Trạch Hạo Hiên nhìn gương mặt đỏ như trái hồng của nàng, tay không nhịn được mà khều khều vài cái, giọng nói cũng khàn đi ít nhiều: “Ngữ Yên, huynh đệ của ta đều có trẻ con trong nhà hết rồi. Chỉ có mình ta…”
“Ta sợ nếu một ngày nào đó, ta tử trận ở chiến trường. Vậy trong vương phủ sẽ chỉ còn một mình nàng, rất cô đơn”
“Điện hạ, người đừng nói những lời xui xẻo như vậy mà. Ngài nhất định sẽ sống đến trăm tuổi. Lúc nhỏ thần thiếp có đi xem bói, thầy bói nói phu quân của thiếp nhất định là vang danh lỗi lạc, sống thọ trăm tuổi”
Nghe cách an ủi của nàng, Trạch Hạo Hiên không nhịn được mà bật cười: “Được, sống thọ đến trăm tuổi. Cùng nàng bách niên giai lão”
Lăng Ngữ Yên ngã đầu tựa vào vai chàng, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, người thực sự muốn có con với thiếp sao?”
“Ta không có con cùng nàng thì còn cùng ai nữa chứ? Vương phi, nàng là người ta dùng kiệu tám người khiêng để rước về”
Lăng Ngữ Yên ngẩn người, một lúc sau mới cứng nhắc cử động, nàng ho khẽ vài tiếng: “Điện hạ, hiện giờ đang là ban ngày có phải không thích hợp để nói mấy chuyện này không?”
Trạch Hạo Hiên nghe vậy hơi nhướng mày, gật gù nói: “Cũng phải”
Cuối cùng chàng đánh sang một chuyện khác, làm nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau hôm nay, điện hạ lại nói mấy chuyện này với nàng chứ? Kiếp trước điện hạ cũng không gấp đến như vậy.
Cũng có thể do kiếp trước chàng quay về với mục đích để trả thù, lấy lại công đạo cho binh sĩ.
“Nàng chuẩn bị xong chưa? Xe ngựa đã chờ sẵn trước cổng”
“Hả? Còn một chút nữa, thiếp sẽ xong ngay mà”
Trạch Hạo Hiên tựa người vào tường, nhìn nữ nhân đang bận rộn trước gương, khóe môi vô thức mà cong lên. Nếu nàng biết ta đã biết rõ mục đích của nàng, vậy nàng có còn như thế này trước mặt ta hay không?
Câu trả lời tất nhiên sẽ là không. Vì vậy, ta sẽ giả vờ như không biết, để nàng mỗi ngày đều cố gắng làm ta vui vẻ để lấy lòng ta. Dù biết những chuyện nàng làm không có nhiều thật lòng, nhưng không sao, dù giả dù thật thì ta cũng muốn.
Đợi khi có con rồi, nàng muốn chạy trốn cũng không thể chạy được. Đến khi đó, nàng nhất định sẽ ở mãi bên cạnh ta.
[…]
Nghi Xuân.
“Vào thành rồi sao?”
Lăng Ngữ Yên không kiềm được phấn khích dùng tay vén rèm cửa ra, gió bên ngoài thổi tóc trước trán nàng bay phấp phới. Nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài, nàng vui vẻ lên tiếng: “Điện hạ, người đã đến đây lần nào chưa?”
Kiệt vương lười biếng nhìn nàng, khóe môi cũng cong lên theo nụ cười ngây ngô của người: “Nàng nghĩ ta rảnh rỗi lắm chăng?”
Không thì không, có cần nói như vậy với ta hay không hả? Nàng bĩu môi, mặc dù trong lòng vô cùng mất hứng nhưng cũng phải lấy lòng người kia: “Điện hạ, kẹo đường ở đây rất ngon. Người có muốn ăn không?”
“Nàng muốn ăn thì ta mua cho nàng”
Nói xong, Trạch Hạo Hiên ra lệnh cho phu xe ngừng lại. Vừa hay làm sao, xe ngựa lại dừng ngay trước sạp bán kẹo đường. Chàng liếc nhìn đôi mắt sáng rỡ bên cạnh, chậc lưỡi. Vương phi à, kiềm chế một chút, muốn ăn bao nhiêu ta đều mua cho nàng.
Dừng lại không lâu, xe ngựa lại tiếp tục di chuyển về phía phủ Hầu Gia phía xa xa.
Phủ Hầu Gia.
“A Ông, con đến rồi đây”
Nhìn người đang ngồi ghế gia chủ phía xa, Lăng Ngữ Yên vui vẻ chạy đến: “Ngoại công, con nhớ người quá đi mất”
“Vẫn là nhóc con này dẻo miệng ha ha ha ha”
Hầu Gia bị câu nói của nàng chọc cho bật cười, vô tình ánh mắt ông rơi vào người đang đi đến phía sau nàng. Thấy người đang đến, ông không khỏi ngạc nhiên nhíu mày: “Người này”
Trạch Hạo Hiên không lạnh không nhạt, khom người: “Bái kiến ngoại công”
“Là… là Kiệt vương điện hạ?”
“Không dám không dám, ngoại công cứ gọi tên của sanh tế”
*Sanh tế là cháu rể.
Hầu Gia nghe vậy liền bật cười: “Được được, nào các con ngồi xuống rồi nói chuyện”
Nói xong, ông quay sang đám người hầu dặn dò: “Ngươi đâu, dâng trà”
“A Ông, người vẫn khỏe chứ?”
“Ta vẫn khỏe, mỗi ngày có thể đánh được 4 tên tiểu tử”, Hầu Gia vuốt râu cười ha hả, sau đó kéo hai người lại gần hỏi: “Nào, nói cho ta nghe, hai đứa khi nào thì cho ta bế cháu hả? Phải mau lên, ta không còn sống được bao lâu đâu”
Lăng Ngữ Yên đỏ mặt: “A Ông, người còn phải sống thêm vài chục năm nữa”
“Ha ha ha, ta sống thêm chục năm nữa chắc người đời sẽ cảm thấy ta là yêu quái mất. Yên Nhi, con đó, phải mau sinh con cho sanh tế đi”
“Ông à, người đừng mãi lo cho con.”
Hầu Gia cười cười xoa đầu nàng khẽ lên tiếng: “Ta không lo cho con thì ai lo chứ? Ta chỉ có một ngoại tôn nữ là con. Nương con mất sớm, trước kia ta muốn đón con trở về đây nuôi dưỡng nhưng con lại không chịu. Ta ấy, cả đời này day dứt nhất là không thể lo cho nương con một cách đường hoàng”
“Yên Nhi à, ngoại bà của con trước khi rời đi đã dặn ta phải chăm sóc tốt cho nương con. Nhưng bệnh tật không buông tha cho con người, ta cũng không thể làm gì. Tâm nguyện của nương con là chăm sóc tốt cho con và Dương Nhi”