Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt - Quyển 1 Chương 7




Việc kinh doanh của Tô ký ngày càng tốt, xưa có những chuyện khiến cha con Tô Thần bận tới luống cuống tay chân, nay Lý Đạt Phát và Tô Trân chỉ cần bỏ chút công sức là giải quyết được. Ví dụ như việc mua nguyên liệu, trước đây cho dù Tô Thần mặc cả đau miệng, người bán cũng không hạ giá cho chút nào, nay Tô Trân chỉ cần hai ba câu đã khiến ông chủ đó giương cờ hàng, những chuyện thượng vàng hạ cám càng không cần đề cập. Khi nhận được lời cảm tạ của Tô Thần, Tô Trân chống nạnh tự hào, vẻ đắc ý của bà khiến Lý Đạt Phát trợn trắng mắt nhìn. Hôm sau, thấy bà chủ cũ của mình tham khảo hàng hóa trong chợ một vòng, quay ra đến cổng thì mặt đầy ý cười, Tô Thần đã phục sát đất.

Có vợ chồng Lý Đạt Phát đỡ đần, Tô Thần lại có nhiều thời gian rảnh hơn, thường thường bị Tô Kiến Quân đuổi tới trường, Tô Thần ngoài miệng không nói gì nhưng trong bụng nhủ thầm, hiện tại mấy thứ nhà trường dạy thì trước đây cậu đều đã học qua, nhờ công việc kiếp trước, không biết chừng năng lực thực tế của cậu hiện tại còn hơn cả các giáo sư trong trường ấy chứ! Bắt cậu ngồi cả ngày ở đó chịu tội sao? Nhưng những lời này cậu mà dám nói trước mặt cha cậu, có khả năng ông tử hình cậu luôn. Cho nên gần đây “công tác” của cậu thường là trốn Tô Kiến Quân. Cảnh tượng cha con vờn nhau như mèo vờn chuột thường khiến vợ chồng Lý Đạt Phát cười gập cả lưng.

Sau, Lý Đạt Phát thấy coi không được nữa thì thường khuyên Tô Kiến Quân, Thần tiểu tử là đứa trẻ có chủ kiến, cứ mặc nó làm việc nó thích cũng không có gì không tốt, hơn nữa, việc học của cậu lại không hề xuống dốc a.

Tô Kiến Quân suy nghĩ một chút, cũng thấy có lý. Vì vậy Tô Thần không cần cả ngày trốn cha cậu nữa, để tỏ lòng cảm kích Lý Đạt Phát đã giúp đỡ, cậu đặc biệt làm hai mâm đồ ăn thật ngon đưa tới biếu ông.

Chẳng mấy chốc đã nhập thu, hôm nay Tô Trân vừa đóng cửa tiệm, đang dọn dẹp đò đạc thì thấy một chiếc xe tải nhỏ dừng trước cửa, Tô Thần nhảy từ trên xe xuống, “Thím, chú Lý có nhà không ạ? Tới giúp cháu một tay nhé.”

“Ôi, Thần tiểu tử, cháu đang làm gì thế?”

“Có thứ hay đây ạ.”

Tô Thần nháy mắt với bà một cái, gọi bác tài giúp dỡ mấy thứ trên xe xuống. Lúc này Lý Đạt Phát và Tô Kiến Quân cũng từ buồng trong ra, nghe Tô Thần gọi, Lý Đạt Phát liền xắn tay áo tới hỗ trợ, chỉ một lát sau đã chuyển toàn bộ đồ trên xe vào cửa tiệm, Tô Thần thấy bác tài đầu đầy mồ hôi liền vào nhà lấy một lon coca, lại châm thêm điếu thuốc mời ông. Tài xế vui vẻ hớn hở nhận, khen cậu nhỏ này thật hiểu chuyện nha.

Tiễn bác tài đi rồi, Tô Kiến Quân chống gậy đi tới xem mấy thứ con trai đem về, ông vừa mới lắp chân giả không lâu, còn chưa thích ứng, thấy có chút là lạ nhìn Tô Thần ngồi mày mò, “Con à, mua mấy thứ này về làm gì?”

Tô Thần đang thử lắp giá nướng, thấy cha đi tới, vội vã lau tay, đỡ ông ngồi xuống bên cạnh.

“Cha, chú Lý, thím, cháu nghĩ rồi, đã nhập thu, ta làm mấy thứ như lẩu hay bàn nướng các loại, bán có vẻ tốt đấy.”

