Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu - Chương 22: Dò hỏi




“Phong Hàn Bích, nơi này có vẻ u ám a!” Chung Như Thủy níu ống tay áo Phong Hàn Bích, nấp sau lưng y, thấp giọng nói. Tư liệu lịch sử ghi lại, oan hồn trong hoàng cung nhiều nhất, đặc biệt là lãnh cung, càng có nhiều oan hồn mỹ nữ ngàn năm không tiêu tan. Di chứng của việc đọc sách sử.

“Ngươi sợ?” Phong Hàn Bích khiêu mi, thản nhiên hỏi, nhìn khuôn mặt chưa bao giờ che dấu biểu cảm của hắn, liền biết hắn lại nghĩ chuyện cổ quái.

“Ai sợ a! Gia chỉ hù dọa! Ngươi không biết, khi gia còn bé có một ngoại hiệu là Chung Đại Đảm……” (Đại đảm = lớn mật)

“Xèo xèo chi chi……” Thanh âm mở cửa trong phim kinh dị kinh điển, thường thường lúc đó chắc chắn xuất hiện thứ đáng sợ.

“Má ơi!” Chung Đại Đảm nhảy lên lưng Phong Hàn Bích, cả tay cả chân đều quấn chặt lấy y, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng lẩm bẩm: “Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, Thái Thượng lão quân, lập tức hiển linh! Ác linh thối tán, ác linh thối tán!”

“Thái ~ tử ~ điện ~ hạ ~” Giọng nữ hư hư thực thực, lạnh lẽo vang lên, Chung Như Thủy lông tơ dựng đứng, sợ hãi hét: “Oa ~ Phong Hàn Bích, ngươi phải chết! Ngay cả quỷ cũng tới tìm ngươi! Lần nay gia phải bồi ngươi cùng chết…… Ô ô ô, ta còn chưa thú thê sinh hài tử, ta không muốn chết a!!!” Nguyên lai lão thiên gia đem hắn tới đây, là muốn hắn bị quỷ giết chết! Hắn có làm gì đắc tội lão thiên gia chứ, bị người dùng vật cứng đập chết chưa đủ, lão nhân gia hận tới mức muốn hắn chết lần nữa sao?

“Như nhi……” Phong Hàn Bích hắc tuyến, Chung Như Thủy là khắc tinh của y sao? Mất mặt bước vào lãnh cung, “Xuống, nàng là Thu ma ma phục thị di nương.”

“Ô ô ô ô, ta không muốn chết a ~ di? Cái gì?” Thanh âm gào thét của Chung Như Thủy dừng lại, mắt len lén hé ra, một đại mụ sắc mặt xanh trắng tầm bốn mươi tuổi, lạnh lùng nhìn hắn, thần sắc không kiên nhẫn và không vui, Chung Như Thủy sợ tới mức trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, lồng ngực của nàng phập phồng, không phải quỷ a! Một trong cửa tử của Chung Như Thủy – sợ quỷ, cái này là do lúc nhỏ bị biểu ca đe dọa mà tạo thành tâm lý sợ hãi. Nói đến đó, ai…… Chuyện thương tâm, không đề cập cũng được!

“Hô ~ làm ta sợ muốn chết.” Chung Như Thủy từ lưng Phong Hàn Bích nhảy xuống, quy củ đứng trước mặt Thu ma ma, hai tay khoát lên trước, khẽ khom người chào, rất lễ phép nói: “Thu tỷ tỷ hảo.” Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, nhìn thấy nữ nhân, phải nói lời hay. Quả nhiên, một tiếng tỷ tỷ, khiến sắc mặt Thu ma ma hòa hoãn rất nhiều, nhưng có người tức giận…… Phong Hàn Bích nghe được hai chữ “Tỷ tỷ”, lưng phát lạnh, liếc Chung Như Thủy, người trong cuộc vẫn đang cười ngọt ngào nhu thuận.

“Di nương có ở đây chứ?” Phong Hàn Bích không muốn Chung Như Thủy nói ra giọng điệu kinh người lần nữa, quyết định mở miệng trước.

“Bẩm điện hạ, nương nương chờ ngài đã lâu. Thỉnh điện hạ theo nô tỳ.” Thu ma ma nói xong, đi trước dẫn đường. Phong Hàn Bích nắm tay Chung Như Thủy theo sau.

