Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu - Chương 63: Không cách nào tha thứ




“Thủy Thủy…….” Đào Như Lý nhìn người mình mong nhớ ngày đêm, ngoại trừ khóc, hắn không có dũng khí tiến lên ôm Chung Như Thủy.

Chung Như Thủy cúi thấp đầu, thấy không rõ biểu tình. Hồ Đồ chăm chú nắm cả vai của hắn, khẩn trương lại cảnh giác nhìn bọn họ.

“Có cơ hội, các ngươi bỏ chạy.” Chung Như Phong trầm giọng nói.

“Như Phong!” Hồ Đồ bắt lấy góc áo Chung Như Phong, kinh ngạc nhìn hắn. Toàn thân Chung Như Thủy không thể ức chế được mà run rẩy, Chung Tiểu Trùng lo lắng nhìn cha của mình, đột nhiên một cỗ tức giận sinh ra, chính là bọn họ làm cha khổ như vậy! Vươn tay cầm đoản kiếm bên hông, Chung Tiểu Trùng hung dữ nhìn về phía đám người Đào Như Lý.

Phong Hàn Bích nhảy xuống ngựa, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, từng bước một đi về hướng Chung Như Thủy. Y thu được mật tín của Lê Khổ, đêm đó liền từ Mị thành chạy tới Xích Sa, chạy chết hai con ngựa rồi dùng khinh công một đường chạy tới, chính là sợ chậm một bước sẽ không gặp được hắn. May mắn, đã tới kịp!

Dù cúi đầu, Chung Như Thủy cũng có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc, trong lòng bối rối và sợ hãi khiến hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Cha!” Chung Tiểu Trùng ôm cổ cha nó, bất an và sợ hãi không ít hơn Chung Như Thủy. Chung Như Thủy đem đầu Chung Tiểu Trùng tiến vào lòng mình, Tiểu Trùng ngoan ngoãn nằm không hề động.

“Đứng lại!” Chung Như Phong xách thương trực chỉ Phong Hàn Bích, lạnh lùng nói.

“Mạc Tiếu.” Phong Hàn Bích dừng bước, trong mắt ngập sát khí, hắn không chết, nhưng không mang Chung Như Thủy về bên cạnh y mà để Chung Như Thủy lưu lạc bên ngoài bảy năm! Đáng chết!

Chung Như Phong nhíu mày, Mạc Tiếu là ai? Người trước mắt, làm hắn không tự chủ được mà kính sợ, y là ai? Vì sao, lại sợ y như vậy?

“Như Phong! Cẩn thận!” Hồ Đồ ghé vào tai hắn thấp giọng nói, người trước mắt khí thế bá lệ, khiến người ta cảm thấy áp bách cực độ, thật giống như, y sinh ra trên chín tầng trời, bao quát chúng sinh.

Chung Như Phong cưỡng chế sợ hãi khó hiểu trong lòng, không lùi bước, đối mặt với Phong Hàn Bích, hắn không thể lùi bước; Lui, người nhà của hắn sẽ không có đường lui!

“Ngươi đáng chết.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Như Phong, ba chữ nhàn nhạt lại tràn ngập sát khí. Chung Như Phong cảnh giác vận khởi nội lực, Phong Hàn Bích liền  ra tay.

Phong Hàn Bích tay trần, Chung Như Phong dùng trường thương, nhưng lại không chiếm nửa điểm thượng phong. Chung Như Phong vô thức tránh đi chỗ hiểm của đối phương, hắn cũng không biết vì sao, nhưng trong tiềm thức có một thanh âm nói cho hắn, tuyệt đối không thể thương tổn y!

Phong Hàn Bích nhìn ra Chung Như Phong do dự, âm thanh lạnh lùng nói: “Muốn chết nhanh một chút trẫm sẽ thanh toàn ngươi!”

Trẫm! Hồ Đồ chấn động, người kia, là vua của Quỷ Tà! Chính là y, diệt Mạc gia, giết Mạc Phi Phượng và Bình vương, là y! Trong lòng Hồ Đồ không thể nói hận y, nhưng lại không có nửa phần hảo cảm, tuy nhiên, những người bị giết kia vốn đáng chết.

“Phốc!” Chung Như Phong trúng một chưởng của Phong Hàn Bích, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, một ngụm máu tươi phun ra!

