Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 594: Bà chủ lớn đằng sau




- A, là Thư Tâm.

Đi tới gần xem, thì ra là đang quay phim, một đoàn người quây xung quanh xem náo nhiệt, Xảo Nhi nhìn một cái là nhận ra nữ diễn viên kia.

Khi đó phim ảnh và phim truyền hình trong nước không nhiều, không giống vể sau một năm có thể làm mấy ngàn tập, muốn nổi tiếng rất khó, năm 94 chỉ cần đóng một vai diễn hạng hai, mang ra ngoài đã gọi là minh tinh nổi tiếng.

Có điều Thư Tâm lại chính là đại minh tinh thực.

Sau khi xuyên việt, Liễu Tuấn không có hứng thú gì với phim ảnh, dù vẫn thỉnh thoảng có xem phim với Nghiêm Phi hay Bạch Dương, nên đối với nữ diễn viên tên Thư Tâm này có vài phần ấn tượng.

Nhưng trong ký ức kiếp trước, hình như chẳng có ngôi sao nào như vậy, xem ra là hiệp ứng hồ điệp sau khi trùng sinh gây nên, cùng với tài phú của y và Xảo Nhi, Tiểu Thanh tích lũy ngày càng nhiều, hiệu ứng hồ điệp cũng ngày một rõ ràng, phóng chứng về sau địa vị thăng cao hiệu ứng này càng rõ.

Nói thật, luận mức độ xinh đẹp thì Thư Tâm chẳng so được với Xảo Nhi, nhưng rất có phong vận.

Nghe ngữ khí của Xảo Nhi thì có thể gập được Thư Tâm ở đây hình như có mấy phần vui mừng.

Xảo Nhi trong thời gian mang thai và cho con bú, thời gian đa phần ở biệt thự, xử lý công việc cũng ở biệt thự, khi nào buồn chán thường cùng thím Lương xem TV, hai mẹ con đều rất quen thuộc với Thư Tâm.

Liễu Tuấn lắc đầu, cảm thấy Xảo Nhi bản chất thực là một cô gái nhỏ, có sở thích hâm mộ diễn viên nổi tiếng.

Liễu Tuấn nhìn vào trong, hình như đang quay một cảnh tình cảm.

Một nam tử trung niên mặc đồ tay màu trắng sơ mi hoa hoét đang không ngừng chỉ chỏ quát thảo, hẳn là đạo diễn rồi, nhìn điệu bộ này Liễu Tuấn lắc đầu, xem ra y không xem phim truyền hình là một quyết định chính xác, loại đạo diễn "mô đen" này làm ra thứ phim chỉ có người trẻ tuổi mới thích, loại "thanh niên giả" như y khó mê nổi, Liễu Tuấn gọi Xảo Nhi một tiếng, ý là chẳng có gì hay đi thôi.

Không ngờ Xảo Nhi rất có hứng thú, xem say sưa nói:
- Thích lắm mà, để cho em xem lát nữa.

Liễu Tuấn day day đầu.

Chủ tịch Lương thích xem quay phim ở giữa đường, tin này mà truyền ra sợ rằng cao tầng của công ty điện ảnh Phượng Hoàng phải kinh hãi.

Bàn Đại Hải sau khi tiến vào giới giải trí, công ty quảng cáo Phượng Hoàng biến thành công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông điện ảnh Phượng Hoàng, phạm vi doanh nghiệp mở rộng, độ nổi tiếng càng cao, có hợp tác với mấy xưởng sản xuất phm lớn trong nước.

Khi đó tư nhân chen chân vào nghề làm phim chỉ vừa mới bắt đầu, chiếm cứ vị trí hàng đầu trong nước vẫn là xưởng làm phim của nhà nước, mang phong cách nha môn rất nặng, công ty Phượng Hoàng có thể hợp tác với bọn họ, vào thời đó là ghê gớm lắm rồi, đại danh của tổng giám đốc công ty Phượng Hoàng, trong nghề có thể coi như sấm bên tai.

Liễu Tuấn cũng ủnh hộ Bàn Đại Hải phát triển trong nghề truyền thông, nói chuyện với hắn, bảo hắn chú ý tới phương diện internet, có thể suy tính tới chiếm tiên cơ, phát triển nghề truyền thông internet sớm nhất trong nước.

Thao tác cụ thể Liễu Tuấn sẽ không nhúng tay vào, chỉ bảo hắn liên hệ với Tiểu Thanh nhiều hơn, dù sao Hồng Kông có thể tiếp xúc với càng nhiều tin tức mạng internet.

Nhân viên bình thường của công ty Phượng Hoàng đều không rõ tình huống nắm rõ cổ phần của công ty lắm, cho rằng tổng giám đốc Lâm Hải Nhân đang nổi danh như cồn chính là ông chủ lớn của công ty, có có một số nhân viên cấp cao mới biết chủ thực sự là người khác, nghe nói là một siêu cấp mỹ nữ trẻ tuổi, cũng là chủ đằng sau của chuỗi công ty khách sạn Thu Thủy, song người nhìn thấy được siêu cấp mỹ nữ này không nhiều, bình thường Xảo Nhi cũng rất ít khi tới công ty Phượng Hoàng khảo sát.