Lãnh cung là bóng tối vĩnh viễn trong lòng Phong Hàn Bích, là nơi y chấm dứt hạnh phúc và bắt đầu cừu hận. Nếu có thể, y nguyện không trở lại đây một bước, mà ngay lúc mẫu hậu mất, y cũng không ở đây tế bái. Hôm nay, sau mười một năm y mới trở lại, chỉ là, tâm tình không còn nặng nề và thống khổ như tưởng tượng, Phong Hàn Bích quay đầu nhìn Chung Như Thủy do căng thẳng mà nắm chặt tay y, nhưng vẫn hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, khẽ cười cười, là vì hắn? Vừa tiến đến, hắn đã đem tâm tình và hồi ức của y đánh loạn thất bát tao, khiến y không có thời gian nhớ lại.

“Ai!” Phong Hàn Bích hít sâu, bất đắc dĩ có, cay đắng có, mừng rỡ cũng có.

Chung Như Thủy nghe y thở dài, càng hoảng sợ, “Ngươi không sao chứ?” Ngữ khí có chút lo lắng, bởi vì Phong Hàn Bích rất ít bộc lộ cảm xúc, thở dài, là bao hàm rất nhiều cảm xúc bên trong!

“Không sao,” Phong Hàn Bích cười cười, trong lòng tích tụ rất nhiều, giọng điệu nghiêm túc mà lại bất đắc dĩ: “Chính là, cảm thấy bị ngươi đả bại.”

Di? Chung Như Thủy thực sự lo sợ! Phong Hàn Bích trúng tà sao? Y dùng loại giọng điệu này nói với hắn! Chung Như Thủy giơ tay phải của y lên, nhắm ngay ngón giữa dùng sức nhéo! Phong Hàn Bích đau đớn nhíu mày, tay đứt ruột xót, nhéo như vậy tảng đá cũng khó thờ ơ!

“Ngươi làm cái gì?” Phong Hàn Bích lạnh lùng hỏi.

“Đừng nhúc nhích, ngươi trúng tà! Ta giúp ngươi đuổi tiểu quỷ ra!” Chung Như Thủy kết luận, hôm nay Phong Hàn Bích khác thường là do trúng tà, hắn nghe thế hệ trước từng nói qua, trúng tà chỉ cần lực mạnh nhéo vào ngón giữa là được.

Phong Hàn Bích cười lạnh vươn tay trái, nhắm ngay gò má non nớt của Chung Như Thủy mà nhéo: “Buông tay.”

Thu ma ma đi đằng trước, như cảm nhận được cái gì đó, nghi hoặc quay đầu, Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy vẫn thành thành thật thật đi theo nàng, thấy nàng ngừng lại, Phong Hàn Bích có chút nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Thu ma ma sững sờ, lập tức cung kính nói: “Vô sự, là nô tỳ đa nghi.” Sau đó tiếp tục dẫn đường, nhưng có chút nghi hoặc, vì sao tiểu hài tử miệng rất ngọt kia, gò má lại đỏ lên?

Phong Hàn Bích chắp tay sau lưng, dưới góc độ người khác không nhìn thấy xoa xoa ngón giữa. Chung Như Thủy thở phì phì xoa xoa mặt, trong lòng kêu gào: Hạ thủ thực ác độc!

Thu ma ma đưa bọn họ tới am phòng phía trước, cung kính nói: “Điện hạ, nương nương chờ bên trong, thỉnh.”

Phong Hàn Bích gật gật đầu, Chung Như Thủy cũng muốn theo vào, Thu ma ma liền ngăn hắn. Phong Hàn Bích nghĩ nghĩ, nói với Chung Như Thủy: “Ngươi chờ bên ngoài, không được chạy loạn.” Sau đó không để ý đến hắn, đẩy cửa vào, Thu ma ma nhanh chóng đóng cửa lại. Chung Như Thủy suy sụp kéo khóe miệng, Phong Hàn Bích thối, lại vứt bỏ hắn!

Chung Như Thủy nhàm chán nhìn hoa hoa thảo thảo trong nội viện, lãnh cung đúng là lãnh cung, ngay cả cây cối cũng tràn ngập khí tức băng lạnh. Mắt nhìn Thu ma ma quy củ hầu một bên, hẳn Phong Hàn Bích không thể ra ngay, Chung Như Thủy nhảy đến trước mặt nàng, cười ngọt ngào: “Thu tỷ tỷ, ta thật nhàm chán, ngài tâm sự với ta một chút a.”

Có lẽ Chung Như Thủy vận cẩm y hoàng sắc, tươi sáng như ánh mặt trời, nhu nhược vô hại, cũng có lẽ nàng sống trong thâm cung, đã lâu chưa thấy nụ cười tinh khiết ôn hòa, Thu ma ma có chút buông lỏng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”

“Ân, tâm sự về Chiêu quý phi a. Ngài có biết người nào muốn hãm hại nương nương?” Chung Như Thủy không đếm xỉa giọng điệu lạnh băng của nàng, so về đông chết người không đền mạng, nàng còn kém Phong Hàn Bích!

