Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu - Chương 20: Gợn sóng




Lúc Phong Hàn Bích trở về, đã qua canh bốn. Chung Như Thủy nghe được động tĩnh lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm cánh tay của y.

Phong Hàn Bích khẽ giật mình, cau mày nói: “Sao chưa ngủ?” Tiến lên sờ trán Chung Như Thủy, còn chút nóng, “Ngủ đi!” Ngữ khí kiên quyết, có chút sinh khí.

Chung Như Thủy vẫn mở to mắt nhìn y, nhích vào bên trong, tạo khoảng trống. Phong Hàn Bích nhìn hắn một lúc, cuối cùng chịu thua ánh mắt chấp nhất kia, thở dài, cởi ngoại sam và giày, vẫn không quên dùng chăn đắp cho người nào đó đang sinh bệnh. Hai người nằm thẳng, nhìn hoa văn điêu khắc trên nóc giường, thật lâu không nói.

“A xì! A xì! A xì!” Ba cái hắt xì vang lên, Chung Như Thủy sụt sịt, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Thật có lỗi, ta không cố ý.”

Ánh mắt Phong Hàn Bích mắt tối sầm, vươn tay cầm khăn để bên án, xoay người lau mũi cho hắn, sau đó thả ra, nằm xuống, vươn tay, ôm Chung Như Thủy vào lòng.

“Vết thương……” Mặt Chung Như Thủy chạm vào lồng ngực Phong Hàn Bích, chỉ kịp nói hai chữ này.

“Không phải bên kia, không sao.” Phong Hàn Bích ôm sát hắn, giọng điệu thường thường, “Ta biết ngươi ghét đoạn tụ, ta không phải đoạn tụ, làm như vậy vì sợ ngươi lạnh, bệnh sẽ nặng.”

Chung Như Thủy cảm giác tim đập vài cái, ngay sau đó “Phanh phanh phanh” nhảy lên, khuôn mặt vốn đỏ ửng càng thêm nóng. Chung Như Thủy tin chắc, bệnh cảm mạo lại nghiêm trọng, không phải do hành động của Phong Hàn Bích!

“Ta biết rõ, ta chỉ sợ lây bệnh cho ngươi……” Thanh âm rầu rĩ trong ngực truyền ra, Phong Hàn Bích cười tà, y không đoạn tụ, chỉ trùng hợp chính là, y rất hứng thú với Chung Như Thủy mà thôi.

“Chuyện nghiêm trọng ?” Chung Như Thủy hỏi, Phong Hàn Bích có chút hờn giận, vì sao luôn quan tâm đến việc không liên quan tới mình chứ?

“Không có việc gì, nhanh ngủ.” Chung Như Thủy len lén bĩu môi, ai tin! Thôi, mai nói sau, hắn bắt đầu mệt nhọc, nằm trong lòng y khiến hắn có cảm giác buồn ngủ. Cũng không phải vì Phong Hàn Bích a! Chỉ là vì y giống ôm gối mềm mại mới khiến hắn thoải mái, chỉ vì vậy mà thôi. Hắn ghét nhất đoạn tụ.

Chung Như Thủy tỉnh, cảm thấy đã khá hơn nhiều, cũng không phát sốt, ngoại trừ thân thể vẫn mềm nhũn không có lực, tất cả đều tốt. Thân thể này thật sự là, so với bạch trảm kê không khá hơn bao nhiêu, ba ngày hai ngày bệnh, Lâm muội muội cũng không khoa trương như vậy! Phỏng chừng Phong Hàn Bích đã hạ triều, Chung Như Thủy đứng dậy, hắn bị bệnh, người nào nấu cơm a? Hẳn Lâm công công sẽ sắp xếp? Sắc nhi vừa bưng chén dược tới, thấy Chung Như Thủy rời giường, vội vàng chạy tới dìu hắn, hốc mắt hồng hồng nói với Chung Như Thủy: “Thế tử, ngài đừng lại dọa nô tỳ.”

