Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 504: Liếu bí thư hào phóng




Năm mới trôi qua, kế hoạch phát triển kinh tế huyện Ninh Bắc bắt đầu khởi động toàn diện, đối với phương án tổng thế này, huyện ủy Ninh Bắc đều nhất trí thông qua, hơn nữa đều hết sức chăm chú nhiệt tình.

Cho dù nói như thế nào, nếu như phương án này thực thi thuận lợi, kinh tế của huyện Ninh Bắc thực sự là có hi vọng nhảy vọt trong thời gian ngắn, lợi ích với mỗi một thành viên đều chẳng cần nói cũng biết.

Vào lúc này chẳng còn ai đi chú ý Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn trước đây "không hợp nhau" ở cuộc họp thường ủy, càng không so đo tới sự "ngang ngược độc đoán" của Liễu Tuấn nữa, Bành huyện trưởng còn không có ý kiến thì lúc nào tới lượt nhà anh lắm chuyện?

Đừng có ăn khoai lang lo chuyện quốc tế nữa.

Kỳ thực "kết cục" như vậy ảnh hưởng chính diện xa hơn ảnh hưởng mặt trái nhiều, chỗ riêng tư, Liễu tuấn được toàn thể lãnh đạo đánh giá "người trẻ tuổi này không đơn giản", vừa có thủ đoạn quan trường, lại tinh thông kiến thiết, đúng là phiên bản của Liếu Tấn Tài, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.

Còn Bành Thiếu Hùng lại được các cán bộ xưng là "rất khiêm tốn", huyện trưởng đúng là huyện trưởng, tầm mắt và lòng dạ đều cao hơn người một bậc, chỉ cần là ý kiến chính xác là đều có thể tiếp nhận, cũng đã làm phai nhạt đi hình tượng "thích tranh đấu" của Bành Thiếu Hùng lưu lại trong lòng các cán bộ khi mới tới huyện Ninh Bắc.

Một lãnh đạo thích "tranh đấu" luôn làm cho người ta mang lòng sợ hãi, không dám tiếp cận quá mức.

Tiêu điểm nổi bật của kinh tế huyện Ninh Bắc là công ti than đá kiểu mới, thống nhất chỉ hợp tài nguyên than của toàn huyện, công ty than này, dựa theo đề nghị của Bành Thiếu Hùng, lấy tên là "công ty than đá Hưng Thịnh", trực thuộc quản lý của huyện chính phủ, đứng độc lập ngoài cục than đá.

Vốn ý tứ của Bành Thiếu Hùng là làm nó thành cấp phó xử, dù sao công ty than này quá quan trọng, kinh tế toàn huyện nhảy vọng, đều gửi gắm hết hi vọng lên công ty than này, quy cách cao một chút về tình cũng có thể chấp nhận được.

Hơn nữa lời nói có sức nặng, cũng giảm được rất nhiều trở ngại trong công tác thực tế.

Nếu không chuyện gì nhỏ như cái móng tay cũng phải đích thân huyện trưởng ra mặt điều đình thì cũng không phải là kế lâu dài.

Bất quá đề nghị này không được Bạch Dương thông qua.

Bạch Dương nói:
- Cứ để xem trước đã, vận hành một khoảng thời gian, nếu như hiệu quả tốt đẹp hay thăng cấp, khi đó cũng dễ nói hơn.

Bành Thiếu Hùng liền không kiên trì nữa.

Nguyên nhân này hắn cũng thấy ý kiến của Bách Dương có đạo lý, còn chưa đâu vào mới đâu, đã đem quy cách làm cao như vậy cũng không phải là tốt lắm, hơn nữa lắp vào cái khung phó ban, quyền thẩm duyệt và quyền dị động đều nằng trong thành phố, đề bạt người lên không dễ, lỡ dùng người không thỏa đáng, muốn điều chỉnh nữa thỉ phải phí một phen trắc trở.
***Quyền dị động: Bổ nhiệm và điều động trong tình huống đặc biệt.

Trước tiên cứ ổn định rồi hay nói là chính xác.

