Lâm Tịch Cẩn hiểu ra, họ Cơ, không phải là nhà ngoại của Triệu Mặc Khiêm sao.
Còn tưởng những người này vẫn sẽ cứ làm lơ, tiếp tục xem như Triệu Mặc Khiêm không tồn tại chứ, nhưng trước mắt xem ra là không nhịn nổi nữa rồi.
Nói đến Cơ gia, ở Thanh Châu cũng rất có thế lực, nhưng người nhà này lại toàn là cực phẩm, cực kì cao ngạo, phô trương, làm giá. Vẫn còn đang chờ Triệu Mặc Khiêm đến bái phỏng nịnh bợ bọn họ, lại không nghĩ tới Triệu Mặc Khiêm là ai? Chưa nói đến việc y là thiên gia quý tử, chỉ tính thực lực của y thôi, còn cần phải nịnh bợ bất kì ai sao? Hơn nữa còn là nịnh bợ một đám người có ý đồ bất lương.
Lâm Tịch Cẩn nhìn thần sắc lạnh lùng của Triệu Mặc Khiêm, người nam nhân này ngoài việc thân hình càng ngày càng to lớn ra, tính cách cũng càng thêm lạnh lùng. Trừ khi đối mặt với hắn, còn không thì với người khác đều như một khối băng vạn năm.
Nhìn ngũ quan anh tuấn đến mức khiến người ta ghen tị của y, Lâm Tịch Cẩn lại nghĩ đến chiều cao khiêm tốn của bản thân, không khỏi buồn bực. Không phải hắn không cao lên, mà ngược lại, hắn dưới sự điều trị bằng dược thiện đã trưởng thành rất nhanh, chỉ tiếc là từ đầu đến cuối vẫn thua xa Triệu Mặc Khiêm. Dáng người mỏng manh của hắn đứng cạnh Triệu Mặc Khiêm vẫn có cảm giác người lớn đứng cạnh tiểu hài nhi.
Thở dài một hơi, Lâm Tịch Cẩn bất đắc dĩ đỡ trán, biểu tình ưu thương. Bản thân cho rằng hành động này nhìn người lớn, nhưng không biết hắn trong mắt mọi người xung quanh vẫn chẳng ra làm sao. Với đôi mắt to, mũi cao, môi đỏ, da trắng hồng, nhiều lắm cũng chỉ xem như là một mỹ thiếu niên.
Lâm Tịch Cẩn cảm thán một chút xong, nghĩ nghĩ nói: "Ta ra sảnh ngoài xem một chút."
Quý Liên Hoàn vui vẻ: "Không cần phải nói, ngươi đi là hợp lý nhất, hiện giờ thánh chỉ đã hạ, ngươi chính là Hiền Vương phi danh chính ngôn thuận, ai cũng không thể phản bác điều này. Nếu có kẻ nào không có mắt còn dám nghị luận, vậy vừa lúc, giáo huấn luôn một lần."
Triệu Mặc Khiêm nhăn nhăn mày xong, cũng gật đầu: "Cẩn thận ám chiêu".
Lâm Tịch Cẩn cười nói: "Cũng không đến mức bị ăn hϊếp trong chính căn nhà của mình chứ?"
Đứng dậy sửa sang lại quần áo, Lâm Tịch Cẩn mang theo một đám nha hoàn hạ nhân, đông nghìn nghịt đi chầm chậm về phía đại sảnh, một màn này làm Quý Liên Hoàn líu lưỡi không thôi.
Nhưng mà đến đại sảnh rồi, Lâm Tịch Cẩn cũng bị cảnh tượng làm cho cạn lời, trong sảnh đứng đầy ăn mặc chính trang nam nữ, nha hoàn, bà tử dài từ trong ra đến cửa, chiếm hết toàn bộ đại sảnh.
Phải biết rằng là đại sảnh tiền viện Hiền Vương phủ chiếm diện tích tuyệt đối không nhỏ, Lâm Tịch Cẩn cười lạnh: "Nhìn không biết còn tưởng là kéo người đi đánh nhau ấy chứ."
Đại Hàm là tức giận bất bình nhất: "Còn không phải nữa, Vương phi, ngài không thể nhẹ nhàng tha cho đám người này, bọn họ xem đây là đâu chứ? Nơi ở của thiên gia quý tử, không phải là chợ bán thức ăn!"