Chung Như Thủy sững sờ, thấy hai mắt Sắc nhi sưng đỏ, tràn đầy lo lắng, nàng đã khóc bao lâu? Trong lòng Chung Như Thủy cảm động, nhẹ giọng nói với nàng: “Cám ơn, về sau ta sẽ không……”

Phục thị hắn uống thuốc, Sắc nhi thu thập, chuẩn bị ra ngoài để Chung Như Thủy nghỉ ngơi. Chung Như Thủy đột nhiên gọi nàng: “Sắc nhi, điện hạ đâu?”

Sắc nhi nói: “Điện hạ mới từ nội cung trở về, nhắc ngài, bảo ngài hảo hảo tĩnh dưỡng, chuyện khác điện hạ sẽ xử lý, ngài đừng quan tâm.”

“A…… Không còn việc gì, ngươi xuống đi.” Chung Như Thủy nằm xuống giường, nghĩ nghĩ, lại đứng lên mặc y phục, vừa tới cửa, liền thấy ngoài cửa phòng đóng chặt có hai bóng người cao ráo trông coi. Xem ra Phong Hàn Bích phái người bảo vệ hắn, nhưng Phong Hàn Bích không muốn mình nhúng tay vào, những người này chắc chắn ngăn cản hắn đi tìm y. Chung Như Thủy xoay người trở lại nội thất, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Một bóng đen nhanh chóng đi theo hắn.

Chung Như Thủy như mèo xuyên qua hậu hoa viên, tránh cung nữ thái giám, trên đường nghe được chút ít thông tin, tỷ như “Chuyện này không xong”, “Ngươi nói điện hạ của chúng ta có thể nén giận lần nữa không?”, “Ôi chao, theo ta đoán, khả năng phải biến thiên.”

Xem ra chuyện rất lớn! Chung Như Thủy thầm nghĩ, Phong Hàn Bích là người ngoan độc như vậy, biết rõ di nương của mình oan uổng, nhưng chỉ có thể nhìn nàng bị biếm lãnh cung, nếu Phong Hàn Bích bộc phát huyết tinh bạo lực gì đó, Chung Như Thủy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! Biến thiên……?

Đông sờ tây đụng, rốt cục Chung Như Thủy sờ đến cửa sổ của thư phòng. Vừa định đứng lên đẩy cửa sổ, chợt nghe Thương Giác Trưng nói một câu: “Thủy Thủy thì sao? Vài ngày nữa, ở đây rất không an toàn, có cần đưa hắn ra kinh trước?” Chung Như Thủy dừng lại, quyết định ngồi xuống nghe lén.

“Nếu muốn đưa hắn đi, cần nhanh lên, đưa hắn đến Liễu gia, có quốc trượng che chở hắn, tốt hơn theo chúng ta, hơn nữa bốn quốc cữu không phải kẻ vô dụng.” Đào Như Lý nói, Hoàng thượng kiêng kị thế lực khổng lồ của Liễu gia, dù Chiêu quý phi mang tội danh hạ độc thái tử, hắn cũng không thể tiêu diệt Liễu gia trong thời gian ngắn.

“Nếu tới Liễu gia, vậy tối nay sẽ đưa hắn đi, Tiểu Hàn cũng an bài, đêm nay mang tiểu công chúa xuất cung luôn? Người Liễu gia đã chuẩn bị tốt để tiếp ứng, đêm nay là thời cơ tốt nhất.” Thương Giác Trưng nói.

“Nam nhi Liễu gia thịnh vượng, thật vất vả quốc trượng mới sinh được hai nữ nhi, lại……” Đào như Lý nhớ tới chuyện cũ, chậm rãi lắc đầu. Hai long châu trên tay, trước sau gả vào cung, một người uổng mạng trong lãnh cung mười một năm trước, hôm nay thấy người cuối cùng đi vào vết xe đổ của thân tỷ tỷ, Liễu gia và Phong Hàn Bích không thể tiếp tục thờ ơ. Chung Như Thủy ngồi xổm dưới cửa, vểnh tai cẩn thận nghe, càng nghe càng kinh hãi, muốn đưa hắn đi? Tại sao không an toàn? Liễu gia là nhà ngoại công của Phong Hàn Bích? Tại sao phải đưa hắn đến đó? Phong Hàn Bích muốn làm gì?