Dù sao cái khung tổng thể của công ty than cũng được đề ra rồi, lãnh tụ đã nói : Sau khi quyết định chương châm lớn, vấn đề quan trọng chính là điều mấu chốt. *** Một khi nhắc tới danh từ chung chung như lãnh đạo, vĩ nhân...v..v..v.. Gì đó thì thường là nói tới Mao chủ tịch.

Nhân tuyển điều hành công ty than này lập tức trở thành tiêu điểm tranh đoạt của các phe.

Ai cũng nhìn ra được tầm quan trọng của công ty than sắp thành lập đối với kiến thiết kinh tế của huyện sau này, làm giám đốc công ty than, là bằng với làm tâm phúc của Bành huyện trưởng, nắm giữ một nửa mạch máu kinh tế của toàn huyện, chỉ cần làm ra được thành tích, thì lên phó xử cũng chỉ là chuyện bình thường.

Ở phương diện tuyển chọn nhân tuyển này, lời nói của Bành Thiếu Hùng có sức nặng rất lớn.

Chung quy kiến thiết kinh tế là do Bành huyện trưởng nắm, dùng ai nhậm chứ giám đốc đầu tiên của công ty, do hắn đi tuyện chọn là rất hợp lý.

Hiện giờ thái độ của Bành Thiếu Hùng đối với Bạch Dương và Liễu Tuấn cơ bản ở xu thế hợp tác toàn diện, hắn là người thông minh, hiểu rõ Bạch Dương và Liễu Tuấn chẳng phải là vật ở trong ao, huyện Ninh Bắc đối với hai vị nha nội này mà nói, chỉ là một cái bàn đạp, tuyệt đối sẽ không ở lại tới già.

Nếu như Bành Thiếu Hùng còn dùng thái độ "kiên quyết đấu tranh" thì cực kỳ thiếu khôn ngoan, nhưng Bành Thiếu Hùng hắn cũng chẳng định cả đời chết dí ở huyện Ninh Bắc.

Mọi người đều muốn đi lên, đó chính là cơ sở và thành ý của cuộc hợp tác này.

Vì thế nhân tuyển giám đốc cho công ty than, Bành Thiếu Hùng chủ động tới tìm Liễu Tuấn thương lượng.

Mở hội nghĩ thường ủy theo lệ xong, Bành Thiếu Hùng không vội trờ về phòng làm việc, mà đi cùng với Liễu Tuấn, những thường ủy khác biết hắn có chuyện muốn thương lượng với Liễu Tuấn nên giữ một khoảng cách nhất định.

Bành Thiếu Hùng cười hỏi:
- Liễu bí thư có rảnh không?

Đối với Liễu Tuấn, hắn vẫn không có nhiều thiện cảm lắm, bất quá so với khi Liễu Tuấn mới nhậm chức, sự phản cảm và ghét bỏ đã tiêu tan đi không ít. Về cơ bản quan hệ của hai người được tính như đồng nghiệp bình thường rồi, ít nhất không có những chuyện đối địch vô cớ với nhau.

- Bành huyện trưởng có lệnh, tại hạ sao dám không có thời gian.
Liễu Tuấn nói đùa.

Bành Thiếu Hùng chỉ cười, không có lời khách khí gì cả, hai người đi vào văn phòng làm việc của Liễu Tuấn.

Phan Tri Nhân thấy Bành huyện trưởng đích thân tới cửa, thoáng có chút ngạc nhiên, bất quá che dấu rất tốt, lễ độ rót trà cho hai vị lãnh đạo, sau đó lui ra.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuấn móc ra thuốc lá Đại Trung Hoa, đưa cho Bành Thiếu Hùng.

Bành Thiếu Hùng nhận lấy, cười nói:
- Sớm đã nghe nói Liễu bí thư rất hào phóng, quả nhiên danh bất hư truyền.

Bành Thiếu Hùng thân là huyện trưởng, chưởng quản tài chính của toàn huyện, nhưng ở phương diện kinh tế tương đối chặt chẽ, không hề có tin đồn thu nhận quả cáp gì.

