Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 117




Thịnh yến mừng thắng lợi được tổ chức vô cùng long trọng và linh đình. Đông Độ Hoàn không còn giới hạn số ma tu được vào. Dòng người nghe tin bèn nô nức ùa đến tham dự sự kiện náo nhiệt vô cùng khó gặp này.



Hạ Hạc cũng muốn tham gia vào trận cuồng hoan, nhưng Mậu Thần quản lý chặt lắm, không cho hắn có cơ hội hòa vào.



“Sao ta lại không được đi?” Hạ Hạc quấn lấy Mậu Thần, hỏi nhiều tới phát bực.



Mậu Thần giơ ngọc kính ra, nói với cái vẻ mặt lạnh te, “Ngươi nhìn lại mặt mình xem? Vết thương khỏi hết rồi hả?“



Trong ngọc kính, cái mặt búng ra sữa của Hạ Hạc vẫn còn nhợt nhạt và ỉu xìu như người bệnh nặng.



Hạ Hạc đè tay gã xuống, “Vết thương của ta không khỏi nhanh vậy được. Nhưng cái dịp như thế này vạn năm mới có, đợi ta khỏi hẳn thì cũng lỡ mất rồi.”



Hạ Hạc là tu sĩ hồn tế. Để chữa trị vết thương, loại tu sĩ này cần ăn thần hồn của người khác, hoặc dùng công pháp để nuôi thần hồn của mình, từ từ chữa trị.



Ban đầu, lúc mới được tạo ra, hai loại ma công Hồn Tế và Huyết Luyện đơn giản chỉ là tu sĩ dùng công pháp để nuôi thần hồn và máu của mình, không khác các pháp môn tu chân là bao. Nhưng tốc độ tự nuôi quá chậm, nên mới có đường tắt nảy ra. Sau này, số người lầm đường lạc lối quá nhiều nên hai công pháp ấy mới trở thành ma công.



Hạ Hạc bị thương khá nặng, giai đoạn cuối của trận chiến lại không ra chiến trường nên thần hồn bị hao hụt không được bổ sung, do đó mà phải tự mình dưỡng thương. Nhưng phương pháp này cần tốn bao lâu để vết thương khỏi hẳn thì hắn cũng không rõ. Mà Hạ Hạc lại không muốn bỏ lỡ sự kiện náo nhiệt này.



Hạ Hạc chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin Mậu Thần, dáng vẻ đáng thương ấy quả là khiến người ta không nhẫn tâm nổi.



Nhưng Mậu Thần chẳng mảy may dao động. Gã không thấy cái tiệc rượu rồi mấy hoạt động vui chơi, trò chuyện, hoan ca có gì thú vị.



Có lẽ vì Mậu Thần quá nghiêm khắc, Hạ Hạc thấy giả bộ đáng thương không hiệu quả bèn nghiêm mặt, thoáng vùng vằng, “Vết thương của ta thế nào ta tự biết, đi dự tiệc được. Ngươi không thích thì không đi cũng chẳng sao, nhưng đừng có cản ta.”



Mậu Thần bình tĩnh nhìn Hạ Hạc, cất giọng vô cảm, “Thế thì ta không cản nữa.” Nói đoạn, gã xoay người đi ra ngoài.



Hạ Hạc không thể ngờ rằng Mậu Thần lại bỏ đi một cách dứt khoát như vậy. Hắn đợi một lúc không thấy gã về bèn bay thẳng tới nơi bày yến tiệc.



Vừa tới nơi, Hạ Hạc bèn vô cùng hào hứng. Cảnh tượng trước mắt quả là vô cùng náo nhiệt.



Những gian nhà dựng trong giai đoạn chiến tranh đã hoàn toàn dỡ bỏ, trả lại khoảng không của lầu cao. Phải đến hai phần ba nơi này được chúng ma tu đặt bàn rượu.



Ma tu thích nhất hưởng lạc, họ không chỉ hưởng mỹ thực, uống rượu ngon mà còn có cả người tinh thông âm luật và vũ đạo múa hát rộn ràng.