Liễu Tuấn căn dặn, giới truyền thông phức táp, trong đó toàn kẻ lọc lõi ma mãnh, chuyện nhơ nhớp xấu xa rất nhiều, dù Xảo Nhi là chủ, chưa chắc có kẻ nào dám mưu đồ gì với cô, nhưng là một dại mỹ nữ, cô không nên tiếp xúc với nhóm người này thì tốt hơn.

Đó là vì sao Lương Xảo nhìn thấy công ty mình tác nghiệp lại có cảm giác phấn chấn, thực ra nếu Xảo Nhi muốn có thể gọi Thư Tâm tới biểu diễn riêng cho mình xem, chỉ có điều như thế thì lại mất hứng rồi.

Là một phú bà gia sản hàng trăm triệu, cuộc sống của Xảo Nhi ngày càng xa cách với người dân bình thường, nhưng con người là động vật tập tính xã hồi, quá cách biệt với đời, cũng có nghĩa là niềm vui ngày càng ít.

Nếu Xảo Nhi thích, thì Liễu Tuấn xem cùng cô cho đã luôn.

Cảnh quay ái tình này không được thuận lợi lắm, một nhân vật nữ và nam diễn viên khác diễn cùng với Thư Tâm rõ ràng rất căng thẳng, không sao nhập vai được, quay tới mấy lần liền, đều bị đạo diên "sơ mi hoa" kêu cắt, gọi hai người đó tới quát tháo cho một trận, Thư Tâm cũng rất khó chịu, ngồi ở một bên, mấy nhân viên công tác liền quây tới, người phẩy quạt, người đưa khăn ướt, bận tíu tít, có thể nhìn ra nếu chẳng phải ngại có nhiều người vây quanh như vậy, chỉ sợ Thư Tâm sẽ nổi cơn lôi đình.

Thời gian của đại minh tinh rất quý giá, quay bao lâu như vậy, vần đi vần lại mấy lần, chẳng trách Thư Tâm chẳng thoải mái nổi.

- Người xem nhiều quá, đạo diễn, tôi, tôi rất căng thẳng.
Nam diễn viên bị đạo diễn chửi cho choáng váng đầu óc, mồ hôi đầm đìa, trong lúc cấp bách liền giải thích mấy câu.

Đạo diễn trừng mắt nhìn hắn, tức giận chửi:
- Ăn hại! Ngu xuẩn! Uổng cho cậu tốt nghiệp hệ diễn xuất, một chút tố chất cũng không có, quay phim quay phiếc gì, về bế con sớm đi cho xong.

Xảo Nhi lè lưỡi, nói nhỏ với Liễu Tuấn:
- Xem ra làm diễn viên cũng thật khổ, phải bị ăn chửi! Mà đạo diễn lại hung ác như vậy.

Liễu Tuấn cười nói:
- Làm việc gì cũng khó khăn cả thôi, anh thì thấy đạo diễn chửi rất đúng, nam diễn viên này tố chất tâm lý hơi thấp, diễn viên mà, không phải là biểu diễn cho người ta xem sao?

Xảo Nhi hé miệng cười:
- Em thấy không phải là sợ người xem, mà là sợ Thư Tâm, diễn với đại minh tinh, sẽ rất khẩn trương.

Liễu Tuấn trêu chọc:
- Anh diễn với em có khẩn trương tí nào đâu.

Xảo Nhi khẽ đánh y một cái, cười duyên dáng.

- Phan đạo diễn, nhanh lên chứ! Quay tới mấy lượt rồi? Theo cái tốc độ này không biết tới năm tháng nào mới xong được một tập!
Thư Tâm uống mấy ngụm nước, rất bực bội kháng nghị với đạo diễn.

Đạo diễn tựa hồ rất kiêng kỵ với Thư Tâm, liên tục nói được, rồi bảo nhân viên công tác:
- Này sơ tán quần chúng xung quanh đi.

Đạo diễn sai bảo, cấp dưới không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu quát tháo "xua đuổi".

Khi đó người làm phim là nhân vật ghê gớm lắm, không coi quần chúng vây quanh ở trong mắt, nói đuổi là đuổi.

Mà khi đó quần chúng cũng chẳng có khái niệm dân quyền gì! Tự giá coi người làm phim cao hơn một bậc, còn mình làm người "rỗi việc", vừa bị đuổi là lần lượt tản ra bốn phía, chỉ có Liễu Tuấn và Xảo Nhi đứng yên ở đó, bọn họ đứng ở vòng ngoài giờ lại thành chiếm cứ được vị trí tốt.

