Tim đập mạnh và hơi thở như ngừng lại, Hoa Bảo Ngân chờ đợi một lời đáp hồi từ Lý Thiên Hinh. Lòng cô thật sự mong nàng có cảm giác tương tự, dù lý trí biết rằng điều đó là điều bất khả thi. Bởi cơ bản, hiện tại những gì mà người đó từng thể hiện, chỉ là lòng tốt và sự dịu dàng lịch sự.
Từ khi Hoa Bảo Ngân tỏ lòng, thật lâu sau đó Lý Thiên Hinh vẫn không đáp lời, khiến tâm trạng của cô từ ngồi trên đống lửa dần như bị nhấn chìm xuống, những hy vọng dần sụp đổ, niềm tin như dần như bị vỡ nát ra từng mảnh nhỏ, tung bay theo những cơn gió lạnh lùng nơi đất Bắc thời cổ.
Đâu phải Lý Thiên Hinh không ngờ vực tình ý của Hoa Bảo Ngân dành cho mình, nhưng giờ đây khi cô đã thẳng thắn tỏ lòng, cơ bản vẫn không khỏi cảm thấy sốc. Bởi nàng biết, chính mình không hề ghét điều đó và bản thân cũng đang dần có cảm xúc gần như tương tự. Nhưng điều đó là sai trái, đi ngược với những gì được dạy. Nên một cách không tự nguyện, trong lòng vẫn âm thầm có sự từ chối nhất định cho tình huống này.
Khi những chờ đợi của Hoa Bảo Ngân gần như đã thành vô vọng, một chút hy vọng cuối cùng hóa thành vô vọng, tâm trạng như người chết đuối dưới dòng nước lạnh như băng, tối đen, khiến cô muốn bỏ cuộc. Vốn dĩ đã không có gì để hy vọng, thì chờ đợi mấy cũng là vô vọng.
Đúng lúc Hoa Bảo Ngân muốn giả ngốc, nói gì đó cho qua, thì phía Lý Thiên Hinh cuối cùng cũng có động tĩnh.
Lý Thiên Hinh thở dài, cười khẽ, vuốt nhẹ đầu của Hoa Bảo Ngân như một người chị lớn, nói, "Đa tạ! Ta lâu rồi không nghe ai đó nói thích mình, cảm giác bây giờ nghe lại thật sự kinh ngạc và cũng thật lấy làm vui. Ta kinh ngạc vì một tiểu cô nương yêu kiều như Hoa cô nương lại thích mình. Ta cũng vui vì hóa ra bản thân là một kẻ gần như chẳng có gì tốt đẹp lại được yêu thích. Nên, ta thật lòng đa tạ cô nương rất nhiều. Nhưng, chuyện một nữ nhân đi thích một nữ nhân chẳng phải thật kỳ lạ sao? Ta có thể hiểu sai, hoặc không hiểu gì. Nhưng tình cảm này, có lẽ ta không thể hồi đáp mất rồi. Nếu muội thích ta như tỷ tỷ thân, thì thật lòng ta rất vui và cảm tạ đoạn tình cảm này. Còn nếu, muội thích ta như kiểu... phu thê, thì ta chỉ có thể cảm kích ân tình này. Ta đời này, đã là người của Bệ hạ và ta cũng không nghĩ mình có thể cùng một nữ nhân khác có quan hệ như phu thê được. Đa tạ cô nương và tình cảm của cô của cô nương dành cho ta. Nhưng ta cũng chỉ có thể tốt với cô nương như hiện tại, như một bằng hữu, hoặc tỷ muội tốt. Hy vọng cô nương hiểu cho ta". Khi nói dứt lời, đồng thời trong lòng của nàng cũng âm thầm thấy nhói một chút. Rõ ràng là lời dối lòng, rõ ràng trong lòng đã có một chút tình cảm tương tự. Nhưng cuối cùng, vẫn là làm theo lý trí, lựa chọn những điều đúng đắn nhất cho bản thân.
Nghe những lời trên, hẳn Hoa Bảo Ngân phải buồn lắm, rồi bật khóc nức nở, làm sống làm chết, ăn vạ, lăn luôn dưới đất như một đứa trẻ con giống như trong vài bộ phim cô từng xem. Nhưng, cô lại đột nhiên bật cười lớn, "Hahaha! Trêu được tỷ tỷ rồi nhé! Muội đương nhiên rất quý tỷ, nhưng đến mức thích rồi này kia thì làm gì có. Nữ nhân với nhau cả mà...". Nói xong cô buông Lý Thiên Hinh ra, rồi đứng dậy, mỉm cười tươi như hoa, dáng vẻ nghịch ngợm, đưa tay về phía nàng, tỏ ý đỡ người dậy. "Tại tỷ để muội đợi nãy giờ, nên mới trêu tỷ đó! Giờ thì vui rồi, chúng ta về ngủ nha!".
Lý Thiên Hinh không do dự, nắm lấy tay Hoa Bảo Ngân, cho cô đỡ nàng dậy. Nàng cười dịu dàng, khẽ lắc đầu, "Đúng là! Để cô nương chê cười, ta đúng là trở nên ngốc rồi. Được rồi, quay về thôi. Ngoài này lạnh, để cảm lại không hay".
"Hihihi! Xin lỗi tỷ, đừng giận nha! Mà tỷ đi trước đi, muội lấy đồ rồi theo sau ngay. À! Mà nhớ chờ muội nha, không đầu gỗ Lan Nhi lại chặn đường muội á!", Hoa Bảo Ngân nũng nịu như trẻ con, khôi phục dáng vẻ mà Lý Thiên Hinh hay thấy ở cô mấy hôm nay.
"Được rồi. Tỷ đi trước, rồi đợi muội. Mà ừm!", Lý Thiên Hinh nhìn bàn tay của mình vẫn bị Hoa Bảo Ngân nắm lấy từ lúc đỡ đứng dậy, ánh nhìn thoáng chút khó xử và do dự.
Hoa Bảo Ngân hiểu ý, mỉm cười vui vẻ, nhanh chóng thu tay về, rồi ngồi xuống, quay lưng lại, loay hoay thu gom đồ, miệng bảo, "Tỷ vào đi. Muội dọn đồ rồi theo sau ngay nha!". Cô mỉm cười, vui vẻ dọn đống đồ của mình.
"Ừm, được rồi", Lý Thiên Hinh gật đầu, rồi đi trước.
Ngay khi những tiếng bước chân của Lý Thiên Hinh xa dần, lúc này nước mắt Hoa Bảo Ngân mới thành thật rơi xuống.
Năm nay hai mươi tuổi, Hoa Bảo Ngân lần đầu yêu và cũng lần đầu hiểu được cảm giác thất tình. Khi Lý Thiên Hinh chối từ, lòng cô đau như ai dùng dao cứa, cảm giác như cả thế gian đều sụp xuống, khiến cho muốn khóc thật to, hét thật to. Nhưng bản thân đã không thể làm vậy. Không thể khóc, không thể hét lớn, không thể buồn ra mặt, không thể hiện rằng mình đau đớn ra sao... chỉ vì sợ nàng sẽ có suy nghĩ trong lòng.
Hoa Bảo Ngân sợ, thành thật rất sợ mình thể hiện sự đau đớn ra ngoài thì Lý Thiên Hinh sẽ ghét bỏ, xa lánh mình. Nên không còn cách nào khác, cô đành giả vờ như mọi thứ chỉ là một trò đùa vui. Một câu nói bảo rằng bản thân nói đùa, như nói dối rằng mình không tôn trọng nàng và lừa dối trái tim mình rằng nó không rung động vì người con gái ấy.
Cảm giác đó thật khó hiểu, rõ ràng rất đau đớn vì bị chối từ, nhưng cũng rất lo sợ phải thể hiện sự đau khổ đó ra và còn tệ hại hơn bản thân phải mỉm cười, nói rằng mình không sao, mọi thứ chỉ là giả tạo, Hoa Bảo Ngân chỉ đơn giản xem Lý Thiên Hinh một người tỷ tốt. Thật giả tạo, thật kinh tởm, cô ghét chính mình khi nói dối, hận chính mình khi chẳng đủ can đảm để thừa nhận bản thân động tâm vì nàng – một nữ nhân động tâm với một nữ nhân. Phủ nhận mình chân thành, phủ nhận cảm giác thật sự và phủ nhận cả bản thân. Tất cả cơ bản đúng là điều kinh tởm, ngu ngốc nhất đời và nhút nhát không thua gì một chú chuột con.