Họ không chỉ vui đùa người khác, mà còn xả hết sự sung sướng trong lòng.



Hạ Hạc là tán tu. Từ khi còn trẻ, hắn đã rời xa sư tôn để một mình lưu lạc. Đa phần các tán tu đều sống tản mạn và bản năng. Hạ Hạc là kẻ cực đoan trong số đó. Hắn không chỉ tản mạn và bản năng, mà còn chạy hết chỗ này đến nơi khác, không có chỗ ở ổn định.



Hắn sống lý trí, lại lươn lẹo xảo trá. Dù đắc tội người khác nhưng cũng khiến người ta chẳng thể trả thù mình. Chính vì cái sự cảnh giác và xảo quyệt ấy mà hắn có dăm ba kẻ thù, đôi kẻ quen biết sơ sơ, nhưng chẳng hề có người bạn tâm giao nào.



Hạ Hạc đứng cười ngây ngô bên sân tiệc, trông chẳng khác gì thằng ngố mới từ quê lên kinh thành. Mới chỉ đứng xem thôi mà bầu không khí rộn rã này đã ngập tràn tâm trí hắn.



“Đáng ra nên gọi Mậu Thần qua xem cùng.” Hạ Hạc thì thầm. Hắn thực chẳng hiểu rỗi vì sao gã lại không thích bầu không khí linh đình này.





Hạc Hạc là nhân vật tương đối nổi bật. Chỉ mới một chốc mà các ma tu quanh đó đã chú ý tới vị tu sĩ Đại Thừa này rồi. Giờ đây, hết thảy ma tu của Đông Độ Hoàn đều biết mặt hắn. Hạ Hạc đã đạt tới trình độ ra ngoài chỉ cần dựa vào mặt là qua cửa được hết, ai nấy đều muốn nịnh bợ và làm thân với hắn.



Mấy ma tu đứng gần vội vàng ùa lên xum xoe. Trước mặt người khác, Hạ Hạc luôn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo, hắn cũng muốn làm giá, muốn có thể diện mà.



Tỏ ra cao ngạo cũng chẳng thể đuổi hết dòng người nhao nhao tiến lên đáp lời. Ngay cả phía xa cũng có rất nhiều tu sĩ muốn xán lại. Chẳng mấy chốc mà quanh hắn đã bu đầy người. Nếu không phải vì sợ mình bất kính với vị ma tôn này thì họ đã bu nghẹt tới cả trên đầu hắn rồi.



Sắc mặt Hạ Hạc càng lúc càng tệ. Giờ hắn đã hiểu vì sao Mậu Thần nhất quyết phản đối, không cho mình tham dự sự kiện này rồi.



Thân phận của Hạ Hạc quá cao. Hắn lại chẳng có khí thế như Kỳ Thí Phi, chẳng thể tỏa ra bầu không khí xa cách ép không cho ai lại gần. Hơn nữa, hắn vẫn đang trọng thương nên chẳng thể dùng tu vi để áp chế được, chỉ đành trơ mắt nhìn người này nối tiếp người kia bủa vây.



Cuối cùng, Hạ Hạc đành phải lấy cớ đi tìm Nam Cảnh Ma Tôn để chuồn khỏi đám ma tu này.



Dù đã đi khá xa, nhưng khi ngoái đầu lại, Hạ Hạc vẫn thấy thấp thoáng những bóng người dõi theo, chỉ chờ có cơ hội khác là chạy tới làm thân. Chẳng còn cách nào khác, Hạ Hạc đành từ bỏ ý định tham gia cuộc vui, rời đi trong u sầu.




Hắn đứng bồi hồi trước khu vực mình ở, tự thấy rằng cứ thế này quay lại thì mất mặt lắm, thể nào cũng bị Mậu Thần cười nhạo. Ngẫm nghĩ một hồi, nhớ ra chuyện Kỳ Thí Phi chưa trả thù lao cho mình, hắn quyết định đi tìm y.



