Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 44




Kỳ Thí Phi là thuần linh thể.



Ấy chính là nguyên do khiến y không ngừng gặp nạn, cũng bởi cái thể chất đó là y từng bị quăng qua bán lại như một thứ hàng hóa để đổi lấy lợi ích.



Ban đầu Kỳ Thí Phi còn nhỏ, chưa biết thuần linh thể hiếm thấy đến mức độ nào, nên mới dễ dàng bị lão sư tôn đầu tiên bán cho lão thứ hai.



Vị sư tôn thứ hai tuy dốc sức dạy y tu luyện, nhưng không hé răng nửa lời về cái thể chất đặc biệt ấy. Lão đợi đến khi y đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất của Ngục Thiên tông rồi bán vào chỗ đó.



Vị sư tôn thứ ba là người vạch trần bí mật này. Lão nói cho y biết thể chất đó quý hiếm tới chừng nào, rằng đó là thể chất tốt nhất để làm lô đỉnh.



Đến sư tôn cũng hãm hại hắn, huống chi là những tu sĩ tham lam khác.



Sau khi giết xong kẻ cuối cùng biết bí mật của mình, Kỳ Thí Phi thay đổi công pháp, chuyển sang tu luyện Hàn Linh Tâm Quyết do mình sáng tạo. Công pháp này mang thuộc tính băng, có thể che giấu cái chân nguyên thuần khiết của thuần linh thể.



Sau khi rời Đông Độ châu, Kỳ Thí Phi lập động phủ tại thâm uyên rồi tu luyện ở đó. Đến lúc gặp phải bình cảnh, phải đi lịch lãm, y chưa dám về Đông Độ châu mà quyết định tới Tây Tứ châu.



Y biết, chỉ khi đủ mạnh, và được đông đảo người ủng hộ, thì mới không có kẻ nào dám có ý đồ xấu với mình!



Vậy nên, khi đạt tới cảnh giới Hóa Thần, y quay về Đông Độ Châu để khiêu chiến với tông chủ của Ngục Thiên tông.



Thuần linh thể đem lại nhiều ưu thế. Thiên phú tu chân cao, khả năng lĩnh ngộ nhanh chóng, tốc độ hội tụ linh lực và chuyển hóa chân nguyên cũng chẳng phải dạng vừa. Khả năng chuyển hóa chân nguyên mau lẹ kết hợp với loại công pháp vừa có thể di chuyển vừa có thể tu luyện như Hàn Linh Tâm Quyết chính là thứ pháp bảo lợi hại nhất, giúp Kỳ Thí Phi chiến thắng trong những trận đấu.



Y đã dựa vào chúng để đánh bại và đuổi tông chủ tiền nhiệm của Ngục Thiên Tông đi để có thể soán ngôi.



Tại ma vực Xích Luyện, y cũng dùng phương pháp đó để tụ đủ số chân nguyên mà giết Thạch Tử Mặc.



Chính vì thể chất này mà Kỳ Thí Phi đã phải chịu biết bao khổ cực.



Vậy nên, khi thấy ở Tây Tứ Châu có một kẻ cũng sở hữu thuần linh thể mà lại được tự tung tự tác, rồi sư tôn, tông môn, thậm chí là cả giới đạo tu yêu chiều săn đón, y giận lắm.



Đố kỵ, phẫn hận, bất cam dày vò khiến KỳThí Phi khó lòng bình tĩnh.



Những cảm xúc tiêu cực ấy thôi thúc y phải đập nát cái vẻ mặt tự tin kia, lôi hắn khỏi cái địa vị chót vót ấy rồi chứng kiến hắn chìm sâu vào tuyệt vọng và bị vấy bẩn bởi những suy nghĩ đen tối và nhơ nhớp.



Nhưng dù sao thì y cũng là một tu sĩ ở cảnh giới Đại Thừa, dòng cảm xúc đó bị đè xuống mau chóng.



Tuy vậy, nếu cứ thế mà để yên đâu có hợp với tính cách y, vậy nên sau cùng, Kỳ Thí Phi nảy ra ý biến kẻ đó thành lô đỉnh của mình.