“Tối nay Hàn Vũ phải đi, do Tiểu Thương hộ tống, ba cữu cữu và hai biểu ca đã chờ bên ngoài.” Phong Hàn Bích một mực im lặng bống nhiên lên tiếng, “Về phần Như nhi, ta cần suy nghĩ……” Liễu gia đã chuẩn bị đủ binh lực cho y, thêm quân đội trong tay Thương Giác Trưng, y còn một vạn vệ quân, cùng với kế hoạch đã chu đáo, muốn thành sự, không khó.

Trong mắt Đào Như Lý chợt lóe lên cô đơn, nhàn nhạt nói: “Điện hạ, chuyện ngươi cần làm, vạn nhất thất bại, không chỉ phế trữ, hơn hai trăm mạng người trên dưới Thái tử cung, Đào gia và Thương gia, còn có Thủy Thủy, đều theo ngươi rơi đầu.” Hơn nữa, Chung Như Thủy đã trở thành nhược điểm của ngươi, vạn nhất hắn bị bắt, ngươi có thể trơ mắt nhìn hắn chết sao?

Phong Hàn Bích không lên tiếng, Đào Như Lý nói rất đúng, việc y muốn làm, đạo nghĩa bất dung, thiên địa bất dung…… Chung Như Thủy càng nghe càng kinh hãi, càng nghe càng mơ hồ, phế trữ? Rơi đầu? Vì sao? Phong Hàn Bích muốn làm chuyện nguy hiểm? Hắn đoán được một chút, nhưng hắn không dám cũng không nguyện nghĩ, Phong Hàn Bích đã là Thái Tử , leo lên đại bảo trở thành ngôi cửu ngũ là chuyện sớm hay muộn, y không có lý làm chuyện để lại tiếng xấu muôn đời! Chẳng lẽ, là vì…… Chiêu quý phi? Nghe nói mẫu hậu của Phong Hàn Bích đã sớm qua đời, là Chiêu quý phi dốc lòng chăm sóc y lớn lên, cũng như nương của y, nhưng muốn cứu người, cũng không cần cực đoan như vậy chứ?

“Ta có chừng mực.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, “Còn có, ta không tán thành ngươi và Tiểu Thương tham gia, hai người các ngươi nên thu tay lại, không cần phải cùng ta mạo hiểm, chuyện này vốn không liên quan tới các ngươi.”

“Ngươi nói cái gì! Cái gì gọi là không liên quan? Chẳng lẽ chúng ta hoạn nạn có nhau nhiều năm như vậy đều là giả? Năm đó chúng ta còn nhỏ không giúp được ngươi, chỉ có thể cùng ngươi thống khổ, hôm nay chúng ta có thế lực nhất định, càng không thể vứt bỏ ngươi!” Thương Giác Trưng nói.

Đào Như Lý nhìn Phong Hàn Bích, lâm vào trầm tư, hắn đứng bên cạnh Phong Hàn Bích, không chỉ bởi vì hắn luôn sùng kính và yêu y, mà hắn còn muốn báo thù…… Huyết hải thâm cừu!

“Tóm lại, đêm nay sẽ đưa Hàn Vũ công chúa và Thủy Thủy đi, sau đó cứu nương nương ra, chúng ta có thể thoải mái mà để Hoàng thượng ‘Thối vị nhượng hiền’!” Thương Giác Trưng không sợ, nói. Chuyện năm đó Thương Giác Trưng đã rút ra bài học, hắn vẫn cho rằng, quân vương vô tình kia, kẻ bức Phong Hàn Bích trở thành người lãnh khốc vô tình, không xứng làm vua một nước!