“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Thu ma ma có chút đề phòng, thái tử điện hạ mang theo tiểu tử lạ mặt đến đây khiến người ta khó hiểu, hiện tại hắn lại hỏi vấn đề như vậy.

“Thu tỷ tỷ, ta đứng bên Thái tử, ngay cả Tiểu Lan cũng do ta bắt được, ta sẽ hại nương nương sao?” Chung Như Thủy mở to mắt, chân thành nói, có phần ủy khuất nhìn Thu ma ma.

“Ách……” Thu ma ma sững sờ, thấy Chung Như Thủy không có ác ý, liền đem phẫn uất trong lòng nói ra, “Hừ! Hoàng thượng là lão hồ đồ! Vu oan giá họa rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra! Còn biếm nương nương vào lãnh cung, tin lời gièm pha của yêu phi, vọng tưởng động Liễu gia! Lão gia không phải người dễ chọc, một lần nữa dẫm lên đầu Liễu gia, lão gia và các thiếu gia chắc chắn không để yên! Nếu không vì Nhị tiểu thư và Tôn thiếu gia mềm lòng, lưu tình với hôn quân kia, Nhị tiểu thư sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy! Dẫm lên vết xe đổ năm đó của đại tiểu thư!”

Di? Nhị tiểu thư và Tôn thiếu gia? Là Chiêu quý phi và Phong Hàn Bích sao? Hóa ra Thu ma ma là Chiêu quý phi đưa từ Liễu gia vào hoàng cung, khó trách, dám to gan mắng đương kim hoàng thượng là hôn quân! Xem ra Liễu gia thật sự rất bất mãn với lão tử của Phong Hàn Bích. Bất quá, đại tiểu thư là? A, là nương của Phong Hàn Bích! Vì sao nói, giẫm lên vết xe đổ, nương của Phong Hàn Bích chết như thế nào? Chung Như Thủy ngạc nhiên phát hiện mình không hề biết! Cho tới nay chỉ biết nương của Phong Hàn Bích sớm qua đời, nhưng không hỏi chết thế nào. Xem ra chuyện này có ẩn tình!

“Yêu phi là ai?” Chung Như Thủy quyết định hỏi về một ngươi không quá mẫn cảm.

“Hừ! Còn có ai, chính là Mạc Phi Phương, kẻ hại chết đại tiểu thư, bây giờ còn muốn hại chết Nhị tiểu thư và Tôn thiếu gia! Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Muốn nhi tử của mình làm hoàng đế, không từ thủ đoạn!” Thu ma ma càng nói càng tức giận, nhìn bộ dáng của nàng, nếu lúc này Mạc Phi Phượng đứng trước mặt, không cần trám gia vị sẽ bị nàng ăn sống!

Mạc Phi Phượng? Phượng quý phi! Người tâm địa không tốt, khiến Sắc nhi cực độ chán ghét!

“Ý tỷ tỷ là, Phượng quý phi sai sử Tiểu Lan hạ độc Thái tử, giá họa cho nương nương?”

“Hừ! Đương nhiên, đêm đó Hoàng thượng đến tẩm cung của Phượng quý phi, chỉ chốc lát liền biết chuyện hạ độc Thái tử, còn hạ chỉ bắt tiện nhân Tiểu Lan kia, sau đó hạ lệnh cho cấm vệ quân tới bắt Nhị tiểu thư! Chỉ cần người có mắt liền biết, hai chuyện này có liên quan tới nhau!”

“Phượng quý phi rất được sủng? Vậy tại sao Hoàng thượng không lập nàng làm hậu?”

“Hừ! Yêu phi muốn làm hoàng hậu, muốn nhi tử làm hoàng đế, cũng phải xem Liễu gia và điện hạ có đáp ứng hay không! Yêu phi tâm địa ác độc, thủ đoạn lặp đi lặp lại, cũng chỉ hôn quân kia mới nhìn không rõ!”

Lặp đia lặp lại? Xem ra không chỉ hạ độc lần này, chẳng lẽ còn có một lần liên lụy đến nương của Phong Hàn Bích?

“Mẫu hậu của điện hạ là……” Chung Như Thủy quyết định hỏi, hắn cảm thấy hai chuyện có liên quan với nhau.

“Phượng phi nương nương giá lâm!” Tiếng hét to, cắt ngang câu hỏi của Chung Như Thủy. Hai người sững sờ, nhìn ra bên ngoài.