"Mày ổn chứ?", K' Hạnh lo lắng. Nãy giờ tránh để Lý Thiên Hinh nhận ra, cô đều im lặng không phát ra lời nào và lặng lẽ nghe mọi thứ. Còn ở hiện tại, không thể không lên tiếng hỏi thăm tình hình của Hoa Bảo Ngân – một đứa trẻ ngốc lần đầu yêu và lần đầu thất tình đau đớn.
"Không ổn chút nào. Cảm giác bị từ chối, hóa ra đau lắm mày ạ! Thật sự tao muốn khóc thật to... Nhưng... nhưng làm sao đây. Nếu tao khóc tỷ ấy sẽ nhận ra mất. Tao làm sao đây, Hạnh ơi!", Hoa Bảo Ngân càng lúc càng khóc lớn, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều thêm. Trong mắt cô giờ như tấm kính trong màn mưa, chỉ thấy nước đọng lại, làm mờ đi mọi thứ xung quanh. Cố đưa tay bịt chặt miệng, để bản thân không phát ra tiếng. Tiếng nấc trong cổ họng bị én đến nghẹn lại, những giọt nước mắt cứ rơi lã chã, dù bản thân muốn nó dừng lại cũng chẳng được.
"Hừm! Tao thật sự tin sẽ không có lời khuyên nào khiến mày có thể vui vẻ hơn lúc này, cũng như tao biết mình không giỏi an ủi người ta. Nhưng tao thật sự muốn nói là tao hiểu mày. Ngày đó tao bị từ chối cũng đã đau như vậy, cũng khóc thật nhiều, cứ nghĩ bản thân sẽ chết mất. Tim thì cứ nhói lên, cảm giác chỉ cần thầm nghĩ đến lời người đó nói thôi cũng đã là như ngàn nhát dao cứa vào tim. Đau đến muốn chết đi. Nhưng mà, tao cũng đã vượt qua. Tao muốn mày hiểu, tình đầu, ta đặt nhiều hy vọng, thì khi thất vọng đều đau như hiện tại là điều dĩ nhiên. Nhưng, chuyện gì cũng sẽ qua. Mày hiện tại ở cạnh Lý Chiêu Hoàng, nếu để nàng ấy biết mày thích nàng ấy, còn khóc đến một trận như vầy, thì tao e là không chỉ nàng ấy khó xử, mà còn... Tao biết hơi khó nghe, nhưng mà tao nghĩ nàng ta sẽ kỳ thị những người như tao với mày. Tao không muốn mày tổn thương, cũng không hy vọng nàng ta nói mày lời khó nghe, nên nếu được, thì tao thực sự mong mày hãy mạnh mẽ lên. Đừng để người không thích, không yêu mình thấy nước mắt của mình. Họ sẽ không vì đó mà suy nghĩ lại đâu. Nếu họ là người tốt tí, thì cũng chỉ cho mình một chút thương hại. Nếu chúng ta yêu chân thành, thì đừng cần thương hại. Cho nên, mạnh mẽ lên. Tao tin mày làm được. Chờ thêm một chút, tao nhất định sẽ tìm cách đưa mày quay lại. Khi đó không gặp mặt, thì thời gian sẽ chữa lành tốt tất cả. Sẽ không đau nữa đâu. Mày chờ tao chút nữa thôi!".
Hoa Bảo Ngân khóc nức nở, liên tục gật đầu, đáp, "Ưm! Tao nhất định... Hức! Nhất định sẽ mạnh mẽ... Hức! Tao sẽ ổn... Hức! Thôi mà!". Cô dùng tay cô lau đi nước mắt, nhưng nước mắt cứ rơi, khó lòng lau đi hết, cũng chẳng cách nào dừng lại. Dù bản thân rất muốn, tự an ủi chính mình vạn lần, rằng mình sẽ ổn thôi. Nhưng trái tim vẫn không khỏi nhòi đau, lòng không ngừng run rẩy dù chỉ một chút.
"Ừm! Tao tin mày làm được. Cô bé năm đó dám trốn mẹ bắt xe lên Lâm Đồng, rồi đi mòn mỏi cả chặn đường đến gặp bố mình. Cô bé ấy rõ ràng rất mệt, nhưng vẫn đầy nhựa sống, đôi mắt lúc nào cũng như cún con, đáng yêu đến không ai muốn ghét. Tao tin ngoài đáng yêu, đó còn là cô bé kiên cường. Hiện tại cô bé đó đã lớn hơn rồi, nên tao tin cô gái đôi mươi của hiện tại còn mạnh mẽ, kiên cường hơn cả. Đoạn tình cảm trắc trở này, tao tin cô ấy vượt qua được. Mày tin cô ấy chứ?".
"Ưm! Tao tin. Tao sẽ mạnh mẽ. Sẽ mạnh mẽ mà!", Hoa Bảo Ngân cố lau nước mắt. Cô nhớ lại ngày trước, mẹ vẫn hay bảo "Con là con gái của một quân nhân nên không được khóc, dù chuyện gì cũng phải mạnh mẽ, vẫn lạc quan vượt qua", nên bây giờ chính mình không được vì bị từ chối mà khóc được. Nhưng mẹ hẳn đâu biết, con gái bà ấy đã thật sự yêu và bị tổn thương, nước mắt cùng không thể ngừng rơi được.
K' Hạnh biết Hoa Bảo Ngân không nhanh như vậy liền bình ổn, nhưng cũng không chỉ ra, chỉ cười khẽ thành tiếng, nói, "Mày là mạnh mẽ nhất. Ngoan một chút, rồi quay lại đây tao giới thiệu cho vài người. Đẹp như Phan An, đến "ngon" như Đát Kỷ đều có. Trên đời này cũng không chỉ có một Lý Chiêu Hoàng đâu mà buồn. Xem như tình yêu đầu đời là cuộc dạo chơi đi cho nhẹ lòng".
Hoa Bảo Ngân được sự động viên đầy hóm hỉnh đến từ K' Hạnh, trong lòng cũng nguôi ngoai đi ít nhiều, bật cười, bảo, "Không thích vậy đó nhé! Tao thích Thạch Cơ nương nương và Tử Đô hơn cơ".
"Ta nói, gu thẩm mỹ của mày không bao giờ làm cho người ta hết ngạc nhiên mà. Trai thì chọn cục súc, gái thì chọn "máy bay chiến đấu hạng nặng" mà phải lòng. Đỉnh nhất là mày rồi. Amazing good style!".
"Hahaha! Tao mà".
"Ừ! Chỉ chỉ có mày mới dị được, chứ ai làm được vậy đâu nào. Mà mày vào trong đi, để Lý Chiêu Hoàng đợi lâu quá lại suy diễn tùm lùm, rồi thành ra từa lưa thì hỏng đấy".
"Biết rồi. Tao đi đây. Tao sẽ đeo Ngọc Thiền vào người, nên đừng lên tiếng. Không nàng ấy nghe mất. Ok?", Hoa Bảo Ngân lấy lại bình tĩnh thu xếp đồ. Cô tạm Ngọc Thiền vào cổ, cẩn thận nhét nó vào lớp áo y phục cổ trang của mình. Cũng may dạo trước là vòng tay làm cho Ngọc Thiện là một sợi dây dài được gấp lại thành vòng, nên hiện tại đeo vào cổ cũng không vấn đề gì. Thêm nữa y phục đang mặc là đồ cổ trang mượn từ Lan Nhi, được may theo kiểu thời này khá dày, nhiều lớp, nên nhét Ngọc Thiền vào lớp trung y phía trong là chẳng ai có thể thấy được. Muốn thấy thì chắc chỉ canh lúc tắm cởi y phục, hay đè ra xé y phục thì may ra thấy được.
"Ok! Biết rồi. Mà này! Mày làm sao xuyên không được vậy? Nếu tìm được lý do đến, thì hẳn sẽ có cách quay về", K' Hạnh trong lòng tràn ngập câu hỏi, cùng thắc mắc với chuyện xuyên không của Hoa Bảo Ngân.
"Không rõ. Tao chỉ bị té thang rất đau. Sao đó tỉnh lại đã thấy trên giường của tỷ tỷ rồi. Lúc đó mọi thứ quá nhanh, mà bị té cũng đau nữa, nên chẳng nhớ thêm được gì nữa cả. À mà! Khi đó khu mình có biến thái đó, mày phải cẩn thận đề phòng đó. Thêm nữa, được thì báo công an đi. Để tiếp tục thì hai kẻ biến thái đó làm hại thêm người vô tội nữa. Không phải ai cũng may mắn còn giữ được mạng như tao, nên cẩn thận tí", Hoa Bảo Ngân chu đáo quan tâm. Cô thật sự tuy bề ngoài có chút trẻ con, ham vui, nhưng bên trong vẫn thừa hưởng được tính cách chu đáo từ người mẹ quân y và người cha giáo viên của mình.