Từ hồi còn là phàm nhân cho tới lúc tu luyện lên Đại Thừa, y chưa từng dùng thứ ấy. Bởi vì thể chất đặc biệt này mà y chẳng thể tìm được lô đỉnh nào xứng với mình, mà chưa nói đến xứng, đến độ thích hợp cao cũng không có.





Và rồi Bạch Dương Phàm xuất hiện ngay lúc tốc độ tu luyện của y đang bị chững lại, quả là ý trời.



Tuy nhiên, hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới Ngưng Hồn, chưa đủ nhắt răng. Vậy nên y thay đổi phương án, trước giả vờ làm bạn, đợi đến khi Bạch Dương Phàm tu luyện nên (chí ít là) cảnh giới Hóa Thần rồi mới ra tay.



Vốn kế hoạch của y vô cùng thuận lợi.



Bạch Dương Phàm thoạt như có vẻ thông minh, thực chất cũng rất sáng dạ, nhưng kiến thức còn quá hạn hẹp, vậy nên chẳng mấy chốc mà liền sa bẫy. Dù quá trình chờ đợi này không có điểm nào thú vị, nhưng y vẫn có chút chờ mong về sự trưởng thành của hắn.



Nhưng rồi, sự xuất hiện của người thanh niên đã thay đổi mọi chuyện.



Quỳ Mão luôn khiến Kỳ Thí Phi phải chú ý tới. Ban đầu, chẳng qua là y thấy kẻ này có chút thú vị nên mới giữ bên người mà nhìn ngắm cho đỡ buồn. Nhưng rồi khi thời gian trôi qua, những sự kiện đặc biệt liên tiếp xảy đến, người thanh niên dần dần thay thế được vị trí của Bạch Dương Phàm, khiến Kỳ Thí Phi phải để ý.



Hai sự “để ý” đó hoàn toàn khác nhau.



Bạch Dương Phàm khiến y nảy sinh những ý nghĩ ác độc, còn Quỳ Mão lại khiến y trở nên có sức sống hơn.



Cuối cùng, người thanh niên đã hóa giải hoàn toàn lệ khí trong lòng Kỳ Thí Phi, khiến y cảm thấy Bạch Dương Phàm chẳng khác nào hạt cát ven đường, không đáng nhắc tới.



Nhìn Kỳ Thí Phi cười nhưng khí thế thì ngập tràn sự lạnh lẽo, Bạch Dương Phàm biết mình chẳng còn chút hi vọng nào.



Nếu y chỉ là một ma tu bình thường, hắn có thể nhân lúc y không chú ý để trốn thoát. Nhưng thuần linh thể hiểu rõ mọi ưu thế của nhau, Kỳ Thí Phi chắc chắn sẽ không buông tha hắn.



Đồng tử Bạch Dương Phàm rụt lại, hắn sợ hãi nhìn bàn tay đang duỗi về phía mình của Kỳ Thí Phi….



Kỳ Thí Phi rút tay về, Bạch Dương Phàm đứng lặng tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô hồn, không có chút sức sống nào, giống như một con rối.



Kỳ Thí Phi không giết Bạch Dương Phàm, y cho rằng, Ngự Linh tông coi trọng hắn như vậy thì đương nhiên sẽ giữ mệnh bài của người này. Rồi y phất tay, cất con rối này vào không gian chứa đồ.



Trên tay Kỳ Thí Phi cầm một luồng chân nguyên thuần khiết, y xoay người đi về phía Quỳ Mão, khom người xuống, quỳ một gối rồi ôm người thanh niên vào lòng.



Y nhìn gương mặt mê man và tái nhợt, cùng với bờ môi nứt nẻ của Quỳ Mão, đôi mắt để lộ ra những cảm xúc phức tạp. Y đè một ngón tay lên môi người thanh niên, trách cứ: “Ngoài đồng quy vu tận và tự phát nổ, ngươi không nghĩ được cách khác sao?”



Việc Quỳ Mão sẵn sàng bất chấp tất cả này quả thực không ổn, nếu hắn nghĩ cho bản thân, nghĩ cho tôn thượng này, hẳn hắn sẽ không sẵn sàng kéo người khác chết cùng như thế.



Hở chút là lấy mạng của mình ra đùa, cái tật xấu này phải sửa!



