Trùng Sinh Cùng Ông Xã Báo Thù Rửa Hận

Chương 6




Trương Tuệ thật lòng không hiểu ông chủ nhà mình hôm nay ăn trúng thứ gì mà lại dư thừa tinh lực đi đôi co với một chàng trai kém mình gần 10 tuổi như thế. Đâu có giống như ông chủ thường ngày. Nhìn hai người như chó với mèo làm Trương Tuệ thở dài. Y lo lắng trước khi cậu Lâm đây không chịu được nghỉ việc thì có lẽ ông chủ đã không chịu nổi cái miệng đó rồi.

Nhìn xem, hai người ngoài miệng thì nói mấy lời có cánh cho nhau mà quay lưng là lườm nguýt nhau không thôi kìa.

“Thật ra, vấn đề là….”

Lâm Tô Tô tự tin nói ra ý kiến của bản thân mình. Cậu vốn dĩ theo ngành Marketing, sở thích lớn nhất ở kiếp trước ngoài Trương Tất Phong ra chính là mua sắm quần áo phụ kiện. Cậu có thể dành cả ngày trời ở trong TTTM mà không thấy chán một chút nào.

Kết hợp với kí ức kiếp trước và hiểu biết của bản thân, quả nhiên, Lâm Tô Tô trình bày rất suôn sẻ. Điều bày càng khiến An Kính bất ngờ vì những gì cậu nói ra đều hợp với tâm ý của anh, không những vậy còn thêm thắt những ý tưởng cực kì táo bạo và hay ho.

Một con người thật thú vị… Thế suốt 27 năm qua, cậu đã sống như thế nào mà bị người khác nhận xét là cù lì vô dụng? Rốt cuộc ánh hào quang sáng chói rực rỡ, phong thái tự tin cuốn hút này cậu đã rèn giũa từ lúc nào chứ?

“Chủ tịch, anh thấy được chứ?”

Lâm Tô Tô nói xong, ánh mắt đảo qua đảo lại phía An Kính cực kì khiêu khích. Nhưng vào trong mắt anh thì tựa như một chú cún nhỏ làm việc tốt và mong muốn được khen vậy. Nhìn kìa, nếu có cái đuôi thì có lẽ đã quay tít mù rồi đấy.

“Rất tốt. Cậu Lâm đây đúng là làm tôi bất ngờ. Quả nhiên là thâm tàng bất lộ.”

“Chủ tịch quá khen. Sao có thể thâm tàng bất lộ sánh bằng chủ tịch cơ chứ?”

Đấy…. Lại móc đểu nhau nữa đấy.

“Hừ… Chung Nhuận Nhã, tới đây thì ông biết phải làm gì rồi chứ?”

“Vâng. Thưa chủ tịch.”

Cuối cùng, cả cửa hàng và phòng Marketing đứng đó cúi người chào chủ tịch nhà họ đi. Ai nấy đều thở dài, cuối cùng cũng tiễn được toà Đại Phật này đi a.

“Cũng may có thư kí Lâm, nếu không chắc hôm nay chủ tịch ăn thịt chúng ta mất.”

“Đúng vậy a.”

...***...

Lâm Tô Tô về đến văn phòng thì hí hoáy ghi vào nhật kí của mình thành quả hôm nay đạt được. Từ năm 10 tuổi, cậu đã có thói quen ghi lại hoạt động một ngày, những gì làm được, không làm được đều ghi vào, ai làm cậu ghét bỏ cũng ghi vào luôn.

Kiếp trước, Trương Tất Phong là cái tên được nhắc nhiều nhất trong đây, mọi hành động sự việc của Lâm Tô Tô đều xoay quanh hắn ta. Nhưng bây giờ thì khác, những trang nhật kí ấy đã có thêm những cái tên khác.

Thư kí Trương, Nhã Đan, Vương Hoài, em gái phòng kế toán,…. Tất cả họ tô điểm những màu sắc rực rỡ cho cuộc đời vốn tẻ nhạt của cậu.

Còn An Kính hả? An Kính với thân phận là chủ tịch tất nhiên được Lâm Tô Tô ưu ái dành hẳn cho một mục riêng.

Danh mục những người nên tránh xa:

1: chủ tịch An Kính: tính tình xấu xa, hay bắt nạt người khác. Chưa thấy một điểm tốt đẹp gì.

