Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu - Chương 54: Chuông tang




Đào Như Lý biến sắc, tay phải nâng lên khẽ run chỉ vào Chung Như Thủy, thoáng dừng, thấy Chung Như Thủy biểu tình mờ mịt, cắn răng sờ soạng bụng hắn tới lui hơn mười lần. Cuối cùng, Đào Như Lý gian nan cười nói: “Thủy Thủy, ngươi không phải nữ hài tử?” Kỳ thật hắn biết rõ không cần hỏi, Thủy Thủy là nam hay nữ sao hắn không rõ, dù hắn thật sự không rõ, điện hạ cũng nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Gì?” Chung Như Thủy càng mờ mịt, “Sao ta lại là nữ hài tử, ta là nam nhân chân chính a!”

“Vì sao…… là hỉ mạch?” Biểu tình của Đào Như Lý như sắp khóc, hắn từ ba tuổi bắt đầu xem y thư điển tịch, năm tuổi bắt đầu học y thuật, mười tuổi y thuật của hắn coi như có chút thành quả, hơn mười năm, hắn chưa từng gặp qua mạch tượng kỳ lạ quỷ dị như vậy, tuy hỉ mạch của Thủy Thủy rất yếu ớt, nhưng vừa xem qua bụng, tuyệt đối không sai, Thủy Thủy thật sự có thai!

“Cáp?” Chung Như Thủy ngốc trệ một chút, suy nghĩ vừa chuyển, ngốc hỏi: “Cái gì gọi là hỉ mạch?”

“Chính là, chính là ngươi, có…… Hài tử……” Đào Như Lý gian nan nói, sắc mặt kém đến cực điểm.

“A……!” Chung Như Thủy hoảng hốt, nhảy dựng lên hô to: “Có hài tử?! Ta là một đại nam nhân có hài tử? Mang thai a? Ngươi bịp bợm!!!!”

“Thủy Thủy! Ngươi tỉnh táo! Tỉnh táo!” Đào Như Lý vội vàng giữ chặt hắn, “Thủy Thủy, đừng như vậy, đừng hoảng hốt, ta nghĩ cách, nhất định là sai lầm, ta sẽ giúp ngươi bắt mạch!”

Nghe Đào Như Lý nói vậy, Chung Như Thủy tỉnh táo lại, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm như trước.

Đào Như Lý kéo tay hắn qua, tỉ mỉ bắt mạch thật lâu, lại xem xét bụng hắn một hồi, nhìn nhìn Chung Như Thủy, muốn nói lại thôi. Ngược lại, Chung Như Thủy dị thường tỉnh táo, hoàn toàn không kích động như vừa rồi, lạnh nhạt nói: “Nói.”

“Thủy Thủy, cái này nguy rồi……” Đào Như Lý cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Là hỉ mạch, không thể nghi ngờ, về phần tại sao như vậy, ta nghĩ, hẳn là cổ độc gọi ‘Tử âm’ trong người ngươi làm thể chất của ngươi biến đổi, hiện tại, rốt cuộc ta cũng biết vì sao trong điển tịch y thư của Ngộ quốc rất ít ghi về cổ độc, dù có một vài câu cũng chỉ qua loa, trách không được hoàng đế Ngộ quốc muốn hủy loại cổ độc này, trên thư tịch có nói qua, ‘Tử âm’ là một loại dược cấm kỵ trái với luân thường đạo lý, hóa ra chính là làm cho nam tử mang thai……. Nhưng, gay go nhất là, ta phát hiện, tâm mạch của ngươi cùng tâm mạch của hài tử tương liên, nếu muốn hủy nó, ngươi cũng sẽ chết…….”

Chung Như Thủy im lặng, nhìn nhìn bụng mình, vô thức phủ tay lên bụng.

“Thủy Thủy……” Đào Như Lý lúng túng nhìn hắn, một nam tử mang thai, lại dùng thân nam tử sinh tử, bất kì nam nhân nào đều không thể chịu đựng được thống khổ cùng sỉ nhục như vậy.

“Mấy tháng?” Chung Như thủy vuốt ve bụng mình, đột nhiên hỏi.

