Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 49




Trải qua từng cuộc chém giết, chiêu thức của Quỳ Mão càng lúc càng sắc bén, tàn nhẫn, hắn sẽ dùng cách nhanh gọn và hiệu quả nhất để giải quyết kẻ địch, càng ngày càng giống người thanh niên mà y biết.



Thiên Càn chết, tinh thần của nhóm Lược Ảnh tan rã. Nhưng dần dần, họ lại dần quy về một mối là Quỳ Mão, lại trở thành khối đoàn kết.



Kỳ Thí Phi thấy Mậu Thần luôn kề bên chiến đấu, thấy kẻ hãm hại – Ất Vị nghiêm mặt, kiên định đứng ở tiền phương giết địch.



Lượng Lược Ảnh vệ càng lúc càng ít đi, số người hi sinh ngày một tăng lên, những kẻ còn sót lại đều sáng rọi như viên ngọc quý đã được mài giũa.



Trong đó, người nổi bật nhất là Quỳ Mão.



Nhìn người thanh niên ngập tràn sát khí, ánh mắt xác xơ ấy, Kỳ Thí Phi đột nhiên ngộ ra: có lẽ tất cả những chuyện này là thật, chẳng qua, chúng không xảy đến ở khoảng không – thời gian này mà thôi.



Kỳ Thí Phi nghiền ngẫm nhìn cậu chàng Lược Ảnh, dù hắn không nhận ra sự tồn tại của y.



Đối với Quỳ Mão, hắn đang phải trải qua cái sự kiện khiến bản thân đau đớn đến độ muốn chết đi ấy một lần nữa.



Một lần, khi chúng Lược Ảnh vừa tạm nghỉ chân nơi dã ngoại, chưa kịp ăn uống thì Bạch Dương Phàm đột nhiên xuất hiện.



Kỳ Thí Phi lạnh nhạt nhìn Bạch Dương Phàm.



Quả nhiên, ở thế giới khác biệt này, Bạch Dương Phàm cũng khác xưa. Hắn lộ nét suy sụp, nét mặt nghiêm trọng, có vẻ trưởng thành hơn nhiều.



“Đưa di cốt của Kỳ đại ca cho ta đi, các ngươi không trụ được lâu đâu.” Bạch Dương Phàm cất giọng khàn khàn.



Vừa thấy hắn, chúng Lược Ảnh đã đồng loạt đứng dậy.



Quỳ Mão găm chặt ánh nhìn thù hận về phía Bạch Dương Phàm: “Ngươi hại chết tôn thượng, còn chạy đến cướp di cốt của ngài. Uổng lòng tôn thượng vẫn coi ngươi là huynh đệ, ngươi vội vã muốn dùng xác ngài để luyện khí đến thế sao?”



Bạch Dương Phàm đáp lại bằng giọng điệu nhẫn nại: “Đừng phí thời gian để tranh cãi chuyện vô nghĩa ấy nữa, ta không thể nói rõ cho các ngươi. Mau đưa quan tài của Kỳ đại ca cho ta, ta sẽ không dùng di cốt của huynh ấy để luyện pháp khí!”



“Đừng có mơ!” Quỳ Mão gầm nhẹ, “Nếu ngươi thực sự có lòng thì đã không dẫn đám đạo tu đó đến truy sát chúng ta.”



Bạch Dương Phàm nghẹn lời, hắn thở dài: “Ta chỉ là không muốn âm mưu của Thạch Tử Mặc thực hiện được, ta đã làm sai một lần, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.”



Quỳ Mão không nghe lời giải thích của Bạch Dương Phàm. Cuối cùng, đôi bên vẫn lao vào chiến đấu.



Chúng Lược Ảnh đang cần ẩn núp, không được gây sự chú ý. Giờ vừa ra tay, đám truy binh quả nhiên lại tới.



Không biết Bạch Dương Phàm nổi cơn điên gì mà gặp ai cũng chém, không phân địch ta, chẳng mấy chốc mà đã khiến đạo tu và ma tu bu vào đánh nhau.