Lâm Tô Tô đang hí hoáy viết viết thì bỗng nhiên giật mình bởi tiếng chuông điện thoại nội bộ. Nhìn số điện thoại hiện lên màn hình, cậu liền bĩu môi bực dọc.

“Quả nhiên là chủ tịch luôn xuất hiện những lúc bất ngờ nhất mà. Hừ…”

Lâm Tô Tô đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy An Kính đang hí hoáy viết gì đó cực kì chăm chú.

“Thưa chủ tịch, ngài gọi tôi có chuyện gì ạ?”

“Cậu cầm lấy đi. Đây là phần thưởng cho bài trình bày của cậu. Làm rất tốt.”

Lâm Tô Tô lập tức trợn tròn đôi mắt hổ của mình. Nhìn cái bì bên ngoài, chắc chắn đó phải là món trang sức quý giá nào đó của An Thị rồi.

“Thưa chủ tịch, tôi không cần đâu ạ. Đấy là việc tôi nên làm mà.”

An Kính ngước đầu lên, nhìn thư kí Lâm vừa mở miệng từ chối. Những tưởng cậu từ chốicc bị chắc nịch lắm, ai ngờ con mắt đã bán đứng cậu rồi.

Đôi mắt hổ đáng yêu liên tục liếc qua liếc lại chiếc hộp trang sức nằm trên bàn. Ánh mắt thích thú thấy rõ. Nhưng nó không làm cho An Kính khó chịu. Đó không phải ánh mắt thèm thuồng vật chất, đó chỉ đơn giản là ánh mắt đơn thuần của một đứa trẻ con thích một cái xe đồ chơi mà thôi.

Bỗng nhiên, An Kính nảy ra ý định muốn trêu cậu một chút.

“Hoá ra cậu không thích à. Vậy thì tiếc thật. Đây là chiếc khuyên tai phiên bản giới hạn mùa mới nhất của An thị cho ra đợt này, làm hoàn toàn bằng kim cương tự nhiên đó.”

Nghe đến đây, khoé miệng của Lâm Tô Tô tự động chảy nước miếng. Cậu đã từng thấy thiết kế của bộ sưu tập khuyên tai đó. Thật sự rất đặc biệt và đẹp. Huống chi là phiên bản giới hạn. Cậu muốn có một đôi khuyên lâu rồi, ngặt nỗi giá nó khá chát a.

An Kính vương tay định cất chiếc hộp đi thì bị một bàn tay chộp lại.

“Chủ tịch, chủ tịch… anh có lòng như vậy sao tôi có thể từ chối được. Tôi sẽ nhận cho anh vui nhé.”

Nói rồi, Lâm Tô Tô chộp lấy chiếc túi giấy ôm vào lòng mình. Gương mặt cười đến sáng bừng, một bộ dáng rõ ràng là thích muốn chết mà còn cứng miệng.

“Cảm ơn giám đốc. Tôi ra ngoài trước đây.”

Như sợ người kia đổi ý nên cậu nhanh chân chạy ra ngoài. Bất quá, bỗng nhiên cậu nhớ ra cái gì đó nên dừng lại, ậm ự hỏi chủ tịch.

“Chủ tịch à, thế nhưng sao lại là khuyên tai vậy ạ?”

Bình thường nếu muốn tặng trang sức cho đàn ông thì chẳng phải là ghim áo, kẹp cà vạt hay đại loại nhẫn đồng hồ gì đó sao. Khuyên tai quả thực là một lựa chọn thiểu số.

“Tôi thấy cậu có vết bấm lỗ tai, hơn nữa cậu có vẻ thích khuyên lắm. Tôi đoán cậu đeo chiếc khuyên này lên sẽ đẹp lắm.”

Lâm Tô Tô sờ sờ lên hai vết xỏ khuyên đã liền thịt trên tai. Thật ra từ khi vào trung học, cậu đã rất thích các loại khuyên tai nên có bấm lỗ để đeo rồi.

Bất quá, chỉ vì một câu nói của Trương Tất Phong rằng đeo khuyên tai như thế quá ẻo lả, cậu liền từ bỏ. Mà Trương Tất Phong cũng không hề biết cậu từng bấm lỗ tai.

Chỉ mới một tháng, An Kính đã nhìn ra sở thích của cậu rồi sao? Thật thần kì.