Những lời này của Lâm Tịch Cẩn cũng không phải lời đồn vô căn cứ, đương kim Hoàng thượng chậm chạp không chịu lập Thái tử, nhìn vào điểm này cũng đủ khiến cho các triều thần suy đoán. Nhị Hoàng tử Triệu Thế Vũ yếu thế, Tứ Hoàng tử Triệu Mặc Khiêm không được sủng ái, Bát Hoàng tử Triệu Cảnh Dục quá nhỏ, tất cả đều có lý do. Vậy còn Đại Hoàng tử Triệu Thanh Thần thì sao, thân là Hoàng trưởng tử, thế lực sau lưng không phải quá lớn, nhưng cũng coi là đắc lực. Có điều tính cách quá mức phong lưu phóng khoáng, đối với xã tắc cũng không ảnh hưởng lớn lắm, nhưng Hoàng đế vẫn cứ không hài lòng.
Như vậy thì xem ra, lý do đơn giản có hai cái, một là Hoàng đế không muốn lập trữ quân, lão còn muốn làm Hoàng đế vạn người phục, hai là trong lòng đã sớm chọn ra người, chỉ vì người này không thể bại lộ quá sớm.
Điều thứ nhất là không thể hoài nghi, Hoàng đế nào lại không muốn vĩnh viễn ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, nhưng chuyện này hiển nhiên là không có khả năng, cho nên điều sau mới là mấu chốt.
Lâm Tịch Cẩn nhớ rõ, kiếp trước xuất hiện một tiểu Hoàng tử, còn lăn lộn một đoạn thời gian, Hoàng tử kia không lầm còn nhỏ hơn Bát Hoàng tử mấy tuổi.
Cho nên, những chuyện Hoàng đế làm hôm nay chẳng qua là quét sạch đường, để Hoàng tử lão sủng ái hiện diện trước mọi người.
Tuy nói ở đây hầu hết là mãng phu trên chiến trường, nhưng cũng không ít người đầu óc linh hoạt, nghe Lâm Tịch Cẩn nói trong lòng đã ẩn ẩn suy đoán.
Quý Liên Hoàn càng là một câu đã hiểu, những hiểu biết về chuyện trong triều của hắn ta còn nhiều hơn Lâm Tịch Cẩn, tường tận hơn Lâm Tịch Cẩn, theo bản năng liền nói: "Hoàng thượng thật sự chọn một Hoàng tử nhỏ như vậy?"
Lâm Tịch Cẩn vừa nghe, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhìn vào tình huống này, Triệu Mặc Khiêm hẳn là đã phát hiện ra manh mối. Không chừng không phải chỉ mình Triệu Mặc Khiêm, mà Đại Hoàng tử Triệu Thanh Thần cũng đã phát hiện ra, nếu không thì đã không có những biểu hiện như vậy.
Các loại suy nghĩ hỗn loạn chạy qua trong đầu, nhưng chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, lúc này không có thời gian để cho Lâm Tịch Cẩn suy nghĩ tỉ mỉ.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cười như không cười nhìn Quý Liên Hoàn: "Quý Tướng quân, ta đưa ra một kiến nghị, nếu ngươi cảm thấy được liền dựa theo lời ta nói mà làm, còn nếu cảm thấy không được, ta lập tức rời khỏi Hiền Vương phủ là được, dù sao ta cũng chỉ là người ngoài. Nhưng còn Quý tướng quân, quản gia thật sự vô cùng tốt, từ trên xuống dưới Hiền Vương phủ đều được ngươi xử lý thoả đáng."
Quý Liên Hoàn sửng sốt, đợi đến khi phản ứng được Lâm Tịch Cẩn có ý gì, tức khắc tức giận đến mặt đều xanh, cái gì gọi là mình chưởng gia tốt? Còn là chưởng quản Hiền Vương phủ! Xưa nay chưởng gia đều là đương gia chủ mẫu, nói mình chưởng gia, chẳng phải đang nói mình là..."
Cảm nhận được ánh mắt cổ quái của người khác, Quý Liên Hoàn rùng mình một cái, âm thầm đè nén bất mãn vừa nổi lên trong lòng với Lâm Tịch Cẩn xuống, cẩn thận nói: "Tiểu Vương phi, vậy ngươi nói xem tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Lâm Tịch Cẩn không biết tại sao sau khi mình nói như vậy, Quý Liên Hoàn lại đột nhiên biến đổi thái độ. Nhưng lúc này cũng không phải lúc tiếp tục rối rắm những chuyện đó, Quý Liên Hoàn chịu hỏi hắn, vậy hắn phải trả lời, còn bọn họ có làm theo hay không lại là chuyện khác.
"Gom toàn bộ sản nghiệp của Hiền Vương tại kinh thành lại, tốt nhất là không để lại một cái nào, sau đó mọi ngươi liền giải tán, trốn đi."
Lâm Tịch Cẩn thật sự nghĩ sao nói vậy, chỉ là hắn không phát hiện ngữ khí của hắn hiện tại có bao nhiêu tuỳ tiện, có bao nhiêu nhẹ nhàng bâng quơ. Cho nên đám người bao gồm cả Quý Liên Hoàn đều trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt nhìn Lâm Tịch Cẩn đều cổ quái cùng tức giận.
