Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1697: Có kẻ tính kế với Nghiêm Phi




Khi Liễu Tuấn về nhà thì bất ngờ thấy một vị khách, đương nhiên vị khách này Liễu tỉnh trưởng cực kỳ quen thuộc, chỉ là hơi ngạc nhiên về chuyện cô ta tới chơi.

Vị khách đó chính là vợ của Cận Hữu Vi, từng là chủ tịch địa ốc Tinh Vũ, giờ là phó chủ tịch Chung Hải Vận, đang ngồi trong phòng khách tươi cười nói chuyện với Nghiêm Phi. Có thể nhìn ra Nghiêm Phi không ghét cô ta, hai người nói chuyện rất vui, thấy Liễu Tuấn, Chung Hải Vận vội đứng dậy chào:
- A, tỉnh trưởng về rồi... Thoáng cái đã tới giờ nghỉ làm, Phi Phi, vậy tôi không làm phiền cô nữa.

Nghiêm Phi đứng dậy giữ khách:
- Hải Vận, chị ở lại ăn cơm chứ?

Liễu Tuấn không khỏi kỳ quái, đây là lần đầu tiên Nghiêm Phi chủ động giữ người khác ở lại ăn cơm, xem ra Chung Hải Vận rất giỏi, thoáng cái đã kếu gần khoảng cách với Nghiêm Phi rồi,

- Thôi, để tôi về nhà ăn cơm, dù sao cũng không xa, đi vài phút là tới rồi.
Chung Hải Vận đi tới bắt tay Liễu Tuấn:
- Chào tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Chủ tịch Chung đúng là khách quý.

- Hi hi, tỉnh trưởng, nói thật trước kia tôi không biết Phi Phi lại tốt như thế, quá lương thiện, quá hiền lành, tỉnh trưởng đúng là may mắn, nếu tôi biết sớm, đã thường tới làm khách rồi.
Chung Hải Vận cười rất sáng lạn, vẻ mặt chân thành, cho thấy cô ta thực lòng khen Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi mỉm cười, tựa hồ Chung Hải Vận khen cô chẳng có chỗ nào không ổn.

- Tỉnh trưởng về rồi, tôi không quấy rầy nữa... Phi Phi, tạm biệt! Khi nào rảnh tới nhà tôi chơi, chúng ta cùng trò chuyện.

Nghiêm Phi gật đầu đồng ý:
- Được, tôi nhất định sẽ tới.

Chung Hải Vận cáo từ rời đi.

Liễu Tuấn cười hỏi:
- Phi Phi, có vẻ em nói chuyện rất hợp với Chung Hải Vận?

- Vâng, chị ấy nói chuyện rất thú vị, giống như bí thư Hải Anh vậy, tòan nói chuyện vui, em rất thích...

Liễu Tuấn lắc đầu, Nghiêm Phi vẫn chẳng có bạn bè gì, Yêu Hải Anh và Chung Hải Vận, coi như nắm đúng mạch cô rồi, nên chỉ nói những chuyện vui vẻ thường ngày, khiến Nghiêm Phi vui vẻ, điều này chẳng có gì không hay, chẳng lo Chung Hải Vận "dạy hư" Nghiêm Phi, thực sự Nghiêm Phi quá thuần khiết, Chung Hải Vận có nhiều lời không tiện nói trước, nói rồi Nghiêm Phi cũng chẳng chịu nghe.

- Chung Hải Vận và em nói những chuyện gì thế?
Liễu Tuấn cầm cốc trà do Nghiêm Phi mang tới uống một ngụm, tùy ý hỏi.

Nghiêm Phi ngồi xuống bên cạnh y, nói:
- Chị ấy nói, phu nhân Lý Thanh Thanh của Lưu bí thư dẫn đầu làm quỹ từ thiện Hoàng Sơn, làm việc thiện cho xã hội, do phó chủ tịch thường vụ chính hiệp tỉnh làm hội trưởng, Lý Thanh Thanh làm phó hội trưởng, chị ấy hỏi em có muốn tham dự quỹ từ thiện này không, chị ấy còn nói, nếu như em muốn gia nhập, cũng có thể làm phó hội trưởng...

Liễu Tuấn nghe tới đây thì cau mày lại.

Cái gọi là "quỹ từ thiện Hoàng Sơn", y cũng đã nghe nói tới rồi, được lập nên khi Lưu Phi Bằng làm tỉnh trưởng, danh nghĩa do phó chủ tịch chính hiệp tỉnh làm hội trưởng, nhưng thực tế do Lý Thanh Thanh quản lý, nghe nói rất nhiều phu nhân của các quan viên đều làm hội trưởng trong đó, Liễu Tuấn không quan tâm tới chuyện này lắm.

