Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 517: Lão luyện giang hồ




Bất quá hiện giờ hình tượng của Tạ Vạn Lợi chẳng ra sao, mái tóc dài, một nửa trước thì đen bóng, hẳn là nhuộm, còn phần gốc vì mấy ngày không được chăm sóc nên nửa đen nửa trắng, lại còn cong queo kho quắt, trông rất khó coi, râu dưới cằm mọc dài một centimet, cũng nửa trắng nửa đen, nói là đầu bù tóc rối cũng chẳng quá.

Cả đường đi cho dù Khâu Viên Triêu không hành hạ hắn, song muốn ăn sung mặc sướng như ở kinh thành thì khó, nên hình dạng khốn đốn thế này là trong tình lý.

Cảnh sát trong phòng thẩm vấn thấy ba vị lãnh đạo huyện ủy đi vào, liền đứng dậy kính lễ với ba người. Bành Thiếu Hùng ở giữa, Liễu Tuấn bên trái, Khâu Viên Triêu bên phải, chia nhau ngồi xuống.

Cảnh sát sát thẩm vấn vỗ bàn quát:

- Tạ Vạn Lợi, ngẩng đầu lên!

Tạ Vạn Lợi dựa vào lưng ghế dưỡng thần, hành hạ cả một đêm, cái xác bị tửu sắc khoét rỗng đúng là khó chống đỡ được, nghe thấy tiếng quát, hơi hé mắt ra liếc về phía ba người, trên khuôn mặt phù phiềm không ngờ lại lộ ra nụ cười.

- Ha ha, lãnh đạo tới rồi, giới thiệu chút đi chứ, là lãnh đạo gì thế?

Khâu Viên Triêu dẫn dội bắt hắn, trên đường không che giấu thân phận của mình, hiện giờ thấy Khâu Viên Triều ngồi ở bên phải, Tạ Vạn Lợi là kẻ lõi đời, từ vị trí ngồi nhìn ra hai người mới vào là cấp trên của Khâu Viên Triêu.

Khâu Viên Triêu là là ủy viên thường ủy kiêm bí thư chính pháp, như vậy người mới tới là lãnh đạo chủ yếu của huyện rồi.

Ánh mắt của Tạ Vạn Lợi khi lướt qua mặt Liễu Tuấn hơi dừng lại một chút, tỏ ra kinh ngạc.

Người trẻ tuổi này chỉ hai mấy là cùng, đáng ra không phải là cấp trên của Khâu Viên Triêu chứ? Hắn ở kinh sư lâu, cán bộ trẻ tuối cấp chính xử thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy lại trẻ như Liễu Tuấn.

- Giám đốc Tạ, làm quen một chút, tôi là Bành Thiếu Hùng huyện trưởng huyện Ninh Bắc, vị này là Liễu Tuấn đồng trí phó bí thư huyện ủy, đồng chí Khâu Viên Triêu thì không cần giới thiệu nữa chứ hả?

Bành Thiếu Hùng ngữ khí ôn hòa, giới thiệu cho hắn thân phận của người bên mình.

- Chà chà, thì ra là Bành huyện trưởng và Liễu bí thư , may mắn làm sao, hai vị đều là lãnh đạo tuổi trẻ tài cao, đặc biệt là Liễu bí thư , vừa mới tốt nghiệp xong hả?

Tạ Vạn Lợi quả nhiên là kẻ từng trải, chẳng chút sợ hãi, còn thuận tiện tâng bốc, nhưng ít nhiều mang theo ý trêu chọc.

Liễu Tuấn khẽ cười với hắn rồi hơi gật đầu.

Con mắt cá vàng sưng phồng của Tạ Vạn Lợi nheo lại, trong lòng lập tức nhận định vị Liễu bí thư này không xoàng, khí độ bậc này rất đáng kể rồi, dưng dưng với lời trêu chọc của mình, không nói tiếng nào mà áp lực dồn tới.

Bành Thiều Hùng thong thả nói:
- Giám đốc Tạ, người ngay không làm chuyện mờ ám, chúng tôi mời ông tới đây là vì việc ông nợ công ty than huyện Ninh Bắc chung tôi 3 triệu, rốt cuộc khi nào ông định trả đây?

- Trả chứ, đương nhiên là phải trả rồi, vì sao lại không trả ? Có nợ phải trà là thiên kinh địa nghĩa mà, nhưng tài chính hiện giờ của tôi eo hẹp, xoay vòng khó khăn, anh nới cho tôi mấy tháng nhé? Trước cuối năm thanh toán được không?

Thái độ Tạ Vạn Lợi rất "tuân thủ luật pháp".

- Giám đốc Tạ, sợ rằng sông được, hợp đồng của chúng ta viết rất rõ ràng, tiền hàng một tháng phải trả, không được nợ.

Tạ Vạn Lợi giang hai tay ra, nhún vai ra thản nhiên nói:
- Bành huyện trưởng, trên tay tôi giờ không có tiền, anh giết tôi cũng vô dụng.

