Tống lão gia cũng chưa phải chưa từng hối thúc Tống Thanh Phong cưới vợ.
Hắn năm nay đã ba mươi sáu tuổi rồi, đâu còn nhỏ nhắn nữa? Tống lão gia từng mai mối cho hắn rất nhiều người nhưng Tống Thanh Phong không màng để tâm đến. Ông còn lo cả đời này hắn không kết hôn nữa.
Thế mà hôm nay lại chủ động trở về nhà, bảo rằng hắn muốn kết hôn rồi?
“Là con gái nhà ai? Mau nói cho ta biết. Nếu như hai nhà môn đăng hộ đối thì ta lập tức đi hỏi cưới giúp con.”
Tống Thanh Phong biết thừa trong mắt cha của mình, lợi ích còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của hắn. Nhất định phải môn đăng hộ đối mới cưới được?
Không sao! Nhà họ Thẩm gia thế hiển hách, vừa hay đúng ý của ông ấy.
“Là con gái lớn nhà họ Thẩm, Thẩm Nguyệt An.”
Thẩm gia thì ông cũng có biết đến, nhưng cái tên Thẩm Nguyệt An nghe khá xa lạ. Hình như là cô con gái bị thất lạc từ nhỏ của nhà họ.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tuổi.”
“Hai mươi tuổi?” Cố lão gia tròn xoe mắt. Con trai ông thuộc kiểu trâu già thích gặm cỏ non sao?
Ông hỏi hắn:
“Đã gặp nhau rồi chứ? Đối phương không chê con già sao?”
“Không chê. Ba, nhìn con già lắm sao?”
Tống lão gia xua tay, đáp lại:
“Tuổi có hơi lớn, nhưng nhìn không đến nổi nào.”
“Vậy quyết định thế nhé? Thẩm Nguyệt An sẽ là cô dâu của con.”
“Ừ. Chỉ cần con bé nhà họ Thẩm đồng ý là được, cũng đâu ai tranh giành với con.”
Tống Thanh Phong cong môi đầy bí hiểm. Mục đích hắn đến đây chỉ có vậy, lôi kéo sự đồng ý tình của Tống lão gia.
“Muộn rồi, con về luôn đây. Ba ngủ ngon.”
“Sao không ở lại ăn tối xong rồi về.”
Tống Thanh Phong vỏn vẹn nói:
“Không thích.”
Hắn rảo bước rời đi. Dù sao trong cái nhà này cũng đâu ai ưa Tống Thanh Phong. Người anh trai cùng cha khác mẹ Tống Minh Vũ luôn xem hắn như cái gai trong mắt, còn vợ của ông ta lại thù ghét hắn ra mặt.
Tống Thanh Phong cũng không muốn nhìn thấy họ, chỉ tổ rước thêm phiền toái vào người.
…
Thẩm Nguyệt An nghĩ mấy ngày liền vẫn chưa nghĩ ra đối sách. Đến ngày hẹn gặp mặt, cô vẫn phải đi ăn tối cùng Tống Minh Thành.
Bề ngoài anh ta vẫn nho nhã như vậy, vẻ dịu dàng từng khiến Thẩm Nguyệt An mê mẫn, hi sinh cả cuộc đời mình để theo đuổi thứ tình yêu viễn vông, mù quáng.
Cô mặc một chiếc váy đen, tóc bới cao cài thêm bờm tóc đính ngọc trai. Túi xách và phụ kiện đeo kèm trên người Thẩm Nguyệt An cũng là màu đen nốt.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt An không được dễ coi cho lắm. Cô ngồi xuống bàn tiệc đã được đặt từ trước, thong thả nói:
“Xin lỗi, tôi đến hơi trễ.”
Hơi trễ trong lời Thẩm Nguyệt An chính là trễ tận nửa tiếng đồng hồ. Vốn cô đã đến nhà hàng này từ sớm rồi, nhưng lại muốn gây ấn tượng xấu với Thẩm Minh Thành nên mới cố tình làm như vậy.
“Không sao. Tôi cũng vừa mới đến.”
Phục vụ mang thực đơn lên, Thẩm Minh Thành lịch sự đẩy về phía cô.
“Thẩm tiểu thư, em gọi món đi.”
Thẩm Nguyệt An lướt sơ qua thực đơn một lượt, tùy tiện gọi mấy món đắt tiền nhất. Dù sao cũng là Tống Minh Thành trả tiền, ăn cái gì cô cũng không bận tâm lắm.
Vừa ăn, Tống Minh Thành vừa tìm cách bắt chuyện.
“Thẩm tiểu thư, em thấy thức ăn hợp khẩu vị chứ?”
“Gọi tôi là Nguyệt An đi.” Chẳng qua, Thẩm Nguyệt An nghe ba chữ Thẩm tiểu thư khá nặng nề.
Tống Minh Thành như mở cờ trong bụng. Anh ta tưởng cô muốn mình gọi như vậy để trở nên thân thiết hơn.
Thẩm Nguyệt An ăn một miếng salad, sau đó dừng lại hỏi anh ta:
“Tống Minh Thành, anh nghĩ chúng ta thật sự có thể kết hôn?”
“Đúng vậy. Dù sao cũng vì lợi ích của cả hai nhà Tống – Thẩm…”
“Có nghĩa là anh sẵn sàng cưới một cô gái mình không yêu, chỉ vì vật chất mà cô ta mang lại?” Thẩm Nguyệt An nhếch môi khinh bỉ.
Tống Minh Thành vội giải thích:
“Không phải. Thật ra tôi đã có ấn tượng với em từ cái lần gặp đầu tiên. Nguyệt An à, tôi tin tình cảm giữa chúng ta có thể bồi đắp.”
“Vậy sao?” Thẩm Nguyệt An nhún nhẹ vai, không nói gì nữa mà tiếp tục ăn.
Mãi nhìn ra ngoài khung cửa kính ngắm thành phố về đêm, cô lơ đễnh để sốt salad dính lên khóe miệng.
Tống Minh Thành thấy, liền rút khăn giấy ra chồm về phía Nguyệt An:
“Miệng em dính thức ăn rồi, để anh lau cho em.”
Anh ta cố tình rướn người đến gần. Ngay khi khuôn mặt Tống Minh Thành ở một khoảng cách nhất định, Thẩm Nguyệt An bèn giơ tay lên, tặng cho anh ta một cái tát.
Bốp!
“Nguyệt An, em… em làm gì vậy?”