Đoán chừng đây là thao tác mà Lý Thanh Thanh đưa từ Minh Châu qua, nghe nói ở Minh Châu cũng có quỹ từ thiện tương tự, chủ yếu do các phu nhân quan viên ra mặt chủ chỉ, quyên góp tài chính làm việc thiện cho xã hội, Liễu Tuấn cho rằng làm việc này còn tốt hơn là đi các bà các cô đi chơi bài chơi mạt chược.

Có điều không ngờ mình vừa mới lên làm tỉnh trưởng, Chung Hải Vận đã tới làm thuyết khách, muốn để Nghiêm Phi gia nhập quỹ từ thiện đó. Điều này Liễu Tấn không tán đồng, tính cách của Nghiêm Phi không phủ hợp chung chạ với mấy vị quan bà đó, hoàn toàn chẳng có tiếng nói chung gì cả, nhưng chuyện này Liễu Tuấn không tiện tự quyết.

- Vậy em thấy ra sao?

Nghiêm Phi nghĩ một lúc rồi nói:
- Em khả năng là không có thời gian tới quỹ đó làm quản lý, nhưng sự nghiệp công ích của họ thì phải ủng hộ. Em đồng ý với Chung Hải Vận quyên 500 nghìn làm tiền từ thiện, để họ đi giúp đỡ những người cần ... Tiểu Tuấn, em thấy thế này được không? Sau này mỗi năm chúng ta đều quyên tặng 500 nghìn làm từ thiện.

Liễu Tuấn nắm tay vợ, khẽ vỗ vài cái rồi gật đầu, xem xong thời sự, Liễu Tuấn không tới thư phòng mà gọi điện cho Cận Hữu Vi.

- Ở đâu đấy?

- Hát.

Bên phía Cận Hữu Vi đúng là truyền tới từng âm thanh đinh tai nhức óc, cùng tiếng hát như sói tru quỷ khóc, cuộc sống của Cận công tử có vẻ như rất ung dung tiêu sái.

Liễu Tuấn nhạt nhẽo nói:
- Đừng hát nữa, tới Thúy lam chi dạ, tôi mời anh mát xa.

Cận Hữu Vi thốt lên:
- Xảy ra chuyện gì thế? Cậu đừng dọa tôi! Gan tôi nhỏ lắm.

Trước nay đều là do Cận công tử mời Liễu tỉnh trưởng đi mát xa tiêu khiển, hôm nay không ngờ mặt trời mọc ở phía tây, Liễu tỉnh trưởng lại chủ động mời Cận công tử. Vô cớ tỏ ân cần, ắt có mưu đồ lớn. Chẳng trách Cận công tử phải "kinh hãi", nếu bị Liễu tỉnh trưởng "nhờ" tới, chẳng có trái ngọt gì mà ăn. Cận công tử lo, Liễu tỉnh trưởng mời hắn mát xa một lần, là sẽ cắt trên người hắn xuống một miếng thịt to. Liễu Tuấn thì có lòng tốt gì được chứ?

Liễu Tuấn cười:
- Trước kia toàn do anh mời tôi, tôi cũng mời anh một lần, lễ qua lại thôi mà.

Cận Hữu Vi hoàn toàn không tin:
- Tôi nghe sao lại giống mèo đi chúc tết chuột thế nhỉ?

Liễu Tuấn không muốn dây dưa nhiều:
- Được rồi, tôi tới đây, anh thích đến hay không thì tùy.

Cho dù có khả năng là Liễu tỉnh trưởng mèo chúc tết chuột, Cận công tử cũng không thể không đến, hơn nữa còn đến trước Liễu tỉnh trưởng một bước. Nhìn thấy chiếc xe hơi Trường Phong màu trắng, Cận Hữu Vi bĩu môi khinh bỉ.

- Này tỉnh trưởng đại nhân, cho dù ngài quan tâm dân tình, ủng hộ công nghiệp xe hơi của tỉnh thì nhờ ngài mua cái xe giá cao hơn một chút được không? Xe hơi Trường Phong phiên bản 2.0 cũng chỉ có hai mươi mấy vạn, nếu không mua cái xe đó cũng được, chứ cái xe này, thực sự là quá... Cái gì chưa nói chứ hệ số an toàn chắc cũng không cao lắm nhỉ?
Cận Hữu Vi vừa mới thấy mặt đã cằn nhằn.

Hạ Hâm Xương không biết tỉnh trưởng tới nên không lộ diện, có điều không sao, Cận công tử có thể hội viên đỉnh cấp ở nơi này, hơn nữa Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn đều là khách quen của Thúy lam chi dạ, các giám đốc có ai không biết.

