Trần Chưởng quầy đã sớm đứng nghênh ở cửa. Có điều sắc mặc hôm nay không tốt như hôm qua, vừa hành lễ với Triệu Mặc Khiêm cùng Lâm Tịch Cẩn xong đã bắt đầu khóc lóc kể lể, nói các vị thiếu gia cùng tiểu thư Cơ gia đều đang ở bên trong, không dễ hầu hạ.
Lâm Tịch Cẩn thật sự kinh ngạc, hôm qua mới vừa gặp ở vương phủ, hôm nay đã tới đây ăn vạ, không đến mức thiếu ánh mắt vậy chứ?
Nhưng hiển nhiên là, Lâm Tịch Cẩn còn đánh giá rất thấp mức độ mặt dày không biết xấu hổ của người nhà nào đó.
"Bọn họ ở đại sảnh sao?"
Trần Chưởng quầy đáp: "Nói cũng thật là khéo, nhã gian vừa mới trống một cái, các vị thiếu gia tiểu thư đã lập tức xuất hiện rồi."
Chỉ sợ không chỉ một chữ "khéo" đơn giản như vậy...
Lâm Tịch Cẩn cong cong môi, nói: "Đi trả lời bọn họ, ta sẽ tới ngay."
Trần Chưởng quầy vâng dạ lui xuống, Lâm Tịch Cẩn giương mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm, lại phát hiện y căn bản là không để tâm bọn họ đang nói cái gì, mà tự mình đi xuống phòng bếp bưng một chén thịt bò lớn cùng một vò rượu, đi thẳng lên nhã gian ở trên lầu.
Lâm Tịch Cẩn nháy mắt cạn lời, không phải bọn họ mới vừa ăn sáng xong sao?
Đại Hàm lon ton đi theo phía sau hai người nãy giờ mặt lại bắt đầu nhăn nhó: "Đám người này có ý gì?" Hoặc là nói, đám người Cơ gia rốt cuộc định giở trò gì?
Lâm Tịch Cẩn lười nhác mỉm cười: "Đi xem chẳng phải sẽ biết?"
Đại Hàm lại hãy còn vò đầu bứt tai suy tư, không phải nói, đúng là rất mau hắn đã nghĩ ra được đáp án: "Chẳng lẽ bọn họ muốn theo Vương gia cùng Vương phi đi đế kinh?"
Lâm Tịch Cẩn liếc hắn: "A ha, đúng là thông minh hơn rồi, không tồi."
Đâu chỉ là đi đế kinh, đầu xuân năm sau là đại thọ của Thái hậu, Hiền Vương được triệu hồi kinh, đến khi đó, nhất định là phải vào cung...
"Có thể tiến cung chúc thọ Thái hậu tất nhiên là phi phú tức quý (Không phải quan lại cũng là quý nhân), bất kì ai cũng là thế lực to lớn, cành cao Cơ gia muốn leo lên đều khó leo..." Lâm Tịch Cẩn lẩm bẩm nói thầm, người nhà này, đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa, bỏ mặc Triệu Mặc Khiêm không để ý tới, rồi lại trông cậy vào việc có thể dựa vào y tiếp cận đám người kia... chậc chậc...
Đại Hàm khϊếp sợ trợn to mắt: "Không phải chứ? Đám người này đúng là gan đủ to, thiếu gia, ngươi không thể đồng ý."
Nghe Đại Hàm dùng xưng hô từ lâu, Lâm Tịch Cẩn có chút ngạc nhiên, cười nhạt chậm rãi lên lầu: "Đi xem thử, xem xem bọn họ có thể diễn ra được kiểu gì, nói không chừng còn có trò hay xem, vừa lúc dạo này cuộc sống nhàm chán, có người diễn tuồng cho xem cũng không phải không tốt."
Lâm Tịch Cẩn chầm chậm xuất hiện, hai huynh đệ Cơ gia Cơ Tử Thanh cùng Cơ Tử Bạch vừa thấy hắn đã tươi cười chào đón, hệt như chưa từng có cuộc cãi vã ngày hôm qua, như là đã thân thiết từ bao giờ, đặc biệt là Cơ Tử Thanh...
Hai ba bước vụt qua ba người khác, nhanh chân đi đến đỡ lấy một bên tay Lâm Tịch Cẩn: "Biểu tẩu ngươi tới rồi, chúng ta chờ đói đến bụng kêu vang."
Lâm Tịch Cẩn không khách khí lắc lắc tay: "Không cần đỡ, ta cũng không phải là những quý phu nhân thích làm ra vẻ kia." Hắn đúng là rất ghét bị người khác tùy tiện chạm vào cơ thể.