Bành Thiếu Hùng hàm bành ra, cố áp chế lửa giận, nói:
- Giám đốc Tạ, chúng tôi là cơ quan nhà nước, sẽ không tùy tiện giết người, nhưng những công nhân bị nợ lương kia giác ngộ không cao, nếu biết ông tới huyện, nói không chừng sẽ tới tìm ông lý luận, bọn họ không dễ nói chuyện đâu.

Liễu Tuấn lại mỉm cười.

Chiêu lấy "quần chúng nhân dân" ra của Bành Thiếu Hùng rất khá.

Tạ Vạn Lợi lập tức tỏ ra sợ hãi, nói:
- Được rồi, anh để tôi gọi điện thoại trước, thông báo cho nhân viên tài vụ của công ty, để bọn họ chuẩn bị chút tiền. Tôi rời nhà cũng mấy ngày rồi, nếu không gọi điện về bọn họ sẽ cho rằng tôi xảy ra chuyện gì, không khéo ôm hết sổ sách bỏ chạy thì chết.

Bất kể ai cũng nhìn ra, kẻ này hoàn toàn không để sự uy hiếp của Bành Thiếu Hùng vào trong lòng.

Đêm hôm qua các đồng chí cánh sát "nói chuyện" với hắn cũng chỉ dùng chiến thuật mỏi mệt, không dám dùng chân tay, có thể thấy những người đứng đầu huyện này cũng sợ lai lịch của mình nên rất có chừng mực.

Chỉ cần các người kiêng dè, thì dễ chơi rồi.

Bởi thế Tạ Vạn Lợi rất thản nhiên.

Bành Thiếu Hùng cùng Liễu Tuấn nhìn nhau, Liễu Tuấn gật đầu.

Dù Liễu Tuấn biết cú điện thoại này là Tạ Vạn Lợi đi gọi cứu binh, nhưng không để hắn đi gọi điện thì không lấy được tiền.

Gọi thì gọi đi, cái phải tới sẽ tới, không xử lý được hậu thuẫn của hắn, tên lừa đảo này sẽ không ngoan ngoãn nhả tiền ra.

Cuộc điện thoại này Tạ Vạn Lợi gọi cho thư ký của hắn.

Ngay trước mặt mấy vị lãnh đạo huyện, Tạ Vạn Lợi tán tỉnh thư ký qua điện thoại, còn cố ý dùng chức năng nghe chung để cho mọi người cùng nghe thấy, Bành Thiếu Hùng và Liẽu Tuấn nghe mà sởn hết gai ốc, thật không dám tín người hơn bốn mươi tổi gọi là "giám đốc" này lại nói chuyện như vậy, từ đó đủ thấy được hàng ngày hắn sống dâm dục thế nào, khốn nạn thế nào!

- Giám đốc Tạ, nói chuyện nghiêm chỉnh đi!

Thấy Tạ Vạn Lợi càng nói càng hạ lưu, mãi không dứt, coi lãnh đạo huyện như không tồn tại, Bành Thiếu Hùng cố nhịn cơn giận, nhắc nhở Tạ Vạn Lợi.

- Ha ha Tiểu Thụ này, anh hiện giờ ở huyện Ninh Bắc...phải, phải huyện Ninh Bắc của Đại Ninh ấy, không phải chúng ta nợ họ chút tiền than sao... Nhiều đâu mà nhiều, chừng ba triệu thôi. Anh nói với bọn họ hiện giờ tài chính của anh eo hẹp, hoãn một chút, nhưng bọn họ không chịu, thế này thì khó rồi, em giúp anh tra xem sổ sách công ty còn bao nhiêu tiền dư. Cái gì? Chỉ có 50 vạn thôi à, ôi trời! Thế này thì không được, không trả tiền người ta không cho đi, giữ lại ở đây làm khách, ở đây chẳng có mấy cô gái xinh đẹp như em.. Ha ha, em đó, mau nghĩ biện pháp đi, được rồi được rồi, đợi anh trở về sẽ mua cho em cái vòng cổ trân châu kia.. Pái pai..

Tạ Vạn Lợi gọi điện thoại xong, đắc ý cười với nhóm Bành Thiếu Hùng, nói:
- Bành huyện trưởng, Liễu bí thư , Khâu bí thư , tôi nay tôi mời khách, huyện các vị chẳng có nhà hàng nào được, đi tới khách sạn Thu Thủy ở Đại Ninh vậy, vui vẻ một chút!

Bành Thiếu Hùng tức thì tức tới mức mặt xanh mét.

Theo lời nói của tên lừa đảo này, nhiều nhất là tối nay hắn nhất định sẽ được thả ra.

Nhìn dáng vẻ của hắn thì biết là hắn đã trải qua việc này không phải chỉ một hai lần, đã quen thuộc lắm rồi, gọi điện một cái, chỗ dựa ở kinh thành sẽ lên tiếng, một cục công an huyện nhỏ nhoi làm sao dám kháng cự.

