Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 616: Có đi có lại mới đúng lễ nghĩa




Chu Quốc Trung lườm chị cả Lý, có ý hãy giữ yên lặng. Người phụ này chẳng thông minh chút nào thích can thiệp lung tung cho nên Chu Quốc Trung rất đau đầu với chị ta, sau đó mới nhìn sang Lý Hoài Liêu, từ tốn nói.

Lý Hoài Liêu thấy ngạc nhiên, anh rể không hổ danh là lãnh đạo của ủy ban huyện, ngay lập tức đã hiểu ra thủ đoạn của mình.

“Ừ, sau khi em nghe đồn thì cũng thêm mắn muối vào”

Lý Hoài Liêu dù sao cũng không dám nhận việc này cũng có tay của mình dính dáng vào.
Chu Quốc Trung khá nhanh nhạy trong những vấn đề này, sắc mặt của ông ta nhanh chóng thay đổi, lạnh lùng nói: “Nếu lần này Quốc Khánh bị xử hình thì đều là do cậu hại”

Câu nói này làm cho ba người kia biến sắc.
“Anh đừng dọa mọi người thế chứ?”
Vợ của Lý Hoài Liêu nước mắt lưng chòng, toàn thân như mềm nhũn ra. Lý Hoài Liêu cũng toát mồ hôi hột, chăm chú nhìn về phía của Châu Quốc Trung!
“Không hiểu giả vờ hiểu, làm việc hồ đồ!”

Chu Quốc Trung tức giận nói.

“Câu nói này, nếu như Liễu Tuấn không nghe được coi như vận mệnh câu còn may mắn, Quốc Khánh còn có cơ hội sống sót. Nếu như đã truyền đến tai Liễu Tuấn rồi, tôi nói cho cậu biết, đừng nói anh, chứ ngay cả cậu hay ông trời cũng không cứu Quốc Khánh khỏi tội chết được!”

“Làm…làm sao có thể như vậy được chứ……..”

Lý Hoài Liêu được coi là đại ông chủ tại huyện Ninh Bắc này, những ngày bình thường rất chú ý đến vấn đề ăn mặc, vẻ bề ngoài, nhưng hôm nay xảy ra chuyện đại sự ảnh hưởng đến cả tính mạng của con trai thì cả người toát mồ hôi chẳng còn chút nào dáng vẻ bóng bẩy thường ngày nữa.

“Ài….cục diện của huyện này, mọi người không hiểu được đâu, tính cách của Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng thì mọi người càng không thể hiểu được…”

Chu Quốc Trung thở dài.

“Làm sao…lại kéo cả Bành Thiếu Hùng vào đây nữa?”

Lý Hoài Liêu càng tỏ ra không hiểu. Chu Quốc Trung lắc đầu không nói. Rất nhiều việc, Lý Hoài Liêu mấy người không ở trong thể chế thì không thể giải thích rõ ràng được.

Những câu nói đơm đặt này nếu như truyền đến tai của Liễu Tuấn thì vô cùng phiền phức. nó không những ảnh hưởng đến thế cục giữa hai phe lớn của huyện này mà câu “Nói đơm đặt” này có sự ảnh hưởng vô cùng lớn đến mỗi bên, tin chắc rằng, Liễu Tuấn sẽ cho rằng những tin đồn này là do Bành Thiếu Hùng cố ý nói ra, rồi thúc giục bên tòa án thi hành án, giết Quốc Khánh, sau đó thì Chu Quốc Trung sẽ hận Liễu Tuấn đến tận xương rồi chạy sang bên của Bành Thiếu Hùng! Điều này thì làm sao Liễu Tuấn chịu được, mấy người nói anh ta qua lại với gái làng chơi, thì không phải cố ý trọc tức anh ta sao! Lý Quốc Khánh không giết thì Liễu Tuấn đảm bảo không đồng ý!

