Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 41




Hai vị sư tôn trước đều bán đứng y, vậy nên đối với vị sư tôn thứ ba này, tuy ngoài mặt Kỳ Thí Phi tỏ ra cung kính, nhưng sâu trong lòng lại vẫn giữ sự hoài nghi.



Người này càng đối xử tốt với y, y càng nghi ngờ, càng cảnh giác.



Gã là một ma sử, trong số những sư tôn của Kỳ Thí Phi, gã là người đối xử tốt với y nhất, linh dược, linh thạch, pháp khí, công pháp, chỉ cần Kỳ Thí Phi muốn, chỉ cần thứ ấy có lợi cho việc tu hành của y, gã đều sẵn sàng đưa tới.



Mãi đến khi Kỳ Thí Phi đạt tới cảnh giới Quy Nguyên, thái độ của gã vẫn như thế, điều này khiến y thả lỏng cảnh giác, cho rằng mình đã hiểu lầm.



Nhưng cuối cùng, Kỳ Thí Phi suýt phải chết oan chết uổng. Ra gã đổi xử tốt với y, là vì muốn nuôi một lô đỉnh mà thôi!



Khi ấy Kỳ Thí Phi còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, tự phụ lại cao ngạo, sao có thể chấp nhận làm lô đỉnh?



Sau khi đôi bên chiến đấu kịch liệt, giữa tình thế sống còn, Kỳ Thí Phi phản kích giết kẻ đó, trốn khỏi Ngục Thiên tông.



Ba lần trải ngộ ấy khiến Kỳ Thí Phi không còn chút lòng tin vào sư môn, tông môn. Y chưa từng nghĩ đến sẽ dùng những thủ đoạn mềm dẻo hơn để giải quyết chuyện này.



Người nọ vốn là một ma sử – kẻ có tư cách gặp mặt tông chủ. Tuy Ngục Thiên tông có không ít tu sĩ Ngưng Hồn, nhưng không phải kẻ nào cũng có thể trở thành ma sử.



Hành động của Kỳ Thí Phi khiến những kẻ quyền cao chưc trọng của Ngục Thiên tông phải sửng sốt, tông chủ đương nhiệm còn ra lệnh truy sát y.



Quỳ Mão ngắm nhìn bên mặt của Kỳ Thí Phi, thực không ngờ, ngài ấy từng phải trải qua chuyện như thế. Từ khi người thanh niên biết nhận thức về thế giới, Kỳ Thí Phi vẫn luôn là vinh quang của Ngục Thiên tông, là vị cường giả người người sùng bái, không kẻ nào dám có ý nghĩ bất kính với ngài. Dù Thạch Tử Mặc muốn làm phản, cũng chỉ dám âm thầm bày mưu tính kế.



“Sau đó thì sao?” Quỳ Mão không dằn lòng được mà hỏi.



“Sau đó, ta vừa trốn vừa né tránh sự truy sát. Nhưng sức mạnh của Ngục Thiên tông thế nào, một Lược Ảnh vệ như ngươi hẳn là hiểu. Ta không thể ở lại Đông Độ Châu, đành phải rời đi. Công pháp này, ta lĩnh ngộ và sáng tạo ra khi đang trốn chết.”



Người thanh niên cảm thấy đau lòng trước những gì tôn thượng từng trải qua.



Bạch Dương Phàm bị Ngục Thiên tông đuổi giết, Quỳ Mão cảm thấy đáng đời. Còn Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão lại thấy thực đau lòng, lũ môn đồ kia thực đáng chết.



Quỳ Mão không biết rằng tôn thượng chẳng còn để tâm tới quá khứ ấy. Tuy rất muốn biết, làm cách nào mà Kỳ Thí Phi có thể quay lại Ngục Thiên tông, còn đoạt được ngôi tông chủ, nhưng vì không muốn ngài nhớ lại những chuyện đau buồn, hắn hỏi sang chuyện khác: “Lần đầu tiên tới thâm uyên, ngài đã phát hiện mê cung này sao?”



Kỳ Thí Phi đáp: “Đúng vậy.”



Quỳ Mão tán thưởng từ tận đáy lòng: “Tôn thượng quả là phúc duyên thâm hậu, có thể ngay lập tức tìm được nơi bảo địa.”



Kỳ Thí Phi cười một chút, y nói: “Nói là bảo địa, nhưng thực ra giữa thâm uyên này đâu đâu cũng có. Có bản lĩnh là có thể chiếm làm của riêng. Tiếc rằng, đa số chúng đều chỉ biết né tránh vì sợ phải đối đầu với những hiện tượng cực đoan.”



Quỳ Mão hỏi: “Sương mù này có gì bất thường sao?” Bọn họ bay giữa màn sương đã được hồi lâu, nhưng ngoài cảm giác lành lạnh, người thanh niên không hề thấy có điều gì khác xảy ra.