“Đại ca!” Chung Như Thủy rốt cục có phản ứng, giao Tiểu Trùng cho Hồ Đồ, muốn xông lên trước. Đào Như Lý ngăn trước mặt hắn, “Thủy Thủy, hắn là đại ca ngươi?” Lúc này Thương Giác Trưng và Lê Khổ cũng chạy vội tới, trầm mặc nhìn Chung Như Thủy, trong mắt vừa là kinh hỉ vừa là đau thương.

“Như Phong!” Hồ Đồ ôm Tiểu Trùng, muốn qua, trước mắt lại có ba người ngăn trở, gấp tới mức hai mắt đều đỏ!

“Các ngươi tránh ra!” Chung Như Thủy không kịp nghĩ nhiều, một phen đẩy bọn họ chạy hướng Chung Như Phong, không thấy ánh mắt ba người tràn ngập thương tổn.

“Đại ca! Ngươi thế nào?” Chung Như Thủy đỡ lấy hắn, Chung Như Phong lắc đầu, lau đi vết máu bên miệng, đem Chung Như Thủy thủ hộ sau người.

“Như nhi……” Phong Hàn Bích thần sắc đau thương, tưởng niệm khắc cốt cùng bi thương hiện lên trên mặt. Chung Như Thủy chấn động, cắn môi dưới không nhìn tới y, cố gắng bình phục tâm tình của mình: “Chúng ta không phải người các ngươi muốn tìm, thỉnh buông tha chúng ta, chúng ta chỉ muốn cuộc sống an bình mà thôi.”

Phong Hàn Bích nắm chặt tay, mắt nhìn về phía Chung Như Phong lại hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả! Đang muốn tiến lên giết hắn, Chung Như Thủy tựa hồ sớm đã thấy rõ ý nghĩ của y, đoạt lấy ngân thương của Chung Như Phong ngăn trước mặt y, đầu thương chỉ vào ngực Phong Hàn Bích, lạnh lùng nói: “Ngươi tới nữa ta sẽ không khách khí với ngươi!”

“Ngươi muốn giết ta?” Phong Hàn Bích không dám tin nhìn Chung Như Thủy, hắn vì Mạc Tiếu lại dùng thương chỉ vào mình? Phong Hàn Bích trầm mặt tiến lên một bước, chạm vào đầu thương bén nhọn, Chung Như Thủy có chút chấn động, nhưng vẫn không buông tay. Phong Hàn Bích lại tiến về phía trước một bước, mũi thương đâm vào y phục của y; Lại về phía trước, đâm rách da thịt của y. Hai tay Chung Như Thủy run rẩy, đỏ hốc mắt.

“Như nhi, nếu ngươi muốn mạng của ta, hiện tại ta cho ngươi.” Phong Hàn Bích tiếp tục về phía trước, mũi thương đâm vào ngực y, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ vạt áo.

“Ngươi điên rồi!” Chung Như Thủy quát to một tiếng, thu tay lại, ném thương sang một bên, một khắc sau cả người đều rơi vào lồng ngực quen thuộc.

“Ta vì ngươi điên bảy năm, lúc này không quan tâm nhiều như vậy.” Phong Hàn Bích ôm chặt Chung Như Thủy, tham lam cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn, càng muốn đem hắn dung nhập cốt tủy, vĩnh viễn không rời xa mình! Toàn thân Chung Như Thủy cứng ngắc mặc y ôm, trong mắt ngập đầy nước lại không thể rơi xuống, nội tâm như bị hung hăng chà xát, đau nhức đến co rút.

Chung Như Phong ngây người đứng một bên, hoàn toàn không biết phản ứng. Lúc này, Hồ Đồ mới minh bạch, người khiến Chung Như Thủy đau khổ bảy năm qua là ai, người cha khác của Chung Tiểu Trùng là ai! Sự thực khiến người ta quá mức giật mình, thế nên lúc Tiểu Trùng rời khỏi lòng hắn, hắn cũng không phát hiện. Mấy người Đào Như Lý cũng đem sự chú ý đặt trên người Chung Như Thủy, căn bản không ai biết còn có một tiểu hài tử.

Chung Tiểu Trùng rút đoản kiếm của mình, chạy vội đến bên cạnh cha nó, chỉ vào Phong Hàn Bích: “Buông cha ta ra!” Hai tay cầm kiếm kịch liệt run rẩy, vì vô cùng sợ hãi mà thanh âm rung động, mắt ngập nước. Đại bá bị thương, Đồ thúc thúc không có võ công, có thể bảo vệ cha , cũng chỉ có mình! Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, có thể bảo vệ nhà của mình mới là nam nhân chân chính! Đây là lời cha từng nói với nó, dù vô cùng sợ hãi hắc y nam nhân cao lớn trước mắt, nó cũng không lùi bước!

