Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 119




Trước giờ Quỳ Mão vẫn luôn bị động, mà giờ lại bày ra cái vẻ nóng bỏng như thế thì hỏi sao ma tôn đại nhân không mất bình tĩnh cho được?



Người thanh niên đang đắm chìm trong cơn sung sướng, đột nhiên bị ai khác chồm lên, nếu không vì ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc của tôn thượng thì hắn đã tung ngay pháp thuật ra tấn công do bị giật mình rồi.



Dù hắn thu chiêu về rất nhanh, thì phía dưới cũng đã héo rút do bị đòn tập kích quá bất ngờ này của Kỳ Thí Phi dọa.



Đã mấy năm trôi qua, dù có dùng bùa đưa tin để truyền lời qua lại nhưng khoảng thời gian xa cách ấy vẫn là quá dài. Từ lúc trùng sinh tới giờ, Quỳ Mão chưa từng xa Kỳ Thí Phi lâu như thế. Lần một mình tới lăng mộ bế quan, chí ít hắn còn biết rằng tấn thăng sau là có thể được gặp nhau, nên nỗi nhớ không cồn cào bằng lần này.



Người thanh niên chưa từng to gan lớn mật như vậy, cũng chưa từng nhớ Kỳ Thí Phi nhiều đến vậy nên hắn không ngờ tương tư lại dày vò đến thế.



Quỳ Mão chỉ đành dùng việc nhập định tu luyện để quên bớt nỗi nhớ. Nhưng dẫu sao thì luôn có lúc cần phải nghỉ ngơi, mỗi lần như vậy, hắn sẽ tới phòng của Kỳ Thí Phi, nhìn vật để vơi nhớ người.



Nhưng dần dần, hành động ấy không thể thỏa mãn Quỳ Mão. Hắn bắt đầu leo lên giường ngài ấy, ngửi hương vị mà ngài ấy lưu lại. Rồi tới khoảng thời gian gần đây, người thanh niên càng lúc càng nhớ Kỳ Thí Phi, cũng vì thế mà hôm nay hắn mới làm chuyện đáng thẹn này trong phòng ngày ấy.



Quả nhiên là đừng có làm chuyện xấu, hễ làm là thể nào cũng bị bắt quả tang. Toàn thân Quỳ Mão nóng rần lên, bờ má ửng hồng nay còn bùng lên như sắp chín đến nơi.



“Tôn, tôn thượng.” Ban đầu, Quỳ Mão mừng rỡ, sau đó là hốt hoảng. Cảm giác chột dạ khi làm chuyện xấu và xấu hổ khi bị bắt quả tang khiến hắn chỉ muốn trốn ngay đi.



Bộ dạng bây giờ của Quỳ Mão ngon lành như vậy, sao Kỳ Thí Phi có thể nhả cho hắn đi chứ.



Nãy, người thanh niên vừa nhớ lại những cảnh mặn nồng của họ, vừa bắt chước theo, nên giờ hắn vừa mềm mại vừa ướt át, hời cho Kỳ Thí Phi quá. Ma tôn đại nhân dùng pháp thuật lột sạch y phục còn vương trên người hắn rồi túm lấy tay Quỳ Mão, đè xuống, không cho giãy dụa; một tay khác thì chỉnh lại tư thế cho hắn, xong xuôi rồi, y mới áp người vào.



Động tác ấy đi thẳng vào trong, khơi lên những cảm giác vô cùng mãnh liệt khiến cả hai đều bàng hoàng trong hưng phấn.





“Ưm…” tiếng rên nghẹn ngào bị Quỳ Mão nhịn xuống.



Kỳ Thí Phi thở một hơi lấy lại bình tĩnh rồi buông tay Quỳ Mão ra. Khi thấy người thanh niên bất giác vòng tay lên người mình, y nở nụ cười trên khóe môi rồi cúi xuống tặng cho hắn một nụ hôn sâu.



Đợi đến khi cả hai đã quen với trạng thái hiện tại, Kỳ Thí Phi mới bắt đầu di chuyển.



Không chỉ mình Quỳ Mão nhớ Kỳ Thí Phi, bản thân y cũng vậy, nếu không thì y đã chẳng vội vàng trở về để tặng hắn một niềm vui bất ngờ.



Chỉ âu yếm một hai lần thì đương nhiên chẳng thể thỏa mãn được ma tôn đại nhân. Mãi tới khi ngoài trời sáng trưng, vầng dương đã treo trên đỉnh thì gian buồng chính mới được yên tĩnh.



Người Quỳ Mão mềm rục, nằm úp sấp. Kỳ Thí Phi đã no căng diều, lòng hân hoan dán sát vào hắn, ngón tay lành lạnh vuốt qua sống lưng căng mướt của người thanh niên.



Quỳ Mão nghỉ ngơi một chốc rồi quay đầu qua, nhìn mái tóc đen bóng chảy dài như thác đổ của Kỳ Thí Phi bằng ánh mắt ngậm nước.



“Lăng mộ đã xây dựng xong rồi sao?”



Cả hai đều không phải kiểu người bỏ dở công việc để về thăm nhau vì nhớ nhung quá. Quỳ Mão không quấy rầy Kỳ Thí Phi làm việc, mà Kỳ Thí Phi cũng chỉ nghĩ tới chuyện làm xong sớm để về hội ngộ.



Thấu hiểu nhau thì mới thông cảm được cho nhau.



Giờ, ma tôn đại nhân đã quay về, Quỳ Mão biết tuyệt cốc đã được sửa xong. Nhưng hắn vẫn hỏi lại để chắc chắn mà thôi.