Lâm Tịch Cẩn nhìn thần sắc bọn họ liền biết mình tốn công vô ích, không hiện ra ngoài mặt, trong lòng đã sớm mắng mấy tên này đến máu chó đầy đầu. Đám mãng phu này, tuy là phần lớn chưa từng gặp mặt, không nghe theo lời hắn cũng rất bình thường, nhưng đầu óc sao lại cổ hủ như vậy?
Quý Liên Hoàn lại suy tư mà nhìn Lâm Tịch Cẩn, không phải nói, có thể trở thành hảo bằng hữu với băng sơn như Triệu Mặc Khiêm, các phương diện của hắn ta cũng đều cực kì xuất sắc.
Có điều hiển nhiên vẫn còn chút do dự, Lâm Tịch Cẩn thấy bọn họ lưỡng lự, liền không để ý tới, trực tiếp cất bước đi vào sân. Sau khi đi vào lập tức lo lắng nói với Ám Nhị: "Nhanh, tới nội thất cùng thư phòng của chủ tử các ngươi, mau lên."
Ám Nhị lúc này cũng đang suy nghĩ lời nói của Lâm Tịch Cẩn, cảm thấy biện pháp của Lâm Tịch Cẩn quả thật là... đơn giản thô bạo, nhưng cũng là một biện pháp tốt. Nghe Lâm Tịch Cẩn thúc giục xong liền phi thân vọt tới nội thất.
Lâm Tịch Cẩn cũng không làm ra vẻ, đứng trong phòng chỉ vào từng thứ từng thứ, những đồ vật hắn chỉ đều chỉ có một kết cục là đóng gói mang đi.
"Ám Nhị ca, những sản nghiệp trong tay Hiền Vương điện hạ ngươi có thể can thiệp không?" Lâm Tịch Cẩn do dự một hồi, cuối cùng cũng hỏi.
Không ai biết, vẻ mặt bên dưới tấm mặt nạ quỷ lúc này là một nụ cười đầy thâm ý: "Ngươi có phân phó gì cứ việc nói."
Tròng mắt Lâm Tịch Cẩn xoay chuyển: "Ta cảm thấy tính tình của Ám Cửu không hợp làm ảnh vệ, không thì để cho hắn ra ngoài làm một tiểu lão bản thân phận thần bí đi?"
"Ta hiểu được, lập tức chuyển những sản nghiệp bắt mắt trong tay chủ tử qua tên Ám Cửu." Ám Nhị gật đầu, tự làm chủ đáp ứng việc này. Ám Cửu tuổi còn nhỏ, cho dù trong đội ngũ ám vệ là người có ít nhiệm vụ nhất, thân phận cũng rất thần bí, mấy sản nghiệp kia chuyển vào tên Ám Cửu chính là lựa chọn tốt nhất.
Trong lúc Lâm Tịch Cẩn đang giống hệt như trộm cùng Ám Nhị bàn chuyện chuyển sản nghiệp dưới tên Triệu Mặc Khiêm, lại không biết là chân trước hắn vừa mới bước vào Hiền Vương phủ, sau lưng đã có một người vọt vào cửa lớn. Người này một thân hắc y, cả người máu tươi đầm đìa, nghiễm nhiên là đã bị thương nặng, ngựa vừa dừng lại trước cửa Hiền Vương phủ, hắn đã ngã rầm xuống mặt đất.
Quý Liên Hoàn lập tức nhận ra là ám vệ đi theo Triệu Mặc Khiêm, vội đi đến đỡ, nhưng ám vệ kia rõ ràng đã sắp không xong, miệng phun ra mấy ngụm máu, run rẩy lấy lệnh bài ra, miễn cưỡng nói được mấy chữ: "Chủ... có lệnh... nghe theo tiểu Vương phi..."
"Vương gia thế nào, có nguy hiểm hay không? Bên trong phủ Công chúa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quý Liên Hoàn liên tục đặt câu hỏi, nhưng ám vệ kia lại nghiêng đầu, ngừng thở, không nói thêm được một câu. Sắc mặt Quý Liên Hoàn vô cùng khó coi, vốn không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến như vậy, chỉ cho rằng giống như dĩ vãng, Hoàng thượng chẳng qua là khó xử Triệu Mặc Khiêm một lát, thu hồi một ít thứ tốt mà thôi.
Không ngờ ám vệ quay về truyền tin lại trở thành như vậy, rõ ràng không giống trước kia. Hoàng thượng căn bản là không muốn để cho người ra ngoài truyền lời, nói cách khác, Hoàng thượng không chỉ muốn những lợi ích nhỏ nữa, mà muốn một cái lớn, hoặc thậm chí là toàn bộ.
"Quý tướng quân..." Một lão tướng cũng nhìn ra được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên khó coi giống Quý Liên Hoàn: "Đây là sắp xảy ra chuyện lớn!"