Thanh âm hài tử non nớt, rõ ràng sợ hãi muốn chết lại cố gắng trấn định, rốt cục Chung Như Thủy phục hồi tinh thần, mạnh mẽ đẩy Phong Hàn Bích.

“Cha!” Chung Tiểu Trùng mang theo tiếng khóc nức nở, lại cố nén không rơi lệ, giơ kiếm đứng trước mặt Chung Như Thủy, tách rời cha nó với Phong Hàn Bích.

…… Cha? Phong Hàn Bích khiếp sợ nhìn tiểu hài đồng sáu tuổi đứng trước mặt Chung Như Thủy, Như nhi, thành hôn?

Đào Như Lý càng khó tin nhìn Chung Tiểu Trùng, kích động đến đầu ngón tay cũng run rẩy, nó là nhi tử của Thủy Thủy? Bảy năm trước, Thủy Thủy……

“Hoàng thượng! Không thể tổn thương nó!” Đào Như Lý kịp phản ứng, trước khi Phong Hàn Bích hành động liền lách mình chắn trước mặt phụ tử Chung Như Thủy. Chung Như Phong trầm mặt kéo hai người bọn họ đến bên cạnh mình, Hồ Đồ cũng nhân cơ hội chạy tới, lo lắng muốn bắt mạch cho hắn, Chung Như Phong lại lắc đầu.

“Yên tâm.” Chung Như Phong nói khẽ, Hồ Đồ nhẹ nhàng thở ra, đại phiền toái trước mắt còn chưa giải quyết!

“Tiểu Đào Nhi!” Lê Khổ từ lúc Đào Như Lý hành động cũng theo sát, quay đầu nhìn kỹ Chung Tiểu Trùng, đây là nhi tử của Thủy Thủy? Thủy Thủy thật sự thành thân?

“Hoàng thượng, có chuyện gì mang bọn họ về rồi nói sau. Làm thái quá, chú ý kết quả hoàn toàn ngược lại!” Hai mắt Đào Như Lý sáng quắc nhìn Phong Hàn Bích, trầm giọng nói.

“Hoàng thượng, Tiểu Đào Nhi nói không sai. Thủy Thủy đang kháng cự chúng ta, không thể buộc hắn!”

Phong Hàn Bích suy tư một hồi, sau đó nhìn Chung Như Thủy, lành lạnh nói: “Không muốn ta trói ngươi trở về, ngoan ngoãn theo ta đi.”

“Ngươi!” Hồ Đồ không quản đối phương có thân phận gì, tức giận đến muốn chửi y vô sỉ, Chung Như Phong cũng giơ ngân thương liều chết đánh cược một lần, Chung Như Thủy lại kéo hai người, nhẹ nhàng lắc đầu. Dù bọn họ liều mạng, đêm nay cũng trốn không thoát lòng bàn tay Phong Hàn Bích, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngoan ngoãn theo chân bọn họ, tối thiểu còn có thể bảo trụ mạng của Chung Như Phong và Hồ Đồ. Ôm lấy Chung Tiểu Trùng, Chung Như Thủy nhìn thoáng qua Phong Hàn Bích, liền đi nhanh ra ngoài. Chung Như Phong và Hồ Đồ liền theo sau.

Phong Hàn Bích ảm đạm, vài bước tiến lên, ôm thắt lưng Chung Như Thủy, nâng hắn và Tiểu Trùng lên ngựa, sau đó mình cũng nhảy lên, giục ngựa rời đi.

Lang Hiên.

“Cái gì? Phong Hàn Bích ngự giá thân chinh?” Quốc chủ Lang Hiên – Phó Tử Lưu mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn về phía Thuần Vu Anh đang mang thai, bên nhau tám năm, rốt cục bọn họ có hài tử.

“Tới vừa vặn, không phải sao?” Ngu Quyết, không, phải là Thuần Vu Quyết, lạnh lùng nói, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy cừu hận thị huyết, “Đợi ta giết hắn, Quỷ Tà như rắn mất đầu, nhất định đại loạn, ta muốn dùng máu của tất cả thần dân Quỷ Tà, tế đại ca ta!”

“Quyết nhi.” Thuần Vu Anh lạnh lùng nói, “Chúng ta chỉ cần giết Phong Hàn Bích, không cần thương tổn người vô tội.”