“Ực, hơn một tháng, tính thời gian, hẳn là lúc ngươi bắt đầu bị độc phát……” Đào Như Lý nói xong mới giật mình, hóa ra không phải độc phát! Mà là dấu hiệu mang thai…… Hài tử có tâm mạch tương liên với Thủy Thủy, hóa ra thứ hấp thu năng lượng của Thủy Thủy không phải cổ độc mà là hài tử!

“Nguyên lai thứ làm loạn trong cơ thể ta không phải tiểu trùng mà là tiểu hài tử a……” Chung Như Thủy cười nhạt nói, chẳng những thích hấp thu năng lượng của hắn, còn thích hấp thu nội lực.

“Thủy Thủy, ngươi định……” Đào Như Lý có chút lo lắng nhìn Chung Như Thủy.

Chung Như Thủy cười cười: “Sẽ sinh a, nếu không còn có thể làm gì bây giờ? Hủy nó ta cũng đi đời nhà ma, thôi thì sinh hạ, nói thế nào, nó cũng là một sinh mạng…… Tuy sinh là một vấn đề lớn, nhưng ngươi là thần y nên ta cũng không cần lo lắng, tất cả giao cho ngươi.”

“Hảo, chỉ cần ngươi nguyện ý, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi!” Đào Như Lý nắm chặt tay hắn, đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười nói: “Điện hạ nhất định sẽ rất vui vẻ!”

“Không, đừng nói cho y, sau khi ra khỏi đây, ta định sẽ rời khỏi y. Ta và y, không có khả năng ……” Chung Như Thủy nhàn nhạt nói.

“Vì sao? Điện hạ không thích nữ nhân kia! Chỉ vì dung mạo nàng có vài phần giống tiên hậu mà thôi, điện hạ chỉ qua nàng tìm bóng dáng tiên hậu!” Đào Như Lý cuống quýt giải thích.

Chung Như Thủy lắc lắc đầu: “Không phải vì nguyên nhân đó, y là Thái Tử, tương lai sẽ là hoàng đế, tam cung lục viện bảy phi tám tần cũng không vì thiếu ta mà ít đi. Trước kia ta cho rằng chỉ cần ta yêu y liền có thể chịu được việc bên cạnh y có nữ nhân khác, nhưng qua chuyện lần này ta phát hiện mình không thể nhẫn một chút. Ta là nam nhân, tính độc chiếm và dục vọng chinh phục của nam nhân có ai không biết. Đã không thể chấp nhận chia sẻ, vậy không bằng ly khai, lúc về già còn có kỉ niệm tốt đẹp để nhớ lại, huống chi, ta đã không còn là một người , ta muốn sinh hạ nó, chăm sóc nó, tối thiểu nhất, có thể cho nó một gia đình ấm áp, mà không muốn nó nhìn thấy phụ thân mình bị một đám nữ nhân vây quanh, tranh đoạt sủng ái.”

Đào Như Lý ngây ngẩn cả người, hắn không thể không thừa nhận, lời của Chung Như Thủy, đều chính xác.

“Ha ha ha, nói rất hay, Thuần Vu thế tử làm Bổn cung bội phục.” Tiếng vỗ tay thanh thúy cùng thanh âm kiều mỵ truyền đến, tường đá đối diện bọn họ từ từ mở ra, người vừa lên tiếng là người bọn họ không ngờ tới.

“Phượng quý phi!” Chung Như Thủy và Đào Như Lý sợ hãi kêu lên, rốt cuộc nơi này là đâu? Tại sao Mạc Phi Phượng lại xuất hiện ở đây?

“Thế nào, Bổn cung xuất hiện làm các ngươi giật mình?” Mạc Phi Phượng từ từ đi đến, theo sau là Phong Hàn Mộ và thị vệ gọi “Lang”.

Đào Như Lý đem Chung Như Thủy ngăn phía sau, Chung Như Thủy bảo vệ bụng mình.

Mạc Phi Phượng nhìn động tác của Chung Như Thủy, dùng tay áo che miệng cười nói: “Thế tử thật đúng là, lo lắng cho con mình.”