Liễu tuấn thì lại bật cười, nhìn chiếc đồng hổ kiểu Thượng Hải cũ, nói:
- Từ giờ tới lúc hết giờ làm ca chiều còn có bảy tám tiếng nữa mà, kế hoạch của giám đốc Tạ hơi sớm đó. Khâu bí thư , bảo các đồng chí trong cục, "tiếp đãi" giám đốc Tạ cho ân cần, để về sau giám đốc Tạ vĩnh viễn nhớ tới huyện Ninh Bắc chúng ta.

Tạ Vạn Lợi tức thì biến sắc, hét lên:
- Liễu bí thư, anh có ý gì?

Liễu Tuấn liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Tạ nhớ cho kỹ, nơi này là huyện Ninh Bắc, chẳng phải là thủ đô.

- Liễu bí thư , anh sẽ hối hận, anh có biết sau lưng tôi là ai không?

Từ trước tới giờ Tạ Vạn Lợi đều rất trấn định, thậm chí đối những lãnh đạo huyện ủy bọn họ, đều có thái độ bề trên, không phải là "cảm giác ưu việt" của người thủ đô đối với người địa phương khác, mà thực sự không hề coi lãnh đạo huyện vào trong mắt, kiểu như nắm "miễn tử kim bải" trong tay vậy.

Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn tỏ rõ thái độ muốn chơi hiểm hắn.

Tạ Vạn Lợi lọc lõi giang hồ, đối với thủ đoạn của cảnh sát cơ sở ắt từng nghe nói tới, không chừng còn lấy thân thể trải nghiệm qua rồi, bảo hắn sao không run sợ cho được?

Liễu Tuấn nói không sai, nơi này là huyện Ninh Bắc, chẳng phải là thủ đo, chỗ dựa của hắn có mạnh hơn nữa nhưng muốn đưa hắn ra khỏi nhà lao cũng cần chút thời gian.

Trong thời gian đó, người ta muốn "chơi hiểm" hẳn thì rất dễ dàng.

Chỉ là dưới tình huống bình thường, người ở huyện thấy thái độ thong dong của hắn là biết hắn có lai lịch cực lớn, nên không dám đắc tội với hắn mà thôi.
Không ngờ hôm nay gặp tên phó bí thư huyện ủy trẻ tuổi là thứ "bất cần đời" chẳng sợ đắc tội với hắn!

Liễu Tuấn tuổi trẻ như vậy đã có thể đảm nhận chức vụ trọng yếu của huyện, có thể thấy cũng có chỗ dựa lớn, phóng chừng là là nha nội gì đó ở tỉnh hay thị rồi.
Loại người này càng tâm cao khí ngạo, là thứ không chịu thua thiệt, thái độ của mình quá ngông cuồng chọc giận y mất rồi, bất chấp mọi thứ muốn "dạy dỗ" mình mất rồi, còn về hậu quả sau này thế nào thì đám nha nội hoàn khố chẳng bao giờ suy nghĩ.

Nếu không thì làm sao lại gọi là nha nội được chứ?

Cái thiệt trước mắt này mình ăn chắc rồi.

- Mặc kể sau lưng ông là loại chó mèo gì, tới huyện Ninh Bắc thì chơi theo luật huyện Ninh Bắc. Giám đốc Tạ à, tối gặp nhé!

Liễu Tuấn cười ha hả, vô vai Tạ Vạn Lợi, rồi cùng Bành Thiếu Hùng bỏ đi, để lại Tạ Vạn Lợi đứng đó toàn thân run rẩy.

Khâu Viên Triêu liền gằn giọng cười với Tạ Vạn Lợi.

Đối với "tác phong nha nội" của Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng không tán thành lắm, luôn cảm thấy có chút thiếu chững chạc, không phù hợp với thân phận một lãnh đạo huyện ủy.

Nhưng Liễu Tuấn bảo Khâu Viên Triêu "tiếp đãi ân cần" Tạ Vạn Lợi thì lại cực kỳ hợp ý Bành Thiếu Hùng, nếu chẳng phải Liễu Tuấn lên tiếng trước, nói không chừng Bành huyện trưởng cũng phân phó như thế.

Tên lừa đảo này quá ngông cuồng láo toét rồi.

Dù chỗ dựa của ngươi có mạnh, cuối cùng đành phải thả ngưởi ra, nhưng cũng đã là "tội sống có thể miễn, tội chết khó thoát", nếm chút đau khổ là chắc chắn rồi.

Vì thế sau khi Liễu Tuấn phân phó như vậy Bành Thiếu Hùng cười rất vui vẻ, nhưng cười xong lại lộ ra vẻ lo lắng, xem ra Tạ Vạn Lợi có bối cảnh rất chắc chắn, ba triệu này khẳng định là không lấy về được.

Thấy kế hoạch chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc của mình sắp hủy ở trong Tạ Vạn Lợi, Bành Thiếu Hùng nghiến răng nghiến lợi căm hận, ngay cả ý nghĩ giết hắn cũng có.

Nhưng Bành huyện trưởng không ngờ, phiền toái mới chỉ bắt đầu mà thôi.