"Ok! Tao sẽ chú ý cẩn thận. Mày cũng vậy. Hoàng cung không phải nơi tốt lành gì đâu. Cẩn thận chút, đừng để nàng ta nhìn thấy mày khóc. Không thì mày sẽ một phen khó khăn tìm cách giải thích đó. Good luck my "bro"!".
"Ừm!", Hoa Bảo Ngân nắm chặt tay, tỏ ra mạnh mẽ một vụng về. Dù đã thôi không khóc, nhưng sâu trong đôi mắt của cô vẫn không sao nhanh chóng khôi phục thành trạng thái vui vẻ, vô tư. Đôi mắt xinh đẹp, luôn tròn xoe, đáng yêu ấy, nay vì tình đầu mà nhuốm màu đau thương cùng nỗi buồn. Thật đau đớn làm sao.
Hoa Bảo Ngân ngửa mặt nhìn ánh trăng sáng trên đầu, nhắm mắt, khẽ thở dài, rồi lại mở mắt, lấy lại dáng vẻ bình ổn, cố nở trên môi nụ cười vui vẻ, để bản thân giống như bình thường một cách đầy cố gắng. Nhưng làm thế nào, vẫn không tránh khỏi được nét gượng gạo, giả tạo vô hồn. Cô cố tỏ ra là một bản thân nhí nhánh, nhảy chân sáo, đi vào. Thấy Lý Thiên Hinh đúng là vẫn đang đợi mình, bên cạnh còn có Lan Nhi vẻ mặt vô cùng bất mãn, liền vờ cười tít mắt, để hai người họ thấy đôi mắt đỏ hoe của mình do khóc, rồi hô to, "Tỷ tỷ! Muội về rồi! Chúng ta đi ngủ thôi, tỷ tỷ à!".
Hoa Bảo Ngân bất chước dáng vẻ bình thường của mình, chạy thật nhanh như hài tử về phía Lý Thiên Hinh, nhưng lại dừng lại trước khi chạm vào nàng, không như bình thường sẽ vươn tay ôm lấy. Dù biết như vậy đối phương sẽ sinh nghi, nhưng trong lòng lại có một lá chắn vô hình, khiến cho chính mình không thể nào chạm đến người thương, dù cho là giả vờ. Thật nhút nhát, cùng ngu ngốc quá.
"Ừm", Lý Thiên Hinh khẽ cười. Nhìn Hoa Bảo Ngân như chờ đợi thứ gì, nhưng đối phương lại như không hiểu, hoặc vốn hiểu nhưng không đủ can đảm nữa, nên không tiến đến. Nhìn đôi mắt của cô, nụ cười tít mắt vẫn để lộ khóe mắt hơi đỏ, cùng thái độ có chút như giữ khoảng cách kia, trong lòng liền biết lần này chính là mình tổn thương người ta mất rồi. Hẳn cô ấy đã khóc, đã buồn rất nhiều. Nàng biết đối phương nhất định sẽ không tiến đến nữa, nên bản thân đã quay lưng đi vào trước. Mặc dù, bản thân từ đầu chính là đợi chờ, mong mỏi mọi thứ quay lại bình thường và trong tận nơi sâu thẩm nhất con tim, cũng vì lời từ chối của chính mình mà khổ sở không ít.
Ở đây, không phải chỉ có Hoa Bảo Ngân là đau đớn vì đoạn tình cảm khó nói, ngang trái này đâu. Lý Thiên Hinh không nói, không thể hiện, nhưng đâu có nghĩa là không đau.
Nhìn bóng lưng của Lý Thiên Hinh cách xa, Hoa Bảo Ngân khẽ thở dài, nụ cười trên môi liền biến mất, bộ dáng liền nhanh chóng chuyển thành vô cảm, khuôn mặt chẳng lộ chút động tĩnh, bước nhanh theo sau. Đương nhiên, cô chẳng sẽ bước lên sánh bước cùng nàng được như trước, cũng không thể nói gì. Trong lòng là những cơn đau, tựa như trái tim bị kim đâm vào liên hồi, đau đớn, khiến bản rất muốn khóc thành tiếng. Rõ ràng là một người không giỏi chịu đau, bình thường đau chút cũng la lớn, vậy mà giờ phút này đây lại phải nén lại những cơn đau đớn tột cùng, chỉ vì một người bản thân không ngừng yêu.
Khi trở vào trongLý Thiên Hinh thay vì đi nghỉ ngơi, lại bất ngờ quay lại nhìn Hoa Bảo Ngân, khiến cô bị giật mình, nên nhất thời nở nụ cường gượng gạo, để lộ tâm tình không tốt cho ra mặt. Nhưng nàng đã đoán ra từ sớm, nên không lấy bất ngờ, mà chỉ là trong lòng có chút như đau lòng.
Lý Thiên Hinh đưa tay về phía Hoa Bảo Ngân, bảo, "Đưa tay đây". Nàng cũng không hiểu tại sao mình phải làm như vậy, mặc dù chính bản thân rất hiểu làm như vậy chỉ khiến câu chuyện thêm rắc rối. Nhưng có những cái thật sự dù bản thân hiểu, cũng khó lòng ngăn mình không làm.
Đột ngột bị kêu đưa tay, Hoa Bảo Ngân không hiểu gì lắm, nhưng vẫn đưa tay ra. Nhưng không phải là để tay mình vào tay nàng, mà đưa đến còn một khoảng thì dừng lại. Rõ ràng chỉ một khoảng cách nhỏ giữa hai bàn tay, nhưng thật sự lại tựa như xa cách trùng trùng. Cô tỏ ra vui vẻ cười như bình thường, hỏi, "Sao vậy tỷ tỷ?".
Lý Thiên Hinh thoáng thở dài trong lòng khi thấy Hoa Bảo Ngân gượng gạo trước mặt mình, ngoài mặt vẫn giữ vững sự dịu dàng ổn định thông thường, rồi trực tiếp cầm tay cô, lật tay lại. Nhìn vết trầy lẫn lộn dính rêu và đất trên bàn tay mịn màng trắng nõn với những ngón tay thon dài xinh đẹp, nàng không tránh khỏi thở dài, trách, "Hoa cô nương! Sao lại để tay lại thế này? Đau không?".
Hoa Bảo Ngân đến bây giờ mới nhớ tay mình bị trầy, bị dính rêu đất từ lúc gặp Hắc y nhân. Vốn dĩ do nhiều chuyện xảy đến, nên cũng quên mất, cũng không bị động nên chẳng thấy đau. Không ngờ vết thương của mình không nhớ, nhưng nàng lại như vậy nhìn thấy. Nghĩ đến nàng có quan tâm mình, trong lòng cô liền như được tưới mưa xuân, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng, môi vô thức cong lên thành nụ cười một cách ngốc nghếch. Dù chỉ là hành động nhỏ, nhưng nó thật sự có ý nghĩa và khiến trái tim bị tổn thương lại lần nữa mong mỏi thật nhiều, dù trước đó nó vẫn không ngừng rỉ máu. Nhưng rồi chúng ta đều phải dậy khỏi cơn mơ và ngừng hy vọng vào những điều vô vọng. Nên vẫn là chính bản thân sau đó, lại tự mắng mình ngốc và nhắc nhở con tim khờ dại rằng những điều dịu dàng trên cũng chỉ là một sự quan tâm của một người tốt.
Hoa Bảo Ngân là một đứa trẻ ngốc nghếch và thiếu kinh nghiệm trong tình yêu, nên khi được một chút hy vọng sẽ liền tin tưởng muốn ôm lấy. Nhưng cũng vì chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch trong tình yêu, nên lại lần nữa tự mâu thuẫn nhắc nhở chính mình đừng hy vọng. Con người là những sự mâu thuẫn không ngừng và cô chính là con người, nên trước một tình yêu đầy phức tạp của chính mình, thì mọi thứ diễn ra trước – sau đều mâu thuẫn trùng trùng, đến nỗi khó hiểu, khó tìm được phương án tốt nhất.
Ngược với một Hoa Bảo Ngân ngốc nghếch, bị tình yêu làm cho quên tất cả, thì Lý Thiên Hinh lại là người tinh ý hơn hẳn. Ngay từ lúc được ôm lấy bởi cô, nàng đã nhận ra vết thương. Và có lẽ trong khi cô gái trẻ ngốc nghếch còn bận khóc thương cho tình yêu, nỗi đau của mình, thì ngược lại nàng ta đã luôn giữ nỗi lo lắng về vết thương không trên cơ thể mình trong lòng.