Chung Như Thủy trầm mặt nhìn chằm chằm bọn họ, Đào Như Lý nghiêng người ngăn cản toàn bộ ánh mắt, nói: “Các ngươi định làm gì.”

“Không có gì, chỉ muốn bắt ngươi và Thuần Vu thế tử tới làm giao dịch mà thôi, nhưng tình cảnh của thế tử hiện nay không phải là tin tốt đối với Khúc Dương Vũ a, may mắn, còn có thể lấy ra đối phó với Phong Hàn Bích.” Phong Hàn Mộ đong đưa chiết phiến, nghiền ngẫm cười nói.

“Ngươi đã sớm biết cổ độc ta trúng là gì đúng không, chính là vì hôm nay?” Chung Như Thủy nghi hoặc nhìn bọn họ.

“Đương nhiên không phải! Lúc ấy bổn vương chỉ hiếu kỳ xem ngươi trúng loại cổ gì, hỏi nương một chút, ai ngờ, ha ha, đúng là loại cổ này.” Phong Hàn Mộ có chút hả hê nói.

“Hừ! Bổn cung vốn không tin, loại cổ này đã bị Ngộ quốc quốc chủ hủy hơn hai mươi năm trước, mà ngay cả quốc sư kia cũng bị chôn sống cùng nghiệt chủng trong bụng hắn, sao loại cổ độc này vẫn còn tồn tại? Nhưng giờ xem ra, quốc sư còn lưu có một viên!” Trong mắt Mạc Phi Phượng tràn đầy cay nghiệt, nhìn chằm chằm Chung Như Thủy, tựa hồ muốn đem hắn thiên đao vạn quả! Đào Như Lý chấn động, hóa ra quốc sư Ngộc chết như vậy, năm đó vì quốc sư chết một cách thần bí làm dân chúng bất mãn, cuối cùng hợp tác với Tương quốc diệt Ngộ quốc! Hóa ra, năm đó còn có chuyện như vậy, quốc sư là nam tử, hắn hoài thai, nói thế nào cũng là chuyện khiến thiên hạ chê cười, khó trách quốc chủ Ngộ quốc tình nguyện diệt quốc cũng không nguyện nói ra chân tướng!

Chung Như Thủy có cảm giác Mạc Phi Phượng không nhìn hắn, mà là qua hắn nhìn một người khác. Nghĩ nghĩ, nói: “Nếu ta đoán không sai, hài tử trong bụng quốc sư, là của Ngộ quốc quốc chủ, cũng là phụ hoàng ngươi. Ta nói đúng không? Ngộ quốc công chúa Mạc Phi Phượng!”

Mạc Phi Phượng thất kinh, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Như Thủy. Chung Như Thủy cười cười: “Ngươi cho rằng không ai biết rõ thân phận của ngươi? Tra một chút là ra. Về phần vì sao ta biết bí mật của Ngộ quốc các ngươi, chỉ cần động não một chút liền hiểu rõ! Lúc ngươi nói đến quốc sư, trong mắt tràn đầy cừu hận, lúc ấy ngươi nhiều nhất cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, còn chưa thành thân thì không thể nào là vì đoạt nam nhân của ngươi. Vậy sẽ là người thân của ngươi. Có thể khiến quốc sư động tâm, lại dám ra tay với quốc sư, thân phận người kia nhất định rất cao quý, ta nghĩ trừ phụ thân của ngươi, cũng không còn người khác.”

“Ngươi rất thông minh.” Mạc Phi Phượng hung hăng nhìn chằm chằm Chung Như Nhủy, tiếu dung cay nghiệt, “Đáng tiếc đời này bổn cung ghét nhất người thông minh.”

“Muốn giết ta? Đến a.” Chung Như Thủy cười.

“Ngươi cho rằng bổn cung không dám!” Mạc Phi Phượng giận dữ, vừa xông lên đã bị Phong Hàn Mộ giữ chặt.