“Không thể!” Thuần Vu Quyết hung ác, “Ta muốn khiến cả Quỷ Tà chôn cùng đại ca!” Nói xong liền phất tay áo rời đi.

“Lục Thủy, đuổi theo thế tử.” Phó Tử Lưu phân phó thiếp thân thị nữ của Thuần Vu Anh.

“Vâng.” Nữ tử tú lệ được gọi Lục Thủy lập tức theo ra ngoài.

Thuần Vu Anh buông châm tuyến trong tay, mắt tràn đầy mỏi mệt. “Mệt mỏi thì đừng làm, những thứ này giao cho người của Tú Uyển cũng được.” Phó Tử Lưu đau lòng vuốt ve khuôn mặt Thuần Vu Anh. Thuần Vu Anh cầm tay hắn, mỉm cười lắc đầu: “Thiếp muốn tự tay làm cho hài tử của chúng ta, trước kia, y phục hay hài của ba huynh muội, đều là nương tự tay làm. Hiện giờ, thiếp cũng muốn làm cho hài tử của mình.” Phó Tử Lưu vui vẻ cười cười, kể đến hắn, phải nói là hoàng đế si tình nhất Lang Hiên. Từ lúc trở thành thái tử đến khi lên làm hoàng đế, chỉ có một nữ nhân là Thuần Vu Anh. Bởi vì lâu không có hài tử, rất nhiều cựu thần khuyên hắn lập phi, mà ngay cả Thuần Vu Anh cũng nói vậy. Nhưng hắn bất vi sở động, trong lòng chỉ có Thuần Vu Anh. Hiện giờ bọn họ đã có hài tử, hắn lại càng không muốn nữ nhân khác. Về điểm si tình, hắn và Phong Hàn Bích giống nhau, nếu như y không phải người giết chết huynh trưởng của người hắn yêu, có lẽ hai nước sẽ giao hảo lâu dài.

“Tử Lưu, thiếp muốn cầu chàng một chuyện.” Thuần Vu Anh đột nhiên nói ra, Phó Tử Lưu có chút trách cứ nhìn nàng một cái: “Hai người chúng ta còn dùng cầu hay sao? Chỉ cần nàng nói, cái gì ta cũng đáp ứng.” Thuần Vu Anh cười cười, may mắn lớn nhất của nàng, chính là gả cho Phó Tử Lưu. “Giúp thiếp trông chừng Quyết nhi, đừng để nó làm chuyện sau này phải hối hận.” Phó Tử Lưu ôm Thuần Vu Anh vào lòng, nói khẽ: “Yên tâm đi, nó là tiểu cữu của ta. Cùng lắm thì ta cũng ngự giá thân chinh, quản nó.” Thuần Vu Anh xoa cái bụng dần lớn lên của mình, hạnh phúc cười.

Xích Sa, đại trướng nguyên soái.

Lúc này trong trướng chỉ còn lại Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy. Những người khác ngồi chờ ở các doanh trướng, chuyện hai người bọn họ, ngoại nhân không thể nhúng tay.

Phong Hàn Bích chăm chú nhìn Chung Như Thủy, cơ hồ không chớp mắt. Người tưởng rằng đã chết đi bảy năm, người đã khắc sâu vào xương tủy, hiện giờ chân thật thật xuất hiện trước mặt mình, bảo y không kích động ư? Không nhào tới, đã là ý chí tự chủ siêu cường.

Hai người trầm mặc, ai cũng không mở miệng. Đến khi Chung Như Thủy chịu không được ánh mắt cực nóng của Phong Hàn Bích như muốn đem hắn nướng chín, đành phá vỡ trầm mặc.

“Sắc trời không còn sớm, Tiểu Trùng nên ngủ, ta……” Chung Như Thủy chưa nói xong, liền bị Phong Hàn Bích cắt ngang.

“Ta không ngại ngươi thành hôn có hài tử, chỉ cần ngươi theo ta trở về, hài tử kia chính là hài tử của ta, tương lai nó sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế của ta, kế thừa mọi thứ của ta, ta sẽ xem nó như thân sinh của mình.” Phong Hàn Bích trầm giọng nói, chỉ cần hắn trở lại bên cạnh y, y có thể bao dung tất cả.

“Nhưng ta để ý, Tiểu Trùng để ý, nương tử đã mất của ta cũng để ý.” Chung Như Thủy giương mắt nhìn Phong Hàn Bích, “Nó không cần hai người cha, ta cũng không cần ngươi. Chúng ta chỉ cần cuộc sống bình bình đạm đạm.”