Lý Thiên Hinh đã lo lắng cho Hoa Bảo Ngân, đã thương tiếc khi nhìn bàn tay xinh đẹp ấy như vậy lại bị một vết thương trông vô cùng tệ. Sự lo lắng trong lòng nàng đã thắng lý trí bằng một cách nào đó, nên ngay cả khi trong lòng đã quyết tâm giúp cô chặt đứt đoạn tình cảm kỳ lạ này, thì đến cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà đưa tay ra nắm lấy tay đối phương.
Có lẽ Lý Thiên Hinh đã rung động nhiều hơn cả bản thân nghĩ, đến nỗi không nhận ra bản thân cũng trở thành con người trùng trùng mâu thuẫn. Đi giữa ranh giới của lý trí và con tim, nàng không ngừng chệch bước khiến cho mọi thứ trở nên mất kiểm soát một cách chậm rãi.
Hoa Bảo Ngân trước sự quan tâm của Lý Thiên Hinh, đáp một cách thiếu nhiệt tình thấy rõ, "Bất cẩn thôi". Thái độ này cô trước nay chỉ dành đối xử với người bản thân ghét, nhưng của hiện tại lại dành cho người mình yêu. Lại một sự mâu thuẫn ngốc nghếch được lập lại.
"Cô nương thật sự không chú ý gì hết!", Lý Thiên Hinh lại thở dài. Nàng dịu dàng quan tâm, cũng nghiêm khắc ra mặt, khác hẳn bộ dạng dịu dành cười nói thục nữ bình thường. Có lẽ có bộ dáng này, một phần cũng là vì trái tim vốn tưởng chẳng còn hơi ấm kia, đã bị tình cảm nồng nhiệt của Hoa Bảo Ngân truyền đến hơi ấm tình yêu.
"Lỗi của muội...", Hoa Bảo Ngân nhàn nhạt trước Lý Thiên Hinh. Mặc dù rất muốn cười, nhưng cô thật sự cười mấy cũng trông quá mức giả tạo và đôi khi vô thức lại không chế quá mức mà biểu hiện biến thành nhàn nhạt, xa cách.
Lý Thiên Hinh rời mắt khỏi vết thương trên tay Hoa Bảo Ngân, ngước mắt lên nhìn cô. Hai đôi mắt đối diện nhau, tựa như tâm tình trong lòng đều trút ra. Nhưng, chẳng ai đủ dũng cảm để nhìn thêm, nên nhìn một thoáng, lại rồi cứ vậy quay đi.
Hoa Bảo Ngân một thoáng nhìn ra được sự thật lòng cùng tình cảm của Lý Thiên Hinh, nhưng chính sự sợ hãi sau từ chối đã khiến bản thân tin rằng chỉ là mình qua mắt, do tự mình ảo tưởng mọi thứ. Cô thà nghĩ rằng mình là kẻ có vấn đề, ảo tưởng mọi thứ, cũng không tin rằng nàng cũng có cảm giác tương tự. Chính là bằng một cách ngốc nghếch nào đó, lại lần nữa không nắm bắt được thời cơ tốt đẹp.
Còn với Lý Thiên Hinh, một khoảnh khắc khi nhìn lên, nhìn đến sự tổn thương của Hoa Bảo Ngân, liền dọa nàng sợ đến không dám nhìn nữa. Vì nếu nhìn lâu thêm chút nữa, thì sợ chính bản thân ngay cả lý trí cũng không vững, sẽ làm điều khờ dại theo con tim và cảm xúc nhất thời.
"Không băng bó lại sẽ rất tệ. Đợi ta một chút", Lý Thiên Hinh cố tình rời đi tìm thuốc. Nhưng hơn hết, chính nàng cũng biết bản thân rời đi chính là không muốn đối diện với Hoa Bảo Ngân và tình cảm của chính mình. Nếu ở lại thêm chút nữa, lỡ như lý trí không khống chế được con tim, thì mọi thứ sẽ đi chệch khỏi quỹ đạo của nó hiện tại.
Dùng tay đập đập nhẹ vào đầu mình, Hoa Bảo Ngân cười cay đắng, mắng, "Đừng hy vọng nữa đồ điên. Người ta chỉ làm người tốt và mày không phải là được ẩn sủng đặc biệt đâu!". Cô tự an ủi mình Lý Thiên Hinh không chỉ tốt với riêng mình, nên đừng ngu ngốc hy vọng, đừng cho bản thân đúng rồi tự đa tình, biến mình thành kẻ ảo tưởng nữa.
Hoa Bảo Ngân sợ bản thân là yêu mà ảo tưởng, thấy Lý Thiên Hinh tốt với mình một chút liền sẽ cho bản thân có cơ hội để rồi lại bị từ chối. Người ta rõ ràng là nữ nhân cổ đại, thẳng còn hơn cây cột điện, cô chỉ có thể đập nát, chứ "bẻ cong" thì đúng là vô cùng bất khả thi.
Thật ra con tim của Hoa Bảo Ngân rất ngây ngô, đơn thuần còn hơn cả chính chủ nhân của nó. Nếu không, nó đã chẳng vì một câu nói quan tâm của Lý Thiên Hinh, mà lần nữa muốn đâm đầu vào đau thương rồi. Đúng là ngốc nhếch không thể tả nữa.
Lý Thiên Hinh đi ra ngoài một lát thì quay trở lại cầm theo một hộp gỗ nhỏ, theo sau còn có Lan Nhi đang bê một chậu nước ấmn cầm thêm một mớ vải trắng. Nàng chỉ bàn kêu, "Để đó, rồi ngươi lui ra trước đi. Lát xong ta gọi".
"Dạ! Nô tì xin lui ạ!", Lan Nhi nhanh chóng lui ra ngoài trước. Trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Hoa Bảo Ngân. Nhưng không như bình thường, hôm nay nàng chỉ thấy ở cô một cái gì đó trầm buồn, thiếu sức sống, mặc dù bề ngoài trông vẫn không lộ quá nhiều sự không vui ra mặt.
Hoa Bảo Ngân nhìn chậu nước và mớ vải trắng, lòng cũng đoán được ít nhiều là Lý Thiên Hinh định làm gì, trong lòng lại lần nữa đen xen sự cảm động và phủ nhận. Ngoài mặt cô mỉm cười vui vẻ, giả ngốc hỏi, "Tỷ tỷ! Tỷ mang nước vào làm gì vậy? Muốn ngâm tay, hay ngâm chân à?".
"Ừ! Ta mang vào ngâm tay", Lý Thiên Hinh bỏ khăn vào chậu nước đã pha ấm nhúng ướt, rồi sau đó lại vắt khô. Sau, nàng ngước lên nhìn Hoa Bảo Ngân, cười dịu dàng, nói, "Đùa thôi. Lại đây, là chuẩn bị cho cô nương băng bó cả".
Hoa Bảo Ngân nghe xong thoáng ngây người, rồi vô thức đi đến, đưa tay về phía Lý Thiên Hinh, lặng lẽ nhìn nàng giúp lau hết vết bẩn bên ngoài vết thương trong lòng bàn tay.
Lý Thiên Hinh cúi thấp đầu, mắt chăm chú, cẩn thận lau vết thương từng chút một, thật dịu dàng và đầy âu yếm. Tựa như chỉ sợ bản thân bất cẩn tí sẽ khiến Hoa Bảo Ngân chịu đau đớn. Dù xử lý vết thương ở tay bị nhiễm bẩn như vậy rất khó làm cho không đau, nhưng nàng vẫn hết mực cẩn trọng, cố gắng để cô chịu đau ít nhất có thể.
Nhìn Lý Thiên Hinh ôn nhu và dịu dàng đến vậy, trái tim ngu ngốc của Hoa Bảo Ngân lại không ngưng được cảm xúc trong lòng, mắt bắt đầu mờ đi bởi nước. Rồi một giọt, hai giọt... nước mắt cô rơi xuống lã chã không ngừng. Nhưng những giọt nước mắt ấy là vì hạnh phúc, hay vì cảm động, mà có lẽ là vì đau lòng, nên mới như vậy bật khóc không thể kìm chế.
Vừa cẩn thận lau vết thương cho Hoa Bảo Ngân, Lý Thiên Hinh vừa khẽ thở dài, nhắc nhở, "Lần sau cẩn thận một chút! Cô nương là nữ nhi, lỡ để lại vết thương trên người thì không tốt đâu. Nghe không!". Nàng ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt đã là mỹ nhân lệ tuôn đầy mặt.