- Này này hai người, tránh ra một chút đi, đừng gây trở ngại cho chúng tôi.
Mấy nhân viên quát hai người Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười nói:
- Nơi này đã khá xa rồi, hẳn không trở ngại gì, chúng tôi xem một lát rồi đi thôi.

- Cậu thật là, phối hợp một chút đi, không thấy chúng tôi đang quay phim sao? Không chậm trễ được đâu.
Người đó rất là không vui.

Liễu Tuấn cười nắm tay Xảo Nhi lùi lại hai bước.

Thân là chủ, đúng là nên tạo ra điều kiện làm việc tốt cho nhân viên, quay phim chậm trễ, tổn thất là thuộc về công ty Phượng Hoàng, nói tới cùng là của đại thiếu gia y.

Nam Phương rất là nóng, mặc dù là đầu xuân, nhưng đứng lâu trên đường cũng đổ mồ hôi.

Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh không thích xem náo nhiệt, sớm đã đẩy xe nôi vào chỗ mát nghỉ ngơi.

Xảo Nhi thấy Liễu Tuấn trán lấm tấm mồ hôi, liền lấy khăn tay ra cho y lau.

Liễu Tuấn cười tủm tỉm:
- Anh cũng được hưởng thụ đãi ngộ của Nhạc Nhạc một lần rồi.

Xảo Nhi bĩu môi:
- Bẻm mép!

Cau mày cười khẽ, xinh đẹp tới cực điểm.

Không ngờ cảnh này bị Phan đạo diễn thấy được, nhìn ngây ra.

Phan đạo diễn kiếm cơm trong giới đạo diễn lâu rồi, mỹ nữ kiếu gì cũng đã thấy nhiều, mất cảm giác rồi, hiện giờ Thư Tâm trước mắt kia cũng chỉ là một cô gái trẻ xinh đẹp mà thôi.

Nhưng so với phong hoa tuyệt đại của Xảo Nhi, thì Thư Tâm sút kém hơn nhiều.

Phan đạo diễn từ ghế gấp nhạy bật lên, vội vàng chạy tới trước mặt Xảo Nhi hỏi:
- A, xin hỏi tiểu thư họ gì?

Xảo Nhi cười:
- Tôi họ Lương, chào đạo diễn!

- Xin hỏi Lương tiểu thư đang làm việc ở đâu?

Phan đạo diễn đánh giá Lương Xảo một lượt, không hề che dấu sự "tham lam" của mình, đương nhiên có thể lý giải là niềm vui của Bá Nhạc khi phát hiện ra Thiên Lý Mã, tuyệt sắc giai nhân như Lương Xảo, chính là nhân vật nữ chính mà giới đạo diễn mơ ước, cho dù diễn xuất kém một chút, cũng nhất định sẽ được ưa chuộng.

Xảo Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Đạo diễn có chuyện gì không?

- À trong tay tôi có một kịch bản, chính đang thiếu nữ nhân vật chính, không biết Lương tiểu thư có hứng thú không?

Xào Nhi cười, nhìn Liễu Tuấn một cái.

Thư Tâm đùng đùng nổi giận sấn tới, lớn tiếng trách:
- Này Phan đạo diễn, ông thế là sao hả? Không phải đã nói phim đó do tôi đóng sao?

- Ầy, cô muốn làm nhân vật chính có cả đống kịch bản để chọn, so bì làm gì?
Phan đạo diễn cười.

Thư Tâm bĩu môi, miệng cười mặt lạnh nói:
- Phan đạo diễn ông làm thế là không được.

- Tôi cũng chỉ muốn khai phá người mới thôi mà.

- Phan đạo diễn, cám ơn ý tốt của ông. Cô Thư Tâm, cô không cần lo, tôi không đóng phim đâu, Tiểu Tuấn ta đi thôi.

Thấy khơi lên tranh chấp vô vị, Xảo Nhi không hề muốn, liền gật đầu với Phan đạo diễn và Thư Tâm, kéo tay Liễu Tuấn thong thả bước đi.

- Ấy ấy, Lương tiểu thư...
Phan đạo diễn vẫn chưa từ bỏ ý định.

- Phan đạo diễn, đừng đuổi nữa, cô ấy, cô ấy chính là bà chủ đấy, trước kia tôi đi cùng tổng giám đốc Lâm nhìn thấy một lần rồi, tổng giám đốc rất khúm núm với cô ấy.
Thư Tâm nhìn theo bóng lưng của Xảo Nhi, nhớ ra điều gì, mặt đầy vẻ kinh hãi.

- Gì, chủ cái gì?
Phan đạo diễn như chưa tỉnh lại.

- Đương nhiên là bà chủ lớn của công ty Phượng Hoàng chúng ta rồi, chẳng nhẽ ông không nghe nói chủ đằng sau của chúng ta chính là một mỹ nữ siêu cấp ư? Tám phần là cô ấy rồi!