Trạch Hạo Hiên nhìn biểu hiện không bình thường của hoàng huynh, liền quay sang nàng lên tiếng hỏi: “Hắn ta và nàng có thù gì sao?”
“Có đó”
Lăng Ngữ Yên cười lạnh: “Nhìn như vậy cũng không ai biết hắn có bệnh đâu. Chẳng có ca ca nào cuồng muội muội như hắn ta”
Kiệt vương: “...
“Trước kia mỗi lần thiếp được đón vào cung chơi với công chúa hắn cũng đi kè kè theo. Lúc đầu thiếp còn tưởng hắn không có ai chơi. Nào ngờ mấy năm trôi qua đều như vậy, lúc thiếp và công chúa ra ngoài dạo phố vừa hay bắt gặp hắn đang trò chuyện gì đó với đám công tử. Kết quả khi hắn nhìn thấy bọn thiếp liền đi theo”
Không ngờ hoàng huynh có bệnh nặng như vậy nha. Bình thường ăn chơi phác tán cũng có một mặt như vậy sao?
Ngẫm nghĩ một lúc, Trạch Hạo Hiên trầm giọng hỏi: “Có khi nào hắn có tình cảm với nàng không?
“Điện hạ, người đừng nghĩ lung tung nữa”
“Ta lại cảm thấy như vậy đấy. Rõ ràng hắn ghét ta như vậy nhưng đối với nàng rất ít thù địch”
Lăng Ngữ Yên mỉm cười nắm tay điện hạ: “Chẳng phải thiếp và công chúa rất thân thiết sao? Nếu hắn làm gì thiếp, công chúa sẽ giận hắn. Trước kia đã có một lần, hắn sẽ không làm vậy nữa đâu”
Nàng vừa dứt lời, xe ngựa của Trưởng công chúa cũng vừa vào cổng cung. Nhìn đoàn xe ngựa xa hoa, lòng Kiệt vương thầm cảm thán: Trưởng công chúa gả đi hay quay về vẫn là Trưởng công chúa. Vẫn là nữ nhi ở đầu quả tim của Hoàng Thượng. Không giống như hắn, cố gắng cách mấy vẫn không có niềm tin ở người.
“Trưởng công chúa đến”
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu”
Hoàng Thượng nở nụ cười hiền từ, bước đến đỡ tay Trưởng công chúa: “Dung nhi bình thân, đi đường vất vả cho con rồi”
“Nữ nhi không vất vả, chỉ cần nghĩ gặp lại mọi người dù có chút vất vả cũng xứng đáng”
Trưởng công chúa khẽ đáp. Hoàng Hậu nắm tay nữ nhi của mình, khẽ lên tiếng: “Mấy năm qua con sống thế nào? Bọn họ... có bắt nạt con hay không?”
“Mẫu hậu, nhi thần sống ở đó rất tốt. Bọn họ cũng rất tốt với con”
“Được như vậy thì tốt rồi”
Sau khi trò chuyện một lúc với hai người, Trưởng công chúa xoay người lại như tìm kiếm ai đó. Bình vương vẫn nghĩ muội muội sẽ kiếm mình liền cười cười đi đến: “Muội muội, muội kiếm ta sao?”
Trưởng công chúa nhăn mặt: “Hoàng huynh, huynh bớt làm muội buồn nôn đi. Kiếm huynh làm cái gì chứ?”Vừa nói hết câu, mắt của nàng dừng lại một chỗ rồi dần sáng lên: “Ngữ Yên”
“Công chúa”
Lăng Ngữ Yên cúi người hành lễ.
“Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, đừng có một tiếng công chúa hai tiếng công chúa với ta. Gọi ta là Phù Dung là được”
Trưởng công chúa phất tay, sắc mặt không mấy vui vẻ. Không đợi nàng lên tiếng, công chúa đã tiếp tục lên tiếng: “Ta nghe nói ngươi đã gả cho Tứ đệ sao?”
“Vâng”
“Đã như vậy sau này chúng ta là người một nhà rồi. Tốt quá. Trước kia ta đã muốn làm may Nhị hoàng huynh cho ngươi, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là Tứ đệ tốt hơn”
“Hoàng tỷ nói quá rồi”
Trưởng công chúa khẽ cười, liếc mắt về nam nhân đứng sau lưng: “Hoàng huynh ăn chơi như vậy, gả cho huynh ấy chẳng phải ngươi chịu thiệt sao?”
Bình vương giật giật khóe môi: “Hoàng muội, đừng có nói xấu ta chứ?”
“Ta còn không rõ con người huynh sao? Suốt ngày tìm đủ cách bắt nạt Ngữ Yên"
"Ta..."
"Bỏ qua huynh ấy đi, để ta kể cho ngươi nghe ở Mông Cổ vui như thế nào”Không nhiều lời, Trưởng công chúa trực tiếp nắm tay nàng kéo đi trước sự ngơ ngác của hai nam nhân đang đứng đó.
Trạch Hạo Hiên ngơ người nhìn sang Bình vương thì nghe hắn nói: “Đệ cứ chờ đi, thế nào đệ cũng mất nương tử vào tay muội ấy”
“Hoàng huynh nói vậy là ý gì?”
Bình vương cười lạnh: “Ngươi không sống ở đây làm sao có thể hiểu được chứ? Từ bé hai người bọn họ đã dính lấy nhau như vậy. Phụ hoàng và mẫu hậu đã từng nghi ngờ về thân phận của bọn họ. Để tranh nghi ngờ, ta phải bám theo suốt ngày”
Hắn vuốt ngực nén cơn tức giận: “Có lần ta phải mở lớp học giáo dục giới tính cho hai người đó nữa đấy”
Trạch Hạo Hiên: “
Không ngờ Bình vương cũng có một mặt như vậy. Hắn cũng tốt hơn so với suy nghĩ của ta đấy chứ.
Vậy, ta nên tin câu nói này hay là nên tin lời của nương tử đây.
“Tứ đệ, đệ nghĩ gì mà không lên tiếng thế hả?”
Kiệt vương khẽ cười đáp lại: “Được hoàng tỷ quý mến là vinh hạnh của vương phi mà”
“Đệ đúng là hết thuốc chữa rồi. Cứ đợi ngày mất thê tử rồi hối hận trong muộn màng đi”
[...]“Ngữ Yên, Tứ đệ chắc không bắt nạt ngươi đâu nhỉ?”
Lăng Ngữ Yên mỉm cười gật đầu. Thấy vậy, Trưởng công chúa lại thở dài: “Trước kia là ta đã liên lụy đến đệ ấy”
"Hȧ?"
“Là cái lần ta gặp nạn trên đường đến biên cương. Lúc ấy ta chỉ muốn đến thăm đệ ấy, kết quả không may gặp nạn. Phụ hoàng cứ vậy mà quy tội cho đệ ấy, khi ta tỉnh lại biết chuyện thì mọi thứ đã kết thúc. Phạt cũng đã phạt, thương tích trên người đệ ấy cũng không thể lành lặn như trước”
Lăng Ngữ Yên hơi bất ngờ, vỗ nhẹ tay công chúa an ủi: “Không sao đâu, điện hạ chắc cũng hiểu được tấm lòng của người mà. Sự việc là ngoài ý muốn, công chúa đừng mãi để trong lòng”