Lan Nhi bày tỏ thắc mắc.
Lan Nhi nhất thời không biết nên giải thích sao cho đúng. Không lẽ kêu là tình nhân của mẫu thân con thì cũng kỳ quá.
Ngược với Lan Nhi không biết nói sao cho đúng, K' Hạnh lại vô cùng tự nhiên giải thích cho con mình, "Cô là người rất quan trọng với mama, cô cũng rất tốt với mama, mama cũng rất thích cô. Bé Quýt cũng sẽ thích cô chứ?". Nếu một ngày nào đó cũng phải công khai với Quýt, thì hôm nay K' Hạnh cứ ngầm ý nói trước, để sau này có công khai con bé cũng đỡ bị sốc.
Quýt nghe mẹ nói xong không do dự, mỉm cười đáp, "Con cũng sẽ thích cô như mama thích cô. Mama thích ai thì Quýt cũng thích người đó".
Lan Nhi nghe đối thoại ngắn giữa hai mẹ con K' Hạnh xong lòng không khỏi xúc động, hạnh phúc đến mức muốn khóc. Tuy K' Hạnh không nói rõ ra, nhưng Lan Nhi biết là cô ấy cố ý thu xếp, tránh để sau này có chuyện không hay, xích mích với bé Quýt. Chuyện mẹ mình cùng nữ nhân khác chung chỗ, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận. Có thể giấu ngày một ngày hai, không thể giấu cả đời, nên hôm nay K' Hạnh nói ý tứ trước chính là chuẩn bị cho ngày sau, đồng thời là âm thầm nói cho Lan Nhi biết cô muốn cả nhà ba người sau này sẽ bên cạnh nhau, vui vui vẻ vẻ qua ngày.
Có thể bên cạnh người chu đáo như K' Hạnh, đời này Lan Nhi cũng chẳng mong cầu gì hơn nữa. Nhiêu đây thôi quá đủ, quá hạnh phúc với nàng rồi.
Thái độ của K' Hạnh cũng không khỏi làm Lý Thiên Hinh hài lòng mỉm cười, cảm thấy nàng giao tiểu nha đầu thân cận Lan Nhi của mình cho cô ấy thật không chút sai. Song, nhìn lại bản thân, thật đúng là cách biệt. Người ta có thể phóng khoáng dám yêu dám hận, gánh lấy trách nhiệm, còn bản thân Lý Thiên Hinh nàng chỉ dám đẩy người mình yêu ra xa để bảo vệ người ấy, tự tay giết tình yêu của mình. Kiếp này nàng làm người có phải thất bại quá rồi không? Đúng là vô cùng thất bại mà.
K' Hạnh sau đó lại hỏi Quýt, "Đúng rồi, con vẫn chưa nói mẹ sao lại ở đây? Baba đưa con đến à? Hay bà nội?". K' Hạnh cảm thấy hai người trên đều không có khả năng, do vấn đề an toàn nên Hoa Bảo Ngân đã cho giữ bí mật chuyện họ ở đây, còn cho người đến bảo vệ, không có chuyện sẽ nói cho người bên nội của Quýt nghe. Vậy nên tình huống này cũng chỉ có thể là một nguyên nhân.
Đúng như K' Hạnh dự đoán, Quýt nói, "Dạ, là dì Ngân bảo mama nhớ con rồi, nên đưa con đến á!".
Dì Ngân mà Quýt nói có thể Lan Nhi và Lý Thiên Hinh không biết ai, nhưng Đặng Ngọc Ngân đoán được, K' Hạnh cũng biết là ai.
K' Hạnh hỏi, "Vậy dì đâu rồi, sao không đi với con?".
"Dạ, dì đi gặp bà rồi, nên đưa con đến trước phòng bệnh xong là đi dồi".
"Bà? Bà ngoại à?".
"Dạ, dì nói là bà ngoại của dì á".
K' Hạnh thầm kêu không xong giùm Hoa Bảo Ngân. Ai trong dòng họ không biết bà ngoại Tiết là đáng sợ nhất, dọa người nhất. Lần này Hoa Bảo Ngân đi gặp riêng ít nhiều cũng liên quan đến chuyện rắc rối du hành thời gian, e là lời êm tai thì ít, còn ăn chửi thì nhiều. Song, điều đó cũng có nghĩ là Hoa Bảo Ngân đã an toàn quay lại, tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cũng buông xuống được rồi.
K' Hạnh mỉm cười, muốn nói tin tốt cho mọi người, kêu, "Mọi người ơi! Hoa Bảo Ngân...".
"Tao làm sao?", đúng lúc K' Hạnh định nói thì ngoài cửa phát ra giọng nói của Hoa Bảo Ngân.
Đặng Ngọc Ngân liền như chú chó nhỏ thấy chủ về, chạy ra mở cửa và đúng như mong đợi, đối phương thật sự là Hoa Bảo Ngân, người khiến bốn người bọn họ lo lắng suốt năm hôm. Đặng Ngọc Ngân mừng rỡ kêu, "Sư phụ!".