Toán địch lần này mạnh đến bất ngờ, dựa vào ma chủng nên Lược Ảnh vệ mới đạt đến cảnh giới Quy Nguyên, họ sao có thể đỡ nổi đợt tấn công của đám tu sĩ Ngưng Hồn này.



Chúng Lược Ảnh cứ lần lượt chết trận, ngay cả Quỳ Mão cũng rơi vào vòng khổ chiến.



Nhân lúc hắn bị kẻ địch cuốn lấy, không thể chú tâm bảo vệ di cốt của tôn thượng, có kẻ dám mon men tới gần quan tài Huyền Ngọc.



Kỳ Thí Phi đứng bên sốt ruột không thôi, sau mấy bận vọt lên thử giúp Quỳ Mão nhưng không thành, y đành trơ mắt nhìn hắn dần bị thương.



Lần ‘trơ mắt’ này không giống những lần y đứng ngoài nhìn người thanh niên chiến đấu trước đây. Khi ấy, bằng việc dùng thần niệm để phủ khắp trận chiến, y tin rằng mình có thể ngay lập tức giúp hắn không trúng vết thương trí mạng.



Mà giờ, Quỳ Mão có thể chết vào tay bất cứ kẻ nào, bất cứ lúc nào, nhưng y chỉ biết bó tay nhìn, không thể làm gì.



Y hận sự bất lực của mình.



Quỳ Mão vẫn đương liều mạng, Kỳ Thí Phi không thể rời mắt khỏi hắn. Không biết bằng cách nào mà Quỳ Mão lại nhân thấy có kẻ lại gần quan tài, hắn phát cuồng lên, giải quyết dứt điểm tên đạo tu Ngưng Hồn đang đấu với mình. Giết được địch, nhưng cũng hại bản thân.



May là cái sự không phân địch ta của Bạch Dương Phàm đã cuốn đi phần lớn đạo tu và số ít ma tu, Quỳ Mão nhân lúc hỗn loạn, lăn tới bên quan tài rồi đưa tay chạm vào nó.



Chiếc quan tài biến mất ngay tắp lự.



Phải làm thế từ đầu mới phải! Kỳ Thí Phi thầm thở dài. Y thực chẳng hiểu chúng Lược Ảnh muốn giữ cái tín niệm gì, sao không cất di cốt vào không gian từ sớm. Sự khăng khăng ngớ ngẩn ấy khiến nảy sinh bao thương vong không đáng có.



Ánh nhìn của Kỳ Thí Phi dính chặt lên người thanh niên. Y thấy hắn gỡ ma chủng, rồi chui vào bụi cỏ, lăn xuống triền núi.



Y biết, hắn định ngụy trang thành phàm tu. Chuyện này thực nguy hiểm, sao có thể chắc chắn rằng trong đám tu sĩ tới lục soát, không có kẻ từng đối chiến với hắn chứ.



May rằng, nhóm tu sĩ đứng ngoài canh chừng chưa gặp Quỳ Mão bao giờ, thấy một phàm tu Luyện Thể xuất hiện còn tưởng đây kẻ xui xẻo bị cuốn vào cuộc chiến, liền nhẹ nhàng tha cho hắn đi.



Dù đã thoát được xuống núi nhưng Quỳ Mão vẫn không dừng lại.



Hắn cứ đi, đi mãi, bước chân lảo đảo, thất tha thất thểu, đi đến khi đầu óc mụ mị vẫn cứ bước về trước theo bản năng.



Kỳ Thí Phi không kìm lòng được, vươn tay ôm hắn. Y muốn nói với người thanh niên rằng: đủ xa rồi, an toàn rồi, nghỉ ngơi đi.



Nhưng Quỳ Mão đâu nghe được tiếng y, cũng chẳng thể cảm nhận được cái ôm của y. Mãi đến khi hôn mê, cặp lông mày nhíu chặt của hắn vẫn chẳng thể giãn ra.



Kỳ Thí Phi đứng canh giữ bên Quỳ Mão. Biết hắn không cảm nhận được mình, nhưng y vẫn liên tục truyền chân nguyên qua với mong muốn có thể làm vơi đi cơn sốt bỏng rẫy đang tra tấn cơ thể cậu Lược Ảnh.



