Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1821: Tùy thu mà chi hay tùy chi mà thu




Nếu đã bại lộ hành tung, còn "thường phục vi hành" là vô nghĩa, Liễu Tuấn không phải muốn kiếm chuyện, chẳng qua là vì có được tư liệu chân thực mà thôi.

Đối với lãnh đạo ở vị trí cao, đây là điều rất quan trọng.

Đừng nói tới tỉnh trưởng, dù là thị trưởng bí thư thành ủy bình thường tới nông thôn xem xem, thực tế chẳng thấy được cái gì, làm giả qua mặt cấp trên đã thành một loại quy tắc ngầm.

Buổi trưa, Liễu Tuấn cùng cán bộ phục trách trong bốn ban lớn huyện Đức Thành ăn cơm ở nhà khách, tin tức trong thể chế truyền đi rất nhanh, Liễu tỉnh trưởng vừa tới nhà khách, tin tức có liên quan tới Tằng Thiếu Phong "bắt chẹt" Liễu tỉnh trưởng đã truyền tới tai lãnh đạo chủ yếu trong huyện, vì thế bữa cơm này mọi người ăn cứ nơm nớp lo sợ.

Sự uy thế của Liễu Tuấn các cán bộ đều đã nghe qua.

Thế cũng phải người ta tuổi còn trẻ, đang độ đắc ý trong đời? Không tỏ ra uy thế một chút mới là lạ.

Có điều mọi người bất ngờ là Liễu tỉnh trưởng chẳng hề tỏ ra không vui, mặt luôn tươi cười ôn hòa, làm các cán bộ mới hơi yên lòng một chút.

Xem ra đây là lòng dạ của cán bộ lớn, trong mắt người khác là chuyện nghiêm trọng vô cùng lại chẳng đáng gì với Liễu Tuấn! Nếu Liễu tỉnh trưởng lại đi nổi giận vì một cán bộ nhỏ ở nông thông, chẳng phải hạ thấp thân phận?

Ở trường hợp công chúng, Liễu Tuấn thường cổ vũ cán bộ cơ sở, ít khi phê bình.

Sau bữa cơm, Liễu Tuấn nghỉ ngơ một chút ở nhà khách, tới chiều nghe báo cáo của huyện ủy và chính phủ huyện Đức Thành, tất cả đều trong quy củ, Liễu Tuấn khẳng định công tác của huyện.

Tới đây mọi người mới thực sự thở phào.

Có điều sau bữa tối, Liễu Tuấn lại đặc biệt triệu kiến Chu Triệu Văn và Lý An Khang ở chỗ nghỉ chân của mình.

Vừa mới bước vào phòng khách, Chu Triệu Văn và Lý An Khang lại bắt đầu thấp thỏm, vì họ nhìn thấy Liễu tỉnh trưởng hơi cay mày, tựa hồ có chút lo âu.

- Tới rồi hả, ngồi đi.

Thấy hai người họ, Liễu Tuấn giãn mày ra, nói.

Có điều hai người Chu Lý chẳng dám lơ là, nhân vật lớn suy nghĩ trong lòng, làm sao thông qua vẻ bề ngoài mà đoán được? Liền cung kính đáp lời ngồi xuống ghế sô pha đối diện, lưng ưỡn thẳng, mắt không dám chớp lấy một cái.

- Hai đồng chí, công tác của các đồng chí làm chưa được tốt.

Hai vị huyện thái gia vừa mới ngồi xuống đã bị câu nói trong miệng Liễu tỉnh trưởng làm thiếu chút nữa đứng bật dậy. Thực tế cả hai cũng có động tác đó, vội đứng dậy, muốn xin lỗi tiếp thu phê bình.

Liễu Tuấn xua tay, lần nữa cau mày nói:
- Không cần khẩn trương như thế, tối nay chỉ là tham khảo công tác thuần túy.

- Vâng vâng...

Hai người rối rít vâng dạ, mồ hồi lạnh tuôn ra ào ào.

Liễu tỉnh trưởng nói là tham khảo công tác, nhưng câu đầu đã phê bình họ làm việc không tốt, đây chẳng phải chuyện đùa.