Lý Thiên Hinh đương nhiên hiểu Hoa Bảo Ngân là vì sao mà khóc. Nhưng không như trước đó cố chấp làm theo lý trí, lần này lại vì nhắc thời không kiềm chế được đau lòng, đưa tay, khẽ vuốt má cô, lau đi nước mắt. Nàng nhìn cô gái nhỏ bằng ánh mắt thương cảm, dịu dàng an ủi, "Sao vậy? Đau lắm à?".
Trước một Lý Thiên Hinh dịu dàng, Hoa Bảo Ngân như một đứa trẻ nhỏ ngốc ngếch, hết lắc đầu, rồi lại gật đầu, đáp, "Muội đau lắm!". Cô thành thật với nàng, quên cả chuyện bản thân phải khống chế tình cảm lại.
"Nếu đau thì lần sau cẩn thận tí, đừng để bản thân bị thương nữa. Ta sẽ nhẹ tay thêm chút nữa. Sẽ không sao đâu", Lý Thiên Hinh khẽ vuốt má Hoa Bảo Ngân thêm mấy cái để an ủi, rồi thu tay về tiếp tục giúp cô xử lý và băng bó vết thương. Nàng chính vì đau lòng, thật lòng quan tâm, nên nhất thời mới làm ra hành động thân mật, mà dịu dàng như vuốt má kia. Thậm chí trong lý trí còn âm thầm biện hộ, rằng hành động trên chỉ là an ủi, sẽ không gieo rắc hy vọng gì cho đối phương.
Với Hoa Bảo Ngân dù chỉ là cái vuốt má đơn giản, nhưng trong lòng lại âm thầm dâng lên rất nhiều cảm xúc điên cuồng, tựa như chú ngựa hoang, bất tuân lý trí. Cô không hiểu tại sao, có thể là vì mình bị thương nên Lý Thiên Hinh mới hành động như vừa rồi, hay thật sự là nàng ôn nhu và đụng chạm nhiều hơn bình thường. Cố chắn tỉnh bản thân, lại dặn chính mình là ảo giác. Nhưng trong lòng cứ rạo rực sau mấy cái vuốt má, khiến cho bản thân thật sự muốn làm chuyện điên khùng.
Trước đây không phải Hoa Bảo Ngân chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, con gái thì lại càng nhiều hơn nữa. Nhưng cảm xúc mạnh như hiện tại, lại chưa từng có bao giờ.
Không cần quá nhiều thứ, chỉ một sự quan tâm dịu dàng và cái vuốt má giản đơn, Lý Thiên Hinh thành công khiến cho Hoa Bảo Ngân trong lòng nảy sinh ham muốn chiếm hữu. Chỉ cần thêm chút nữa, chút nữa thôi, cô nhất định sẽ không khống chế mình nữa, nhào đến trực tiếp quắn lấy nàng thật chặt vào lòng. Bất chấp cả, làm điều ngu ngốc theo con tim sẽ đổi lại những hậu quả nặng nề còn hơn cái chết cho chính mình.
Loay hoay một lát thì Lý Thiên Hinh cũng băng bó xong cho Hoa Bảo Ngân. Nàng thả tay cô ra, nhìn lên, bật cười dịu dàng, nói, "Xong rồi".
"Dạ... vâng!", Hoa Bảo Ngân khẽ cúi đầu, thể hiện sự biết ơn với Lý Thiên Hinh. Nhìn nàng dịu dàng quan tâm, tim cô lại càng đập thêm mạnh, hơi thở tựa như nặng nề hơn bảo giờ hết.
"Từ giờ đến khi vết thương lành hẳn, nhớ thường xuyên tránh động tay, hay để bị ướt. Nếu để ướt, hay động vết thương thì lâu lắm mới khỏi được, biết không!".
"Dạ vâng!", Hoa Bảo Ngân không dám nhìn thẳng Lý Thiên Hinh, ra sức gật đầu điên cuồng.
Hành động của Hoa Bảo Ngân khiến Lý Thiên Hinh bật cười khúc khích, "Hahaha! Cô nương nay lạ thật đấy! Bình thường đều vui vẻ như hài tử, hôm nay thế nào mà ngượng ngùng vậy? Không sao đấy chứ?". Nàng vờ không hiểu gì, thoải mái nói cười, dù hơn ai hết, chính nàng biết bản thân mình là tác nhân khiến cô gái nhỏ đáng yêu bình thường hóa thành kẻ ngốc như hiện tại.
"Không gì cả. Mà muội đi ngủ đây. Tỷ tỷ ngủ ngon!", Hoa Bảo Ngân không dám nhìn thẳng Lý Thiên Hinh. Trước đó từng nói muốn nhân cơ hội cùng nàng chung giường, nhưng hiện tại lại chỉ muốn chạy thật xa. Nói xong liền quay lưng muốn cấm đầu chạy trốn. Xong, mới quay lưng, chưa kịp chạy thì cô đã bị nắm cổ tay giữ lại.
"Định đi đâu?".
"Muội đi ngủ ạ!", Hoa Bảo Ngân bắt đầu có chút run rẩy, trong lòng như lửa thiêu đốt, cảm giác càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, chân đứng sắp không vững nữa.
"Đêm nay ngủ lại đi", Lý Thiên Hinh chủ động mời gọi. Nàng cũng đang không hiểu bản thân nghĩ gì mà đi nói những câu mời gọi Hoa Bảo Ngân như vậy nữa. Nàng thật sự sắp biến thành con người khác mà chính mình cũng không nhận ra nữa rồi.
Lời Lý Thiên Hinh như sét vang trời, Hoa Bảo Ngân kích động quay lại, hét lớn, "Cái gì?".
Phản ứng kích động của Hoa Bảo Ngân làm cho Lý Thiên Hinh thoáng bất ngờ, pha chút kinh ngạc ra mặt.
Hoa Bảo Ngân thấy Lý Thiên Hinh như vậy, nghĩ là mình làm nàng hoảng sợ, nên liền lúng túng, như kẻ ngốc giải thích, "Xin lỗi tỷ. Vừa rồi chỉ là muội hơi bất ngờ tí. Làm tỷ sợ, muội thành thật xin lỗi! Thành thật xin lỗi ạ!".
Lý Thiên Hinh cười ôn nhu, đáp, "Không gì đâu. Mà cô nương sợ ngủ với ta nhỉ?".
"Không phải đâu! Chỉ là muội thấy có chút lạ. Tỷ biết đó, Lan Nhi không thích muội lại gần tỷ chút nào. Nay để muội ngủ với tỷ, hẳn là có chút kỳ quái rồi. Hahaha!", Hoa Bảo Ngân cười gượng gạo. Cô miệng thì cười, trong lòng thì run rẩy, gào thét, muốn bỏ chạy càng sớm càng tốt. Bởi nếu không chạy khỏi chỗ này sớm nhất có thể, thì sợ rằng đợi thêm lát Lý Thiên Hinh sẽ bị "ăn" mất.
Mọi người cũng biết rồi đó, không ai giỏi khống chế khi ở gần người mình yêu rất nhiều cả. Nhất là với Hoa Bảo Ngân với lý trí mỏng manh trước một Lý Thiên Hinh quá mức khiến người ta muốn "ăn", thì chuyện bản năng thắng lý trí là chuyện rất dễ xảy ra.
Lý Thiên Hinh thoáng im lặng nhìn Hoa Bảo Ngân, rồi bỗng bật cười lớn, "Hahaha! Muội thật sự làm ta cảm giác, hình như cô nương xem trọng lời Lan Nhi và uy quyền của nàng ta hơn cả ta nhỉ!".
"Không... không phải muội có ý đó!", Hoa Bảo Ngân xua xua tay. Cô thầm mắng mình ngu, khi không lại chọn cái cớ tào lao. Nói vậy nghe như Lan Nhi có uy quyền và quản lí mọi mặt đời sống của Lý Thiên Hinh, khiến cho nữ nhân vốn bị tước mọi quyền lực như nàng giờ nghe ra như thua quyền lực của một nô tì. Đúng là ngốc hết chỗ nói, không biết chuyện, cái cớ khôn ngoan tí cũng không nghĩ ra được. Đúng kiểu cha mẹ nuôi ăn học, cơm ăn áo mặc sống đến hai mươi tuổi mà dỗ người thương cũng không biết làm. Đúng là siêu cấp vô dụng.
"Chỉ là muội sợ...", Hoa Bảo Ngân lắp bắp.