Đương nhiên, ngày lễ ngày tế thì vẫn nhận chút quà, bất quá chỉ là qua lại theo nghi lễ truyền thống mà thôi, bình thường hút thuốc cũng chỉ vài đồng một bao, Bành Thiếu Hùng phẩm hạnh không tệ, đó cũng là nguyên nhân Liễu Tuấn đánh giá cao hắn.

Là một người xuyên việt, đối với cuộc sống xa hoa của quan viên đời sau, Liễu Tuấn có nhận thức rất sâu sắc, cũng rất có cảm xúc. Bành Thiếu Hùng chỉ cần là quan thanh liêm, không tham phú quý, có chỗ rất đáng để học hòi.

Liễu Tuấn cũng không cho rằng lời có Bành Thiếu Hùng mang ý tứ gì khác, mà thuần túy là câu nói đùa càn thiết làm nóng không khí thôi, bất quá vẫn giải thích một câu:
- Trước kia tôi có mua một chút cổ phiếu Giang Khẩu và Thưởng Hải, không ngờ hiện giờ tăng giá, vận khí không tệ, chuyện này khi tôi ở đoàn tỉnh ủy, tốt chức còn chuyên môn điều tra qua nữa cơ.

Bành Thiếu Hùng nói:
- Chẳng trách Liễu bí thư am hiểu kiến thiết kinh tế như thế, hóa ra từ nhỏ đã hứng thú với chuyện ở phương diện kinh tế rồi. Liễu tỉnh trưởng gia giáo sâu xa, quả nhiên dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn.

Liễu Tuấn cũng chỉ cười.

Bành Thiếu Hùng đúng là một người thông minh, không tiếp tục điều tra ở về đề Liếu Tuân "lắm của" mà thuận tiện tang bốc một phen, nhẹ nhàng chuyển dời đi, rất có trình độ.

- Liễu bí thư , kinh tế huyện Ninh Bắc có thể cất cánh bay lên hay không, thì phải xem tình hình tài chính rồi.

Bành Thiếu Hùng chủ động khơi mào, vẻ mặt có chút hưng phấn cũng có chút thấp thỏm, thực tế trước khi hắn được đưa tới huyện Ninh Bắc, một mực công tác trong phòng bí thư tỉnh, không có nhiều kinh nghiệm làm việc lắm. Chấp chính một huyện là lần đàu tiên của hắn, làm ra một kế hoạch lớn như thế, vừa hưng phấn lại xen chút bất an cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nếu nói tới với thành lập ban bệ của huyện Ninh Bắc, thành ủy Đại Ninh bị chỉ trích không ít.

Vì ba người đứng đầu đều trẻ tuổi, nhiều tuổi nhất là Bành Thiếu Hùng cũng chỉ mới ba mươi lăm, Liễu Tuấn thì càng trẻ tới quá thể đáng, thế cũng đành đi, lại còn không có kinh nghiệm công tác địa phương.

An bài ban lãnh đạo chủ yếu cho một huyện kinh tế lạc hậu như vậy, bị người ta chỉ trích là "suy nghĩ thiếu chu toàn" là chuyện hiển nhiên, nhưng Liễu Tấn Tài kiên trì làm như thế, Nghiêm Ngọc Thành cũng rõ ràng tỏ thái độ ủng hộ, mọi người cũng không tiên nói thêm cái gì.

Dù sao công tác ở huyện Ninh Bắc không làm tốt, Liễu Tấn Tài khi đó là còn ở tỉnh N, nên phải gánh vác một phần trách nhiệm, hơn nữa dù sao xưa nay huyện Ninh Bắc đều ở dưới cùng, cứ mặc cho họ tới “phá phách” là được, cùng lắm thì vẫn nằm dưới đáy như cũ.

Nhưng Đường Hải Thiên lại không cho rằng như vậy.

- Nếu như Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc, thì nơi đó tuyệt đối sẽ không đứng vị trí cuối cùng nữa.

Đây là nguyên văn lời nói của Đường Hải Thiên lúc tán gẫu với cấp dưới thân tín.