Nghe được những lời này, Lâm Tịch Cẩn lại không nhịn được cười, buồn bực trong lòng cũng vơi đi một nửa: "Ngươi cũng rất tiến bộ, xem ra kêu ngươi đi theo quản gia học chữ quả nhiên là không sai. Xem, hiện tại nói chuyện cũng ra dáng lắm, mắng người cũng không thô lỗ giống như trước, có khí thế của văn nhân..."
Đại Hàm được khen, tất nhiên là vui vẻ. Đừng thấy hắn bình thường rất là nịnh bợ người trong Hiền Vương phủ, nhưng trong lòng vẫn trong sáng như gương, hiểu rõ bản thân mình là người của ai, cho dù là ở Hiền Vương phủ, tất cả đều phải thua thiếu gia nhà mình một bậc."
Nha hoàn bên ngoài nhìn thấy Lâm Tịch Cẩn từ xa cũng đã thông báo bên trong, đợi đến khi hắn mỉm cười bước vào, toàn bộ Cơ gia đều chuẩn bị sẵn, đứng dậy hành lễ, đứng đầu là một lão phu nhân quần áo hoa lệ: "Lão thân cùng gia quyến gặp qua Vương phi nương nương."
Lâm Tịch Cẩn mỉm mỉm cười, đi ngang qua người Cơ Dung thị, đi đến chủ vị ngồi xuống, sau đó mới nói: "Lão phu nhân đa lễ, xin mời đứng lên. Tuy nói thánh chỉ đã hạ, nhưng mà dù sao cũng chưa thành thân, hiện tại gọi Vương phi cũng không thích hợp lắm, hơn nữa ta còn là thân nam nhi, sau này không cần gọi nương nương."
Cơ gia lần lượt ngồi xuống theo bối phận, lão phu nhân Cơ Dung thị không mở miệng, lại có hai tiểu hài tử hoạt bát chạy ra, một trong hai người hưng phấn nói: "Ha, ngươi chính là biểu tẩu? Nhìn qua cũng chỉ là không giống trong tưởng tượng thôi, chứ cũng bình thường."
Nói xong còn nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ thiện lương nhìn từ trên xuống dưới Lâm Tịch Cẩn, ánh mắt xoi mói. Người còn lại thì vẻ mặt dịu dàng đơn thuần mà cười, kéo kéo cánh tay trách cứ người kia, chắp tay thi lễ với Lâm Tịch Cẩn: "Xin biểu tẩu đừng tức giận, Tiểu Thanh xưa nay nói chuyện ngay thẳng, chứ không có ý xấu."
Lâm Tịch Cẩn nhướng mày, không lên tiếng, trong lòng lại cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc, giống hệt như... Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng diễn kịch trước mặt hắn lúc trước, nhìn giả tạo cực kì.
Đại Hàm lại không khách khí: "Không biết Vương phi trong tưởng tượng của vị công tử này trông như thế nào? Như thế nào mới gọi là không bình thường? Ngươi có muốn đi hỏi Hoàng thượng hay không?"
"Nè, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?"
Tiểu tử tia còn không vui mà lải nhải, Cơ Dung thị hắng giọng khiển trách, hai người mới không cam tâm mà lui xuống.
Địa vị cao nhất trong đám người này là Cơ Dung thị cũng hạ thấp thân phận, từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu rũ mắt, lúc này có chút xin lỗi, nói: "Thời gian trước lão thân ốm đau, người nhà đều vội vàng chăm sóc, không đến vấn an Vương phi nương nương sớm, thật là tội lỗi. Hiện tại lão thân khoẻ hơn mới dám mang cả nhà không nên thân đến tạ tội, mong Vương phi nương nương đừng trách tội. Tử Thanh cùng Tử Bạch là cùng tuổi với Vương phi nương nương, nhưng lại không được cẩn thận dạy dỗ, nói chuyện không biết đúng mực. Vương phi cũng biết, nơi khổ hàn như Thanh Châu không thể dạy ra được quý gia công tử như đế kinh.
"Ồ. Lão phu nhân bị bệnh sao?"