Vừa qua chỗ Kỳ Thí Phi, Hạ Hạc vừa xỉ vả ma tôn đại nhân.



Nếu y cũng có mặt trong yến hội thì mình đã không tứ cố vô thân, còn bị bủa vây nhòm ngó mà chẳng thể phản kháng.



Hạ Hạc bước vào nơi Kỳ Thí Phu ngụ tại. Ma tôn đại nhân giương mắt nhìn hắn, nói, “Đến đúng lúc lắm, ta có việc cần tìm ngươi đây.”



Đông Độ Hoàn bất tiện thế đấy, không thể dùng thần niệm. Nếu như bình thường thì Kỳ Thí Phi chỉ cần dùng thần niệm để báo tin là Hạ Hạc tới rồi.



Mà giờ thì chỉ có mỗi cách sai người đi truyền lời hoặc dùng bùa đưa tin.



Hiện ai ấy đều đang tham gia tiệc mừng, trước cửa không có ai hầu hạ đợi y truyền lệnh. Kỳ Thí Phi thấy Hạ Hạc tới thì đỡ được một công đoạn.



“Ta tới lấy nó đây.” Hạ Hạc tưởng Kỳ Thí Phi và mình đang nói cùng một chuyện, bèn chìa tay ra rất tự giác.



Đôi khi cái tên này ngốc tới độ muốn đập. Kỳ Thí Phi rủ mắt nhìn lòng bàn tay Hạ Hạc rồi nhấc tay áo hất bàn tay đó sang một bên.



“Ta không giữ Phục Sinh Đan bên người. Ngươi về Ngục Thiên Tông tìm Thiên Càn để lấy là được, ta sẽ cho ngươi một thủ dụ.” Kỳ Thí Phi nói với giọng bất đắc dĩ.



Bị gạt sang một bên như vậy nhưng Hạ Hạc chẳng hề giận dữ, dù sao hắn cũng quen với việc bị sai chạy hết chỗ này tới chỗ khác rồi.



“Ta gọi ngươi là có việc muốn giao phó. Sắp tới, ngươi cứ ở lại Đông Độ Hoàn dưỡng thương, tiện trấn giữ. Đợi đến khi pháp trận của Đông Độ Hoàn được sửa xong thì về Ngục Thiên Tông.”



Vừa nghe phân phó, Hạ Hạc chẳng muốn làm chút nào. Vốn hắn là kẻ không thích ở rịt một chỗ, hơn nữa Đông Độ Hoàn bây giờ còn có quá nhiều người, “Đông quá, không tốt cho việc dưỡng thương của ta.” Hắn đặt tay lên ngực, nhìn ma tôn đại nhân bằng ánh mắt kiểu “ta là bệnh nhân mà, bị thương nặng vậy mà ngươi còn nhẫn tâm sai việc”.



Kỳ Thí Phi nói rất bình tĩnh, “Ta thấy vết thương của ngươi đâu nặng tới độ không động đậy được người, chẳng phải còn vừa tham gia tiệc mừng bên ngoài sao?”




Hạ Hạc ngạc nhiên lắm. Ở đây không được dùng thần niệm, sao Kỳ Thí Phi biết chuyện đó?



Dù Kỳ Thí Phi không dùng thần niệm thì y cũng quá rõ Hạ Hạc và Mậu Thần rồi.



Chắc chắn Mậu Thần sẽ không cho Hạ Hạc ra ngoài đi lại. Gã chỉ hận không thể nhốt Hạ Hạc trong lồng cho tới khi hắn lành hẳn ấy chứ.



Hạ Hạc lại là người khó kìm được bản thân, có chuyện náo nhiệt mà không tham gia thì không phải là hắn. Nói không chừng, đôi bên còn cãi nhau một trận.



Cá nhân Kỳ Thí Phi thấy Mậu Thần có chút cẩn thận quá đà, Hạ Hạc đâu phải trẻ sơ sinh yếu ớt mà phải trông chừng chu đáo thế.