Kỳ Thí Phi liếc nhìn hắn một cái: “Ấy là vì ngươi đã sử dụng pháp quyết. Kẻ nào tự tiện đi vào sẽ gặp phải ảo giác, nếu như bị mê hoặc thì vĩnh viễn không thể rời khỏi đây.” Rồi y đột nhiên nói, “Ta dùng một trăm năm để dựng lên mê cung này, cứ cách một khoảng thời gian là lại tới bế quan tu luyện.”



Quỳ Mão thưa rằng đã hiểu: “Ra là thế, lần này tôn thượng dẫn thuộc hạ tới để tu luyện.”



“Phải, nhưng cũng không phải.” Kỳ Thí Phi lắc đầu, “Nơi đây nhiều linh khí, là một địa điểm tu luyện tốt. Nhưng lần này chẳng qua là để ngươi tích đủ số chân nguyên mà thôi.”



Quỳ Mão chợt nhớ ra họ đang trên đường đuổi giết Bạch Dương Phàm, không có thời gian nhàn nhã để tu luyện.



Bay hồi lâu, cả hai tới được trung tâm của mê cung.



Đó là một tòa cung điện bay bổng, ẩn hiện giữa màn sương.




Không nguy nga, tráng lệ như tòa đại điện ở chủ phong của Ngục Thiên tông, nó thanh nhã và duyên dáng hơn rất nhiều.



Phần mái cong cong được chạm trổ tinh xảo, cột trụ được khắc cảnh tường vân linh cầm bay múa, nơi đẹp nhất chính là phần đỉnh của cung điện, nó được làm từ thứ ngọc trong suốt, giữa nơi sương mù mênh mông này, thực thanh khiết vừa rực rỡ lạ thường.



Cung điện này có một chủ điện, hai phó điện, một khu sân rộng, rào chắn và những đường cầu thang nối tiếp.



Kỳ Thí Phi dẫn Quỳ Mão đáp xuống khu sân rộng bằng ngọc thạch, y vung tay lên: “Đứng đây đợi.”



Nói rồi, Kỳ Thí Phi bay vút về phía những “đám mây” lơ lửng phía trên cung điện.



Ban đầu, Quỳ Mão tưởng rằng chúng cũng là thể khí như sương mù, nhưng khi Kỳ Thí Phi đưa tay đụng vào, Quỳ Mão mới biết, chúng ở thể rắn.



Chẳng qua là nhan sắc và vẻ ngoài ấy khiến người ta bị lừa, nhầm chúng với sương mù.



Quỳ Mão đưa mắt nhìn chăm chú vào nơi đó, người tu chân vốn có thị lực rất tốt, nhìn được xa. Kỳ Thí Phi lại không che chắn gì, vậy nên Quỳ Mão thấy rõ, có một dòng chất lỏng chảy ra từ “đám mây” ấy, nó lăn dọc theo những đường nét của chúng rồi đọng lại, treo lơ lửng dưới đáy.



Kỳ Thí Phi đưa tay nắm lấy thứ “chất lỏng” đó rồi nhẹ nhàng bẻ rắc một tiếng. Nó đã nằm gọn trong tay ngài.



Ra thứ đó cũng là thể rắn.



Kỳ Thí Phi nhẹ nhàng đứng bên Quỳ Mão, rồi đưa thứ có hình dạng giống nhũ băng, chỉ lớn chừng bằng ngón trỏ ấy đến bên miệng hắn: “Ăn đi.”



Thấy mình được ưu ái như thế, Quỳ Mão vô cùng sửng sốt, hắn đưa hai tay ra đón nhưng lại bị Kỳ Thí Phi tránh đi: “Đừng làm mấy chuyện thừa thãi, ăn.”




Quỳ Mão đành phải hé miệng, ngậm thứ hình lăng trụ kia vào.



Thứ ấy lành lạnh, vừa vào miệng liền tan. Quỳ Mão chưa kịp có phản ứng gì kỳ Thí Phí Phi đã đút hết cho hắn, ngón tay còn đè lại ở bờ môi.



Đầu óc Quỳ Mão trống rỗng, bất giác nuốt ực một cái, nó liền trôi xuống cổ họng.



“Tôn thượng…”



Quỳ Mão muốn nói gì, nhưng một dòng linh lực đột nhiên bùng nổ giữa lồng ngực hắn.



Cặp mắt của người thanh niên trợn tròn, phần tóc giữa hai má bay ngược lên khiến hắn giống như một con thú con đang xù lông.



Kỳ Thí Phi bật cười, y cố giữ vẻ bình tĩnh, ý bảo rằng mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của mình: “Ngồi xuống, nhập định.”



Quỳ Mão hoang mang tới độ không biết nên làm gì, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, ngoan ngoãn ngồi xuống.



Kỳ Thí Phi đi vòng qua sau lưng hắn, hất vạt áo lên rồi ngồi sau người thanh niên.



“Tôn…” Vừa hé miệng thì linh khí đã phun ra, khiến Quỳ Mão không nói nổi tiếng thứ hai.



Thực mất mặt. Quỳ Mão đành phải ngậm miệng, không nói lời nào.



“Tập trung.” Kỳ Thí Phi chỉ nói hai chữ ấy rồi đặt bàn tay lên lưng của người thanh niên.