Bức vua thoái vị! Đầu Chung Như Thủy nổ tung, bọn họ điên rồi! Phong Hàn Bích thật sự điên rồi, y muốn giết cha?

“Ai ở bên ngoài!” Đào Như Lý hét lớn một tiếng, lướt đến trước cửa sổ, mạnh mẽ đẩy ra, nhìn rõ người tới, cả kinh kêu lên: “Thủy Thủy?!” Hắn đứng ở đây đã bao lâu? Lời bọn họ nói hắn cũng nghe được sao?

Mặt Chung Như Thủy trắng bệch, nhìn biểu tình bối rối của Đào Như Lý và Thương Giác Trưng, vẻ mặt lạnh lùng của Phong Hàn Bích. Nở nụ cười khó coi hơn khóc, Chung Như Thủy khô khốc nói: “Các ngươi, đang nói đùa sao?”

“Vào đi.” Phong Hàn Bích không nhìn hắn, lạnh lùng nói. Xem ra Mạc Tiếu nên chịu chút giáo huấn, một bệnh nhân cũng không trông nom. Chung Như Thủy vào thư phòng, nhìn chằm chằm Phong Hàn Bích, trong đôi mắt to tràn đầy chất vấn.

“Hai người các ngươi ra ngoài.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, Đào Như Lý và Thương Giác Trưng sững sờ, bảo bọn họ đi?

Thương Giác Trưng liền nói: “Tiểu Hàn, Thủy Thủy chỉ……”

“Đi thôi,” Đào Như Lý cắt ngang lời hắn, “Điện hạ sẽ không gây bất lợi cho Thủy Thủy.”

“Nhưng……” Thương Giác Trưng còn muốn nói gì đó, thấy Phong Hàn Bích lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, đành phải nuốt lời vào bụng, lo lắng nhìn Chung Như Thủy, rồi ngoan ngoãn đi cùng Đào Như Lý.

“Tiểu Đào Nhi, ta cảm thấy, Tiểu Hàn đối với Thủy Thủy, có cảm giác rất kỳ quái, ta nói không được, nhưng, ta cảm thấy, rất khác, đến tột cùng là khác ở đâu, ta nói không được……” Thương Giác Trưng đi theo Đào Như Lý, suy nghĩ thật lâu cũng không ra.

“Điện hạ yêu mến Thủy Thủy, khác với chúng ta.” Đào Như Lý lạnh lùng nói một câu, hắn không ghét Chung Như Thủy, ngược lại, hắn rất yêu mến Chung Như Thủy, nếu như có thể, hắn hy vọng, cùng Chung Như Thủy làm bằng hữu thật tốt cả đời.

Thương Giác Trưng như bị sét đánh, đứng lại, yêu mến? Tiểu Hàn yêu mến Thuỷ Thủy……?

“Tới đây.” Phong Hàn Bích hướng Chung Như Thủy vẫy tay, phong hàn chưa lành, vừa đỡ sốt, lại chỉ khoác một lớp ngoại bào chạy ra. Chung Như Thủy đứng bất động, vẫn nhìn y, quật cường muốn biết đáp án. Phong Hàn Bích hạ tay, thở dài đứng lên, cầm ngoại bào trên giường, phủ thêm cho hắn.

“Phong Hàn Bích, ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, đừng gạt ta, ngươi muốn làm gì?” Chung Như Thủy vẫn không nhúc nhích, nhìn y.

“…… Hôm nay trở gió, nếu lại dầm mưa, coi chừng cảm lạnh, ta đưa ngươi trở lại tẩm cung.” Phong Hàn Bích thắt đai lưng cho hắn, ôm vai hắn, nói.