Gương mặt Cơ Dung thị nghiêm túc, nói chuyện cũng nghiêm túc, làm cho cả người cũng trở nên hơi cứng đờ, nhưng cũng không cản trở việc giấu dao trong lời nói. Lâm Tịch Cẩn biết mụ đang trợn mắt nói dối, lại vẫn tỏ ra giật mình: "Vậy mà ta lại không biết, cũng trách ta có chút lười biếng, không thích để ý đến những việc vặt vãnh, làm việc không chu toàn, cho nên nếu trong phủ có chuyện gì quan trọng, Hiền Vương điện hạ hẳn là biết được, cũng xử lý thoả đáng. Ngài cũng biết Hiền Vương điện hạ rất có năng lực làm việc, cho nên ta cũng không để ý tới, nào ngờ lão phu nhân là bị bệnh. Đợi lát nữa ta chuẩn bị một ít dược liệu đưa qua phủ, xem như là đền bù một ít đi."
Cơ Dung thị nhịn không được giương mắt nhìn Lâm Tịch Cẩn, chỉ thấy hắn vô cùng chân thành, mang theo khí thế, kiêu ngạo của quý công tử kinh thành, trên mặt là nụ cười ôn hoà, bề ngoài là một tiểu hài nhi môi hồng răng trắng, lại có thể làm cho người ta nhìn ra được hắn không đơn giản. Nói chuyện rõ ràng rất ôn hoà, nhưng những cái bẫy trong câu nói lại khiến cho người ta trốn không thoát.
Cơ Dung thị nói bản thân sinh bệnh, ý chỉ Lâm Tịch Cẩn thân là vãn bối lại làm lơ, không giữ đạo hiếu. Lâm Tịch Cẩn liền nói hắn bận nhiều việc vặt vãnh, việc lớn trong phủ đều là do Hiền Vương điện hạ quyết định, còn ám chỉ là Cơ gia cố ý che giấu...
Xem ra, Hiền Vương phi này không phải quả hồng mềm, Cơ Dung thị chỉ thử bấy nhiêu liền ngừng. Mụ là kẻ thông minh, Triệu Mặc Khiêm đến Thanh Châu đã năm năm, năm năm nay không hề liên hệ, hôm nay mình là bên đến bái phỏng trước, đã xem như là bên yếu thế hơn.
"Lão thân tạ Vương phi nương nương ban thưởng."
Lâm Tịch Cẩn mỉm cười gật đầu, trong lòng lại khó chịu, Vương phi nương nương?! Xem ra, sau này hắn không thể thoát được cái xưng hô kì quái này.
Lão phu nhân Cơ Dung thị lại giới thiệu từng người một với Lâm Tịch Cẩn, Lâm Tịch Cẩn cười gật gật đầu, vờ như nhìn kĩ từng người một, thật ra là chỉ nhìn cho có lệ, không nhớ rõ được người nào. Lão phu nhân dù sao cũng là nữ quyến, đi theo cũng toàn là nữ quyến, trong số mấy nam hài tử lớn nhất cũng là hai huynh hệ Cơ Tử Thanh cùng Cơ Tử Bạch. Lâm Tịch Cẩn có chút chướng mắt, không thích loại trường hợp âm thịnh dương suy này, nhưng trên mặt lại không hề để lộ ra một chút mảy may.
Cơ gia cắm rễ ở Thanh Châu nhiều năm, thế lực tất nhiên là không thể xem thường. Nhưng mà theo thái độ của Triệu Mặc Khiêm, có thể thấy được là không thích cả nhà này, cho nên hắn suy đi nghĩ lại, hắn có thể cho bọn họ một chút cơ hội, xem như là chơi trò lựa cát biển đông trong lúc nhàm chán, xem coi có hạt cát nào vừa mắt hay không, có thể tiện tay sử dụng một chút.
Nhận diện sơ sơ những người ở đây, lễ vật những người này mang đến xếp chồng trước mặt Lâm Tịch Cẩn, nhìn vô cùng thành ý, nhưng Lâm Tịch Cẩn lại cảm thấy, trong số này lại chẳng có thứ gì tốt, chẳng qua làm hộp đựng nhìn cho đẹp mà thôi, thậm chí một số hộp còn giá trị hơn cả lễ vật bên trong. Lâm Tịch Cẩn cười lạnh trong lòng, người nhà này, đúng là cực phẩm....
Lâm Tịch Cẩn không khỏi nhớ tới Triệu Mặc Khiêm, đáng lẽ ra đây phải là thủ hạ đắc lực nhất của y, là thân thích gần gũi nhất với y, nhưng tại sao hiện tại lại trở thành như thế này? Cũng không biết mẫu phi của y là người như thế nào, còn năm đó tại sao lại bước chân vào hoàng cung ăn thịt người kia?