"Được rồi. Nếu cô nương sợ Lan Nhi không vui thì cứ ngủ tạm dưới nền. Ta sẽ đưa chăn gối cho cô nưuong. Giường tre bình thường cô nương nằm bị hư rồi, hẳn vài hôm nữa mới sửa xong. Ta đi ngủ!", Lý Thiên Hinh buông tay Hoa Bảo Ngân, quay lưng. Sắc mặt trở nên rất không tốt, trong mắt thể hiện rõ sợ không vui. Nàng tuy nói không còn cảm giác về quyền lực, cũng như sớm đã với chuyện xưa chẳng muốn nhớ. Nhưng hiện tại, khi thấy cô trọng lời của người khác hơn mình, trong lòng lại nhất thường sâu sắc cảm thấy bị coi nhẹ, cảm thấy rất không vui. Cũng chẳng hiểu tại sao lại vậy, hay làm sao dừng lại cảm giác này. Chính là vẫn cứ cảm thấy rất không vui.
Hoa Bảo Ngân nhìn liền biết đã chọc giận Lý Thiên Hinh, nên khi thấy người quay lưng đi, cô liền theo bản năng của kẻ yêu đương mù quáng giữ tay, kéo nàng lại sát vào người mình.
Do cao hơn Lý Thiên Hinh tận một cái đầu, nên khi Hoa Bảo Ngân nhìn xuống liền có cảm giác cả thế giới của nàng như bị mình trùm lên. Cùng với ánh mắt trầm buồn, nàng tựa như muốn hút lấy linh hồn của bất kể kẻ nào yêu phải. Cảm giác ấy khiến cô trong lòng sớm đã nổ lửa, nay lại càng thêm khó không chế, trong lúc thiếu thông suốt liền có hành động hồ đồ.
Hoa Bảo Ngân dùng tay còn lại giữ lấy đầu Lý Thiên Hinh, rồi cúi xuống, ấn môi mình vào đôi môi cong cong xinh đẹp của nàng, bất chấp cả việc bản thân chưa hỏi qua ý của đối phương.
Hành động trên đã đi ngược lại với suy nghĩ của Hoa Bảo Ngân về chuyện yêu đương. Cũng như bao nguyên tắc khác, chỉ cần là trước Lý Thiên Hinh, đều biến mất không một chút vết tích. Khiến cô dần trở thành người hoàn toàn không còn khống chế, hành động theo nguyên tắc, tiến dần đến phần "con" nguyên thủy đầy khao khát của chính mình.
Môi của Lý Thiên Hinh mềm mịn như một chiếc bánh ngọt phủ kem tươi, khiến Hoa Bảo Ngân phần nào còn lý trí lại gào thét muốn nàng hãy đẩy mình ra, để mình thức tỉnh lý trí, nhưng phần khác thì mãi mãi chẳng muốn buông rời vị ngọt ngào đầy mê hoặc này.
Cũng ngạc nhiên thay, là Lý Thiên Hinh cũng chẳng đẩy Hoa Bảo Ngân ra. Khiến cô dù trong lòng cũng không hiểu tình huống hiện tại, nhưng cũng càng không muốn từ bỏ hương vị từ môi của nàng. Đôi môi ấy thật mềm, thật ngọt, lại có chút hương thơm thoảng của những thứ hoa và thảo mộc làm nên son được phủ trên môi. Tất cả như một bản giao hưởng hoàn hảo, khiến người ta không thể không say mê, không thể không khao khát thưởng thức và càng không cách nào thoát ra được sự quyến rũ của nó.
Khác với Hoa Bảo Ngân nửa tận hưởng, nửa tự mâu thuẫn muốn bản thân bị đẩy ra, để hành động bộc phát của mình bị dừng lại, thì Lý Thiên Hinh lại có suy nghĩ giản đơn đến kinh ngạc. Khác với thông thường, hay hành động dựa trên lý trí qua loạt phân tích, nàng của hiện tại lại muốn thử một chút phóng túng. Nên vì vậy mà để mặc môi mình bị chiếm lấy, không chút hành động chối từ. Nhưng cũng đồng thời, một phần nào đó trong lòng lại có sợ hãi, có e dè, bối rối nên lại càng không đáp lại, hay làm ra hành động gì khác sau khi bị hôn.
Trong cảm nhận của Lý Thiên Hinh, môi của Hoa Bảo Ngân cũng rất tuyệt. Nó thật mềm mịn, ngọt ngào, thơm hương vị hoa, hoàn toàn khác hẳn với sợ thô ráp và luôn đậm vị trà đắng của Trần Cảnh mà trước đây từng nhiều lần cảm nhận. Nàng cảm giác thấy tình cảnh hiện tại chạm môi với nữ nhân thật kỳ lạ, có chút đi lại những gì được dạy. Nhưng đồng thời lại càng không cách nào dứt ra, hay có bài xích cảm giác tuyệt vời này. Nó tựa như một ma chú, khiến người ta biết nó khác biệt, là sai trái, nhưng càng không thể nào thoát khỏi sự mê hoặc kỳ lạ này.
Hoa Bảo Ngân cũng dựa theo bản năng, chậm rãi chuyển từ cái chạm môi rụt rè ban đầu, dần mạnh bạo hơn. Cô giữ cái chạm môi nhẹ nhàng một lúc, sau đó bắt đầu lướt môi mình trên môi Lý Thiên mãnh liệt dần, rồi khóa môi, giữ môi lấy môi dưới của nàng và dùng lưỡi khẽ trêu ghẹo, khiêu khích, thúc đẩy đối phương hồi đáp lại.
Trước sự quyến rũ của nụ hôn Lý Thiên Hinh dần dà như bị thôi miên, bắt đầu hé miệng theo bản năng, để Hoa Bảo Ngân Cô thừa cơ xông vào.
Hoa Bảo Ngân được Lý Thiên Hinh cho phép, liền trở nên táo bạo hơn, nhanh chóng trượt lưỡi vào, rồi bắt đầu hành động trêu ghẹo, dẫn dắt. Cho đến khi thấy nàng đã suy yếu, trở nên bất lợi thế, trở nên mất sức, cô liền không chút kiêng nể ra sức thưởng thức hết vị mật ngọt, hút lấy hết nguồn sinh khí của người thương một cách đầy bạo liệt và điên cuồng.
Nụ hôn mãnh liệt khiến Hoa Bảo Ngân trong lòng lại càng thêm hừng hực lửa, hành động dần trở nên mất khống chế, tay bắt đầu hoạt động theo quán tính. Bàn tay vốn dĩ tay đang nắm lấy cổ tay của Lý Thiên Hinh, liều mạng mò đến vuốt ve lấy nơi đầy đặn của nàng, muốn tiến xa hơn nữa thay vì một cái hôn sâu kiểu Pháp ngọt ngào và nống cháy hiện. Nhưng còn chưa kịp cử động tay, thì một âm thanh chát chúa vang lên, khiến cô nhất thời khinh ngạc đến không nói nên lời, toàn bộ tế bào cũng bị tê liệt trong khoảnh khắc.
Đến khi nhìn lại, thì Hoa Bảo Ngân mới nhận ra, hóa ra chính vì bản thân vừa rồi mất khống chế, có chút đụng chạm hơn mức cho phép, nên đã bị Lý Thiên Hinh cảnh cáo bằng một cái tát vô cùng mạnh thẳng vào mặt không chút nương tay.
Nhận một cái tát như trời giáng, Hoa Bảo Ngân liền tỉnh táo hơn. Cô ôm mặt, không dám nhìn Lý Thiên Hinh. Trong lòng tội lỗi và áy náy với nàng, cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân mình thật sự giống như những kẻ bản thân vẫn hay chỉ trích là "động vật động dục" không khác gì.
Hoa Bảo Ngân cúi đầu, nhận lỗi, nói, "Vừa rồi là muội hồ đồ, xin lỗi tỷ. Tỷ tỷ ngủ ngon!".
Hoa Bảo Ngân nói xong liền chạy đi, không dám quay lại nhìn Lý Thiên Hinh dù một cái, cũng không muốn xem cuối cùng là nàng có biểu hiện gì. Chỉ biết đâm đầu chạy thẳng, vụt qua cả Lan Nhi đang gật gù sắp ngủ bên ngoài. Chạy đến một bức tường cách đó không xa, nhưng đủ khuất, rồi tựa tường ngồi gục xuống, dùng tay che miệng. Nhớ lại tình cảnh khi nãy, liền thầm mắng chửi bản thân một trận, rồi nghĩ đến cái tát của nàng, trong lại đau đớn tận cùng. Nỗi đau trong lòng, còn lớn hơn cảm giác đau từ da thịt.