“Tuy ta đến Quỷ Tà không lâu, nhưng ta chưa từng nghe ai đó bất mãn với đương kim hoàng thượng, ngay cả lén nghe được cũng chưa. Ra cung, ta nhìn thấy quốc gia cường thịnh giàu có, cuộc sống của dân chúng có thể gọi là hạnh phúc khoái hoạt. Những điều này có thể thấy được, phụ hoàng của ngươi dù không phải minh quân, nhưng tuyệt đối không phải hôn quân.” Chung Như Thủy bắt lấy tay y, có chút bi ai, “Vì sao? Ta không rõ a! Phong Hàn Bích, ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn…… Làm chuyện như vậy? Ngươi không phải người tham luyến quyền thế!”

“Đã không rõ thì vĩnh viễn không cần phải hiểu.” Phong Hàn Bích nhìn vào mắt của hắn, đừng lộ ra biểu tình như vậy, ánh mắt của ngươi không thích hợp nhuộm sắc màu u ám.

“Hắn là cha ngươi, là thân sinh phụ thân của ngươi.” Chung Như Thủy nhẹ nhàng nói, “Dù hắn làm sai cái gì, ngươi cũng không nên đối đãi với hắn như vậy.”

“Ngươi cứ xem như, ta vì ngôi vị hoàng đế……” Phong Hàn Bích tránh đi ánh mắt của hắn, giọng điệu bình thản, chuyện mười một năm trước, không cần cho hắn biết. Chung Như Thủy vươn tay, giữ lấy khuôn mặt y, để y nhìn thẳng vào mắt mình, Phong Hàn Bích sững sờ, tùy ý hắn.

“Ta biết rõ ngươi chỉ muốn cứu Chiêu quý phi, ta có thể giúp ngươi. Nếu ngươi thật sự làm ra chuyện như vậy, chắc chắn ngươi sẽ thống khổ sẽ hối hận! Ta không muốn thấy ngươi thống khổ!” Chung Như Thủy có chút kích động, “Ta chưa từng gặp qua phụ thân của ta, lúc ta chưa sinh ông rời bỏ mụ mụ của ta, đợi ta xuất thế, mụ mụ cũng bỏ ta. Cả cuộc đời, ta chưa từng nếm qua tư vị thân tình, ta không biết cảm giác được phụ mẫu ôm vào trong lòng, không biết cảm giác được phụ mẫu che chở, càng không biết cái gì là tình thương của cha, cái gì là tình thương của mẹ. Nhưng ngươi khác, ngươi có phụ thân, hắn vẫn cần ngươi! Hắn yêu thương ngươi, hắn nuôi dưỡng ngươi lớn lên, cho ngươi quan tâm và bảo vệ, thậm chí phong ngươi là Thái tử, giao giang sơn cho ngươi! Hắn chưa từng có lỗi với ngươi, hắn hoàn thành trách nhiệm của phụ thân, ngươi không thể đối xử như vậy với một phụ thân tốt!” Chung Như Thủy kể ra thân thế của mình, dù bị Phong Hàn Bích hoài nghi cũng được, hắn không muốn nhìn y làm ra chuyện phụ tử tương tàn. “Ngươi biết không, dù ta chưa từng gặp qua phụ mẫu của ta, dù bị bọn họ vứt bỏ khiến ta chịu rất nhiều khổ sở ủy khuất, nhưng ta chưa từng oán bọn họ, chưa từng hận bọn họ. Bởi vì sinh mệnh của ta là bọn họ ban cho, ta có thể sống trên thế giới này, chính là ân huệ lớn nhất của bọn họ đối với ta!”

“Phong Hàn Bích, lần này hắn làm sai, cho nên, là nhi tử của hắn, ngươi phải giúp hắn đền bù lỗi lầm, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của một nhi tử! Cũng là công đạo đối với Chiêu quý phi! Ngươi muốn cứu di nương của ngươi, muốn phụ thân của ngươi biết hắn làm sai, nên dùng cách tốt nhất chính xác nhất, không nên dùng cách áp chế! Ta sẽ giúp ngươi, ta nhất định giúp ngươi!” Chung Như Thủy chân thành nói với Phong Hàn Bích, “Ta có thể dùng cách không cần đổ máu tìm ra hung thủ hạ độc, thì cũng có thể dùng cách không đổ máu tìm ra kẻ làm chủ phía sau!”