Dường như nhận ra điều gì, Quỳ Mão nhắm mắt lại, dùng Hàn Linh Tâm Quyết mới học được để vận chuyển dòng chân nguyên trong cơ thể.




Những tu sĩ tầm thường không thể nào biết được thứ Kỳ Thí Phi vừa cho Quỳ Mão ăn là gì. Nhưng với những tu sĩ cao giai, làm luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư thì tên của nó lại tựa sấm bên tai. Nó là linh tủy.



Về bản chất thì linh tủy cũng giống linh thạch. Chẳng qua là, linh tủy có thể sử dụng lên bất cứ vật nào. Dù là luyện đan, luyện khí, luyện phù hay lập pháp trận, nó đều có thể tinh lọc nguyên liệu, giúp thành phẩm có được phẩm cấp cao hơn, sức mạnh lớn hơn.



Đối với tu sĩ, nó không khác gì linh dược, được xưng là “loại linh thạch có thể ăn trực tiếp”.



Nhưng chẳng có kẻ nào lại phung phí như thế – ngoại trừ Kỳ Thí Phi.



Dòng linh lực bùng nổ trong cơ thể Quỳ Mão, nhưng nó vô cùng ôn hòa, không làm hại đến chân nguyên của hắn.



Người thanh niên vô cùng bối rối khi cơ thể mình có quá nhiều linh lực, nhưng nếu không hấp thu kịp thì chúng sẽ tản đi mất. Đúng lúc này, chân nguyên của Kỳ Thí Phi truyền từ lòng bàn tay của y vào cơ thể hắn.



Y cứ ngỡ rằng người thanh niên có thể thích nghi với chân nguyên của mình, nhưng nào ngờ nó lại khiến chân mạch của hắn căng phồng và có nguy cơ vỡ tung.



Cơn đau dữ dội khiến Quỳ Mão rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh thấm đẫm vầng trán.



Thấy mọi chuyện không ổn, Kỳ Thí Phi mau chóng rút chân nguyên về. Y nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn đau đến run rẩy thì vô cùng ảo não.



Kỳ Thí Phi chưa từng tiếp xúc với phàm tu, vậy nên y không ngờ rằng chân mạch của những kẻ này lại mỏng manh đến thế.



Lần này, y cẩn thận hơn, giảm lượng chân nguyên xuống còn một phần mười rồi mới đưa vào cơ thể hắn.



Mọi chuyện ổn thỏa hơn nhiều. Chân nguyên của Kỳ Thí Phi chạy dọc theo chân mạch của Quỳ Mão, giúp hắn hấp thu linh khí rồi chuyển hóa thành sức mạnh của mình.



Ban đầu Quỳ Mão còn dùng công pháp để vận chuyển, Kỳ Thí Phi theo chân hắn chừng vài ba chu kỳ đầu. Nhưng tốc độ quá mức chậm rãi ấy khiến Kỳ Thí Phi mất kiên nhẫn, y bắt đầu nắm quyền chủ động, dắt Quỳ Mão đi với tốc độ nhanh hơn.



Tốc độ tu luyện của một tu sĩ chân chính vượt xa những gì Quỳ Mão có thể tưởng tượng. Ban đầu, hắn còn có thể cố mà đuổi kịp, nhưng sau, khi dòng khí vận chuyển càng lúc càng nhanh, Quỳ Mão đành buông xuôi để Kỳ Thí Phi tùy ý khống chế cơ thể mình.



Thấy cậu chàng Lược Ảnh đã hoàn toàn giao phó cho mình, một cảm giác sung sướng và thỏa mãn dấy lên từ đáy lòng Kỳ Thí Phi, dòng chân nguyên của y cũng càng hứng khởi.



Ban đầu Quỳ Mão còn chú ý đến dòng linh khí vận chuyển trong chân mạch, nhưng đến khi đã hoàn toàn phó mặc cho tôn thượng, hắn bất giác chìm vào nhập định.



Khi linh khí vận chuyển cũng là lúc cơ thể được gột rửa, tâm trí của tu sĩ trở nên thoải mái, tự tại.



Quỳ Mão không cần để tâm đến dòng vận chuyển của linh khí nên hắn đương nhiên có thể chìm đắm trong cảm giác thoải mái đó.



Thấy hắn chìm vào nhập định, bỏ mặc việc vận công cho mình, dù trong lòng có chút khó chịu nhưng Kỳ Thí Phi thực không đành khiến người này tỉnh lại.



Thôi, có lẽ cái cảm giác tu hành này, suốt quãng đời còn lại người thanh niên cũng chẳng thể được lĩnh hội thêm, cứ để hắn hưởng thụ đi.



Kỳ Thí Phi tự thấy cảm động trước cái sự độ lượng của mình.



____________________



Ngáo:



Đù nam thần, thế này mà dám bảo không có tình cảm đặc biệt gì với người ta sao!!! Đù, lại còn tự sướng, lại còn cảm động trước cái sự độ lượng của mình!!!!