Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 91




Ba người bên Quan Nhạc Phái đã quyết tâm đi theo Kỳ Thí Phi tới cùng. Họ theo Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão tới một bãi đất trống, bên cạnh bãi đất có một cây cổ thụ rất cao, rễ quây quây lại thành một chiếc hố, giữa chiếc hố đó là một mô đất phẳng.



Kỳ Thí Phi chỉ vào đó, nói: “Đêm nay ba người nghỉ tại đây.”



Trịnh Uyên của Quan Nhạc Phái hỏi: “Vậy Bạch tiền bối và Đường tiền bối thì sao?”



Kỳ Thí Phi đáp: “Chúng ta tìm khu vực khác. Yên tâm, sẽ không xa nơi này quá đâu.”



Người của Quan Nhạc Phái không hề lo lắng. Ở đây đều là đạo tu, linh thú chắc chắn sẽ không xông tới tấn công.



Quỳ Mão và Kỳ Thí Phi tìm khu đất khác nghỉ ngơi, nơi này cách xa địa điểm tụ họp của chúng đạo tu, cách nhóm người Quan Nhạc Phái chừng mười nhịp thở.



Dù đã cách nhau hơn mười kilimet, nhưng đối với tu sĩ, khoảng cách này chẳng phải xa xôi gì.



Kỳ Thí Phi đã nhắm tới khu đất này từ trước. Nơi này có mặt cỏ êm, ở giữa là một tảng đá lớn. Khu đất này nằm ngay ngắn giữa một vòng tròn các cây đại thụ, ánh trăng xuyên qua tán cây, chiếu xuống chốn này, nom vừa nên thơ lại vừa lãng mạn.



Kỳ Thí Phi chẳng cần học đã ngộ ra được cách tìm nơi thích hợp để hẹn hò. Y dắt Quỳ Mão đi thẳng tới địa điểm đã định.



Quỳ Mão không khỏi ngơ ngẩn trước cảnh đẹp ấy, tới độ chẳng hề nhận ra Kỳ Thí Phi đã ghé lại gần.



“Hôm nay ngươi làm tốt lắm.”



Quỳ Mão quay đầu lại, gương mặt của Bạch Dương Phàm ở ngay trước mắt. Hắn đã quen với gương mặt này hơn, không còn bất giác nảy ra cảm xúc căm ghét khi nhìn thấy nó nữa, nhưng cũng chẳng thể xốn xang như lúc nhìn gương mặt thật của tôn thượng.



Nghĩ miên man một lúc, Quỳ Mão mới hiểu ra rằng tôn thượng đang khen chuyện mình tạo ra cơ hội rời đi ban nãy.



Quỳ Mão rủ mắt, những cảm xúc chua xót lại trào lên trong tim. Hắn bất giác để lộ chút cảm xúc ấy lên mặt, nói rất khẽ: “Thuộc hạ chỉ nương theo tình thế lúc ấy mà thôi. Tôn thượng không trách phạt đã mừng lắm rồi, thuộc hạ không xứng với câu khen ngợi này.”



Miệng thì bảo mừng vui, nhưng gương mặt hắn chẳng có chút niềm vui nào.



Kỳ Thí Phi bình tĩnh nhìn vẻ mặt của Quỳ Mão. Hiếm hoi lắm người thanh niên mới bộc lộ cảm xúc thế này, khiến ma tôn đại nhân nhộn nhạo vô cùng. Y đưa tay ra, kiểm soát phạm vi hoạt động của cậu chàng trước mắt, rồi lấy tay nâng cằm người thanh niên lên. Vậy nhưng, ánh mắt của Quỳ Mão cố tình trốn tránh y, không dám nhìn thẳng vào y.



Kỳ Thí Phi nhéo nhéo cằm hắn: “Sao vậy? Lại giận à?”



Quỳ Mão không thể dối lòng mà nói rằng mình không cảm thấy gì. Hắn im lặng một lúc, rồi đáp rằng: “Thuộc hạ thấy tôn thượng và Lưu Thi Dao đang chuyện trò vui vẻ, nên hẳn ngài sẽ giận dữ với hành động tự ý của tôi.”



Ánh nhìn chăm chú của Kỳ Thí Phi dừng lại trên gương mặt Quỳ Mão hồi lâu. Người thanh niên cảm thấy bất an trước sự im lặng kéo dài này. Cuối cùng, hắn quyết định ngước mắt lên, nhìn về phía ma tôn đại nhân.



Vẻ mặt Kỳ Thí Phi bây giờ kỳ quái lắm. Quỳ Mão chưa từng thấy vẻ mặt ấy bao giờ. Có ngạc nhiên, nhưng phần đa lại là sự vui sướng từ tận sâu tâm hồn.



Đôi mắt của ma tôn đại nhân sáng lên niềm hạnh phúc. Kỳ Thí Phi đưa mình qua, hôn lên Quỳ Mão.



