Trùng Sinh: Cùng Nhau Sống Lại

Chương 23: Trưởng công chúa




2 tháng sau.

Kinh thành bước vào mùa xuân, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống đường. Hai bên vệ đường là những sạp hàng hóa tấp nập người mua, những quán trà cũng đông nghẹt khách. Lồng đèn còn được treo dọc theo hai bên đường, trông rất có không khí lễ hội.

“Bánh bao đi”

“Cô nương ghé lựa son phấn đi, nhiều mẫu mới lắm”

“Kẹo hồ lô đây”

“Chậc, kinh thành dạo này có chuyện vui hay sao mà trông nhộn nhịp như vậy. Nếu là Tết thì còn lâu mà?”

Lăng Ngữ Yên ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mắt rồi liếc mắt sang Nguyệt Ánh đang ở bên cạnh mà lên tiếng.

Nguyệt Ảnh khẽ cười: “Vương phi không biết gì sao? Tháng trước, Hoàng Thượng phát lệnh mở ngân khố ban cho dân nhân dịp đón Trưởng công chúa quay về”

“Trưởng công chúa quay về? Sao trong phủ không ai nói chuyện này cho ta hết vậy"

Nàng ngơ ngác, trong lòng thầm mắng Kiệt vương đúng là keo kiệt. Khuê mật của ta trở về cũng không nói cho ta một tiếng nào cả.

“Có lẽ là điện hạ muốn tạo bất ngờ cho vương phi?”“Ngươi có thôi nói giúp hắn không hả? Khắp cả kinh thành, người nào chẳng biết. Chỉ có một mình ta là không thôi”

Lăng Ngữ Yên xụ mặt xoay người quay ngược về Kiệt vương phủ, hứng thú dạo phố thoáng chút đã mất sạch.

“Vương phi, người đi chậm một chút. Chờ nô tì với, vương phi”

[...]



Kiệt vương phủ.

“Điện hạ, lần này Trưởng công chúa quay trở về sẽ không gây sức ép đến người đó chứ?”

Nhìn người thư thái đọc sách trước mắt, Hồ Hạ nhíu mày thắc mắc hỏi.

Nghe lời nói của hắn, Trạch Hạo Hiên từ từ ngước mắt lên nhìn. Chàng nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên: “Trưởng công chúa sao?"

Trưởng công chúa chẳng phải là khuê mật của vương phi hay sao? Kiếp trước nàng vì chuyện Hoàng Hậu và Bình vương hãm hại vương phi mà không mãi không quay về Đại Kỳ lần nào.

Hồ Hạ nhìn chàng không chút lo lắng liền gấp gáp nói: “Điện hạ, ngài quên người đó là ai rồi sao? Năm đó, ngài bị điều đến biên cương do nguyên nhân gì ngài quên rồi sao?”

Làm sao ta có thể quên được chứ? Năm đó, chàng trước mặt Hoàng Thượng cũng chỉ là đứa trẻ không được thương yêu. Năm đó, chàng cũng tham gia vào quân ngũ. Cũng năm đó, chàng lập công được đưa lên làm cai quận.

Một cai quận nhỏ nhoi thì có thể làm gì ảnh hưởng đến bọn họ chứ? Diệt mẹ rồi muốn con không có đường sống luôn sao?Trạch Hạo Hiên bật cười chế giễu, hắn gần giọng: “Hồ Hạ, ngươi không nhắc ta vẫn sẽ nhớ rất rõ”

Mọi ngọn ngành cũng nên nhắc về khoảng thời gian ngắn ngủi khi chàng làm cai quận. Trưởng công chúa xuất cung, đi đến nơi chàng cai quản.

Trạch Hạo Hiên chàng lúc đó vẫn nghĩ Trưởng tỷ là vì thương chàng nên đến thăm. Nào có ngờ, việc Trưởng công chúa bị phục kích ở nơi chàng quản lý là do mẹ con bọn họ dựng lên.

Hoàng Thượng vì chuyện này mà tức giận, bên tai lại bị Hoàng Hậu thủ thỉ liền đem chàng đến biên cương xa xôi. Mặc cho chàng tự lực sinh tồn.

Hồ Hạ thở dài: “Điện hạ, tính làm sao đây. Thuộc hạ nghe nói Trưởng công chúa có giao tình với vương phi”

“Ngươi đừng nói cho vương phi chuyện về quá khứ. Tránh để nàng khó xử”



Trạch Hạo Hiên đặt quyển sách lên bàn rồi thở dài, không quên việc nhắc nhở Hồ Hạ: “Chuyện bên phủ Bình vương ngươi điều tra thế nào rồi? Làm việc có chừng mực thôi, nếu cảm thấy không ổn phải rút ngay hiểu chưa.

“Việc này điện hạ không cần lo lắng. Thuộc hạ đã phái những cao thủ đi thăm dò, chắc chắn không làm bứt dây động rừng”

Ngừng một chút, Hồ Hạ lại nói: “Vài tháng nay, Bình vương thường xuyên đến thanh lâu tìm một kỹ nữ tên là Mẫu Đơn. Theo thuộc hạ được biết, nữ nhân này chỉ nhận hầu hạ một mình Bình vương”

“Có một lần Bình vương phi có lén đến tìm ả ta. Ngay sau lần đó, thuộc hạ không còn thấy Bình vương phi ra khỏi phủ lần nào nữa. Điện hạ, có khi nào...

“Không thể nào, Bình vương phi chính là cháu gái ruột của Hoàng Hậu. Bình vương dù có thế nào cũng không dám giết chết ả ta đâu. Ngươi cứ tiếp tục theo dõi, có động tĩnh thế nào liền quay về bẩm báo”

“Thuộc hạ tuân lệnh”

Hồ Hạ vừa bước ra khỏi của đã đụng phải Lăng Ngữ Yên, hắn có chút giật mình: “Thuộc hạ tham kiến vương phi”

“Miễn lễ”

Lăng Ngữ Yên bắt gặp ánh mắt bất ngờ của nam nhân trước mắt, nàng khó hiểu định lên tiếng hỏi thì người kia đã biến mất tăm. Nàng mở to mắt ngạc nhiên, đi nhanh như vậy sao?

“Vương phi đến đây tìm bổn vương sao?”

Tiếng nói trầm ấm đánh thức nàng khỏi suy nghĩ, Lăng Ngữ Yên ngẩn đầu vừa phải chạm đến ánh mắt dịu dàng của Trạch Hạo Hiên.

Nàng xụ mặt giận dỗi lên tiếng: “Điện hạ, Trưởng công chúa quay về sao người không thông báo cho thần thiếp tiếng nào hết vậy?”

“Chẳng phải là do bổn vương sợ nàng háo hức đến mất ngủ hay sao?”

Kiệt vương vươn tay vén sợi tóc bay bay trước mặt nàng ra sau tai, dịu dàng cất giọng. Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng chàng đang gào thét. Bổn vương sao có thể nói dối mà không chớp mắt như vậy chứ, vương phi biết được có giận ta hay không?