Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 7




7.

Hơn hai mươi năm sống trên đời tôi chưa từng gặp tình huống xấu hổ như bây giờ.

Đến công viên giải trí cùng hai người con trai.

Một bên là thanh mai trúc mã của tôi, hai ngày trước Cố Vân Sinh còn đưa tôi lên bức tường tỏ tình kia.

Một bên là người tôi phải cứu, nhiệm vụ không được sai sót.

Tôi không thể làm gì ngoài mỉm cười một cách ngớ ngẩn.

Rất may là khu vui chơi này ở khá gần trường học, ngồi xe rất nhanh đã đến nơi, tôi đã đến đây hai lần với bạn cùng phòng lúc còn học đại học.

Sau khi mua vé và bước vào cửa, một cảm giác quen thuộc chợt ập đến.

Tôi vô thức kéo Bạch Hạc đến ngôi nhà ma mà tôi muốn chơi nhất ở đây.

"Hai người không dám vào à?" Tôi nhìn hai người đang đứng trước cửa.

Đàn ông không thể nói không.

Thế là cả ba cùng bước vào ngôi nhà ma huyền thoại.

Tôi đã từng đến đây vài lần nhưng những lần trước bạn cùng phòng không dám chơi trò này, nên đây là lần đầu tiên tôi vào đây.



Kết quả là vừa bước chân vào căn phòng đầu tiên, tiếng hét chói tai của tôi và Cố Vân Sinh liên tục vang lên.

Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị bổ nhào vào nhau thì Bạch Hạc thản nhiên chạm vào một cơ quan nào đó.

Cửa mở.

Tất cả bước vào căn phòng thứ hai.

Tôi cẩn thật giữ chặt góc áo của Bạch Hạc, vô cùng hối hận khi bước vào đây.

Cố Vân Sinh cũng giữ chặt áo tôi, chắc bây giờ anh ấy cũng đang hối hận khi theo tôi đến đây.

Chỉ có Bạch Hạc bình tĩnh giải từng câu đố trong phòng.

Có tổng cộng năm phòng, trên đường từ phòng thứ tư đến phòng cuối đột nhiên từ đâu nhảy ra một con NPC.

Trong khoảnh khắc đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, hoảng loạn nhảy bổ lên người Bạch Hạc.

Trên người Bạch Hạc thoang thoảng mùi nước xả vải, hương thơm thanh khiết rất dễ chịu.

"Sợ đến vậy à?" Không biết qua bao lâu thì tôi nghe thấy giọng cười của anh ta trên đỉnh đầu truyền đến.

Tôi gật đầu tựa vào ngực anh ta: "Cũng có một chút."



Anh ta vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Đừng sợ."

Tôi leo xuống khỏi người anh ta mới phát hiện chúng tôi không còn đứng ở vị trí khi nãy, mà Cố Vân Sinh cũng không thấy đâu.

"Cố Vân Sinh đâu?" Tôi kéo nhẹ áo Bạch Hạc, cẩn thận nhìn về phía sau.

Thế nhưng phía sau tối đen như mực, tôi không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì.

Bạch Hạc đột nhiên nắm lấy tay tôi, anh ta rũ mắt nhìn xuống tay tôi: "Sợ đến vậy mà vẫn nhớ anh ta à?"

Rõ ràng anh ta đang mỉm cười nhưng tôi lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Giống như một giây sau, bàn tay của tôi đang được anh ta nắm sẽ bị chặt đứt.

Ngay khi tôi đang lúng túng không biết phải nói gì để giải tỏa bầu không khí ngột ngạt này thì không biết từ đâu đã xuất hiện một "con ma" bên cạnh.

Tôi sợ hãi hét lên và nhanh chóng được Bạch Hạc ôm vào trong ngực.

Tay phải của anh ta che mắt tôi, giọng nói có ý cười: "Sợ vậy mà vẫn muốn đi."

Trước khi vào đây tôi không nghĩ nó kinh khủng đến vậy.

"Nhưng mà Quân Quân à, ma quỷ cũng không đáng sợ bằng lòng người!"