Quý Liên Hoàn nhìn nhìn thi thể ám vệ, lại quay đầu nhìn mọi người: "Các vị, trước mắt Vương gia sợ là thật sự gặp đại nạn, lời ám vệ nói vừa rồi, hiển nhiên là lệnh thép của Vương gia."
Lão tướng gật đầu: "Nếu Vương gia tín nhiệm tiểu Vương phi, vậy mạt tướng cũng nguyện ý tin tưởng.
Quý Liên Hoàn kinh ngạc nhìn lão tướng một cái, gật đầu nói: "Trần Tướng quân nói rất đúng."
Ba ngày sau, bên ngoài đế kinh, muốn đến tứ môn sơn nhất định phải đi đường quan đạo, Lâm Tịch Cẩn vẫn ngồi trên xe ngựa to xa hoa bốn ngựa kéo kia, mong đợi nhìn về phía hoàng cung đế kinh phía xa xa.
Xe ngựa không nhanh không chậm đi tới, Lâm Tịch Cẩn ban đầu cũng yên lặng chờ đợi, càng về sau càng không kiên nhẫn. Cuối cùng như để xả giận, hắn cướp lấy roi ngựa trên tay thị vệ, hung hăng quất vài cái, ngựa bị chấn kinh, ngẩng ngẩng đầu, mũi thở phì phì, lại vẫn như cũ đi không nhanh không chậm.
"Tên hỗn đản này, còn không tới ta sẽ không chờ ngươi nữa."
Lâm Tịch Cẩn oán giận như vậy, cổ lại không tự chủ được duỗi ra liên tục nhìn về con đường không một bóng người phía sau. Sau một lúc lâu, ngựa lại thở phì phì mấy tiếng, thị vệ đánh xe dùng tay áp lên tai, hưng phấn nói: "Tới rồi".
Lâm Tịch Cẩn cũng ẩn ẩn nghe được tiếng vó ngựa, dứt khoát cho thị vệ dừng xe ngựa lại, đứng tại chỗ chờ. Quả nhiên, sau đó không lâu, mấy con khoái mã băng băng chạy đến, đi đầu đúng là nam nhân cao lớn.
Đợi đến gần Lâm Tịch Cẩn mới nhìn thấy rõ ràng, nam nhân hoa phục vẻ mặt lạnh lùng, biểu tình im lặng, giơ tay nhấc chân lại mang theo quý khí không thể che giấu... trên mặt lại hiện ra một chút mỏi mệt.
"Ha, Hiền Vương điện hạ tôn quý, chúc mừng ngài tránh được tai ương lao ngục, bị sung quân đến Thanh Châu tứ môn sơn".
Lâm Tịch Cẩn giơ tay nhỏ, cười hì hì chào hỏi Triệu Mặc Khiêm, thần sắc đắc ý chọc người ngứa ngáy.
Vẻ mặt Triệu Mặc Khiêm vẫn lạnh lùng không nhìn ra được một biểu tình dư thừa, nhưng hàn mâu lại có một tia ấm áp. Y trực tiếp nhảy từ lưng ngựa lên xe ngựa, bàn tay to duỗi ra ôm Lâm Tịch Cẩn vào ngực, theo lực kéo, hai người đều ngã vào trong xe ngựa.
Lâm Tịch Cẩn còn chưa kịp kháng nghị mấy câu, liền nghe được ý cười trầm thấp của Triệu Mặc Khiêm truyền vào tai: "Tịch Nhi thật có bản lĩnh, đồ trong phủ của bổn vương đều bị ngươi dọn đi sạch sẽ!"
"Dọn cũng là thay ngài dọn, ba ngày này làm ta mệt không nhẹ, Hiền Vương điện hạ chớ được tiện nghi còn khoe mẽ, ta đây là đang thay ngài tích cóp của cải cùng thế lực."
Rụt rụt cổ, Lâm Tịch Cẩn không muốn thừa nhận, thanh âm của Triệu Mặc Khiêm quả thật rất dễ nghe.
Hàn mâu thuỳ thuỳ, mang theo một luồng sáng khó hiểu. Triệu Mặc Khiêm duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ của Lâm Tịch Cẩn lên, nghiêm túc nói: "Đa tạ ngươi, Tịch Nhi".
Lâm Tịch Cẩn có chút biệt nữu, nhưng cũng hào phóng tiếp nhận lời đa tạ này, xốc màn che lên, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về hướng hoàng cung, thở dài: "Sẽ không lâu nữa, Hoàng đế sẽ phát hiện, lão vừa thả một con rồng không chịu khống chế ra ngoài."
Ánh mắt Triệu Mặc Khiêm sáng như sao trời, tiếng cười trầm trầm phát ra từ yết hầu, dần dần lớn hơn. Cuối cùng là mọi người bên ngoài xe ngựa cũng nghe thấy được tiếng cười to tà tứ kia, truyền đi xa xa, thật lâu không tiêu tán.
"Thanh Châu bốn bề là núi, tuy là nơi khổ hàn, nhưng mà Tịch Nhi, ngươi chắc chắn sẽ thích nơi đó."