Pháp trận Tiệt Đoạn của Đông Độ Hoàn bị phá, cần xây dựng lại. Hạ Hạc chỉ cần trông chừng, không cần tự mình ra tay. Kỳ Thí Phi đã chọn xong những người ở lại làm việc, Hạ Hạc chỉ cần giám sát để các tu sĩ ở các môn phái khác nhau đó ngoan ngoãn, không làm chậm tiến độ vì mải đánh nhau là được.



Càng xong sớm càng được đi sớm.



Hạ Hạc rời khỏi chỗ ở của Kỳ Thí Phi với vẻ ủ rũ. Không lấy được Phục Sinh Đan thì chớ, còn bị giao việc, hắn tự thấy bản thân thực bi thảm.



Không có Phục Sinh Đan để lấy lòng Mậu Thần, Hạ Hạc chột dạ lắm. Nãy thì cứng vậy mà giờ hết giận rồi, hắn lại có chút e dè.



Mậu Thần dễ tạo chiến tranh lạnh và khó lấy lòng hơn hắn nhiều.



Khó khăn lắm mới có được một kẻ dẫu không phải bạn bè, nhưng lại thân thiết hơn cả bạn bè như Mậu Thần, hắn không muốn quay trở về khoảng thời gian đôi bên lạnh lùng với nhau của hồi trước.



Hạ Hạc bước vào phòng, quả nhiên Mậu Thần không ở.



Lòng thấp thỏm bất an, Hạ Hạc tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm được Mậu Thần ở phía sau.



Hạ Hạc vô cùng ngạc nhiên khi thấy gã đang thu dọn đồ đạc, “Ngươi định đi đâu?”




Mậu Thần quay đầu lại nhìn hắn một cái, chẳng nói chẳng rằng, chứ thế xếp đồ tiếp.



Hạ Hạc cuống lên, hắn lao tới đè đồ xuống, không cho Mậu Thần xếp tiếp.



Mậu Thần lạnh lùng hỏi, “Ngươi làm gì thế?”



Sắc mặt Hạ Hạc tái nhợt, hắn đáp, “Ngươi nói trước xem ngươi định đi đâu?!”



Mậu Thần kéo đồ đang bị Hạ Hạc đè, kéo không được đành phải nói, “Về Ngục Thiên Tông.”



Hạ Hạc quyết tâm dùng hết sức bình sinh để đè xuống, “Chưa về được. Kỳ Thí Phi bảo ta trấn thủ ở Đông Độ Hoàn, giám sát việc sửa pháp trận. Đợi sửa xong mới được về.”



Mậu Thần đáp, “Nhưng tôn thượng không bảo ta phải ở lại, hẳn là chỉ giao việc cho ngươi thôi.”




Hạ Hạc nghẹn họng, Kỳ Thí Phi đúng là nói vậy thật.



Mậu Thần đã rõ. Gã đẩy Hạ Hạc ra. Hạ Hạc bèn lao tới ôm lấy eo gã. Nếu không phải do vị trí không thích hợp thì chắc hắn đã ôm đùi luôn rồi.



“Ta sai rồi, ta xin lỗi, ban nãy ta không nên cãi lời ngươi!” Hạ Hạc nhắm tịt mắt, miệng hô lên.



Bàn tay định túm lấy vai Hạ Hạc của Mậu Thần khựng lại. Một lúc lâu sau, gã mới cất giọng gượng gạo, “Ngươi xin lỗi gì chứ? Ngươi đâu có sai, ta mới là người không đúng.”



Nghe giọng thấy Mậu Thần không giận, Hạ Hạc mới bò dậy. Mậu Thần đảo mắt sang chỗ khác, vẻ mặt ngượng ngùng.



Hạ Hạc không tin nổi là mình lại may mắn như vậy, “Ngươi không giận ta thật à?”