“Nương.” Phong Hàn Mộ vỗ vỗ lưng Mạc Phi Phượng giúp nàng thuận khí, “Giết hắn rất dễ, nhưng bây giờ không phải lúc, chờ chúng ta bắt được Phong Hàn Bích, chúng ta sẽ giết hắn trước mặt y!”

“Hừ,” Mạc Phi Phượng hừ lạnh một tiếng, hung hăng liếc Chung Như Thủy, “Đúng là chủ ý không tệ.”

Kháo, có cần ác độc như vậy không…… Chung Như Thủy co rút khóe miệng, nghĩ.

“Cong! Cong! Cong! Cong!” Tiếng chuông nặng nề truyền đến, tất cả người trong phòng đều sững sờ.

“Tiếng chuông? Nơi này là chùa miếu?” Chung Như Thủy nhìn về phía bọn người Phong Hàn Mộ, bọn họ cũng không trả lời, chỉ nở nụ cười! Kích động cười, lại  không hề có hảo ý! Chung Như Thủy kéo tay Đào Như Lý, sắc mặt Đào Như Lý kỳ quái, tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tràn ngập hơi nước!

“Hừ! Nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được ngày này! Đừng chậm trễ thời gian, đi!” Ngữ khí của Mạc Phi Phượng đầy hưng phấn, ống tay áo phất lên, dẫn đầu đi ra ngoài. Phong Hàn Mộ cũng cao hứng, cười đắc ý nhìn Chung Như Thủy và Đào Lhư Lý, mang theo Lang rời đi.

Cửa mật thất chậm rãi đóng lại, kín không một khe hở. Chung Như Thủy nhụt chí nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn về phía Đào Như Lý. Thần sắc Đào Như Lý bi thương, đột nhiên hướng phía đông thẳng quỳ xuống, cúi người bái!

“Tiểu Đào Nhi, ngươi làm gì vậy?” Chung Như Thủy hoảng hốt, lập tức giữ chặt hắn, Đào Như Lý vẫn quỳ lạy, chỉ nói một câu: “Chuông tang.”

Chung Như Thủy chấn động, buông lỏng tay, chuông tang? Hoàng thượng, băng hà …… Chung Như Thủy xoa bụng của mình, nhớ tới mình có duyên gặp mặt Phong Thần một lần, một lão nhân nghiêm túc, mà đáng thương. Chậm rãi quỳ xuống, Chung Như Thủy cũng học Đào Như Lý hướng về phía đông quỳ lạy.

Thật lâu sau, Đào Như Lý mới ngồi thẳng lên, nhìn Chung Như Thủy vẫn đang quỳ lạy, buồn bã cười, kéo hắn nói: “Chúng ta ở tại phủ thừa tướng, phía đông của phủ thừa tướng là hoàng cung.”

“Phủ thừa tướng?” Chung Như Thủy nhìn về phía Đào Như Lý, “Sao ngươi biết?”

“Bởi Mạc Phi Phượng xuất hiện ở đây là vì nơi này có thể nghe rõ tiếng chuông tang……” Đào Như Lý nắm vai Chung Như Thủy, quỳ quá lâu, người Chung Như Thủy liền lạnh lẽo.

“Nếu chúng ta ở phủ thừa tướng, Hành Chi muốn cứu người hẳn rất khó khăn.” Chung Như Thủy lo lắng nói. Đào Như Lý hờ hững gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh.

Mạc Tiếu ẩn tại tường cao của phủ thừa tướng, nhìn cước bộ dồn dập hưng phấn của mẫu tử Mạc Phi Phượng, trong mắt xuất hiện tia buồn bã hiếm thấy. Hắn cũng nghe được chuông tang, Hoàng thượng băng hà. Đêm nay tinh phong huyết vũ.

Mạc Tiếu biết rõ Chung Như Thủy bị nhốt trong mật thất, nhưng hắn không thể đi cứu. Bởi vì chỉ có hai người rời đi, người gọi “Lang” vẫn ở lại. Không phải vì sợ hãi, mà vì hắn là ám vệ, ưu tiên hàng đầu là bảo hộ chủ nhân an toàn. Giờ tùy tiện xông vào, có thể hại đến chủ nhân. Cho nên, hắn chỉ có thể chờ, chờ tự tay địch nhân mang ra, hắn tùy thời động thủ, một kích cứu người!

