Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 39: Tiêu Vũ Thụ Thương




Thần thông, pháp quyết!

Tần Hiên thực sự biết quá nhiều, chư thiên vạn đạo, bao hàm toàn diện.

Nhưng lấy tu vi trước mắt của Tần Hiên, Tiên giới thần thông cũng bất quá là kính hoa thủy nguyệt mà thôi.

Cuối cùng, Tần Hiên quyết định tu luyện hai môn linh quyết ở Tu Chân giới.

Tử Lôi Chưởng! Huyền Thiên Ấn!

Trong đó, Tử Lôi Chưởng là công pháp trấn tông của Thiên Pháp Lôi Tông tại Tu Chân giới, điều kiện tu luyện cực kỳ hà khắc, không chỉ cần có tu vi hùng hậu, còn cần đem song chưởng rèn luyện đến cảnh giới cực cao.

Tử Lôi Chưởng tu luyện tới đại thừa, có thể một chưởng ngưng phong lôi, chưởng môn Thiên Pháp Lôi Tông bằng vào Tử Lôi Chưởng không biết trấn áp bao nhiêu tu sĩ cùng thế hệ, khai tông lập phái, lập nên Thiên Pháp Lôi Tông, chiếm giữ một tinh vực, hùng cứ một phương.

Kiếp trước Tần Hiên từng bái nhập Thiên Pháp Lôi Tông, tu luyện Tử Lôi Chưởng trăm năm đại thành.

Tử Lôi Chưởng tổng cộng chia làm 3 tầng cảnh giới, ngọc thủ, lôi cốt, tử lôi!

Tần Hiên lựa chọn Tử Lôi Chưởng nguyên nhân lớn nhất bởi vì phương pháp tu luyện ở thời đại này có chút lạc hâu, nhưng khoa học kỹ thuật lại phát triển, quanh khu dân cũ chỗ nào cũng có điện, thậm chí tu luyện Tử Lôi Chưởng so với Tu Chân giới còn dễ dàng hơn.

Bất quá Tử Lôi Chưởng càng đến hậu kỳ còn cần hâp thụ Thiên Lôi chi khí, mới có thể ngưng tụ thành lôi cốt.

Còn Huyền Thiên Ấn, một ấn này chính là một trong tạm đại thượng phẩm linh quyết của Huyền Thiên Chân Tông tại Tu Chân giới, ngưng kết huyền thiên chi khí, hóa thành một chiếc đại ấn, có thể trấn sơn hà, tu luyện đến đại thành, thậm chí danh xưng trấn áp chư thiên, không ai có thể ngăn cản.

Hiện giờ ở Tu Chân giới, chưởng môn của Huyền Thiên Chân Tông, chính là bằng vào một ấn này, quét ngang bát phương, được xưng là Huyền Thiên Tiên Tôn.

So với cường giả một chưởng diệt tinh thần, một ấn trấn bát phương tại Tu Chân giới, con đường của Tần Hiên vẫn còn rất dài.

Bất quá Tần Hiên lại lộ ra nụ cười, trong đôi mắt hắn thoáng qua một vòng nhàn nhạt ngạo ý.

Một thế này, hắn so với lên kiếp đạp vào con đường tu chân ước chừng sớm hơn mười năm.

Thần thông pháp quyết đã chọn được, Tần Hiên chậm rãi mở mắt.

Trong bất tri bất giác, ba tiết học cũng đã trôi qua, sự tình Hàn Phong đạo quán, hắn cũng không để ở trong lòng chút nào.

Tần Trường Thanh hắn làm sao có thể ai muốn khiêu chiến cũng được? Ngày xưa tại Tiên giới, Ma quân muốn khiêu khích uy nghiêm của hắn, ngay cả Thanh Đế Điện cũng không thể vào, thảm bại mà về.

“Không xong rồi!” Cửa ra vào, bỗng nhiên một bóng người xinh đẹp xuất hiện.

Tần Hiên nhìn lại, lông mày không khỏi nhíu một cái. Người đến là Hà Vũ, vội vội vàng vàng chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chạy nhanh mà đỏ lên, hô hấp dồn dập khiến cho lồng ngực hơi phát triển không ngừng phập phồng.

“Sao thế?” Tần Hiên trong lòng cảm giác nặng nề, Hà Vũ rất ít kinh hoảng như vậy.