Kỳ Thí Phi thầm quyết tâm, rồi xoay bàn tay lại, ốp vào đan điền của Quỳ Mão. Chân nguyên lấy từ cơ thể Bạch Dương Phàm chảy ào ào vào ma chủng của hắn.




Đây mới là mục đích chính của Kỳ Thí Phi khi để Quỳ Mão đi tìm Bạch Dương Phàm với mình.



Do đặc thù của cơ thể, nên dù Lược Ảnh muốn cướp chân nguyên của người khác thì cũng chẳng thể hấp thu.Nhưng thế giới này luôn có trường hợp ngoại lệ, Lược Ảnh vệ có thể hấp thu chân nguyên của thuần linh thể. Mà không riêng gì Lược Ảnh, chỉ cần là ma tu thì đều sẽ đạt được điều mình muôn từ những người có thể chất đặc biệt này.



Vết thương của Quỳ Mão đã được Kỳ Thí Phi chữa khỏi, giờ ma chủng lại tràn ngập chân nguyên, chẳng mấy chốc mà hắn tỉnh.



Vừa mở mắt ra liền thấy mình nằm trên đất, người thanh niên vội vàng bật dậy, nhìn quanh một vòng thì trông được Kỳ Thí Phi đang đứng cạnh.



“Tỉnh rồi?” Vẻ mặt y không để lộ chút cảm xúc nào.



“Thuộc hạ thất lễ, khiến tôn thượng phải chờ.” Quỳ Mão quỳ xuống thỉnh tội ngay tắp lự.



Từ khi Kỳ Thí Phi đưa ra cái yêu cầu kỳ quặc là “không được tùy tiện hành đại lễ”, để đảm bảo, Quỳ Mão đã đổi sang bán lễ. Dù đôi khi hắn cảm thấy bất an vì hành vi không cung kính này, nhưng Kỳ Thí Phi chưa một lần trách cứ.



“Ngươi giỏi thật, hơi chút liền muốn đồng quy vu tận cùng người khác. Không phải tự phát nổ ma chủng thì là kéo vào vùng trống.” Kỳ Thí Phi lộ rõ vẻ không vui.



Quỳ Mão bối rối vô cùng, không biết sao mình lại khiến tôn thượng không hài lòng.



Hắn cúi đầu, mặt mày ủ ê.



“Ngẩng lên.”



Người thanh niên điều chỉnh cho vẻ mặt mình trông thực bình thường, rồi mới ngẩng đầu, cung kính nhìn về phía Kỳ Thí Phi.



Kỳ Thí Phi lạnh lùng nói: “Mạng sống và cơ thể của ngươi đều thuộc về bản tôn, không được phép khinh thường và bất cẩn. Rõ chưa?!”




Quỳ Mão sững sờ, thấy vẻ mặt Kỳ Thí Phi trở nên nguy hiểm, hắn bèn run rẩy đáp lại: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!” Dù thế nào thì cứ đồng ý trước đã, không sai vào đâu được.



Kỳ Thí Phi vừa lòng, giọng điệu cũng dịu hơn: “Nếu ngươi đã bình phục, thì chúng ta đi Tây Tứ châu thôi.”



Tây Tứ châu? Họ sẽ đi Tây Tứ châu sao, không về Đông Độ châu?



Quỳ Mão nhìn ma tôn đại nhân với vẻ ngạc nhiên.



Hắn không hỏi Bạch Dương Phàm sao rồi. Kỳ Thí Phi đứng tại đây, mà mọi vết thương của hắn đã lành hẳn, ma chủng còn ngập tràn chân nguyên, thế thôi là đủ biết kết cuộc của hắn ta.



Chần chờ một chút, Quỳ Mão hỏi: “Tôn thượng? Chúng ta không về Đông Độ châu sao?”




Là một thuộc hạ trung thành và tận tâm, đáng nhẽ ra người thanh niên chỉ cần tuyệt đối vâng lời là được. Nhưng đôi khi đặt câu hỏi thế này, lại thể hiện sự gần gũi giữa hai người.



Kỳ Thí Phi thường thích thú khi trả lời những câu hỏi của cậu chàng Lược Ảnh, hơn nữa, lần này và vì hắn nên y mới quyết định đi nơi đó. Làm chuyện tốt mà không cho người ta biết thì sao được chứ. Với cái sự chậm tiêu của người thanh niên này, không biết chừng đến cuối vẫn không nhìn thấu lòng tốt của y.