Hoa Bảo Ngân vò đầu đến đầu tóc rối bời, cắn chặt môi đến rỉ máu, khóc nức nở thành tiếng. Cô vốn là người ghét bị đau, dù đau một chút cũng sẽ cảm thấy đau đến tận tâm can. Nhưng từ ngày gặp Lý Thiên Hinh thì từ nỗi đau thể xác, đến nỗi đau về tinh thần, tất cả đều phải cam chịu, mà không cách nào dừng lại được. Trong lòng cứ như có cái gì đó nhói lên, đau đớn không ngừng. Không như vết thường chỉ đau rát một lúc rồi thôi, nỗi đau tâm can tựa như muốn lấy mạng. Đến nỗi muốn tự mình dùng dao rạch bản thân một đường, lấy hết lục phủ ngũ tạng ném đi. Để có như vậy mới thôi không đau nữa.
Ngày trước thấy Đào Uyên Thư bị Võ Nguyệt Hằng từ chối đã khóc nhiều như vậy, nói đau đớn đến tận cùng thế nào Hoa Bảo Ngân vẫn không tin, cho là làm quá, chỉ là ảo giác khi cảm xúc dâng trào. Nhưng đến hiện tại, khi đích thân đã trải qua, thì cô cuối cùng cũng đã hiểu, biết được cảm giác đau lòng, bứt rứt, khó chịu đến như muốn giết chết chính mình để ngăn sự đau đớn lại là thế nào. Cảm giác đau đớn này, tựa như chỉ có dâng trào đến cực độ, không cách nào dừng lại được.
Đáng ra Hoa Bảo Ngân nên mạnh mẽ, lý trí, kiềm chế mình, không để bản thân như vậy bị dục vọng điều khiến, khiến Lý Thiên tức giận, chịu cảm giác như bị xác phạm. Nhưng cô lại không làm được, phần con đã thắng và dục vọng đã thắng lý trí và để bản thân biến thành kẻ ngu ngốc, cặn bã, chỉ biết làm theo cảm tính của mình mà không để ý đến cảm xúc của người khác, chỉ biết đến dục vọng của chính mình như một con thú hoang động dục. Đồng dạng là chết đi không đáng tiếc, sống chỉ khiến người người thêm đau khổ và sợ hãi.
Ngọc Thiền trong áo của Hoa Bảo Ngân lại rục rịch phát ra âm thanh của K' Hạnh mắng, "Đồ ngốc! Lại khóc nữa rồi à?".
"Tao đúng là điên rồi mày ạ! Tao cưỡng hôn nàng ấy mất rồi", Hoa Bảo Ngân không ngừng nức nở. Cúi gầm mặt xuống, bộ dáng buông xuôi, tựa như nười đã mất đi tất cả, chìm đắm vào hố sâu của sự tội lỗi và đau khổ.
"Hiểu mà. Mày cũng là yêu thôi, chứ đâu phải gì đâu. Mày cũng là quá yêu nàng ta, nên mới không kiềm chế được thôi!".
"Yêu gì chứ? Cưỡng hôn người khác trong khi họ không thích là quấy rối. Tao cưỡng hôn nàng ấy, tao đã hành động như một yêu râu xanh. Tao đúng là đồ bỏ đi mà!".
"Điên! Làm gì có ai là bỏ đi chứ. Mà mày hiểu định nghĩa yêu râu xanh không vậy? Yêu râu xanh là chỉ những người đàn ông hung bạo, cưỡng hiếp phụ nữ và sẵn sàng ra tay giết người. Mà hiện đại rồi, nên tao nghĩ từ này dành luôn cho phụ nữ luôn cho bình đẳng. Nhưng mà lúc nàng ấy đẩy ra, mày có cưỡng ép tiếp, hay tàn bạo với nàng ấy để thỏa được dục vọng của mình không? Hay mày có cảm giác muốn cưỡng đoạt này với bất cứ con nhỏ nào ngoài đường không? Rõ ràng mày chỉ là đang yêu, có chút điên, thiếu suy nghĩ, hơi thiếu tôn trọng nàng ấy thôi. Mà... vừa rồi lúc hay người hôn nhau tao đã nghe tiếng thở... Rõ ràng hai người không phải hôn rồi đẩy ra, mà là nàng ấy hoặc đã đứng im, hay đáp lại. Tao biết rõ mày không phải dạng cưỡng ép nếu người ta hành động đánh trả, từ chối mãnh liệt. Nên tao nghĩ, mày đừng tự trách mình nữa. Mày chỉ là con nhóc đang yêu, không biết cách yêu thôi. Chúng ta còn quá trẻ, còn quá nhiều thứ để phải học hỏi mà. Tao không nói mày làm đúng, nhưng đừng dằn vặt nữa, mày chỉ mắc lỗi cơ bản trong yêu đương thôi. Hãy xin lỗi nàng ấy, rồi làm lành và sửa đổi. Đừng tự ngốc nghếch, nghĩ nhiều rồi làm tổn thương mình, tổn thương người. Được chứ?".
"Tao cũng không biết nữa. Nhưng đau lắm, trong lòng thật sự rất đau. Làm sao đây, tao thật muốn tự giết chính mình quá đi mất!", Hoa Bảo Ngân tuyệt vọng, bi quan đến cùng cực. Cô không thể ngước nhìn mọi thứ, đầu gục xuống, mắt nhìn nền đất tối đen bên dưới, nhưng lại như chẳng nhìn thấy gì.
Trong đầu Hoa Bảo Ngân là hàng vạn ý nghĩ bi quan mà chính mình chưa từng nghĩ, cảm nhận sâu sắc nỗi đau cứ tăng dần theo cấp số nhân mà bản thân không cách dừng lại. Cô như một đứa trẻ lạc lối, chẳng biết phải làm thế nào với vấn đề của mình, rơi vào bế tắc liền sẽ nghĩ đến cách giải quyết tệ hại nhất là chết đi.
Nếu ông bà Hoa gặp con gái độc nhất của mình lúc này, hẳn họ sẽ thất vọng về con mình và tự trách bản thân thật nhiều. Đáng ra họ không nên chiều con gái mình, bao bọc nó bằng yêu thương, để nó không phải chịu bất cứ tổn hại nào, rèn luyện nó từ nhỏ trở nên mạnh mẽ, không nên dễ dãi, khắc khe hơn nữa, thì có lẽ bây giờ nó đã mạnh mẽ hơn, cũng không gặp vấn đề lớn liền thu mình lại và muốn chết đi để chấm dứt nỗi đau trong lòng.
"Hừm! Mày thật...".
"Sao lại ở đây?", Lý Thiên Hinh đột ngột xuất hiện.
Hoa Bảo Ngân nghe giọng Lý Thiên Hinh liền ngẩng đầu dậy nhìn, nhưng sau đó lại gục mặt xuống, không dám đối diện nàng. Cô yếu ớt nói, "Muội... xin lỗi!".
"Xin lỗi rồi thì quay về. Không phải khi nãy ta đã nói bên ngoài lại, ở lâu dễ cảm lạnh rồi mà. Không chịu đi ngủ, chạy ra đây để ta đi tìm. Muội cũng bắt đầu thích chơi trò trốn tìm với ta à!".
"Không phải. Muội chỉ... Tỷ không ghét muội sao? Muội đã cưỡng hôn tỷ, rồi còn... Muội xin lỗi!", Hoa Bảo Ngân lại phát khóc thêm lần nữa. Nước mắt lại rơi lã chã, đầu cúi gầm, hổ thẹn không dám nhìn Lý Thiên Hinh. Cô thật sự cảm thấy có lỗi với nàng, không còn đủ can đảm ngước nhìn dù chỉ một chút. Bởi sợ đối phương nhìn thấy gương mặt thảm hại, ngu ngốc của mình bây giờ.
"Ngẩng đầu lên mà nói chuyện, hoặc đứng lên nói chuyện. Ta không thích người khác lúc nói chuyện nhìn đi nơi khác đâu", Lý Thiên Hinh nghiêm mặt. Bộ dáng của nàng như biến thành người khác, nghiêm khắt và lãnh khốc đến khiến người khác lạnh người, không như dáng vẻ vị tỷ tỷ ấm áp bình. Nhưng đổi lại, đây là bộ dáng đúng của một con người trải qua nhiều thăng trầm, đi từ vị trí Vua một nước thành một vị Hoàng hậu bị phế thành Công chúa của triều đại khác. Hay nói cách khác, đây mới thật là khuôn mặt, tính cách của nàng sau khi đã trải nhiều biến cố.