Ngược lại nếu như những tin này không phải do Bành Thiếu Hùng hay người mà Bành Thiếu Hùng chỉ thị tung ra, để tránh liễu lầm với Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng cũng sẽ chủ động nghiêm trị Lý Quốc Khánh để thể hiện sự trong sạch với Liễu Tuấn.
Chúng tôi không có ý đó, đồng chí đừng hiểu nhầm!
Một khi Bành Thiếu Hùng với Liễu Tuấn cùng quyết định xử lý vụ án này thì Chu Quốc Trung có ba đầu sáu tay cũng không giải quyết nổi, không những Lý Quốc Khánh không có con đường nào để sống mà ngay cả Chu Quốc Trung cũng cảm thấy ngại ngần khó xử mỗi khi đi làm.

“Cậu hồ đồ quá!”

Chu Quốc Trung lại thở dài lần nữa. Lý Hoài Liêu cho dù không hiểu những điều bên trong thể chế nhưng cũng biết anh rể không hề hồ đồ mà nói vậy, cười gượng nói: “Anh rể….thế, thế còn có cách nào cứu vãn được tình thế nữa không? Cầu xin anh, nhất định cứu lấy Quốc Khánh…”

Chu Quốc Trung gật đầu, nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, cậu còn có quan hệ nào với ai trong huyện nữa cũng mau mau mà đi nhờ vả đi, nhớ là, nhất thiết không được trọc giận Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng, phải cầu tình cảm, hiểu không? Xin họ giơ cao đánh khẽ…”

Lý Hoài Liêu gật đầu.

“Ừ, em đi lây cho anh hộp trà Hoài Liêu mang biếu ra đây, anh đến nhà khách Thiên Nga một chuyến..”

Chu Quốc Trung nói với chị cả Lý.

“Dạ….được, được…”

Chị cả Lý liền vội vàng đứng dậy, chạy vào trong lấy một hộp trà trông khá tinh xảo ra, ngoài ra còn có cả hai tút thuốc lá trung hoa nữa.

Chu Quốc Trung cau mày nói: “Bảo em lấy trà thì chỉ lấy trà thôi, lấy thuốc làm gì?”

“Cái này….một hộp trà có quá ít không?”

Chị cả Lý nói với giọng hơi do dự.

“Em thì hiểu cái gì!”

Chu Quốc Trung tức giận nói.

“Người ta coi trọng hai tút thuốc của em à!”

Sự liêm khiết của Liễu Tuấn đã vô cùng nổi danh tại huyện Ninh Bắc này, đừng nói là nhận quà tiền mà ngay cả một bao thuốc, một chai rượu cũng đừng có mang đến, những cán bộ đến phòng của Liễu Tuấn đều là hút thuốc của huyện trưởng cả.

Chu Quốc Trung nghĩ với danh dự của mình Liễu Tuấn sẽ không từ chối hộp trà này của mình.

Dù sao cũng là trà thôi, cũng có chút thanh nhã và lịch sự. thêm hai tút thuốc vào thì lại phá vỡ đi cái thanh nhã đó, có khác nào Chu Quốc Trung đến là để cầu cạnh người ta. Đừng nói gì chứ ngay cả Chu Quốc Trung cũng thấy mất mặt, còn Liễu Tuấn thì càng thấy ngại.

Mọi người đều làm tại huyện cho nên những gì coi trọng được thì càng phải chú ý, để tránh mất đi danh giá của mình.

……..

Với việc Chu Quốc Trung đến chào hỏi, Liễu Tuấn chẳng lấy gì làm ngạc nhiên hay nói cách khác thì Liễu Tuấn đang đợi Chu Quốc Trung đến. Nhưng điều làm Liễu Tuấn không ngờ đến chính là Chu Quốc Trung vẫn rất nguyên tắc, trước tiên là goi điện đến thông báo trước.

“Huyện trưởng, xin chào, tôi là lão Chu đây!”

Giọng nói của Chu Quốc Trung trong điện thoại rất khách khí, rồi cười lớn.

“Ha ha, chủ tịch Chu, xin chào, xin chào!”

Liễu Tuấn cũng rất khách khí.

“Huyện trưởng có thời gian không? Tôi muốn đến báo cáo chút…”

Chu Quốc Trung dùng giọng của cấp dưới nói.