Chỉ phí công mà thôi. Đây là ký ức của hắn, Kỳ Thí Phi không thể xoa dịu người thanh niên đang nóng hừng hực kia.



Nơi này là ảo cảnh, dòng thời gian không tuân theo quy luật thực tế, nên chẳng mấy chốc mà Quỳ Mão – không biết đã hôn mê bao lâu, đã tỉnh lại.



Hắn sơ cứu qua loa vết thương, uống miếng nước, gặm lương khô cứng như đá rồi tiếp tục lên đường.



Những ngày tiếp theo, người thanh niên đã tìm ra bí quyết. Hắn ngụy trang thành người thường, đặt chân vào nhân gian, mượn đường này để tới lăng mộ.



Khi nghỉ trọ lại khách sạn, ruốt cuộc Quỳ Mão cũng chịu mở nắp quan tài Huyền Ngọc.




Quan tài này tuy được làm từ chất liệu tốt, nhưng lại không được khắc pháp trận, thành thử nó chẳng thể chống bụi, cũng không chống được sự rung lắc.



Vậy nên, trải qua một khoảng thời gian dài, nó đã đóng bụi, những xóc nảy trên đường cũng khiến di cốt chệch đi, quần áo và tóc tai của tôn thượng trở nên xộc xệch.



Quỳ Mão thành kính dời nắp để chỉnh trang lại dung nhan cho ma tôn đại nhân.



Kỳ Thí phi bước lên, cúi xuống nhìn.



Quả nhiên như những gì đã dự đoán, kẻ đó chính là y!



Dù đã lờ mờ nghĩ tới từ trước, nhưng Kỳ Thí Phi vẫn không khỏi hoảng hốt lùi về sau.



Quỳ Mão bưng nước sạch tới, nâng tay tôn thượng khỏi quan tài, chăm chú lau từng ngón cho y.



Vẻ mặt Kỳ Thí Phi chất chứa bao cảm xúc phức tạp. Y đi vòng qua quan tài, đứng sang phía khác. Nhìn chính mình, nhưng thực chất là chăm chú vào Quỳ Mão hơn.



‘Y’ – kẻ đang an tĩnh nằm trong quan tài – quả đúng là xác chết.



Thứ mặc trên người y không phải là bộ ngoại sam nguyệt sắc [1], trung sam lam sắc, mà là bộ ngoại sam lam nhạt, trung sam trắng ngà.



Ngón tay Kỳ Thí Phi gõ gõ cằm mình, rồi y cười lạnh một tiếng.



Có lẽ, đây chính là kết cuộc của mình khi không để người thanh niên đi cùng tới ma vực Xích Luyện.



Giả dụ như Thạch Tử Mặc không chết, gã nhất định sẽ cướp hai bộ pháp y của mình.



Kỳ Thí Phi thực thông minh. Trong đoạn ký ức trước, Quỳ Mão chỉ mải mê chiến đấu, lòng đầy bi thương và phẫn nộ nên y không có tâm trí để ngẫm lại mọi chuyện. Nhưng giờ Quỳ Mão đã tạm an ổn, y bèn dựa vào những sự kiện người thanh niên đã trải qua để đoán ra sự thật.




Kỳ Thí Phi thực sự muốn biết vì sao Quỳ Mão lại gặp phải những chuyện này, chúng có thực hay không.



Và, vì sao người thanh niên không nói cho mình?!



Lòng Kỳ Thí Phi chất chứa bao nghi vấn, nhưng nhìn Quỳ Mão nâng niu mái tóc của ‘mình’, từng chút, từng chút chải cho chỉnh tề, y lại chẳng thể cất nổi thành lời.



Vẻ mặt người thanh niên thực an bình, không hề có dáng điệu mệt mỏi, hay sự đau xót, u buồn như lúc chiến đấu.



Chỉnh lại quần áo cho ‘Kỳ Thí Phi’ xong, Quỳ Mão mới từ từ đập nắp quan tài lại.