Hoa Bảo Ngân vỗ vào đầu của Đặng Ngọc Ngân như cách một người sư phụ đang trách nhẹ học trò của mình, nói, "Vừa về liền thấy ồn ào, em là chú chim không yên mà". Song, sau đó Hoa Bảo Ngân đẩy Đặng Ngọc Ngân sang một bên, hướng mọi người trong phòng hỏi, "Năm ngày qua không có chuyện gì phiền phức chứ?".
K' Hạnh cười nói, "Chúng tôi là những con người thích yên bình, không thích gây rắc rối đâu Hoa cô nương à! Có cô nương đó, chạy đâu năm ngày, rồi về ngang xương không nói ai nghe đâu".
"Cơ mật không thể nói", Hoa Bảo Ngân tỏ ra bí ẩn. Đương nhiên lời này của Hoa Bảo Ngân là nửa đùa nửa thật, có thể nói một ít, còn cụ thể thì khó mà nói ra được.
"Nghe ghê chưa. Hahaha!".
Lan Nhi trên giường bệnh cũng nói, "Hoa cô nương, năm ngày qua cô nương vất vả rồi".
Hoa Bảo Ngân hướng Lan Nhi nói, "Đa tạ".
Lý Thiên Hinh cũng muốn nói, muốn hỏi, nhưng lời đến miệng lại không cách nào bật ra. Nàng chỉ có thể im lặng, ngắm nhìn cô gái nhỏ của mình sau năm ngày gặp lại, quan sát cẩn thận từng chút một kiểm tra xem cô ấy có bị tổn hại chút nào không. Song, đúng như Lý Thiên Hinh lo lắng, Hoa Bảo Ngân thật sự bị thương rồi, tay bên trái cũng đã băng lại, nhưng từ lúc vào cô ấy luôn để thõng xuống, giấu đi, không để ý sẽ không biết.
Nhìn người mình thương tổn thương, Lý Thiên Hinh lòng đau nhói như ai dùng dao đâm mạnh vào.
Hoa Bảo Ngân vô cùng cẩn thận giấu đi tay bị thương, tỏ ra bình thường nói chuyện, "Chuyện lần này một hồi phong ba, vất vả cho mọi người rồi. Chuyện hiện tại chưa hoàn toàn giải quyết xong, nhưng cũng không cần lo lắng nguy hiểm nữa. Mọi người thư giãn được rồi".
K' Hạnh liền hỏi, "Nói như vậy là tội phạm thời gian bị bắt rồi đúng không?".
"Ừm, một mẻ bắt gọn, ngay cả hậu thuẫn sau đó cũng bị lôi ra. Sắp tới bị xử lý thế nào thì coi nội bộ bọn họ, chúng ta cũng không có chuyện gì để can thiệp và cần để can thiệp sâu vào nội bộ bọn họ nữa".
"Chậc! Xem ra chuyến này mọi chuyện cũng không ít nhiều gây ra sóng gió. Cơ mà, đừng nói biến mất năm hôm nay là để... nha?", K' Hạnh thầm đoán được Hoa Bảo Ngân cũng có tham gia vào chiến dịch bắt tội phạm. Nếu không, cũng không như vậy biến mất năm hôm.
Hoa Bảo Ngân gật đầu xác nhận suy đoán của K' Hạnh. Đội quân là của nhà ngoại Hoa Bảo Ngân gửi đến, để bọn người khác chỉ huy, sử dụng, sợ không chỉ lòng quân không phục, mà còn có nhiều hệ lụy phía sau. Thêm nữa, Hoa Bảo Ngân muốn tận mắt nhìn thấy Timeman chết, nếu không cả đời này cũng không an tâm về an nguy của Lý Thiên Hinh được. Với kẻ nguy hiểm cao, có khả năng giết chết mình, thì nhanh tay loại bỏ mối nguy hiểm đó trước chính là cách tốt nhất.
"Muội bị thương rồi", Lý Thiên Hinh lo lắng nhìn Hoa Bảo Ngân. Nàng do dự cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng đủ dũng khí để lên tiếng nói với Hoa Bảo Ngân.
Rõ là từng yêu nhau đến quên mọi thứ, cấm kỵ cùng nhau trải qua, vậy mà bây giờ Lý Thiên Hinh muốn quan tâm Hoa Bảo Ngân cũng phải lo trước nghĩ sao, do dự không yên.
Hoa Bảo Ngân hơi bất ngờ khi Lý Thiên Hinh chủ động lên tiếng quan tâm mình, nhưng trong lòng lại càng vui phần nhiều hơn. Hoa Bảo Ngân lần đầu sau nhiều năm gặp lại, mỉm cười với Lý Thiên Hinh, dịu dàng nói, "Không sao, trật khớp cổ tay tí thôi. Đợi vài hôm nữa sẽ không sao, tỷ đừng lo".
Một nụ cười, cùng sự dịu dàng của Hoa Bảo Ngân thoáng chốc khiến Lý Thiên Hinh như sống lại những năm tháng đó, có một tiểu cô nương đáng yêu khiến nàng từng chút một trầm mê. Trái tim vốn tưởng đã chai sạn không còn biết đến cảm xác, nay lại vì đúng một người năm đó khiến nó điên cuồng mà lần nữa giải trừ dấu vết phong bế, lần nữa run rẩy không ngừng.