Một nữ tử cao quý xinh đẹp, được tiểu thái giám đỡ thắt lưng, chậm rãi đi tới, phía sau còn một đoàn cung nữ thái giám.

Thật sự là, ban ngày không nên nói người, buổi tối không được nói quỷ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Chung Như Thủy bĩu môi, khó trách Thu ma ma mắng nàng là yêu phi , quả thật rất lẳng lơ!

“Lớn mật! Thấy nương nương còn không quỳ xuống vấn an!” Một người nhìn như lão thái giám tổng quản, tiến lên quát bọn họ.

Quỳ xuống vấn an? Đá cho ngươi một đá a! Ngay cả Phong Hàn Bích, gia còn chưa từng quỳ xuống, muốn hắn quỳ yêu phi, vậy quá có lỗi với Phong Hàn Bích rồi!

Chung Như Thủy đột nhiên mở to hai mắt, “A? Thu tỷ tỷ, đại thẩm kia chính là Phượng quý phi xinh đẹp cao quý không gì sánh được trong lời đồn sao?” Chung Như Thủy sờ sờ cái cằm, vẻ mặt bị lừa gạt, “Lời đồn quả nhiên chỉ là lời đồn!”

Thu ma ma rất không phúc hậu “Xì” một tiếng bật cười, Chung Như Thủy càng đắc ý, hắn đã chọc Thu ma ma mặt lạnh nở nụ cười!

“Cẩu nô tài lớn mật! Dám bất kính với nương nương! Người đâu, đem hắn xuống đánh chết!” Lão thái giám chỉ vào Chung Như Thủy, gầm lên, Phượng quý phi bị chọc giận tới phát run, miễn cưỡng bảo trì dáng vẻ, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Chung Như Thủy. Hắn gọi Thu ma ma bốn mươi tuổi là tỷ tỷ, lại gọi Phượng quý phi ba mươi mấy tuổi lài đại thẩm, đây rõ ràng mắng nàng già mắng nàng xấu!

Vài tiểu thái giám xông lên bắt Chung Như Thủy, Chung Như Thủy đâu chịu đứng yên, tránh trái tránh phải, trượt như cá chạch, những tiểu thái giám kia không thể làm gì hắn.

“Phúc công công!” Phượng quý phi cực nộ, ánh mắt ác độc như muốn đem Chung Như Thủy bầm thây vạn đoạn.

“Vâng!” Phúc công công chính là lão thái giám kia, nghe Phượng quý phi ra lệnh một tiếng, lách mình, năm ngón tay chộp lấy cổ họng Chung Như Thủy!

“Chú ý!” Thu ma ma hét lớn một tiếng, lập tức xông lên cứu người.

“Ách ân!” Chung Như Thủy thống khổ hừ một tiếng, hắn chỉ biết công phu mèo ba chân, đối với cao thủ cổ đại, không thể đánh trả, Phúc công công đã nắm cổ họng hắn, ánh mắt tàn nhẫn, thoáng dùng lực là có thể bẻ gãy. Thu ma ma chậm một bước, chưa đến gần người, mấy tiểu thái giám xông lên trụ nàng.

“Phong Hàn Bích!” Chung Như Thủy đỏ bừng cả mặt, dùng hết sức lực cuối cùng hét to, ngươi không ra ta sẽ mất mạng!

Cửa phòng đóng chặt “Bùm” một tiếng mở ra, Phong Hàn Bích sắc mặt âm tàn, toàn thân tràn ngập sát khí, vung chưởng hướng Phúc công công, Phúc công công buông tay, vội vàng đối chưởng với y. Đáng tiếc hắn đánh giá thấp nội lực và võ công của Phong Hàn Bích, chống lại một chưởng này khiến Phúc công công biết mình rơi vào tình cảnh không ổn, còn chưa kịp thối lui, một chưởng khác đã tới, ngay lồng ngực hắn!

“Phốc!” Phúc công công phun máu đen, ngã trên mặt đất.

“Phúc công công!” Phượng quý phi quá sợ hãi, không còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

“Cẩu nô tài lớn mật, dám ở trước mặt bổn vương làm càn!” Phong Hàn Bích dừng tay, lãnh nghễ nhìn Phượng quý phi. Khí tức thô bạo và ánh mắt âm tàn của y khiến Phượng quý phi sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.

“Khụ khụ khụ khụ khụ……” Chung Như Thủy ngồi dưới đất, thống khổ ho khan, trong nội tâm cầu nguyện, cổ của mình đừng bị gãy!