“Tần Hiên, Tiêu Vũ...... Tiêu Vũ nàng...... Bị người đả thương!” Hà Vũ thở không ra hơi nói.

Câu nói này vừa ra, sắc mặt Tần Hiên trong nháy mắt trở nên vô cùng băng lãnh.

“Cái gì? Tiêu Vũ bị người đả thương?” Mạnh Đức cũng là liền vội vàng đứng lên, khuôn mặt kinh sợ.

Lại có người dám ra tay với Tiêu Vũ, cũng quá lớn mật đi.

Tần Hiên mặt lạnh, chậm rãi nói: “Dẫn ta tới!”

Trong mắt của hắn thoáng qua vẻ tức giận, Tiêu Vũ là một trong không nhiều bằng hữu của hắn ở kiếp trước, lại có người dám động Tiêu Vũ, đây cơ hồ đã chạm tới ngịch lân của Tần Hiên.



Hà Vũ ở phía trước dẫn đường, rất nhanh, nàng liền dọc theo thao trường đi đến dưới một thân cây.

Bên cạnh, có không ít học sinh vây quanh một chỗ.

“Tránh ra!” Hà Vũ quát to một tiếng, đẩy ra đám người.

Tần Hiên theo ở phía sau, hắn nhìn về phía Tiêu Vũ, Tiêu Vũ dựa lưng vào một gốc cây, biểu lộ có chút đau đớn, lông mày hơi nhíu. Nàng nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân của mình, nhếch môi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

“Tần Hiên tới!”

Không biết là ai hô một tiếng, học sinh chung quanh toàn bộ hướng về Tần Hiên nhìn lại.

“Tần Hiên? Hắn còn dám tới? Chẳng lẽ hắn không biết bởi vì hắn Tiêu Vũ mới bị khi dễ sao?”

“Uổng công hắn là bạn trai Tiêu Vũ, ngay cả việc bảo vệ Tiêu Vũ cũng không làm được.”

“Hừ! Tần Hiên còn không biết xấu hổ xuất hiện, nếu ta là hắn, đã sớm tìm một cái hố chui vào.”

Rất nhiều người lộ ra vẻ giận dữ, mũi nhọn hướng về phía Tần Hiên.

“Chuyện gì xảy ra?”

Tần Hiên đi đến bên cạnh Tiêu Vũ, ngồi xuống hỏi.

Hắn quan sát tỉ mỉ lấy Tiêu Vũ, Tiêu Vũ chỉ bị đau chân, những chỗ khác cũng không việc gì, không thể nói là bị đánh.

Tiêu Vũ ngẩng đầu, hàm răng khẽ cắn môi dưới, mang theo vài phần áy náy nói: “Xin lỗi Tần Hiên, kinh phật của ngươi bị cướp đi .”

Kinh hật bị cướp?

“Ngươi đừng động!” Tần Hiên nhìn qua Tiêu Vũ, hai tay vòng ra sau lưng Tiêu Vũ, hơi dùng sức.

Tiêu Vũ cùng Hà Vũ kinh hô.

“Ngươi làm gì?” Tiêu Vũ bây giờ dường như quên đi cổ chân đau đớn, mặt mày ửng đỏ.

Tần Hiên...... Tần Hiên thế mà ôm nàng trước mặt mọi người?

Học sinh chung quanh một mảnh xôn xao, nhất là đám học sinh nam, hận không thể dùng ánh mắt đem Tần Hiên thiên đao vạn quả.

“Đương nhiên là đến phòng y tế!” Tần Hiên thản nhiên nói, hắn ôm Tiêu Vũ, rời đi đám người.

Hà Vũ cau mày, nghe được Tần Hiên nói mà hừ nhẹ một tiếng, có chút bất mãn. Trong mắt nàng, Tần Hiên căn bản là đang chiếm tiện nghi.

Tiêu Vũ lâm vào trầm mặc, nàng cảm thấy một đôi có lực đang ôm lấy mình, chẳng biết tại sao, khí tức trên người Tần Hiên khiến cho nàng cả người mềm nhũn, không nhấc lên được mảy may khí lực.

Tại trong ngực Tần Hiên, Tiêu Vũ dường như cảm thấy rất yên tâm, cảm giác giống như lúc ở trong ngực mẹ.