- Thành tích chưa nhắc tới nó cũng không chạy đi được. Nhưng vấn đề không nói tới, nó sẽ ngày càng nghiêm trọng. Tổn thể mà nói kinh tế huyện Đức Thành ở tầm trung trong tám khu huyện của Đơn Dương, đó là thành tích của các đồng chí. Nhưng vấn đề tồn tại cũng không ít, trước tiên nói tới thuế nông nghiệp đi, tỉnh có văn kiện trong năm sau, toàn tỉnh trừ bỏ thuế nông nghiệp, huyện Đức Thành đã chuẩn bị tốt chưa?

Liễu Tuấn hỏi.

Chu Triệu Văn và Lý An Khang nhìn nhau, khẩn trương nói:
- Tỉnh trưởng, chúng tôi chuẩn bị tốt rồi.

Liễu Tuấn đâu phải là lãnh đạo dễ tin như thế, liền hỏi tới ngay:
- Sau khi trừ bỏ thuế nông nghiệp, tài chính huyện có khó khăn không/

Lực cản lớn nhất của toàn diện trừ bỏ thuế nông nghiệp chính là tài chính, nhất là huyện nông nghiệp lạc hậu như Đức Thành, khó khăn tài chính có hóa giải được không, là tiền đề căn bản có thể trừ bỏ thuế nông nghiệp đúng hạn hay không.

Lần này Chu Triệu Văn không đáp ngay mà suy nghĩ rồi mới nói:
- Thưa tỉnh trưởng, tài chính nhất định sẽ có chút khó khăn. Huyện chúng tôi là huyện lớn nông nghiệp, thuế nông nghiệp là một trong số nguồn thu quan trọng. Nhưng Quốc vụ viện có yêu cầu, tài chính có khó khăn hơn nữa, chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách khắc phục....

- Vậy các đồng chí định khắc phục ra sao?

Chu Triệu Văn trán đã lấm tấm mồ hôi, trước kia chỉ nghe nói Liễu nha nội không dễ lừa gạt, lần này mới thực sự lĩnh giáo. Vị này đúng là định truy xét vấn đề tới tận cùng! Chu Triệu Văn làm tới bí thư huyện ủy, gặp không ít lãnh đạo, chưa gặp ai thích tìm hiểu cặn kẽ như Liễu Tuấn. Thường mà nói, lãnh đạo chỉ cần có được câu trả lời khẳng định của cấp dưới là hài lòng rồi, còn thực thi ra sao là chuyện của cấp dưới, lãnh đạo chỉ xem kết quả.

- À, chuyện này tôi và đồng chí An Khang đã thương lượng nhiều lần, bắt tay vào việc rút gọn biên chế nhân viên, giảm chi tiêu hành chính, tùy thu mà chi....
Chu Triệu Văn thận trọng đáp.

Liễu Tuấn càng nhíu mày chặt hơn:
- Đống Triệu Văn, làm thế là đúng, nhưng không toàn diện. Tăng thu giảm chi, trước là tăng thu, sau là giảm chi trình tự này phải chú trọng. Nếu chỉ rút gọn biên chế, giảm bớt chi tiêu là không đủ. Vì bất kỳ đội ngũ quan lý nào, ý nghĩa tồn tại không phải là bớt tiêu tiền, mà là kiếm thêm tiền. Nếu như không đạt được mục đích này, đừng nói giảm chi tiêu, cho dù tiêu một đồng cũng là lãng phí. Đội ngũ quản lý không tạo ra hiệu quả, thì còn có giá trị tồn tại gì nữa?

Chu Lý chỉ biết vâng dạ, không dám nói.

Lời phê bình này là nghiêm khắc lắm rồi, gần như chỉ trích bọn họ là hạng "giá áo túi cơm".

Liễu Tuấn nói:
- Tùy thu mà chi là quá nhỏ hẹp, là một lãnh đạo huyện đôi khi phải, tùy chi mà thu...

- Tùy chi mà thu?

Chu Lý lại nhìn nhau lẩm bẩm.

