Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 3: Lý Tưởng Nhân Sinh




Mạc Nhất có chút do dự nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, Lâm nhị thiếu chạy mất rồi, chúng ta làm sao bây giờ!”



Mạc Phi đen mặt nói: “Đóng gói mang về.”



Mạc Nhất nhích tới sát bên Mạc Phi: “Thiếu gia, đây là tửu lâu Lâm gia, hôm nay Lâm thiếu gia mời khách, hay là chúng ta….” Ăn cơm bá vương đi. [ăn quịt]



Mạc Phi trợn mắt: “Chuyện ngươi nghĩ được mà ta không nghĩ được à? Người ta mở hắc điếm, bên ngoài có một đống bảo tiêu cao to lực lưỡng đang chờ khai đao kia kìa, nếu không chịu trả tiền cơm thì phải trả tiền thuốc đó a.” Tiền thuốc rất đắc.



Mạc Nhất gật gật đầu: “Vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu đáo.”



Mạc Phi bất mãn nhíu mày: “Tiện nhân, chạy nhanh như vậy, cưa đôi cũng được mà.”



Mạc Phi thực đau lòng nhìn nhân viên phục vụ trừ đi ba nghìn tinh tệ trong thẻ của mình.



Mạc Phi rời khỏi tửu lâu, quay đầu lại liếc nhìn bảng hiệu: “Tử hắc điếm, sớm muộn gì cũng có ngày lỗ vốn tới cái quần đùi cũng không có mà mặc.”



Mạc Nhất nhìn Mạc Phi, tò mò hỏi: “Thiếu gia, ngươi còn lại bao nhiêu tinh tệ vậy?”



Mạc Phi nhăn nhó khổ sở nói: “Hai trăm năm mươi tinh tệ.”



Mạc Nhất chớp chớp mắt: “Hai trăm năm mươi tinh tệ, thiếu gia, chút tinh tệ này ngay cả uống nước lạnh cũng không đủ a!”



Mạc Phi hung hăng chà chà chân: “Này cần ngươi nói à! Ta mà không biết chút tinh tệ này không đủ để chúng ta uống nước lạnh nữa à? Về.”



Mạc Phi cùng Mạc Nhất trở về Mạc gia, hai người ngồi trên bàn, cùng ăn cơm.



“Thiếu gia, người nói xem liệu Lâm nhị thiếu có từ hôn không?” Mạc Nhất hỏi.



Mạc Phi gật gật đầu: “Hẳn là có, nam nhân mà, có ai không sợ vợ mình ngoại tình.”



“Thiếu gia cao kiến.” Mạc Nhất khích lệ.



“Nào có nào có!”



“Thiếu gia, ngươi sắp bị từ hôn lần thứ mười bảy rồi, nếu cứ vậy hình như không được tốt cho lắm a!” Mạc Nhất có chút do dự hỏi.




Mạc Phi nhún vai: “Cũng đâu thể nào trách ta được, chủ yếu là đám người kia lớn lên không hợp mắt thẩm mỹ của ta.”



Mạc Nhất nghiêng đầu: “Thiếu gia, ngươi thích kiểu người gì?”



“Ta thích có ngực có mông má đào mắt hạnh miệng anh đào nhỏ nhắn…”



Mạc Nhất có chút nghi ngờ: “Thiếu gia, sao ngươi tả giống nữ nhân vậy?”



Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy! Ta thích nữ nhân.”



Mạc Nhất nhíu mày: “Chính là thiếu gia… ngươi bị đã bị tiêm thuốc S rồi a.”




Mạc Phi khoát tay áo, vẻ mặt đau đớn không thôi: “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, đừng có nhắc lại nữa.”



Chuyện làm Mạc Phi hối hận nhất chính là không xuyên qua sớm một chút, lúc vừa xuyên tới, nguyên chủ vừa bị tiêm thuốc S được một tháng.



Thiên Minh tinh nam nhiều nữ ít, để đảm bảo tỷ lệ sinh sản, Thiên Minh tinh đã thành công nghiên cứu ra thuốc S, có hiệu quả trợ giúp nam nhân mang thai.



Mạc Nhất nhìn Mạc Phi nói: “Thiếu gia, người đổi đối tượng yêu thích đi, hiện giờ nam nhiều nữ ít, đại đa số đều là sân bay, ngươi thích ngực to mông nở thât sự không dễ tìm đâu.”



Mạc Phi trợn mắt: “Ý chí thiếu gia ta kiên định, đã yêu thích sẽ không dễ dàng thay đổi, ta nhất định thực hiện được lý tưởng cưới một mỹ nữ làm vợ.”



Mạc Nhất nhỏ giọng nói thầm: “Kia chỉ sợ ngươi phải độc thân cả đời rồi.”



Mạc Phi nhìn qua Mạc Nhất: “Ngươi lầm bầm gì đó?”



“Ta nói thiếu gia, ngài sớm muộn gì cũng sẽ đạt được lý tưởng nhân sinh của mình.”



Mạc Phi cười đắc ý: “Nói không sai.”



“Thiếu gia, trước khi ngươi thực hiện lý tưởng nhân sinh, chúng ta có phải nên suy nghĩ xem qua hôm nay ngày mai nên ăn cái gì không?”



Mạc Phi trừng mắt, thực bất mãn nói: “Chúng ta đang bàn luận một vấn đề cao lớn như vậy, tự dưng kéo chuyện ăn uống vào làm gì! Tầm thường.”