Quỳ Mão chớp chớp mắt vài cái. Nụ hôn này quá đỗi bất ngờ, hơn nữa, tôn thượng còn đang dùng vẻ ngoài của Bạch Dương Phàm. Nhưng hắn không kháng cự. Quỳ Mão từ từ nhắm mắt lại, rồi vươn tay ôm lấy bả vai của ma tôn đại nhân. Kỳ Thí Phi có chút hưng phấn quá đà, hai cánh tay của y ôm ghì lấy eo Quỳ Mão.



Hai người hôn nhau thật lâu, tới khi tách ra, ai nấy đều thở hổn hển.



“Ngươi có biết là ta vui lắm không? Đây là lần đầu tiên ngươi ghen.” Kỳ Thí Phi không kiềm chế được nữa, không giữ được hình tượng nữa, y nở nụ cười rực rỡ.



Đầu óc Quỳ Mão lúc này trì trệ hết sức. Sau khi câu nói của Kỳ Thí Phi đảo vòng quanh tâm trí hắn hai lượt, người thành niên mới đỏ mặt ngượng ngùng.



Ra cảm giác này là ghen sao?! Mình ghen à?!



Quỳ Mão xấu hổ lắm, hắn muốn thoát khỏi vòng tay của Kỳ Thí Phi, trốn ra ngoài. Nhưng ma tôn đại nhân sao có thể để chuyện đó xảy ra, hai cánh tay này chính là tường đồng vách sắt, kiên cố vô cùng.



Kỳ Thí Phi sung sướng không nói thành lời. Quỳ Mão ghen khi thấy y và những người khác lại gần rồi trò chuyện, điều này chứng tỏ rằng hắn có khao khát độc chiếm mình, cũng chứng tỏ rằng hắn thích mình!



Việc có thể khiến Quỳ Mão ghen làm ma tôn đại nhân mừng tới độ gần như không kiềm chế được nữa. Cũng chẳng thể trách y chẳng được trò trống gì. Chặng đường của hai người từ trước tới giờ vẫn mồn một trước mắt. Cả đời này, ma tôn đại nhân sẽ không bao giờ quên được cơn sốc khi biết tình cảm thực sự mà Quỳ Mão dành cho mình.



Y đã phải bỏ sao bao công sức, bao tâm huyết để có thể chuyển hóa thứ tình cảm trong lòng cậu chàng Lược Ảnh, rồi thì quá trình thực hiện đã từng trải qua nhiều lần thất vọng thế nào. Chuyện này bi thương tới độ rớt nước mắt.



Tới được bước này đúng là chẳng dễ dàng gì!



Niềm vui của Kỳ Thí Phi bộc lộ rõ như vậy, thành thử, cảm xúc xấu hổ của Quỳ Mão nhanh chóng nhạt dần và được thay thế bằng cảm xúc giống ma tôn đại nhân bấy giờ. Người thanh niên bình tĩnh lại, rồi cũng nhếch khóe môi mỉm cười.




Cặp mắt hấp háy ý cười của họ nhìn vào nhau. Rồi đôi con tim không kìm lại được, ghé sát lại, hơi thở giao hòa, bờ môi quấn quýt.



Khi nụ hôn của cả hai đã đạt tới cao trào, Kỳ Thí Phi đang định bỏ phép biến hóa đi thì bỗng có ai lọt vào khu vực thần niệm của y. Lưu Thi Dao hỏi thăm người của Quan Nhạc Phái, rồi lần tìm tới đây.



Khi tới nơi, cô trông thấy hai người thanh niên – một nho nhã anh tuấn, một tuấn tú phiêu dật – đang ôm hôn thắm thiết.



Ánh trăng, mặt cỏ, bầu không khí yên tĩnh, bóng dáng của hai người nọ đẹp như một bức tranh.



Nhưng nếu một trong hai là người mình đang có cảm tình, thì lòng cô không vui cho nổi.



Thể nào thái độ hôm nay của Bạch Dương Phàm lại không bằng hồi trước, giữa sự thân thiết lại có gì xa cách, nói chuyện riêng với nhau mà còn phải cách một khoảng, lúc sau còn nhất định phải lôi tên Đường Thiên Phúc kia qua. Ra sự thật là đây! Lưu Thi Dao sốc vô cùng. Đôi mắt cô đỏ quạch, nước mắt chao nghiêng chỉ chực lăn ra.



Cô kêu lên nức nở, cơ thể chao đảo như sắp ngã gục. Cô đứng cách đó không xa, người có tu vi Ngưng Hồn chắc chắn sẽ cảm nhận được, vậy mà hai người vẫn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào và nồng nàn, chẳng hề kiêng dè.



Điều này khiến cô nàng hiểu được sự nhẫn tâm của Bạch Dương Phàm. Cô không chịu nổi nữa, đành xoay người vội vã rời đi.