Lại không ngờ, bên này Cơ Tử Thanh vừa buông tay, bên kia Cơ Tử Bạch đã nhẹ nhàng rụt rè, vẻ mặt dịu dàng mà đỡ lấy tay còn lại của Lâm Tịch Cẩn, nhẹ giọng nói: "Biểu tẩu, lại gặp mặt, Tử Bạch có chút nhớ ngươi."
Nói xong, như mèo con khẽ dụi dụi vào vai Lâm Tịch Cẩn, làm mấy người còn lại đang đứng nhìn đều đơ người.
Lâm Tịch Cẩn nhịn không nổi quơ tay một cái, chẳng qua là không có nhắm thẳng vào mặt Cơ Tử Bạch, mà chỉ phất qua vai. Hắn dùng lực cũng không nhẹ, Cơ Tử Bạch lập tức kêu đau một tiếng, người ngã qua một bên.
Người khác không nhìn thấy, Lâm Tịch Cẩn lại trong lòng dừng lại một chút.
Hắn tự biết mình không hề nương tay, cái tát vừa rồi nhất định là thật, nhưng tay lại không hề cảm giác được dùng bao nhiêu sức, ngược lại là chỉ phất nhẹ theo hành động ngã về một bên của đối phương...
Nhìn Cơ Tử Bạch đầu nghiêng qua một bên, vẻ mặt đau đớn, rồi lại lộ ra biểu tình muốn hận lại không dám vô cùng đúng lúc. Lâm Tịch Cẩn âm thầm cười lạnh, quả nhiên là một đóa bạch liên hoa, đúng là thâm tàng bất lộ. (Giấu kín không ai đoán ra được)
Đại Hàm đã sớm không nhịn được, dồn khí đan điền rống to: "To gan, Vương phi là người ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao? Còn không mau lui xuống?"
Nói xong, Đại Hàm còn vẻ mặt bất bình nói với Lâm Tịch Cẩn: "Vương phi, người không thể như vậy. Thân phận của người đặc biệt, không cần biết là nam tử hay là nữ tử, đều cần phải giữ khoảng cách thích hợp với người."
Lâm Tịch Cẩn khóe miệng khẽ nhấp, chuyện này ai cũng biết, nhưng lúc này bị tên nhóc này nói ra, lại cảm thấy nghe thế nào cũng thấy khó chịu.
"Đại Hàm, ngươi lui xuống trước đi, gọi Xuân Hủy tới hầu hạ là được."
Đại Hàm vâng dạ lui ra, đổi lại ai tới hầu hạ cũng đều không phục, nhưng kêu Xuân Hủy tới hắn lại không dám có ý kiến. Xuân Hủy chính là đại nha hoàn đắc lực bên người Triệu Mặc Khiêm, có võ nghệ phòng thân.
Lúc này, một vị trang điểm như nữ tử trong phòng đứng dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Lâm Tịch Cẩn, sau đó trừng mắt nhìn Cơ Tử Bạch: "Còn không mau đứng dậy? Đại nam nhân, ngã một cái không lẽ còn làm ngươi đau không dậy nổi?"
Dứt lời, nàng lại cười nói: "Vương phi nương nương, không biết hôm nay có thể nói chuyện ngang hàng hay không? Dù sao thì mọi người cũng tuổi xấp xỉ, lại còn ở trên bàn ăn."
Lâm Tịch Cẩn cười như không cười nhìn nàng một cái, thần sắc cổ quái: "Không biết vị... thiếu gia này, phải xưng hô thế nào?"
Nữ tử kia biểu cảm thay đổi: "Bị nhận ra rồi sao?"
Lâm Tịch Cẩn mỉm cười: "Tuy rằng ngươi cố ý trang điểm thành nữ tử, diện mạo thần sắc cũng giống nữ tử, nhưng...giả vẫn là giả."
"Vương phi tuệ nhãn, ta là Cơ Ngọc Hàm, vị này chính là Cơ Ngọc Khiết."
Cơ Ngọc Hàm kéo một người khác, cũng là một vị nữ tữ duy nhất khác ra giới thiệu, này lại cũng làm tâm trạng Lâm Tịch Cẩn đột nhiên trở nên không tốt, có trời mới biết, hắn không thích nhất là người trong tên có chữ "Ngọc". Năm đó Lâm Ngọc Hồng cùng Lâm Ngọc Châu để lại bóng ma tâm lý trong hắn quá sâu.