Hoa Bảo Ngân rất nghe lời Lý Thiên Hinh, nàng kêu ngẩng đầu là cô liền ngẩng đầu.
Dưới ánh trăng sáng, từ góc độ của Hoa Bảo Ngân nhìn lên, khuôn mặt lãnh khốc của Lý Thiên Hinh bị chìm vào bóng tối, càng trở nên đáng sợ đến khiến ai cũng rùng mình. Nhìn nàng như vậy, cô cứ nghĩ là dâng nói giận, nên mới như vậy không cười với mình nữa, nước mắt lại chủ động tự rơi thêm nhiều.
Đôi mắt Hoa Bảo Nghân khi khóc trở nên long lanh, như một tiểu nha đầu đáng thương chịu nhiều ủy khuất, trông vừa tội vừa khiến người ta muốn yêu chiều.
"Khóc? Muội từ bao giờ biến thành hài tử thích khóc vậy? Ta làm muội uất ức lắm à!", Lý Thiên Hinh nhíu mày, tỏ ra không vui. Nàng như vậy chính là cố ý hung dữ với Hoa Bảo Ngân, muốn ngay lập tức nắm bắt mọi thứ của tiểu nha đầu trước mặt.
"Không có!", Hoa Bảo Ngân lắc đầu nguây nguẩy, dùng tay chùi chùi nước mắt. Nhưng càng chùi nước mắt lại càng rơi nhiều, chẳng mấy chốc đã thấm ướt một góc tay áo.
Lý Thiên Hinh thấy Hoa Bảo Ngân như vậy lòng cũng mềm đ. Nàng thở dài, tỏ ra bất lực, khẽ mắng, "Xem muội kìa. Khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, ướt cả y phục rồi. Xem nào!".
Lý Thiên Hinh ngồi xuống đối diện, dùng tay giữ lấy mặt của Hoa Bảo Ngân, rồi kéo sát lại mặt mình quan sát. Bộ dáng của nàng hiện tại nửa nghiêm khắc, nửa thương yêu, rõ ràng cũng là lo lắng cho cô không ít và tình cảm cũng không hề là không có.
Khẽ động ngón tay, Lý Thiên Hinh gạt đi những giọt nước mắt đang rơi của Hoa Bảo Ngân. Ngón tay nàng dịu dàng, ánh mắt yêu chiều, tựa như một tỷ tỷ, một người mẹ, mà cũng như một tình nhân đang chăm sóc người tình của mình.
Nhìn Lý Thiên Hinh ôn nhu, mà cũng nghiêm khắc, hoàn hảo như một người trưởng thành, trái ngược hẳn với minhv chỉ là đứa trẻ làm mọi thứ theo cảm tính, dễ tổn thương, dễ khóc. Cô liền âm thầm hiểu, hẳn vì trái ngược nhau như vậy mà nàng dễ dàng thu hút, khiến mình yêu thương nhiều đến thế.
"Đừng tốt với muội, cũng đừng dịu dàng với muội như vậy nữa. Muội sẽ phát điên và làm tổn thương tỷ. Muội không kiềm chế được mình, nên tỷ làm ơn đừng...", Hoa Bảo Ngân muốn trốn tránh, không ngừng nức nở khóc.
"Ta có ép muội kiềm chế à?", Lý Thiên Hinh nghiêm khắc và yêu thương. Nàng kéo mặt Hoa Bảo Ngân lại gần mình, để khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa đến một đốt tay.
Lý Thiên Hinh khẽ hỏi, "Ta đã nói ta không thể có tình cảm với muội như phu thê, cũng không muốn quá thân thiết. Nhưng đó điều là nói dối và ta thật sự có hứng thú với muội, thì muội sẽ làm gì?".
Lời kia Lý Thiên Hinh vừa nói rõ ràng là thừa nhận với Hoa Bảo Ngân nàng cũng có tình cảm tương tự. Khiến cô như gặp phải một cơn động đất, bất ngờ và lúng túng đến không nói nên lời.
Hoa Bảo Ngân cũng không biết sao mình lùng túng, nhưng rõ ràng sau sự hoảng hốt cô dần cảm nhận được cảm giác hạnh phúc muốn vỡ òa. Vì hạnh phúc, niềm vui đến bất ngờ, nên cô liền bật khóc thêm. Nhưng lần này là nước mắt của niềm vui và hạnh phúc, chẳng phải nỗi đau.
"Lại khóc nữa! Ta đang hỏi, muội không trả lời mà khóc làm gì? Hay là nghe xong cảm thấy ta như vậy không phải, không đúng với ý muội, nên ghét ta rồi? Nói lại ta nghe, ta muốn nghe cảm giác của muội. Đương nhiên...", Lý Thiên Hinh nói giữa chừng thì dừng lại, mỉm cười, mắt xếp thành một đường cong đẹp mắt, tựa như đang cười rất thân thiện.
Tay Lý Thiên Hinh đang trên mặt của Hoa Bảo Ngân hơi dùng sức, dùng hai ngón tay đỡ cằm, rồi khẽ dùng sức tì móng mình lên, khiến cô không khỏi sẽ bị đau.
Hoa Bảo Ngân bị Lý Thiên Hinh làm đau bất ngờ mày hơi nhíu lại. Trong khi nàng thì bật cười thích thú, nói, "Đương nhiên ta ghét nhất chính là ai nói dối ta. Cho nên, ta hy vọng sẽ không phải một trò đùa của muội. Nào! Nói ta nghe xem, cảm giác của muội dành cho ta là gì?".
Đó là lần đầu tiên Hoa Bảo Ngân bị Lý Thiên Hinh bạo lực trực tiếp không lý do (bị tát là có lý do), khiến cho có chút giật mình và hơi sợ. Nhưng sợ gì sợ, thương thì vẫn thương, yêu rồi làm gì còn tí lý trí nào. Cho nên, dù cảm thấy người trước mặt như đe dọa mình, có thể làm đau mình, nhưng cô vẫn chân thành đáp, "Muội thật sự thích tỷ. Là thích tỷ ngay từ lần đầu... Lúc trước nói dối, là vì muội sợ tỷ sẽ...".
"Sẽ đuổi muội đi sao?".
"Không ạ! Muội sợ tỷ sẽ ghét muội, rồi ghê tởm muội nữa. Đâu phải ai cũng dễ dàng chịu được việc bản thân bị một người đồng giới yêu thích".
"Vậy sao lúc nãy chạm môi ta? Chạm môi là không bị ghét à?".
"Muội không có nghĩ vậy. Chỉ là muội... thích tỷ rất nhiều. Nên khi ấy muội đã không sáng suốt, mới làm ra chuyện như vậy. Muội xin lỗi!", Hoa Bảo Ngân như chú rùa con, muốn rụt đầu vào trong chiếc mai của mình. Cô thật sự muốn bỏ trốn. Không như trước đây, luôn vô tư trong mọi thứ, mỉm cười vui vẻ, không biết nhút nhát là gì.
"Vậy bây giờ muội đủ sáng suốt chứ?", Lý Thiên Hinh rời tay khỏi mặt Hoa Bảo Ngân, không để cô trong trạng thái như bị khống chế nữa. Dời mặt ra xa, ném cho đối phương ánh mắt thách thức, cùng nụ cười mê hoặc, câu nhân.
Dưới ánh trăng, cùng màn đêm tĩnh mịch, Lý Thiên Hinh từ một nữ thần trong sáng tinh khiết hóa thành một nữ thần của màn đêm quyến rũ đầy bí ẩn, khiến bất cứ ai nhìn phải cũng khó lòng không bị mê hoặc.
Hoa Bảo Ngân nghếch, yêu điên cuồng Lý Thiên Hinh, nhìn thấy tình cảnh trước mặt liền như bị thôi miên. Cả trái tim và lý trí đều bị thứ ma lực trên người nàng quắn lấy, không thể thoát ra, cũng không thể chạy trốn. Rồi từng chút một, bị dẫn dụ thành công, tiến đến, khẽ chạm môi.
Không như lần đầu hôn, lần này không còn là thái độ dò xét và cẩn trọng, Hoa Bảo Ngân càng hôn càng mãnh liệt, bên tai có thể nghe thấy những âm thanh phát ra đầy dục vọng. Môi cô cùng môi Lý Thiên Hinh quắn lấy nhau, triền miên, mãnh liệt trao đổi vị ngọt của tình yêu. Bất chấp cả hiện thực, rằng câu chuyện của cả hai sẽ mang lại tai ương cho chính mình và cả người khác.