Liễu Tuấn phát hiện số điện thoại này là số điện thoại của tổng đài nhà khách có thể thấy Chu Quốc Trung đang gọi điện tại tổng đài của nhà khách. Điều này cũng đã đủ thấy Chu Quốc Trung rất biết giữ thể diện cho Liễu Tuấn.

Xem ra Chu Quốc Trung có thể làm đến chức này tại huyện Ninh Bắc, bị Phương Triêu Dương gạt bỏ mà vẫn có thể lên một cấp không phaỉ không có lý do. Chính điều này làm cho Liễu Tuấn rất khâm phục.

“Chủ tịch Chu khách khí quá rồi, nếu là báo cáo thì thực sự tôi không dám? Tôi vô cùng hoan nghênh …”

Sự hoan nghênh của Liễu Tuấn không phải chỉ là lời nói suông mà được thể hiện bằng hành động, điện thoại vừa đặt xuống, Liễu Tuấn liền đi ra cầu thang chào đón Châu Quốc Trung đây cũng đủ để cho nhân viên phục vụ trông thấy.

Chu Quốc Trung nói “Báo cao” thì tôi sẽ “Nghênh tiếp” để cho công bằng.

Cho dù như thế nào thì Chu Quốc Trung cũng hơn Liễu Tuấn về tuổi tác cũng như kinh nghiệm công tác, lại cùng là những cán bộ cấp cao nữa. Liễu Tuấn không thể không làm như thế này. Với tính cách của huyện trưởng Liễu thì nhiều khi tính khí ngang bướng không thể được tùy tiện thể hiện ra ngoài được.

Lúc nào, chỗ nào cũng thê hiện sự cứng rắn của mình được.

“Ha ha, phải để huyện trưởng ra tận đây đón, thật không dám…”

Chu Quốc Trung bắt tay rất nhiệt tình với Liễu Tuấn.

“Chủ tịch Chu mời!”

Liễu Tuấn mời Chu Quốc Trung đi vào phòng số ba.nhân viên phục vụ phòng này sau khi hết giờ làm đã về nhà rồi, nếu như tối Liễu huyện trưởng có yêu cầu thì có thể nói với nhân viên phục vụ tầng gác.

Liễu Tuấn và Chu Quốc Trung bước vào phòng, nhân viên phục vụ liền vội vàng bước vào pha trà cho chủ nhiệm Chu.

“Huyện trưởng, đây là xuân trà của năm nay, trà Bích Loa Xuân, em vợ tôi biếu tôi, nhưng biết huyện trưởng là một cao thủ về trà đạo cho nên mang đến cho huyện trưởng thưởng thức…’

Sau khi hai bên đã ngồi xuống, Chu Quốc Trung liền lấy hộp trà đó ra.

“Cảm ơn chủ tịch Chu đã quan tâm, Bích Loa Xuân là loại trà rất ngon”

Liễu Tuấn cười và nhận lấy, rồi lấy thuốc lá ra mời Chu Quốc Trung.

Chu Quốc Trung trong lòng vui như mở cờ. Vừa nãy khi nhắc tơi “Em vợ” vậy mà huyện trưởng Liễu cũng không có chút không vui nào, xem ra việc này cũng đã có chiều hướng tốt rồi.

“Huyện trưởng, hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với đồng chí về một vài vấn đề..”

Chu Quốc Trung từ từ nói.

Liễu Tuấn cười, nói: “Ý của chủ tịch nhất định là đáng nghe rồi.”

“Nói tóm lại là, tôi rất ủng hộ chính sách xóa khu hợp xã đây là tinh giảm cơ cấu, tinh giảm nhân viên. Cách làm rất tốt đối với cơ cấu cơ quan. Huyện trưởng thật có con mắt nhìn xa trông rộng tôi rất khâm phục”

Chu Quốc Trung nói.

Liễu Tuấn vẫn mỉm cười.