Ánh mắt Phong Hàn Bích phát lạnh, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Chung Như Thủy, thanh âm hung ác: “Ngươi lặp lại lần nữa!”

“Ngày đó ta tỉnh, luôn luôn tỉnh.” Chung Như Thủy không tránh Phong Hàn Bích, chỉ nhìn y, cười cười, có chút đau khổ nói: “Nếu không có đại ca liều mạng cứu ta, ta nghĩ ngay cả xương cốt của ta ngươi cũng tìm không thấy. Ta biết rõ tại sao ngươi chọn Tiểu Đào Nhi, nên, về phương diện lý trí, ta có thể thông cảm cho ngươi. Nhưng, về phương diện tình cảm, ta vĩnh viễn không cách nào tha thứ ngươi, vì ta không phải thánh nhân……”

Phong Hàn Bích chấn động, dần dần buông tay ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Là ngươi không quan tâm ta trước, ta không sai khi tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình.” Chung Như Thủy đứng lên, cười: “Mạc Tiếu đã chết trong Si Mị hà bảy năm trước, hiện giờ hắn là đại ca của ta, Chung Như Phong, hắn không nhớ rõ bất kì điều gì. Ngươi đừng gây phiền phức cho hắn.” Sau đó xoay người, từng bước một rời đi.

“Ta sẽ không buông tha ngươi, bảy năm trước ta đã nói, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta. Nếu ngươi không hy vọng ba người bọn họ bị thương tổn, thì đừng rời khỏi ta.” Thanh âm của Phong Hàn Bích không mang theo một chút cảm tình, mà chấp nhất ẩn ẩn tuyệt vọng.

Cước bộ Chung Như Thủy thoáng dừng, cười khổ, lúc cùng đi với y, đã không nghĩ tới y sẽ buông tha hắn. Nhưng, vì sao lòng ẩn ẩn đau?

Ra doanh trướng, Chung Như Thủy sững sờ, Chung Như Phong ôm Tiểu Trùng, đứng cạnh Hồ Đồ, rõ ràng đã đợi hắn tại cửa thật lâu. Cố gắng híp mắt lại, che đi chua xót, đến bên cạnh bọn họ, Chung Như Thủy cười toe toét nói: “Hì hì, chúng ta không xong, lần này chạy không được, chọc tới hoàng đế !”

“Muốn khóc liền khóc, ở đây không có người cười ngươi, giả vờ cứng rắn, muốn dọa quỷ a!” Hồ Đồ ôm hắn, giọng điệu bất thiện, nhưng lại đau lòng.

“Cha……” Tiểu Trùng vươn tay ôm lấy cổ Chung Như Thủy, Chung Như Thủy ôm nó. Chung Như Phong xoa đầu hắn, nhẹ nói: “Không sao, chỉ cần người nhà chúng ta ở một chỗ, đâu cũng như nhau.”

“A……” Chung Như Thủy đem mặt chôn trên vai Tiểu Trùng, “Di? Sao trời mưa? Còn mặn mặn, hương vị quá kém……”

“Như Thủy……” Hồ Đồ ôm thật chặt hắn, Chung Như Phong ôn nhu vỗ vỗ lưng hắn. Tiểu Trùng yên lặng rơi lệ cùng cha nó, nó không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nó có thể cảm giác được trong lòng cha nó rất khó chịu.

“Thực xin lỗi, ta khóc là tốt rồi…… Rất nhanh lại không sao …….” Chung Như Thủy rơi lệ, nhẹ giọng nức nở. Hắn vẫn cho rằng, đã sớm quên hết chuyện trước kia, bảy năm chịu thống khổ cùng đau đớn, có thể không thèm để ý. Hóa ra không phải, là hắn luôn tận lực đi quên, giả vờ không quan tâm, chỉ cần có tác động nho nhỏ, liền đủ để cho hắn hỏng mất. Mà tác động này, chính là Phong Hàn Bích.

Đào Như Lý tránh sau đại trướng, vừa nức nở vừa uống rượu. Lê Khổ đứng bên cạnh hắn, không ngăn cản, nhìn bầu trời đen kịt, khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng. Thương Giác Trưng vẫn đứng phía sau Chung Như Thủy, vẻ mặt buồn bã lặng yên.

Trong đại trướng, Phong Hàn Bích nhìn mười ngón tay cắm đầy ngân châm, bật cười, ánh mắt trống rỗng. Làm sao giờ? Ngay cả như vậy cũng không có tác dụng, tâm vẫn rất đau, đau đến không thể hô hấp……