Đợi đến khi đã chắc chắn rằng Lưu Thi Dao đi xa và không trở lại nữa, Kỳ Thí Phi mới xóa phép biến hóa, rồi đè Quỳ Mão xuống tảng đá, hôn ngấu nghiến bờ môi hắn, xoa nắn thân thể hắn.



Quỳ Mão không kiềm lại được, bật ra từng tiếng rên rỉ. Hắn muốn nhịn xuống, nhưng Kỳ Thí Phi luôn đập tan những cố gắng của hắn.




Hai người quấn quýt nhau hồi lâu rồi Kỳ Thí Phi mới chịu lưu luyến buông cậu chàng Lược Ảnh ngon miệng đã mơ màng dưới những hành động của mình.



Kỳ Thí Phi rủa thầm rằng hai lần hành sự đều nằm trong tình thế không ổn. Giờ họ còn đang ở dã ngoại, rơi vào tình huống có thể có người lạ xuất hiện bất cứ lúc nào. Ma tôn đại nhân chỉnh lại chiếc áo đã phanh ra của Quỳ Mão với vẻ buồn rầu. Y hôn dữ dội lên đôi môi tấy đỏ của người thanh niên đầy bất mãn.



Sáng sớm hôm sau, trong nhóm đạo tu, sắc mặt của Lưu Thi Dao nhìn rất mất tự nhiên, rõ ràng là đã dùng pháp thuật để điều chỉnh.



Có lẽ cô nàng đã khóc. Nhưng Kỳ Thí Phi chẳng quan tâm, bởi y đâu phải Bạch Dương Phàm thật. Lưu cô nương có thế nào cũng chẳng thể khiến gã thương tiếc mảy may.



Hôm qua còn chưa để ý, hôm nay Kỳ Thí Phi mới nhận ra mấy người thân quen với Phùng Tùng Đức trước đây cũng xuất hiện trong đám này!



Kỳ Thí Phi thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó ngẫm lại thì cũng hiểu chuyện gì xảy ra.



Trước những người này thân thiết với Phùng Tùng Đức nên cũng được thơm lây, cũng coi như là có chút địa vị trong tông môn. Dù Phùng Tùng Đức kém hơn đệ tử của tông chủ như Bạch Dương Phàm, nhưng dù sao cũng là đệ tử ký danh của Chu Bích.



Phùng Tùng Đức bị phạt cấm túc, không biết đời này còn ra ngoài được không. Điều này khiến đám người kia không còn chỗ dựa, lại thêm hành động kết bè phái lộ liễu trước đây, nên họ bị phái của tông chủ chèn ép.



Nếu không bám chặt chiếc dù mới là phái trưởng lão, thì họ chẳng còn đường phát triển nữa.



Kỳ Thí Phi cười lạnh, đảo ánh nhìn lạnh lẽo về phía chúng.



Mấy người kia dù giận dữ nhưng chẳng dám nói gì, chỉ lặng lẽ núp mình về phía sau của đám đệ tử Ngự Linh Tông.



Lần vây bắt Phi Kiêu này không được hẹn trước. Đám đạo tu này bất đắc dĩ mới hành động cùng nhau thôi. Thay vì phối hợp, phải nói là họ đang quan sát nhau mới đúng.



Không ai muốn kẻ khác giành trước một bước. Sớm muộn gì sự hài hòa này cũng sẽ bị phá vỡ.



Kỳ Thí Phi – nay đang hóa thành Bạch Dương Phàm – chẳng thèm để ý tới quy ước, cứ thế xông thẳng vào khu vực hoạt động của con Phi Kiêu.



Con Phi Kiêu này nghỉ vào ban đêm và săn vào ban ngày. Không phải đám đạo tu không muốn bắt trong lúc nó đang nghỉ ngơi, mà chẳng qua là họ không tìm được ổ Phi Kiêu.



Phạm vi hoạt động của Phi Kiêu quá rộng, địa thế nơi này lại phức tạp, đám đạo sĩ lại không đoàn kết, không muốn trao đổi tin tức với nhau, cho nên việc tìm ổ cứ kẹt lại đó.



Họ chỉ có thể vây bắt Phi Kiêu trong lúc nó đi săn vào ban ngày.



Con Phi Kiêu này sống lâu lắm rồi, vốn tranh đấu với đạo tu từ nhỏ, nên tới cái tầm nghìn tuổi này, nó giảo hoạt vô cùng; không chỉ giỏi trốn mà còn có thể chiến đấu với các đạo tu, khiến họ rơi vào thế yếu.



Tiếc rằng, tình thế ấy chỉ có thể duy trì cho tới khi Kỳ Thí Phi xuất hiện.Ngáo:



Ý bạn tôn thượng là hận đời không cho cơ hội tốt để chuỵch chuỵch =)))