Tô Thần vừa dứt lời, Lý Đạt Phát và Tô Kiến Quân chần chừ không nói, mấy thứ này bán chạy thật sao? Sau, Tô Thần dùng mấy nguyên liệu sẵn có trong tiệm làm mấy xâu sườn nướng, Lý Đạt Phát nếm thử xong thì hai mắt sáng lên, giơ ngón cái khen Tô Kiến Quân được tổ tiên phù hộ, sinh được đứa con có năng lực lớn nha!

Lúc sáng sớm, Tô Thần cùng vợ chồng Lý Đạt Phát cùng tới chợ, mua đầy đủ nguyên liệu cho làm lẩu và bàn nướng. Tuy bọn họ ép giá thấp nhưng lại mua lượng lớn, mấy người bán thì chỉ cần thấy kiếm được tiền liền giao dịch với họ.

Hôm sau, cửa hàng Tô ký nho nhỏ bắt đầu bày mấy nồi lẩu, bàn nướng. Lẩu của Tô ký vốn được gọi là ma lạt năng*, nhưng người phương bắc vẫn gọi chung là lẩu, nguyên liệu làm đều được giữ ở ngăn mát trong tủ bảo quản, khách hàng chọn xong sẽ bỏ vào nồi đun, chín tới thì có thể thêm gia vị các loại tùy theo khẩu vị mỗi người, không cần tự mình làm mà vẫn thỏa mãn mỗi khẩu vị khác nhau. Phương thức này rất được học sinh hoan nghênh, vừa mở hàng liền chật khách mỗi ngày, lúc cao điểm còn phải kê bàn ra đường mới có chỗ. Mà xiên nướng lại càng “hot” hơn, Tô Thần chọn loại bàn nướng sắt, trước tiên rán nguyên liệu với dầu cho chín tới tám phần, sau đó bỏ lên vỉ sắt mà nướng, Tô Thần dùng dầu tốt, gia vị cũng được chế biến riêng, lúc nướng lên khiến cho mùi vị thơm ngon của cá mực và các loại thịt xiên nướng bay thật xa, có thể câu ra con trùng tham ăn của mỗi người, mỗi ngày người xếp hàng trước bàn nướng không dứt từ lúc mở hàng. Chạng vạng là thời gian đặc biệt đông khách. Tô Thần thấy có mỗi một món liền lại mân mê làm thêm gà chiên. Thịt gà cắt miếng, ướp gia vị, bọc trong bột mì đánh lòng trắng trứng, chiên qua trong dầu, ngoài giòn trong mềm, bọc trong túi giấy, cắm hai cây tăm, cứ 2 đồng một phần, mỗi ngày phải giết hơn 10 con gà mới đủ bán. Tô Thần thấy thế liền dứt khoát kí hợp đồng dài hạn với một nhà nuôi gà, giá được ưu đãi mà chất lượng cũng được bảo đảm.

Thấy việc kinh doanh trong điếm ngày càng bận, Tô Thần nghĩ tới chuyện thuê hai người làm, kết quả bị Tô Kiến Quân và Lý Đạt Phát phủ quyết. Ý Tô Kiến Quân là, hai món này đều đơn giản, chỉ cần nắm vững bí quyết thì liền đơn giản, hơn nữa thao tác ở giá nướng không cần di chuyển, ông có thể làm được, Lý Đạt Phát nói ma lạt năng ông có thể làm, Tô Trân cũng nói lúc quá bận bà có thể đỡ một tay, không cần mướn thêm người nữa. Tô Thần suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.

Chẳng mấy chốc đã vào đông, Tô Thần không còn cả ngày chui trong cửa hàng ngoại trừ trưa và chạng vạng tối về làm vài món ăn, thư viện thành nơi cậu thường xuyên lui tới nhất, cậu sắp thi cuối kì rồi, dù chắc chắn không trượt nhưng cậu cũng không muốn nhìn phiếu điểm quá xấu xí, đối với hiện tượng này, Tô Kiến Quân rất hài lòng. Kì thực còn một ẩn ý mà Tô Thần chưa nói, cậu chủ yếu là nhắm tới cái học bổng một vạn đồng kia (đấy, lại tiền rồi). Có đôi khi Tô Thần tự hỏi, có phải mình nhét tiền vào mắt rồi không? Ngẩng đầu nhìn trời, có điều cũng không có gì không tốt, phải không? (ừ, chuẩn :P)

——— ———————–***——— —————————