Đây là lần đầu tiên hắn mở quan tài. Về sau, mỗi khi thoát khỏi một cuộc chiến, Quỳ Mão lại mở nó ra để lau sạch cơ thể cho Kỳ Thí Phi.



Có lẽ, lần đầu tiên làm vậy quả thật là để chỉnh lại dung nhan cho tôn thượng, nhưng sau, Quỳ Mão chỉ muốn tìm một bến đậu cho tâm hồn mình ở ‘Kỳ Thí Phi’.



Đôi khi, qua mảnh thần hồn của Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi có thể cảm nhận được tâm tình của hắn.



Những lúc ấy, lòng hắn choán đầy bao thứ tình cảm đẹp đẽ dành cho tôn thượng, những suy nghĩ tiêu cực đều lùi xa.



Kỳ Thí Phi nhận ra tình cảm Quỳ Mão dành cho mình có tôn sùng, kính ngưỡng, nhưng không có yêu! Thứ tình cảm sâu nặng đến mức có thể hi sinh tất cả vì y, nhưng lại chẳng hề có chút ‘yêu’ nào!



Kỳ Thí Phi không dám tin! Những cảm xúc cuồng nhiệt ánh lên từ đôi mắt Quỳ Mão không phải là yêu!



Không, có lẽ đó là yêu, nhưng là sự ‘kính yêu’ mà hắn hiến dâng cho một biểu tượng, một con người được thần thánh hóa, chứ không phải tình yêu dành cho kẻ có tên Kỳ Thí Phi!



Điều này khiến y choáng váng.



Tâm trí y ngập tràn những suy nghĩ như: ‘Đều là giả’, ‘Chắc mình hiểu lầm thôi’, ‘Không biết chừng là bởi hắn chưa nhận ra thứ tình cảm ấy’. Chap mới luôn có tại -- TRUMtruyen . CO M --



Nhưng cuối cùng, y vẫn phải buồn bã thừa nhận rằng: Mình đã hiểu sai tình cảm của hắn! Quỳ Mão không yêu mình, chỉ là ngưỡng mộ mà thôi!



Kỳ Thí Phi ngồi xổm xuống cạnh Quỳ Mão, nhìn cái vẻ mặt sùng kính của hắn đầy oán hận.



Y hiểu vì sao khi nhìn thấy mình còn sống, Quỳ Mão – chẳng hiểu vì lý do gì mà lại có đống ký ức này – lại cuồng nhiệt như thế, vì sao ánh mắt hắn dành cho mình lại nóng bỏng như thế.



Nhưng giờ, khi Kỳ Thí Phi phải thừa nhận rằng Quỳ Mão chiếm một vị trí trong lòng mình, thậm chí mình còn đã nảy sinh tình cảm với người thanh niên, mà lại nhận ra người ta không yêu mình, thì thấu hiểu nào cũng chuyển hết thành ai oán rồi.



Sao hắn lại không yêu mình chứ?!



Kỳ Thí Phi bực bội giật giật tóc.



Mà mình lại biết cái sự thật này ngay khi vừa yêu phải hắn xong!



Dù sao thì ở đây, chẳng ai biết y đã làm gì, nên Kỳ Thí Phi có thể thỏa thuê xả hết bao bức bối trong lòng.



Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão – chỉ lo chăm chút cho ‘vị thần của hắn’ mà chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của mình – đầy uất ức. Rốt cuộc thì vẫn tự ghen với chính y.



Hắn chưa từng tỏ ra săn sóc với mình như thế!



__________________________



Ngáo:



[1] trước giờ thấy tác giả miêu tả cái áo này màu trăng sao sao đó thì mình vẫn tưởng nó là màu trắng bạc mà lấp lánh lấp lánh. Cơ mà nay GG search thì không hiểu sao lại là xanh lơ, nghĩa trong QT cũng có 1 cái là xanh lơ…Nếu thật thì sẽ phải beta hết những chương trước =)) Cần kiểm tra kỹ lại =))



Nam thần chính thức vỡ mộng rồi nhé =)) Sầu đời quá cơ, thốn quá cơ =))