Manh mối hắn lưu lại hẳn Mạc Hoan sẽ phát hiện, ánh mắt Mạc Tiếu vi ám, hy vọng  điện hạ sẽ thuận lợi!

Phong Hàn Bích lẳng lặng nghe Mạc Hoan báo cáo, nhìn ngoài cửa sổ, trong sân đã treo đầy cờ trắng, nhưng trên người y vẫn còn mặc y phục thường ngày. Phong Hàn Mộ và Mạc gia động thủ sao? Đáng tiếc, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của y. Chỉ chờ Mạc Tiếu cứu được Như nhi và Như Lý, mọi chuyện sẽ xong.

Lâm công công nhẹ nhàng gõ cửa, Mạc Hoan nhanh chóng biến mất.

“Tiến đến.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói.

Lâm công công đẩy cửa vào, kính cẩn nói với Phong Hàn Bích :“Điện hạ, chuyện trong nội cung đã sắp xếp thỏa đáng, bệ hạ và nương nương nói, chuyện về sau hết thảy đều do điện hạ an bài.”

“Ừm, ngươi vào cung trước, ở bên cạnh phụ hoàng.”

“Vâng.” Lâm công công lo lắng nhìn Phong Hàn Bích, chậm rãi lui ra ngoài. Phong Hàn Bích đứng dậy, đi về phía phòng ngủ. Lúc y đi ra, đã đổi thành tang phục trắng thuần, ngân quan bị gỡ xuống, chỉ dùng tơ lụa bạch sắc cột lại. Cầm bảo kiếm của mình, Phong Hàn Bích đẩy cửa ra ngoài.

Phụ thân y chưa chết, nhưng y biết mình không có cơ hội gặp ông lần cuối.

Phong Thần nhàn nhạt nhìn Mạc Phi Phượng và Mạc Nguyên thần sắc không dám tin đang quỳ dưới đất nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Liễu Chiêu mặc thiền y màu xám, thấy Phong Thần ho khan, săn sóc đưa một ly trà cho y.

“Cám ơn.” Phong Thần vừa áy náy lại vừa thương tiếc nhìn Liễu Chiêu, y cảm ơn không chỉ vì một ly trà này, mà vì nhiều năm qua nàng vẫn săn sóc làm bạn với y, dù y làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, nàng vẫn bất ly bất khí. Liễu Chiêu là nữ tử rất tốt, nếu nàng được gả cho một nam nhân tốt, nàng sẽ được hạnh phúc, mà không phải đem thanh xuân cả đời chôn vùi trong hoàng cung lạnh lẽo này.

Liễu Chiêu sững sờ, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vì sao! Vì sao ngươi chưa chết! Không phải ngươi đã chết rồi sao? Chuông tang đã vang lên, sao ngươi còn chưa chết? Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta!” Mạc Phi Phượng tuyệt vọng hô to, nước mắt chảy xuống. Phong Thần không để ý đến sự điên cuồng của Mạc Phi Phượng, mà nhìn chằm chằm vào Mạc Nguyên, tuy ông không sống được bao lâu nữa, nhưng trời sinh khí chất vương giả khiến Mạc Nguyên như nhũn ra.

“Mạc Nguyên, là hữu thừa tướng, là tam triều nguyên lão, đáng tiếc, ban đêm mang binh lính xông vào hoàng cung âm mưu soán vị, chết không hết tội! Trẫm, niệm tình ngươi là tam triều nguyên lão, ban thưởng rượu độc, xét nhà, lưu vong tam tộc, cửu tộc trọn đời không được vào kinh.” Phong Thần xoa xoa mi tâm, giọng điệu mỏi mệt. Mạc Nguyên vô lực quỵ xuống, hai mắt vô thần nói: “Tạ ơn Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……” Tội tru di cửu tộc, kết quả là được Hoàng thượng khoan hồng độ lượng sao?