Loại cảm giác này, khiến gương mặt xinh đẹp của Tiêu Vũ càng đỏ, âm thầm phỉ nhổ chính mình, lúc nào lại trở nên yếu đuối như vậy.

Mãi cho đến phòng y tế, Tần Hiên đem Tiêu Vũ đặt lên giường, ngay cả bác sĩ trong phòng hắn cũng không để ý.

Hắn nhẹ nhàng đem giày của Tiêu Vũ tháo ra, đôi chân thanh tú nhỏ nhắn lộ ra trước mặt Tần Hiên.



“Ngươi...... Ngươi......” Tiêu Vũ lắp ba lắp bắp, đây là lần đầu tiên có người khác giới tại khoảng cách gần như vậy nhìn chân của nàng.

“Tần Hiên, ngươi đừng thừa cơ chiến tiện nghi của Tiêu Vũ!” Hà Vũ ở một bên giám sát, hung hăng trách mắng: “Lưu manh!”

Đối với lời Hà Vũ nói, Tần Hiên cũng không để ý, bàn tay hắn nhẹ vỗ về chỗ sưng đỏ ở cổ chân Tiêu Vũ.

Vạn Cổ Trường Thanh Quyết vận chuyển, một cỗ linh lực ngưng kết trong lòng bàn tay, rót vào cổ chân Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ giật mình nhìn Tần Hiên, nàng chỉ cảm thấy chỗ cổ chân mình đau rát đang dịu dần, trong lòng bàn tay Tần Hiên tản mát ra một cảm giác mát rượi.

Mấy hơi thở sau, cổ chân của nàng cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa.

“Tần Hiên, ngươi...... Làm sao làm được?”

“Học qua một chút y thuật, da lông mà thôi!”''

Tần Hiên rút tay lại, Tiêu Vũ cùng Hà Vũ toàn bộ đều ngây người.

Chỉ thấy chỗ cổ chân trắng noãn như ngọc chỉ còn nổi lên một tia đỏ nhạt, chỗ sưng tím tụ máu đã hoàn toàn biến mất.

Bác sĩ vừa mới rảnh tay liền đi tới, cau mày nói: “Phòng y tế cũng không phải chỗ các ngươi nói chuyện yêu đương. Không có việc gì thì trở lại lớp đi”

Hà Vũ há hốc mồm, cuối cùng không nói lời nào ra, ánh mắt quái dị nhìn Tần Hiên, phảng phất như là như là gặp quỷ.

Tần Hiên biết y thuật từ bao giờ? Chỉ nhẹ nhàng xoa bóp một chút, chỗ cổ chân Tiêu Vũ liền tốt?

“Ai cướp đi kinh phật?” Tần Hiên lúc này mới đứng dậy, nhàn nhạt hỏi.

Trong mắt của hắn thoáng qua một vòng hàn mang, một thế này, ai dám động đến bằng hữu của hắn, hắn tuyệt không tha thứ!

“Là người của Hàn Phong đạo quán!” Tiêu Vũ thấp giọng nói: “Bọn hắn muốn ép ngươi tiếp chiến, Tần Hiên, ngươi tốt nhất đừng đi!”

“Ta không sao!”

Nàng đi giày vào, hoạt động cổ chân một chút, phát hiện thế mà thực sự tốt, không có nửa điểm cảm giác đau đớn.

“Hàn Phong đạo quán!”

Tần Hiên lấy điện thoại di động ra, hắn trực tiếp bấm số của Mạc Thiên Long.

“Tần tiên sinh!” Thanh âm Mạc Thiên Long cung kính truyền đến, mang theo vài phần kinh ngạc.

“Ngươi có biết Hàn Phong đạo quán không?”

“Biết!”

Mạc Thiên Long nghe thanh âm Tần Hiên băng lãnh, không khỏi trong lòng run lên.

“Cho ngươi một ngày, đem Hàn Phong đạo quán, san thành bình địa!”

Lời nói Tần Hiên truyền đến, không chỉ là Mạc Thiên Long, ngay cả Tiêu Vũ, Hà Vũ cũng toàn bộ ngây dại.

Đem Hàn Phong đạo quán san thành bình địa?

Lời này trong miệng Tần Hiên nói ra, đơn giản cực kỳ buồn cười.