Khương thừa tướng xoa tay, bộ mặt tỏ vẻ lo lắng: “Không thể nói trước được điều gì. Kiệt vương này thoạt nhìn không có dã tâm nhưng cũng không đoán được trong lòng y nghĩ gì. Điện hạ nên phòng trước ngừa hậu họa về sau”
“Thừa tướng nói cũng có lý, vị hoàng huynh này từ trước đến nay đều không thân thiết với bất kỳ huynh đệ, tỷ muội nào. Nếu không phải tổ mẫu yêu thương hắn, ta còn tưởng hắn chỉ là người được phụ hoàng nhặt về”
Lời nói của Định vương phát ra đầy khinh miệt và chế giễu, Khương thừa tướng nghe vậy liền cười lớn.
“Người cười cái gì?”
Khương thừa tướng uống một ngụm trà, từ tốn kể lại câu chuyện hơn chục năm trước: “Thật ra, Phương quý phi năm xưa chính là người mà hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung. Thậm chí còn được hoàng thượng chuẩn bị sắc phong làm hậu.”
“Nhưng hồng nhan thường bạc phận, nàng ta vì cứu con trai mà rơi xuống vực sâu. Hoàng thượng ba ngày ba đêm tự mình tìm kiếm nàng ta, cuối cùng chỉ tìm ra thi thể đầy máu me dưới chân núi”
Khương thừa tướng thở dài: “Sau khi trở về, Kiệt vương xém chút bị hoàng thượng đánh chết, may mắn có thái hậu bảo vệ mà giữ được một hơi thở yếu ớt. Phương thái sư vì chuyện này cũng cáo lão hồi hương, lão thần nghe nói khi ấy Phương thái sư và hoàng thượng cãi nhau rất lớn”
Định Vương ngạc nhiên hỏi lại: “Cãi nhau? Hoàng thượng không xử phạt ông ta sao?”
“Hoàng thượng yêu Phương quý phi như vậy mà Phương thái sư lại là phụ thân nàng ấy. Còn nữa, năm đó hoàng thượng đăng cơ tất cả nhờ có phụ tử nhà này”
Ngũ hoàng tử trầm ngâm một lúc, sau đó lên tiếng: “Vậy ngai vàng này của phụ hoàng có một nửa phần của Phương gia. Nói đúng hơn là người kế vị chắc chắn mồn một rồi còn gì?”
“Vậy điện hạ còn chưa biết một chuyện rồi”
“Còn chuyện gì nữa?”
Khương thừa tướng vuốt nhẹ chồm râu bạc trắng của mình: “Năm ấy, Phương thái sư cùng hoàng thượng đến “thăm” Kiệt vương”
“Phương thái sư này sao lại vô tình vô nghĩa như vậy chứ? Trạch Hạo Hiên suy cho cùng cũng là cháu họ ngoại của ông ta. Dù con gái ông ấy qua đời vì hắn cũng không nên chối bỏ tình thân như vậy chứ?”
“Điện hạ, sống trong hoàng cung này làm gì có tình thân chứ?”
[…]
Nằm trên giường, chỗ trống bên cạnh đã bị một người nằm áng mất. Lăng Ngữ Yên có chút không quen với hoàn cảnh hiện tại, hai mắt nàng mở to nhìn trần nhà, trong lòng không kìm được thở dài.
Kiệt vương này so với người kiếp trước cũng không quá khác biệt, chỉ là hình như hắn không lạnh nhạt với nàng như trước nữa.
“Sao còn chưa chịu ngủ?”
Đang trong cơn suy nghĩ mơ màng, bỗng bên cạnh phát ra giọng nói lạnh lẽo khiến giật mình, không may tay đụng trúng vết thương trên người Kiệt vương. Hắn khẽ rên một tiếng, chân mày nhíu chặt lại nhìn chằm chằm vào nàng.
Lăng Ngữ Yên hoảng loạn ngồi bật dậy, tay chân quơ loạn cả lên: “Điện hạ, điện hạ người không sao chứ?”
Trước sự hoảng loạn kia, Trạch Hạo Hiên nhăn mày, sắc mặt càng tối đi vài phần: “Được rồi, dừng lại”
“Điện hạ”, nàng nhỏ giọng gọi. Đáp lại nàng là ánh mắt sâu thăm thẳm của Kiệt vương, hắn từ từ ngồi dậy, rũ mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
“Vương phi, nàng muốn làm gì?”
Lăng Ngữ Yên ủy khuất ngẩn đầu: “Thần thiếp không cố ý đâu. Vết thương của điện hạ…”
Nàng chỉ tay vào một vết máu trên y phục hắn. Kiệt vương không nói gì, tay từ từ cởi áo ra. Trước hành động đó của chàng, Lăng Ngữ Yên hốt hoảng dùng tay che mắt lại: “Điện hạ người làm gì vậy?”
Trạch Hạo Hiên bất lực không biết nên trả lời nàng thế nào. Mãi một lúc lâu, dưới ánh mắt thâm thúy của chàng, nàng dần dần hạ tay đang che mắt xuống. Lăng Ngữ Yên mở to mắt, chậc không hổ danh là nam nhân trong lòng bao nhiêu thiếu nữ, phu quân đúng là soái quá đi mất.
“Ờ hừm”, Chàng hắng giọng: “Nàng băng bó lại cho bổn vương đi”
“Thiếp sao?”
Trạch Hạo Hiên nhướng mày tỏ vẻ đây là điều hiển nhiên không phải nàng thì là ai đây.
Được thôi, làm thì làm. Nể tình người là phu quân chung chăn chung gối ta đấy nhé? Nếu không thì đừng có mơ.
Nhìn nữ thân tỉ mỉ tháo băng rồi sơ cứu lại vết thương, trong lòng Kiệt vương như có dòng nước ấm áp chảy qua. Trạch Hạo Hiên ho khẽ rồi nhìn sang chỗ khác, chàng cứ nhìn như này mãi sẽ đắm tìm trong mỹ nhân mất.
“Điện hạ, người bị cảm rồi sao?”
Đối diện với ánh mắt tròn xoe của Lăng Ngữ Yên, chàng mím môi không nói một tiếng nào. Giây phút này, trong lòng chàng đã đưa ra một quyết định, nhất định chàng sẽ để nàng hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời.
Nhất định sẽ không để người này phải cùng chàng trải qua những ngày tháng của đời trước. Dù không biết nàng có yêu hắn hay không, nhưng đã là phu thê thì chàng không phụ nàng.
“Điện hạ”
“Điện hạ, người đang nghĩ cái gì vậy?”
Lăng Ngữ Yên chồm người đến trước mặt chàng, đôi mắt tinh nghịch nhìn chăm chăm vào chiếc mũi thẳng. Chậc chậc, cái này cần được truyền lại nha, thật sự muốn có một tiểu bảo bối phiên bản của Kiệt vương quá đi.