Phong Hàn Bích nghe tiếng nhìn qua, ánh mắt dừng tại dấu tay xanh đen trên cổ hắn, lãnh khí càng tăng, “Người tới, kéo cẩu nô tài kia xuống chém.” Từng chữ giống như từ hầm băng thoát ra, khiến mọi người khiếp sợ.

Phúc công công không để ý trọng thương, vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Điện hạ tha mạng a! Điện hạ tha mạng!”

“Này, khụ khụ khụ, đừng…… Khụ khụ khụ……” Chung Như Thủy chỉ cảm thấy cổ họng tanh nồng, kháo, lão thái giám thực ngoan độc, bóp đến mức yết hầu hắn đổ máu! Nhưng, dù tức giận, Phong Hàn Bích cũng không thể gây chuyện với Phượng quý phi vào thời điểm quan trọng này!

Phong Hàn Bích mặt lạnh đi đến bên cạnh Chung Như Thủy, trước mặt mọi người bế hắn lên, Chung Như Thủy cũng bất chấp mất mặt, bắt lấy cánh tay của y, khàn khàn nói: “Đừng xung đột trực tiếp với bọn họ, ta không sao! Khụ khụ khụ khụ……” Nói xong lại không ngừng ho khan. Phong Hàn Bích đã ngửi thấy mùi máu tươi, tay ôm hắn càng siết chặt, nhớ tới mười một năm trước, hắn trơ mắt nhìn mẫu hậu chết trước mặt mình, Chung Như Thủy sẽ giống mẫu hậu lúc đó. Chung Như Thủy kinh hoảng nhìn ánh mắt Phong Hàn Bích trở nên tuyệt vọng điên cuồng, trong lòng không biết vì sao càng ngày càng sợ hãi, Phong Hàn Bích như vậy, không phải Phong Hàn Bích hắn biết! Không phải như thế!

“Phong Hàn Bích! Ngươi tỉnh táo lại!” Thanh âm khàn khàn mang theo khẩn cầu khẩn, hoảng sợ, đau lòng. Phong Hàn Bích bỗng dưng hoàn hồn, trước mắt là Chung Như Thủy thích cười thích nháo, trong đêm bị tập kích dùng thân thể nhu nhược ngăn trước mặt y mà nói rằng “Lần này đến lượt ta bảo vệ ngươi”. Điên cuồng và tuyệt vọng trên mặt chậm rãi tán đi, thanh âm của Phong Hàn Bích có chút run rẩy: “Như nhi……” Tiếng hét vừa nãy, Chung Như Thủy đã nỗ lực hết sức, hắn biết hiện tại hoàn toàn mất tiếng, chỉ có thể liều mạng gật đầu, là ta là ta!

“Thái tử! Bổn cung muốn đến thăm Chiêu muội muội, nhưng tiểu nô tài lớn mật này dám bất kính, Phúc công công chỉ giúp Bổn cung giáo huấn hắn một chút!” Phượng quý phi cố gắng ức chế sợ hãi trong lòng, nói với Phong Hàn Bích, nàng là nữ nhân Hoàng thượng yêu nhất, y không dám làm gì nàng.

“Cút.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói.

“Thái tử, ngươi!”

“Cút!” Lần này giọng điệu của Phong Hàn Bích đã dẫn theo tức giận không thể ức chế, nếu không phải Chung Như Thủy gắt gao ôm lấy cánh tay của y, chắn chắn Phượng Phi cũng không thoát.

“Nương nương, hảo hán không quản thiệt thòi trước mắt, chúng ta trở về bàn bạc kỹ hơn!” Phúc công công đứng lên, nhỏ giọng khuyên nhủ Phượng quý phi.

“Hừ! Hồi cung!” Phượng quý phi hung hăng dậm chân, nổi giận đùng đùng bỏ đi. Cứ chờ, Phong Hàn Bích quan tâm tiểu nô tài kia như vậy, ngày đó đến, ta sẽ hành hạ hắn trước mắt y!

“Tôn thiếu gia!” Thu ma ma vội vàng đi tới, lo lắng nhìn thương thế của Chung Như Thủy.

“Thỉnh chiếu cố tốt di nương.” Phong Hàn Bích nói xong, điểm chân, sử dụng khinh công ôm hắn đi!

“Điện hạ!” Thu ma ma sững sờ, hài tử kia, khiến điện hạ quan tâm như thế?

Chung Như Thủy quay đầu lại nhìn lãnh cung, một tố y nữ tử dịu dàng hiền thục đứng cạnh cửa sổ am phòng, nhìn hắn mỉm cười, trong mắt đầy từ ái.

Chung Như Thủy sững sờ, là di nương của Phong Hàn Bích? Thật xinh đẹp…