Việc Chu Quốc Trung nhắc tới vấn đề xóa khu hợp xã cũng không nằm ngoài dự đoán của Liễu Tuấn Nếu như vừa đến mà nhắc ngay tới chuyện của Lý Quốc Khánh thì cũng khó tránh làm hỏng việc, dù sao con người này cũng rất hiểu những nguyên tắc của chốn quan trường. điều làm Liễu Tuấn ngạc nhiên chính là Chu Quốc Trung lại nói ra những câu tâng bốc như vậy, một cán bộ dày kinh nghiệm lại là cán bộ cấp cao, đã ngoài 50 vậy mà trước mặt một hậu bối nói ra những lời ninh nọt thật sự không giống như những ấn tượng tốt trong đầu của Liễu Tuấn về chủ tịch Chu.

Xem ra muốn hiểu hết một người thực sự rất khó.

“Vấn đề chủ nhiệm vừa nhắc tới, muốn phát huy được những lợi ích lớn nhất của nó thì điều quan trọng vẫn là ở các cán bộ. Người đứng đầu mà chọn được thì sự phát triển về sau này của các nơi sẽ được thúc đẩy mạnh mẽ và phát huy cao độ vai trò của dự án. Không biết huyện trưởng đã có chương trình gì cho lĩnh vực này chưa?”

Chu Quốc Trung tiếp tục ca tụng.

“Chủ tịch Chu thấy sao?”

Liễu Tuấn không thay đổi sắc mặt hỏi lại.

“Tôi cho rằng, cần lựa chọn những người trẻ tuổi, có năng lực quản lý kinh tế nhất định, có học lực tương đối cao..”

Chu Quốc Trung nói.

Cho dù Chu Quốc Trung không biết chương trình giữa Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng là gì, nhưng nói những câu như thế này lại hợp với ý của Liễu Tuấn, thậm chí có thể nói, căn bản lấy tư cách của Liễu Tuấn mà nói ra.

Liễu Tuấn không phải là một điển hình về hiểu kinh tế và thanh niên trẻ tuổi nhiều kinh nghiệm học vấn cao hay sao?

Đương nhiên sẽ thích những cán bộ có năng lực giống như mình rồi!

“Ý của chủ tịch Chu rất có lý, giống với ý kiến của bí thư Bành!”

Liễu Tuấn gật đầu nói, không cần nói Bành Thiếu Hùng có trùng ý kiến này hay không, việc điều chỉnh cán bộ là việc của bí thư quản lý, Liễu Tuấn cần thể hiện điều này ra.

“Hả? bí thư Bành cũng có ý này? Thế thì tốt quá rồi, mọi người cùng ý kiến thì thật tốt”

Chu Quốc Trung cười nói.

Câu nói này cũng có ý nhằm vào Liễu Tuấn: bên Bành Thiếu Hùng, tôi vẫn chưa đến. tôi đến chỗ huyện trưởng trước.

Chu Quốc Trung thể hiện rõ với Liễu Tuấn, trong lòng tôi thì huyện trưởng chiếm vị trí quan trọng. Đồng thời Chu Quốc Trung cũng thể hiện thái độ phối hợp, ủng hộ hoàn toàn với ý của Liễu Tuấn trong vấn đề thay đổi này.

Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt cũng không thay đổi.

Chu Quốc Trung nói về những cách đánh giá về vấn đề này đều là nói theo những tâm tư của Liễu Tuấn, thấy Liễu Tuấn cười vui vẻ, trong lòng Chu Quốc Trung cũng thấy thoải mái hơn.

Nói chuyện cũng đã lâu rồi, nhưng người ta vẫn chưa nhắc đến vấn đề của Lý Quốc Khánh sao, không nhắc đến thì thôi!

ít nhất cũng không phải chủ động đến chỗ mình để đặt quan hệ, cần nghiêm trị Lý Quốc Khánh. Nếu coi như Liễu Tuấn không muốn giúp đỡ chỉ cần Chu Quốc Trung giữ vị trí
“Trung lập” thì cũng rất tốt. Chu Quốc Trung có thể nhẹ nhàng mà đi hoạt động.

Sau một hồi nói chuyện Chu Quốc Trung đã nói rõ ý kiến của mình, liền đứng dậy chào ra về. Liễu Tuấn liền lấy ra hai điếu thuốc trung hoa biếu Châu Quốc Trung.

“Có đi có lại mới đúng lễ nghĩa”

Liễu Tuấn cười nói.

Chu Quốc Trung cũng không từ chối nhận lấy