- Đúng, chính là tùy chi mà thu. Các đồng chí có rút gọn biên chế, giảm chi tiêu cũng chỉ có giới hạn. Một số chi tiêu cơ bản nhất không thể tiết kiệm. Nói cách khác mỗi năm huyện các đồng chí dự toán chi bao nhiêu, thì phải nghĩ biện pháp kiếm về bấy nhiêu, không được để thâm hụt. Đó mới là lãnh đạo cơ bản. Nếu không chỉ đi vay mà sống sớm muộn gì cũng không duy trì nổi, trừ bỏ thuế nông nghiệp sẽ thành lời sáo rỗng, bề ngoài trừ bỏ thuế, nhưng cá loại phí thì còn nhiều hơn trước, cuối cùng vẫn dồn gánh nặng lên người nông dân, đó là vòng tròn nguy hiểm. Phải thoát khỏi nó, hai đồng chí, làm sao xúc tiến kinh thế huyện phát triển, làm sao đưa mọi người cùng giàu có, là chức trách của các đồng chí. Các đồng chí phải động não ở phương diện này.

- Vâng, xin tỉnh trưởng chỉ giáo.
Chu Triệu Văn rất nhanh trí.

- Tôi và đồng chí Hiểu Quốc sáng nay tới chợ thuốc phát hiện ra một số vấn đề, nói ra cùng các đồng chí tham khảm. Đồng chí Hiểu Quốc cho rằng, chợ dược liệu thiếu quản lý và chỉ đạo chính xác, phát triển lâu như thế rồi mà vẫn là hợp thể của xưởng gia đình, chưa hình thành công ty lớn có quy mô, điều này sẽ vô cùng bất lợi ở sức cạnh tranh, giá cả không tăng lên được, lợi nhuận cũng không có. Không có ưu thế quy mô không thể mặc cả với khách hạ du mà, nói cách khác hình thành chợ dược liệu này không phải là công của hai đồng chí, mà là hai đồng chí đang hưởng thành quả của lãnh đạo tiền nhiệm, cứ ăn vào vốn cũ mà không tiến thủ là không được.
Liễu Tuấn phê bình.

Chu Lý chỉ thấy sống lưng lạnh toát.

- Sau này trọng điểm công tác kinh tế phải đặt ở chợ dược liệu, nghĩ cách thành lập vài công ty quy mô lớn. Nhớ kỹ, phải phù hợp với yêu cầu thị trường, không dùng lệnh hành chính. Nếu vì đối phó với tôi mà làm biện pháp bề ngoài, sẽ có vấn đề lớn.
Liễu Tuấn thong thả nói.

- Ngoài ra huyện Đức Thành còn một tài nguyên có thể tận dụng, đó là nguồn động vật hoang dã rất phong phú. Chúng tôi hôm nay nhìn thấy rấtnhiều người mua bán động vật hoang dã, đây là điều vi phạm pháp luật, phải kiên quyết đả kích, đồng thời tăng cường tuyên truyền. Nhưng nuôi dưỡng động vật hoang dã lại là con đường rất tốt, nhất là Hoẵng đen, thịt mềm ngọt, lông quý, có giá trị kinh tế lớn, còn cả trĩ đuôi dài cũng có thể nghĩ cách thuần dưỡng. Như thế một là bảo vệ được động vật hoang dã, hai là tận dụng được tài nguyên, nhất cử lưỡng tiện. Đương nhiên việc này phải mời chuyên gia cùng nghiên cứu, mau chóng đưa ra một phương án khả thi, không được làm mù quáng.

- Vâng, tỉnh trưởng chỉ đạo quá anh minh, sao trước kia chúng tôi không nghĩ tới nhỉ?

Chu Lý lại liên tục gật đầu, mắt lộ vẻ ngưỡng mộ, cho thấy trình độ bợ đít rất cao.

Liễu Tuấn chẳng tỏ vẻ gì vui mừng, cau mày nói:
- Đồng chí Triệu Văn, đồng chí An Khang, kỳ thực nghĩ ra chuyện này không khó, không cần trí tuệ cao siêu gì, quan trọng là chú tâm! Mỗi một lãnh đạo nếu như đặt tâm tư vào chuyện thực sự, thì có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp, không cần người khác nhắc nhở.

Chu Lý xấu hổ vâng dạ.

Liễu tỉnh trưởng nói chuyện đúng là chẳng nể nang chút nào.