Cơ Ngọc Hàm dường như không phát hiện ra, nhìn ra được tuổi nàng có vẻ lớn, khí chất cũng rất trưởng thành hiểu đời, nàng chỉ chỉ một bàn đầy đồ ăn, nói: "Cũng may là gọi món phải ninh lâu, mấy món đầu bảng cũng cố tình căn dặn muộn chút mới mang lên, nếu không thì đã sớm nguội lạnh đến đóng băng rồi, Vương phi nương nương thử một chút xem."
Lâm Tịch Cẩn cũng cười, khách sáo nói mấy câu, xem như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra, cũng không từ chối mà ngồi xuống, Xuân Hủy cung kính đứng bên chia thức ăn.
"Đúng rồi, sao biểu tẩu lại đến một mình, biểu ca đâu? Lại nói nữa, chúng ta còn chưa gặp nhau đâu, sau này nếu như chạm mặt, sợ là còn không biết là người một nhà..." Cơ Ngọc Khiết nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng.
Ra là hướng Triệu Mặc Khiêm mà tới?
Lâm Tịch Cẩn thầm nghĩ, có thể để cho các ngươi dễ dàng gặp được mới là lạ, đám người này nếu nhìn thấy nam tử xuất sắc như Triệu Mặc Khiêm, không biết còn làm ra được hành động gì.
"Điện hạ rất bận, sao có thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta."
Lâm Tịch Cẩn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu xong, không tiếp tục nhiều lời. Cơ Tử Thanh cùng Cơ Tử Bạch mặt hiện lên chút không cam lòng, Cơ Tử Thanh nhịn không được hỏi: "Biểu tẩu, khi nào thì ngươi cùng biểu ca trở về đế kinh, đại thọ Thái Hậu sẽ trở về sao?"
Lời này hỏi rất trực tiếp, kết hợp với vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của Cơ Tử Thanh lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, Lâm Tịch Cẩn không nhịn được cười: "Đại khái là vậy, chuyện này phải chờ thánh chỉ, dù sao thì lúc trước Hiền Vương điện hạ là bị sung quân đến Thanh Châu."
Nếu không phải là bị sung quân, Cơ gia sẽ im lặng 5 năm không thèm lui tới Hiền Vương phủ sao?
Nếu không phải vì chuyện sung quân, sớm đã tới ăn vạ.
Mấy người còn lại đều là vẻ mặt khinh thường, nhưng dù sao thì cũng không phải thật sự ngu ngốc, biết chuyện này không thể tùy ý nói. Cơ Ngọc Hàm sợ không khí trùng xuống, nhúng một xiên thịt dê bỏ vào bát Lâm Tịch Cẩn, nói sang chuyện khác: "Được rồi, được rồi, vừa ăn vừa nói đi, nước đã sôi. Nghe nói cái này là thịt dê rừng được săn vào hôm nay, bổ dưỡng hơn loại bình thường nuôi, trời lạnh ăn vào là vừa lúc."
Cơ Tử Thanh vừa nói vừa cười: "Ngọc Hàm ca ca đã quên đây là địa bàn của ai sao, rõ ràng bản thân mới là khách nhân, lại đi giải thích cho chủ nhân là biểu tẩu."
Cơ Ngọc Hàm cười cười, không có trả lời, Cơ Ngọc Khiết lại hừ một tiếng: "Tuy biểu tẩu là chủ nhân, nhưng hôm nay là chúng ta mời khách, nói cũng không phải không thể."
Cơ Tử Bạch sau khi bị Lâm Tịch Cẩn không chút khách khí hất bay, chỉ an tĩnh ngồi một bên, mặt mỉm cười, trong ánh mắt lại có chút buồn bã, nhìn qua rất có khí chất công tử u buồn.
Lâm Tịch Cẩn lơ đãng nhìn thấy, trong lòng không nhịn được cười lạnh, cực kì quen thuộc, chỉ khác giới tính là nam, còn lại giống hệt Lâm Ngọc Châu.
Ngay cả lớp mặt nạ ôn hòa hào phóng cũng giống nhau như đúc.
Thiên hạ to lớn việc lạ gì cũng có, cớ gì cứ luôn để cho hắn gặp phải loại người này?
Nghĩ như vậy, Lâm Tịch Cẩn ngoài mặt vẫn là cười nhạt: "Đúng là ta không biết đây là dê rừng hôm nay săn được, trời lạnh như vậy, hẳn là rất vất vả."
Cơ Ngọc Hàm nói: "Có lẽ biểu tẩu không biết, Thanh Châu không giống đế kinh, người ở đây cho dù lạnh vẫn thích hoạt động. Ví như săn thú, trừ khi trời đổ tuyết lớn, nếu không thì vẫn chưa bao giờ ngừng lại. Đừng nói là nam nhi như chúng ta, ngay cả nữ tử cũng có người sẽ lên núi."