“Mạc Phi Phượng, ban thưởng lụa trắng ba thước. Về phần Mộ nhi, giết, không tha……” Phong Thần nhắm mắt lại, tựa vào nệm êm, khí tức mỏng manh.

“Dựa vào cái gì! Phong Thần, ta cho ngươi biết, ta không cần lụa trắng của ngươi! Ngươi cũng đừng nghĩ giết Mộ nhi, Mộ nhi, Mộ nhi là con của ngươi! Ngươi không thể giết nó, không thể……” Trên mặt Mạc Phi Phượng tràn đầy nước mắt, nói năng lộn xộn, “Rõ ràng là chuông tang, là ngươi cố ý, giả chết lừa chúng ta vào bẫy, ngươi căn bản không chết……”

“Không, trẫm sắp chết, chính ngươi hạ độc chẳng lẽ còn không rõ? Tựa như mười một năm trước ngươi tự hạ độc mình, có thể khống chế sinh tử a……” Phong Thần cười, nhìn nàng một cái.

Sắc mặt Mạc Phi Phượng trắng bệch, y biết rõ! Hóa ra y biết rõ!

“Trẫm chỉ gõ chuông tang sớm hơn một chút, dù sao sớm hay muộn đối với trẫm mà nói không có gì khác biệt……” Phong Thần suy yếu cười cười, “Mộ nhi a, trẫm cũng không muốn giết nó, nó là huyết mạch của trấm, mang dòng máu của trẫm…… Nhưng, nó không nên, không nên hạ độc tam hoàng tử, hại hài tử đó trở thành ngốc tử…… Không nên dối gạt Thanh nhi giết Hàn Bích, hãm hại Tiểu Chiêu, cuối cùng còn hại chết nhiều người như vậy……”

“Ngươi biết, ngươi luôn biết! Vì sao, vì sao không sớm vạch trần chúng ta! Vì sao, phải chờ tới giờ……” Mạc Phi Phượng thất thần nhìn Phong Thần, tựa như một hài tử khờ dại, hy vọng đối phương có thể cho nàng một đáp án.

“Vì thiên hạ.” Phong Thần mỏi mệt nói, “Tất cả chuyện năm đó đều không có chứng cứ, nếu trẫm cứ lỗ mãng nói hung thủ là các ngươi, Mạc gia sẽ dùng cớ đó tạo phản, đến lúc đó sinh linh đồ thán, người chịu khổ là dân chúng…… Hôm nay, các ngươi ở trước mặt mọi người trong thiên hạ ý đồ hành thích vua soán vị, trẫm có thể danh chính ngôn thuận, nhổ tận gốc……”

“Ha ha ha ha, a ha ha ha ha! Tốt, hảo quân chủ sáng suốt, hảo một thánh quân vì dân vì nước a, ẩn nhẫn mười năm thậm chí cả mạng cũng không cần, vì giết ta……” Mạc Phi Phượng vừa khóc vừa cười, thần trí không tỉnh táo.

Phong Thần mỏi mệt thở dài, phất phất tay, nói: “Dẫn đi……”

Liễu Chiêu như vừa xem một vở hài kịch, dùng thân phận quần chúng mà xem, dùng thân phận quần chúng lãnh nhãn vở kịch chấm dứt, như người ngoài cuộc, không vui không buồn, tỉnh táo xem hết thảy biến hóa.

“Tiểu Chiêu….. Đến bên người trẫm, cùng trẫm, lần cuối cùng xem mặt trời mọc a……” Phong Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười nhàn nhạt, y thấy Ngọc nhi và Sương nhi mỉm cười với y, bọn họ đang chờ y……

Liễu Chiêu vẫn không thể cùng y đi đoạn đường cuối cùng, lúc nàng tới bên cạnh, y đã đoạn khí, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

“Ngủ đi, từ nay về sau, trong mộng, đều là hạnh phúc.” Liễu Chiêu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh y,  đầu đặt trên vai y, lệ rơi làm ướt khuôn mặt.

Mọi người trong hành cung đồng thời quỳ xuống, tiếng nức nở mà bi thiết, truyền khắp hoàng cung.