Mậu Thần đáp, “Không giận, là lỗi của ta, ta không nên quá sát sao như vậy.” Gã ngừng một chút rồi nói tiếp, “Hồn thề cột lấy chúng ta, nếu sau này không có chuyện ngoài ý muốn thì hẳn cả hai sẽ còn chung đụng nhiều. Chỉ khi tìm được điểm cân bằng thì mới bên nhau lâu dài được.”



Ban nãy Mậu Thần cũng tự vấn, gã nhận ra rằng do Hạ Hạc luôn dung túng và lấy lòng nên mình có chút chuyên chế, không để ý tới mong muốn của hắn; bảo sao mà lần này Hạ Hạc làm lớn lên vậy.



Hạ Hạc gật đầu, rồi nhìn Mậu Thần với vẻ mong mỏi, “Thế ngươi có đi nữa không?”



Mậu Thần nổi giận, “Ngươi cất hết đồ và không gian của mình rồi thì ta đi thế nào được nữa?!”



Ban nãy Hạ Hạc nhân lúc đè đống đồ xuống đã lén lút cất hết chúng vào không gian. Đừng tưởng là gã không phát hiện ra!



Hạ Hạc nở nụ cười, không cãi lại mà đánh trống lảng, “Đợi đến khi về Ngục Thiên Tông là ngươi được dùng Phục Sinh Đan rồi. Khi ấy, ngươi sẽ thực sự trở thành một tu sĩ!”



Khóe môi Mậu Thần cong lên. Gã mong mỏi tới ngày được trở thành tu sĩ, nhưng cũng có chút sợ hãi trước một tương lai chưa biết trước.



Gã chưa từng tu hành, mọi hiểu biểu đều chỉ qua điều tra và phân tích, mấy thứ đó chẳng ích gì cho quá trình tu luyện. Đến một công pháp tu luyện đứng đắn mà mình cũng không biết, cũng chẳng có sư tôn truyền thừa, mình có thể thuận lợi chuyển hóa thành tu sĩ sao?



Hạ Hạc không nhận ra sự bất an của Mậu Thần, vẫn cứ đứng bên lải nhải, “Đến lúc ấy, ngươi ở chung với ta, chúng ta cùng tu luyện. Ngươi muốn luyện công pháp nào thì luyện công pháp đó, Kiếp Lược hay Huyết Luyện đều được….” hắn chần chờ một chút, rồi hạ quyết tâm, “Dù là Hồn Tế thì ta cũng đồng ý.” Các tu sĩ luôn Hồn Tế cạnh tranh gay gắt để giành giật thần hồn, vậy nên thường không muốn liên can tới nhau. Hạ Hạc dám đảm bảo như vậy đủ thấy hắn quý Mậu Thần tới nhường nào.



Mậu Thần chỉ thấy dở khóc dở cười, “Ta tu luyện công pháp truyền thống là được rồi.” Gì mà Hồn Tế, Huyết Luyện chứ, tìm công pháp phù hợp còn chưa đủ rắc rối sao.



Hạ Hạc mừng lắm, hắn vỗ vai Mậu Thần, “Thế thì quá đơn giản. Yên tâm đi, tới lúc ấy, ta sẽ chọn một pháp môn phù hợp với ngươi.”



Mậu Thần lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ. Nhìn Hạ Hạc nghiêm túc phân tích thuộc tính thiên phú của mình, gã nghĩ bụng: có lẽ, có người này ở bên, mình không cần phí công lo lắng làm gì nhỉ?



Không biết chừng lại thuận lợi hơn dự đoán. Mậu Thần bật cười. Nhưng ắt hẳn là tình hình sẽ nhốn nháo lắm đây.



Cứ thế, Mậu Thần lại dần có mong đợi cho tương lai.Ngáo: Raw của tui bị thiếu mất đoạn cuối chương (bảo sao đọc cụt cụt) nên phần đó tui lên wikidich copy về edit =))))



Dù rất muốn ship CP Mậu Thần X Hạ Hạc, cơ mà tác giả bảo hai bạn này làm bạn thân thôi, chứ muốn thăng lên yêu đương thì còn thiếu chút rung động con tym =))))