Lăng Ngữ Yên chợt che miệng đầy kinh ngạc. Không lẽ, bản thân nàng sống lại rồi? Không thể nào, sao lại có chuyện hoang đường như thế này được chứ.
“Nguyệt Ánh, hiện tại là năm nào?”
Nghe câu hỏi của nàng, Nguyệt Ánh khó hiểu nhíu mày nhưng vẫn trả lời: “Năm Thiên Thịnh thứ 25”
“Điện hạ đâu?”
Nguyệt Ánh nghe vậy lại càng khó hiểu hơn. Bình thường, vương phi nào có quan tâm đến tung tích của Phu quân mình, sao hôm nay lại lạ thế nhỉ? Không lẽ rơi xuống nước xong bị sốt rồi?
Nàng lo lắng, dùng tay áp lên trán Vương phi của mình. Quái lạ, nhiệt độ vẫn bình thường, nàng ấy lại làm sao vậy?
Trước vẻ mặt lo lắng của nô tì thân cận, Lăng Ngữ nàng ấy lại làm sao vậy?
Trước vẻ mặt lo lắng của nô tì thân cận, Lăng Ngữ Yên nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Vương phi, người thật sự không sao chứ? Nếu không khỏe phải nói với nô tì”
“Ta không sao, ngươi mau trả lời ta đi”
“Vương phi, người quên là điện hạ đã ra trận rồi sao? Điện hạ đi được 8 tháng rồi còn gì.”
8 tháng, đã 8 tháng rồi sao? Lăng Ngữ Yên trầm mặc một hồi lâu. Vậy cũng sắp đến lúc hoàng gia tranh quyền, nếu tính thời gian vậy còn một năm nữa nàng sẽ bị chém sao?
Không được, nếu ý trời đã cho nàng sống lại. Nàng nhất định phải thay đổi đi số mệnh của mình.
Nguyệt Ánh nhìn gương mặt trầm tư của chủ tử, liền lên tiếng an ủi: “Vương phi, người đừng trách điện hạ đi lâu. Chẳng phải vài ngày nữa điện hạ sẽ trở về sao?”
“Điện hạ lập công lớn, chắc chắc hoàng thượng sẽ cho người ở lại kinh đô mà. Đến khi đó, điện hạ cùng Vương phi chẳng phải được ở cạnh nhau hay sao?”
Lăng Ngữ Yên day day thái dương, phất tay cho Nguyệt Ánh ra ngoài: “Ngươi ra ngoài làm việc trước đi, ta muốn nghỉ ngơi”
“Vâng, nếu Vương phi có gì cứ gọi nô tì đến”
Sau khi Nguyệt Ánh rời khỏi, trong căn phòng lớn chỉ còn lại một mình nàng ngồi trên giường. Nhìn cây thương dựng đứng trên giá, ánh mắt nàng càng tối đi. Nàng của đời này nhất định không thể nhu nhược như trước kia nữa.
Đầu tiên nàng phải đến gặp thái hậu lấy lòng trước. Hoàng gia ai mà không biết, hoàng thượng là nghe lời thái hậu nhất, nếu được lòng thái hậu chẳng phải cũng được lòng hoàng thượng hay sao?
“Người đâu, tiến cung”
[…]
Ngoài bên cương, Trạch Hạo Hiên tỉnh lại sau cơn đau nhức trên người. Chàng khẽ rên một tiếng “A a a”, đau chết bổn vương rồi. Thuộc hạ bên cạnh nghe tiếng chàng vội vội vàng vàng truyền thái y đến.
Sau khi kiểm tra một lượt, Triệu thái y liền đưa ra kết luận: “Vết thương của điện hạ đã không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa. Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, tránh nhiễm trùng nếu không sẽ để lại sẹo”
Trạch Hạo Hiên nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng: “Đàn ông trai tráng còn sợ để lại sẹo như phụ nữ hay sao?”
Ánh mắt trầm tối chiếu thẳng vào người khiến Triệu thái y lạnh sống lưng lắp bắp đáp lại: “Hạ quan… hạ quan không có ý này. Chỉ là… chỉ…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là khi điện hạ và vương phi viên phòng. Nếu vương phi nhìn thấy sẹo lòi lõm trên người điện hạ cũng không tránh khỏi việc sợ hãi…”
Kiệt Vương cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng thâm trầm hơn: “Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho phu thê bọn ta”
Lời cảm ơn này lọt vào tai của Triệu thái y như một câu hăng dọa: Ngươi quản chuyện bao đồng quá đi, chuyện của bổn vương không cần ngươi xía vào.
Trên trán của Triệu thái y đổ từng lớp mồ hôi lạnh, ông vội vàng cáo lui.
Trong phòng ngoài Kiệt Vương còn có Trịnh phó soái, thấy Triệu thái y đã khuất bóng người này mới lên tiếng: “Điện hạ, hay là đợi vết thương của người lành hẳn rồi quay về cũng không…”
Chữ “muộn” còn chưa kịp nói ra, Kiệt Vương đã giơ tay ngăn lại. Chàng thở hắc ra một hơi: “Không được, cứ trở về theo sắp xếp. Tin tức ta trở về chắc cũng truyền đến hoàng cung, nếu không về ngay e là phụ hoàng sẽ nghi ngờ ta có mưu đồ bất chính”
Trịnh phó soái nhíu mày: “Sao có thể như vậy? Dù sao người cũng vừa lập công lớn”
“Bởi vì như vậy mới càng thêm nghi ngờ. Ngươi thử nghĩ xem, đánh thắng giặc ngoại xâm, bình định lại dân chúng vậy chẳng phải ta rất được lòng dân ở đây sao?”
“Đúng là như vậy thật”
Trạch Hạo Hiên lại tiếp tục nói: “Thái tử do đích thân phụ hoàng chọn không phải là ta, nên rất có thể ta sẽ đảo chính giành ngai vị. Như vậy chẳng khác nào phủ nhận đôi mắt chọn người của phụ hoàng hay sao?”
“Điện hạ nói chí phải, nhưng còn vết thương của người…”
“Chẳng phải thái y đã nói vết thương không còn nghiêm trọng hay sao? Vài vết thương ngoài da có thể làm khó gì được bổn vương”
Trịnh phó soái dường như không đồng ý với câu nói của chàng nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Hắn ta thở dài: “Đường về kinh lỡ như gặp thích khách thì chẳng phải rất nguy hiểm với điện hạ sao?”
Trạch Hạo Hiên nghe vậy liền nhăn mày: “Vậy bổn vương nuôi các người không có ích lợi gì hay sao?”