“Chúng ta đi bí cảnh Thu Lương ở Tây Tứ châu.” Ống tay áo nguyệt sắc của Kỳ Thí Phi phất lên một cái, y nghiêng người nhìn về phía thâm uyên, “Tại đó có một nguyên liệu luyện đan vô cùng quan trọng.”



Câu hỏi của Quỳ Mão đã có được đáp án. Vốn hắn cũng chỉ thắc mắc rằng sao phải tới Tây Tứ châu mà thôi, chứ không tò mò chuyện tôn thượng tìm nguyên liệu gì, luyện thuốc gì.



Kỳ Thí Phi thì cứ đợi người thanh niên hỏi tiếp, vậy mà hắn lại không cất lời!



Y chán nản quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi trầm giọng: “Đi thôi!” Nói rồi liền bay đi, Quỳ Mão vội vàng đuổi theo.



Suốt dọc đường đi, cả hai không nói lời nào. Kỳ Thí Phi bực bội, Quỳ Mão thì đã quen với việc này.



Đi vài ngày đường, cuối cùng cũng tới được doanh địa của đầu bên kia. Doanh địa này cũng được đặt ở một thiên thạch lớn, nhưng so với đảo Lôi Đình thì nơi này ngăn nắp và chỉnh tề hơn rất nhiều.



Các tòa kiến trúc đều được xây dựng bằng vật liệu chuyển tới từ đại lục, chúng đứng thành hàng thành lối; đường cái sạch sẽ, người qua người lại nườm nượp, đạo tu và ma tu tách biệt không quan tâm đến chuyện của nhau, từ đó có thể thấy được có người chuyên giữ gìn trật tự.



“Đây chính là nơi đặt chân cuối cùng của ma tu ở thâm uyên này.” Giọng nói lạnh lẽo của Kỳ Thí Phi truyền tới tâm trí Quỳ Mão.



Việc tôn thượng chủ động bắt chuyện với mình khiến Quỳ Mão thở phào một hơi. Hắn bất giác nở nụ cười rồi truyền âm lại: “Chúng ta có cần chuẩn bị gì không?” Rồi chợt nhận ra ý ngầm trong câu nói ban nãy của tôn thượng, hắn chau mày hỏi lại: “Vì sao lối ra của bên này và bên Đông Độ châu lại không giống nhau?”



Kỳ Thí Phi nhìn cậu chàng Lược Ảnh với vẻ tán thưởng: “Không tồi. Bởi vì, tại đây, đường ra không ở trong biển, mà là ở trên trời.”



_________________



Ngáo:



[Chương trình quảng cáo] Cám ơn các bạn đã theo dõi bản edit của mình ~ Nếu như ưa thích giọng edit này, các bạn có thể vào WP: tongthudainhan.wordpress.com để theo dõi nhiều bộ truyện khác, có cả đã xong và cả đang được hoàn thành ~ Có giới giải trí nha, có chủng điền nha, có kinh dị nha, có cao H nha, có sủng thụ nha, có sủng công nha, có hỗ sủng nha ~~~ Mau mau lao vào vòng tay của mình đi nào ~



^ Đoạn trên là đoạn PR thôi, tại có bạn tốt lòng up truyện này lên wattpad nên mình tiện thể quảng bá cho nhà cái:v Chẳng mấy khi ~ Bạn 1234567 nhớ giúp mình đăng đoạn trên nha, quan trọng lắm đấy!!



Thực ra thì chỉ cần việc repost không tràn lan, không mạo danh edit, không với mục đích kiếm lợi nhuận thì t cũng không thấy xi nhê gì lắm đâu ~ Đừng được nước lấn tới là được ~



Cô Vya mau ra đây cho tôi quỳ cái, cô đoán trúng phóc luôn này =))) Đúng là tranh thủ khiến Bạch Dương Phàm thành con rối của mình thật ~



Đáng lẽ hôm nay phải có 1 chương Ác mộng nữa, nhưng t mải đọc truyện của bà Ngốc nên chỉ ráng mà cho nam thần và fanboi lộ diện thôi ~