Thị trưởng mới nhậm chức rất tin tưởng vào Liễu Tuấn.

Quả nhiên, cuối năm ngoài huyện chính phủ Ninh Bắc đã dưa lên một phương án chấn hưng kinh tế tổng thế, Đường Hải Thiên sau khi xem qua xem lại nhiều lần, liền vỗ bàn khen hay, đích thân triệu kiến Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng nghe bọn họ báo cáo trực tiếp, rồi tán thành hoàn toàn, đồng thời còn tỏ thái độ, tài chính thành phố sẽ ủng hộ, phương diện chính sách cũng thiên về phía bọn họ.

Được tân thị trưởng thừa nhận, Bành Thiếu Hừng trong lòng hớn hở.

Liễu Tuấn cười nói:
- Tài chính khởi động công ty than không cần phải lo, phía bên Hồng Kông cơ bản đã liên hệ xong rồi, chỉ còn đợi bên phía chúng ta cho một thời gian chuẩn xác.

Bành Thiếu Hùng nói:
- Nói vậy thì bên phía chúng ta phải nắm chặt lấy rồi?

- Đúng, nhân tuyển giám đốc công ty than Bành huyện trưởng đã có ai thích hợp chưa?

Bành Thiếu Hùng cười nói:
- Hôm nay tôi chính là muốn thương lượng với Liễu bí thư chuyện này, công ty than Hưng Thịnh có thể nói là mấu chốt của việc chấn hưng kinh tế huyện, chức giám đốc này trách nhiệm lớn lắm, không dễ tìm.

Liễu Tuấn cười nói:
- Thế nào cũng có một hai người chứ?

- Ừm, Chung Trường Sinh của cục than đá tạm được, Long Pháp Bằng của cục vật tư cũng không tệ.
Bành Thiếu Hùng đưa ra hai nhân tuyển.

Liễu Tuấn bật cười:
- Chung Trưởng Sinh có phải là cái người cả ngày từ sáng tới tối cứ như chưa tỉnh ngủ không?

Chung Trường Sinh là phó cục trưởng cục than đá, Liễu Tuấn có "may mắn" được gặp qua hắn hai lần, ấn tượng sâu sắc.

Người này cao chưa tới mét bảy, phòng chứng là 1 mét 65, dáng vẻ lúc nào cũng mơ mơ màng màng, nhìn thấy người quen, con mắt nhỏ chớp chớp, giống như cố gắng lắm mới mở ra được, hình tượng thực sự có chút hèn mọn.

- Ha ha, đó chỉ là vẻ ngoài của đồng chí ấy thôi, đồng chí này tính tình tương đối lười biếng, cũng không thích tranh quyền đoạt lợi lắm, thuộc phái Tiêu Dao. Nhưng năng lực thì cũng có, Chuyện chỉnh đốn hầm than nhỏ kia, cục than đá không có ai am hiểu tình huống phía dưới hơn đồng chí ý, nghiệp vụ rất quen thuộc.

Không ngờ một người như thế mà để lại ấn tượng tốt cho Bành Thiếu Hùng.

- Nói như vậy đồng chí này là chân nhân bật lộ tướng rồi?

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.

Bành Thiếu Hùng tâm khí rất cao, có thể được hắn thừa nhận như vậy Chung Trường Sinh dúng là có chỗ hơn người.

- Nếu như Bành huyện trưởng thấy hai người bọn họ không tệ thì khẳng định không tệ rồi, tôi sẽ yêu cầu bộ tổ chức lập tức phái cán bộ tới khảo sát.
Liễu Tuấn cũng rất sảng khoái.

Muốn hợp tác thì thế nào cũng phải đưa ra thành ý mới được.

Bành Thiếu Hùng không ngờ Liễu Tuấn lại đồng ý sảng khoái như vậy, ngoài bất ngờ cũng có chút vui mừng.
- Tốt rồi, vậy phiền Liễu bí thư và các đồng chí bộ tổ chức vậy, mau chóng xác định chuyện này, thời gian không đợi người.
+++
Chung mơ hồ, hình như là tác giả nào đó thì phải.