- Được thôi, anh chẳng phải là cổ đông của Cty Trường Phong hay sao? Anh mua xe hẳn là được ưu đãi hả? Tặng tôi một cái đi.
Liễu tỉnh trưởng thuận tiện đục khoét của Cận công tử.

Cũng may hiện giờ Cận công tử tiền nhiều của lắm, chẳng ngại gì chút tiền vặt đó, đồng ý ngay:
- Được, chỉ cần cậu lên tiếng, tôi bảo bọn họ đặc chế cho cậu một cái, loại có bốn túi khí an toàn, thế nào?

- Tùy anh, dù sao cũng chẳng phải tôi trả tiền, muốn làm kiểu cao cấp nào cũng được.
Liễu tỉnh trưởng vừa đi vừa gật đầu, Cận công tử cay cú lắm.

- Được, tôi làm người tốt tới cùng, đưa Phật đưa tới tây thiên. Tặng cho vợ chồng cậu một cặp xe tình lữ xa hoa, một cho cậu, một cho Trầm Nhiêu.
Cận Hưu Vi đi đằng sau, làu bàu:
- À, Trầm Nhiêu thích xe màu gì?

Liễu tỉnh trưởng nghĩ một lúc mới đáp:
- Chắc là màu đỏ? Loại màu hoa hồng ấy... Ừm, tôi không chắc lắm, hay là anh tự gọi điện hỏi cô ấy đi.

- Này, kiểu gì thế? Cậu làm bạn trai kiểu đó à?

Liễu Tuấn dừng chân lại, nhìn Cận Hữu Vi lạnh nhạt nói:
- Vậy Hiểu Xuân thích màu gì?

Cận công tử cứng họng không đáp nổi.

Liễu Tuấn chẳng để ý tới hắn, tiếp tục đi lên, rất nhanh lại nghĩ tới một vấn đề:
- Hình như Trầm Nhiêu còn chưa biết lái xe, anh tặng cho cô ấy một cái xe xoa hoa như thế, cô ấy còn phải mời tài xế à?

Cận công tử bĩu môi:
- Liễu Tuấn, đây chẳng phải là cơ hôi sao? Cậu bớt chút thời gian ra dạy cô ấy lái xe, còn có thể thừa cơ đụng chạm chút ít, nhất cử lương tiện.

Liễu Tuấn không khỏi bật cười lắc đầu, y mà muốn Trầm Nhiêu thì đâu cần phải rắc rối đến thế? Điều này chẳng trách được, Cận Hữu Vi không thể biết địa vị Trầm Nhiêu trong lòng y:
- Thương nhân đúng là thương nhân, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chiếm lợi.

Cận công tử lại lần nữa cay cú, mình hạ quyết tâm bỏ tới 50 vạn đi vỗ mông người ta, lại còn vỗ mông luôn cả nhân tình của người ta, lại nhận được một câu bình luận như thế, thực quá đáng.

Nhưng cái tên Liễu Tuấn cái kiểu nói chuyện là thế, Cận Hữu Vi làm bạn với y đã lâu, biết phản biện với y là vo dụng, chỉ biết ấm ức. Cận công tử kết bạn không cẩn thận, còn trách được ai?

Liễu tỉnh trưởng và Cận công tử còn chưa tới được tầng 5, Hạ Tông Diễn đã biết được tin tức từ một gian phong khác chạy ra, tới trước mặt hai người không ngừng khom mình chào rối rít:
- Chào tỉnh trưởng, chào Cận công tử.

Bỏ qua quyền vị của Liễu Tuấn, chỉ dựa vào hiệu quả quảng cao vô hình mà y đem lại cho Thúy lam chi dạ, cũng đáng cho Hạ Tông Diễn phải nịnh hót rồi.

Tỉnh trưởng thi thoảng lại tới chiếu cố cho Thúy lam chi dạ, quan viên không rõ nội tình ai chẳng ngầm suy đoán quan hệ của Liễu Tuấn và Hạ Hâm Xương? Chắc chắn quan hệ giữa Hạ Hâm Xương và Liễu Tuấn phải không tầm thường, vì điều này, các quan viên mang đủ loại tâm tư khác nhau tới Thúy lam chi dạ ăn tiêu.

Đương nhiên đây chưa phải là điều chủ yếu nhất, chủ yếu nhất là tiếng tăm của Hạ Hâm Xương từ đó tăng vọt, số ít quan viên muốn gây cho ông ta chút rắc rối cũng không dám làm bừa.

Điều này tốt hơn nhiều mang lại bao nhiêu khách hàng.