Đang trò chuyện vui vẻ, người trong xe ngựa bước ra liền thu hút sự chú ý của mọi người. Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lan Nhi lạnh nhạt lên tiếng: “Người đó là nhị tỷ của ngươi."
Lăng Trạch Dương quay sang nhìn Lăng Tử Yên dịu dàng đằm thắm lại nhìn sang nữ nhân thô kệch kia hơi nhăn mặt: “Cái gì?”
“Vào phủ rồi nói”
Lăng tướng quân bỏ lại một câu rồi xoay người bước vào phủ. Ngó nghiêng qua lại, Lan Nhi lại lên tiếng: “Sao không thấy phu nhân ở đâu?”
“Quận chúa thứ lỗi, phu nhân đang bệnh không thể tiếp đón.”
Trước lời giải thích kia, Lan Nhi không quá để tâm, liền xua tay cười cười: “Không sao, không sao. Ta chỉ sợ Chiêu Đệ cảm thấy tủi thân thôi”
Nhắc Chiêu Đệ người ta mới để ý kỹ, người này là do Đại phu nhân Trần thị sinh ra. Việc bà ta leo lên vị trí vốn của Thẩm Thanh Thanh ở Hầu phủ không ai không biết.
Năm đó, Lăng tướng quân lại cùng Hầu gia tráo người. Mẫu thân nàng ta làm hại Ngữ Yên thế nào thì Hầu phủ trả đũa lại gấp bội lên người nàng ta.
Việc trong nhà nào nàng ta cũng phải làm, thân phận còn thấp kém hơn người dọn nhà xí.
Lại so sánh nàng ta với “nhị tiểu thư giả”, Lăng Ngữ Yên có dáng người mảnh khảnh, cử chỉ ăn nói đều dịu dàng khiến người khác yêu thích.
Còn Chiêu Đệ kia vừa nhìn vào đã thấy giống hệt Trần thị, dáng người thô kệch, gương mặt nhìn vào đã không có cảm tình, chưa kể giọng nói mạnh bạo như sấm.
Lăng Trạch Dương nhìn sang phụ thân khẽ hỏi: “Đây thật sự là nhị tỷ sao?”Chiêu Đệ trừng mắt nhìn hắn: “Còn không phải sao? Ta chính là tỷ tỷ của ngươi.”
“Ngươi không xem bản thân thế nào à mà muốn làm tỷ tỷ của ta. Nói cho ngươi biết, đại tỷ của ta là Kiệt vương phi, nhị tỷ của ta là một trong tứ đại mỹ nhân của thành Tương Dương, ngươi xem bản thân mình có thể sánh với bọn họ không?”
Vừa nói Trạch Dương vừa kéo Lăng Tử Yên đến trước mặt Chiêu Đệ: “Ngươi nhìn xem.”“Trạch Dương, không được ăn nói như vậy. Chiêu Đệ dù sao cũng là tỷ tỷ của con"Lan Nhi thấy vậy liền trêu chọc Lăng Trạch Dương: “Đấy mới là tỷ tỷ của ngươi, còn Tử Yên tỷ là tỷ tỷ của ta.”
“Sao có thể chứ, Tử Yên tỷ là của ta.
“Của ta”
Lăng Tử Yên bị hai người kéo qua kéo lại không biết làm gì liền cầu cứu Lăng tướng quân. Thấy vậy ông liền lên tiếng giải vây: “Được rồi Trạch Dương, Quận chúa nói đúng đó. Tử Yên là cháu bên ngoại của mẫu thân con, cũng là tỷ tỷ của Quận chúa.”
“Vậy... vậy.”
“Được rồi, hôm nay ta đón Chiêu Đệ về đây là có việc. Hoàng thượng ban hôn cho nhị tiểu thư cho Thế tử, thì vẫn để nhị tiểu thư quay về chứ đúng không?”
Chiêu Đệ nghe vậy liền đắc ý liếc nhìn Lan Nhi. Quận chúa nhỏ nhoi như người cũng muốn ức hiếp ta sao? Nhìn xem ông trời không phụ lòng, đem ta gả cho Thế tử.
“Thật sao phụ thân. Người ta sẽ không chê con..”
“Không có, ý chỉ là nhị tiểu thư, mà nhị tiểu thư chính là con”
[...]
Lan Nhi không ở trong Vĩnh Ninh bá phủ quá lâu, liền lôi theo Trạch Dương cùng Tử Yên ra ngoài.
“Cái gì? Ngươi nói Kiệt vương phủ đóng cửa sao? Vậy làm sao gặp tỷ tỷ đây”Nghe Lăng Trạch Dương kể về chuyện xảy ra trong kinh thành, Lan Nhi không kìm được mà trợn tròn mắt. Hắn thấy vậy liền cười chế giễu: “Tỷ quên lúc nhỏ chúng ta đi như thế nào à?”
“Đi thế nào?”
Lan Nhi ngơ ngác thì được Tử Yên giải thích: “Ý đệ ấy là chúng ta leo tường vào. Nhưng mà làm như vậy..”
“Ây da, mau lên
Lăng Tử Yên chưa kịp nói xong thì hai người kia đã bắt đầu hành động. Trạch Dương đỡ cho Lan Nhi đứng lên người mình: “Biểu tỷ, tỷ nặng quá đó.
“Ngậm miệng của đệ lại, nếu không đừng trách ta.”
Bên trong vương phủ, Thẩm Ngữ Yên đang xem lại sổ sách thì nghe tiếng động lạ.
“Bịch.
"Ui da."
“Đỡ ta dậy mau lên.”
“Ai đó.”
Thị vệ đi tuần liền phát hiện ra ba người bọn họ, Trạch Dương xoa xoa mông khẽ cười: “Ta là đệ đệ của vương phi.
Ngay sau đó, ba người kia được đem đến trước mặt của Kiệt vương phi nàng. Nhìn ba người kia, nàng có chút buồn cười: “Ba người thật sự leo tường vào à?"
“Còn không phải người ta đến thăm tỷ sao? Đau chết muội rồi.”
Lan Nhi nằm ườn ra ghế than vãn: “Đi đường gần cả tháng, lại phải trèo tường như thế này. Muội thật sự lo cho mông của mình”
“Tại sao bình thường muội lại đến đây?”
Nghe nàng hỏi đúng chỗ, ba người bọn họ thay phiên nhau kể hết thảy mọi chuyện. Thẩm Ngữ Yên bị tin tức kia làm cho ngây người: “Thật sự là như vậy sao? Sao trước kia ngoại công không nói cho ta biết?”
“Còn không phải bị gia gia bịt miệng sao?”
Nhắc đến ngoại công, Lan Nhi lại lảm nhảm: “Ông ấy lớn tuổi rồi, lúc ta đi còn muốn đi theo để gặp tỷ nhưng mẫu thân không cho.
“Gia gia đúng là thương tỷ nhất đó.”
Lăng Trạch Dương nghe vậy liền tỏ vẻ tủi thân: “Sao không thấy ngoại công nhắc gì về ta hết vậy?”
“Ngươi nghịch ngợm như vậy ai mà thèm chứ?”