Phong Hàn Bích vươn tay ôm lấy Chung Như Thủy, Chung Như Thủy cũng ôm lại y, “Tin tưởng ta, ta nhất định cứu di nương của ngươi, không cần đại nghịch bất đạo, không cần máu chảy thành sông, Phong Hàn Bích, ta không muốn thấy ngươi phạm sai lầm! Như vậy không đáng, cũng quá tàn khốc! Các ngươi là phụ tử!”

“Nếu như,” Phong Hàn Bích khó khăn nói: “Ta muốn ngươi rời đi?”

Chung Như Thủy chấn động, thanh âm đầy hung ác: “Không! Ta cho ngươi biết, ta sẽ ở cùng ngươi! Vô luận ngươi ở đâu ta sẽ ở đó, ta chắc chắn không cho ngươi cơ hội khiến ta và ngươi xuống địa ngục! Muốn ta rời đi, ngươi nằm mơ!”

“Làm sao bây giờ? Ta không muốn ngươi chết……” Ngữ khí của Phong Hàn Bích mang theo vui vẻ, ôm Chung Như Thủy càng chặt.

“Hỗn đản! Lại chiếm tiện nghi ta!” Chung Như Thủy nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lại thoải mái rất nhiều, y nói như vậy, là đáp ứng hắn a?

“Ta chắc chắn cứu được Chiêu quý phi, ngươi phải đáp ứng ta, vĩnh viễn không được nhắc lại chuyện hôm nay! Càng không được làm! Nếu phụ thân của ngươi lại làm sai cái gì, nghĩ đến ưu điểm của hắn, đứng bên cạnh giúp hắn đền bù sai lầm! Không thể vì một chút sai lầm mà giết hắn, bởi vì ngươi là nhi tử của hắn!”

“Hảo, nhưng ta có một điều kiện.” Phong Hàn Bích rất dứt khoát nói.

“Cái gì?” Chung Như Thủy hỏi.

“Chuyện chấm dứt, nói cho ta biết, ngươi là ai.” Phong Hàn Bích trầm giọng nói.

“…… Hảo, một lời đã định.” Chung Như Thủy chớp chớp mắt, nói thì nói, dù thế nào đi nữa, hắn không bất lợi, chỉ sợ đến lúc đó y không dám tin!

“Như vậy,” Phong Hàn Bích đột nhiên ôm lấy Chung Như Thủy, Chung Như Thủy ôm chặt cổ y kinh hô: “Ngươi làm gì vậy!”

“Ngủ.” Nụ cười của Phong Hàn Bích có chút tà khí, Chung Như Thủy đỏ mặt thở gấp, “Ngươi phát bệnh thần kinh gì a, giữa ban ngày ngủ cái gì mà ngủ!”

“Người bệnh cần nghỉ ngơi nhiều.”

“Ta tự mình đi!”

“Ngươi là người bệnh, cần bổn vương đặc biệt chiếu cố, càng cần bổn vương tự mình bồi, nếu không, sao giúp bổn vương phá án?”

Chung Như Thủy nghẹn lời, lúc hắn ngây người, thái tử thường ngày đông chết người không đền mạng nở nụ cười tà, ôm tiểu thư đồng của y, rêu rao đi từ thư phòng trở lại tẩm cung.

“Phong Hàn Bích! Con mẹ nó ngươi mau buông ta ra!” Tiếng rống giận của người nào đó vang vọng Thái tử cung……

Đào Như Lý cầm mật tín tử sĩ đưa tới cho Phong Hàn Bích, liếc nhìn Thương Giác Trưng, thấy được kinh ngạc và khó hiểu trong mắt đối phương, sau đó thiêu mật tín dưới nến. Đào Như Lý nhìn trời, Chung Như Thủy a Chung Như Thủy, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, khiến điện hạ thỏa hiệp lần này tới lần khác?