Kỳ Thí Phi đáp với điệu lười biếng, “Đúng vậy, sửa xong rồi.” Y rướn người qua, hôn lên môi Quỳ Mão, “Ta sẽ giao chức tông chủ cho Phó Tuyết Kỳ đại diện. Đợi cô ta về, ta sẽ dặn dò thêm, rồi đi gặp các tổng lĩnh quản sự một lượt là chúng ta có thể ra ngoài du lịch.”



Lần du lịch này, lòng Quỳ Mão cũng có nhiều mong chờ. Nhưng do tính tình lặng lẽ nên hắn không để lộ cảm xúc vui vẻ quá rõ ràng mà chỉn mỉm môi ngậm cười, mắt lánh lánh nhìn ma tôn đại nhân.



Bị người thanh niên nhìn như vậy, Kỳ Thí Phi thoáng nuốt một ngụm nước miếng rồi đưa tay duỗi về phía đan điền của Quỳ Mão, giọng điệu gian trá, “Để ta kiểm tra xem mấy năm ngay ngươi có cố gắng tu hành không nào.”



Quỳ Mão không hề nhận ra thái độ lưu manh của Kỳ Thí Phi, còn tin là y định kiểm tra tu vi của mình thật nên ngoan ngoãn xoay người để mặt đối mặt cho tiện.



Kỳ Thí Phi xem xét tử phủ đan điền của Quỳ Mão thì thấy cảnh giới vững chắc, tu vi cũng cô động, hiển nhiên là suốt khoảng thời gian qua, Quỳ Mão rất chăm chỉ. Đương nhiên là giờ ma tôn đại nhân không thể khen hắn được, nếu khen thì sao mà kiếm cớ hành sự được nữa.



“Cũng không tồi nhưng chưa tốt lắm.” Kỳ Thí Phi làm bộ thở dài. Niềm vui của Quỳ Mão xẹp xuống. Thiên phú của mình đúng là còn thiếu sót mà, dù cho nỗ lực bao nhiêu chăng nữa cũng chẳng thể theo kịp bước chân của tôn thượng, chênh lệch tu vi càng lớn thì lại càng sớm phải chia xa.



Kỳ Thí Phi không hề nhận ra tâm sự ấy của hắn. Y kéo Quỳ Mão trườn lên người mình, dựng thẳng lưng của người thanh niên rồi đặt hắn ngồi trên nơi đang ngóc đầu dậy của mình, túm eo hắn ấn xuống.




“Tôn thượng….” Quỳ Mão không ngờ là y sẽ đột nhiên làm thế, giọng hắn run rẩy, khóe mắt ửng lên, vừa hoang mang vừa tội nghiệp. Chẳng phải đang nói về tu vi à, sao bỗng nhiên lại quay sang cảnh này.



Kỳ Thí Phi thở một tiếng khoan khoái rồi giở giọng đứng đắn, “Để giúp tu vi của ngươi tăng lên nhanh chóng, ta đã nghĩ ra một cách thải bổ lô đỉnh mới. Đặt tay lên đan điền thì cũng ổn thật, nhưng không hiệu quả bằng cái cách gần sát hơn này.”



Quỳ Mão nhìn vào cặp mắt màu hổ phách của Kỳ Thí Phi, vẻ mặt ngạc nhiên như muốn hỏi rằng “Ngài nói nghiêm túc đó à?!”



.Dù tình yêu và sự sùng bái hắn dành cho Kỳ Thí Phi có sâu nặng cỡ nào thì người thanh niên cũng nhận ra được ngài ấy đang nói nhăng nói cuội bằng điệu bộ đứng đắn.




Hắn chưa từng nghe qua cái cách này. Bởi chỗ đó làm gì có chân mạch đâu!



Quỳ Mão cắn môi, dằn tiếng rên chực thốt ra khi Kỳ Thí Phi đột nhiên tấn công. Ngay sau đó, người thanh niên chẳng thể nhịn nổi khi có một dòng chân nguyên thuần khiết lành lạnh đi men theo bụng hắn để tiến vào đan điền. Quả nhiên là nhanh hơn cách tự dùng chân nguyên để dẫn đường thật!



Hắn tròn mắt nhìn Kỳ Thí Phi với vẻ sửng sốt. Đúng là không hổ với thể chất thuần linh hiếm thấy! Ngài ấy dùng cái cách này, tư thế này để truyền chân nguyên cho mình thật.



Quỳ Mão vừa kinh ngạc vừa kính nể, hắn ôm lấy bả vai Kỳ Thí Phi, lý trí dần tan ra theo từng cử động của y, chẳng mấy chốc đã bị cơn khoái cảm chiếm lấy.



Bấy giờ, ma tôn đại nhân mới cắn tai hắn rồi chòng ghẹo, “Ngươi làm gì thế, tập trung tu luyện đi chứ.”



Quỳ Mão đúng là khóc không ra nước mắt mà. Làm thế này thì sao hắn tập trung tu luyện cho được. Tôn thượng đúng là xấu bụng!



Cánh cửa buồng chính đóng chặt, khi thì yên tĩnh, khi thì vang lên những tiếng động khiến người ta phải đỏ mặt, thậm chí, đôi khi còn xen cả tiếng nghẹn ngào nức nở không kìm lạ được.



Rốt cục hai người họ đang làm chuyện đứng đắn, hay chuyện không đứng đắn thì chỉ có ông trời mới biết.



——- TOÀN VĂN HOÀN ——-



Cuối cùng cũng chính thức xong bộ này rồi XD~~ Beta các kiểu thì tui lười quá chưa đụng đến. Giờ chạy sang lấp cái hố Ác mộng nữa.