“Chị về rồi à? Hẹn hò với Minh Thành thế nào rồi?”
“Rất vui vẻ.” Thẩm Nguyệt An nhoẻn miệng cười tươi, cố ý dùng ba chữ này để khiêu khích Thẩm Gia Huệ.
Cô biết cô ta để ý đến Tống Minh Thành. Lần trước gặp nhau ở bữa tiệc của Hứa thị, kể cả lần gần đây nhất đi xem thi đấu bóng chuyền trong sân vận động, ánh mắt của Thẩm Gia Huệ đều hướng về Tống Minh Thành, si mê không rời.
“Vui đến vậy sao? Chị thấy anh ấy là người thế nào?” Thẩm Gia Huệ bám theo Thẩm Nguyệt An đến tận cửa phòng cô để hỏi chuyện.
Thẩm Nguyệt An quay người, tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, nhạt giọng nói:
“Chị mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Bye!”
Cô lắc lư mấy đầu ngón tay, vừa vào trong phòng đã đóng sầm cửa lại.
Thẩm Gia Huệ đứng bên ngoài, dậm chân tỏ vẻ không cam tâm.
“Thẩm Nguyệt An, chị cứ chờ đó. Minh Thành là của tôi, chị đừng hòng cướp đi anh ấy.”
…
Thẩm Nguyệt An tìm người điều tra thân phận của Tống Thanh Phong. Kết quả, hắn đúng là chú ruột của Tống Minh Thành, là người nhà họ Tống.
Tống Minh Thành không nhắc đến hắn, có lẽ vì Tống Thanh Phong và cha anh ta là anh em cùng cha khác mẹ. Đoán chừng mối quan hệ giữa hắn và gia đình Tống Minh Thành cũng không tốt đẹp lắm.
“Lulu, mày sao vậy?”
Sáng sớm như thường lệ, Thẩm Nguyệt An đổ thức ăn cho chú chó nhỏ Lulu nhưng nó lại cụp đuôi nằm yên một chỗ. Cô nóng ruột nên tự mình mang Lulu đến phòng khám thú y kiểm tra thử.
“Chi trước và vùng đầu bị tổn thương, nhìn bên ngoài sẽ rất khó phát hiện. Cô Thẩm, cô có nghĩ là chú chó của mình bị người ta bạo hành không?”
“Anh nói Lulu bị bạo hành?” Thẩm Nguyệt An kinh ngạc nhìn chú chó nhỏ.
Cục bông gòn đáng yêu như vậy, làm gì có ai không thích nó chứ? Chỉ trừ một người…
Thẩm Nguyệt An nhớ lại sự việc trong kiếp trước.
Lulu là chú chó mà dì Hòa tặng cho cô, vì vậy cô rất quý người bạn nhỏ này. Kiếp trước, Lulu chỉ sống với Thẩm Nguyệt An đến năm hai mươi ba tuổi. Cô còn nhớ ngày hôm đó sau khi từ trường trở về nghe quản gia thông báo Lulu mất thì đã khóc òa một trận nức nở, không thiết ăn uống suốt mấy ngày.
Thẩm Gia Huệ khi ấy đã bĩu môi nói Thẩm Nguyệt An làm quá lên. Dù sao cũng là con chó, có tình cảm đến đâu cũng không đến mức tự giày vò bản thân mình được. Thẩm Nguyệt An biết cô ta không thích động vật nên chỉ im lặng, hiện tại nghĩ lại mới thấy cái chết của Lulu ở kiếp trước có điểm bất thường.
Người giúp việc đã nói Lulu chạy ra ngoài nên bị xe tông trúng, đến xác còn đem đi thiêu thành tro cốt. Thế nhưng bình thường Lulu chỉ quanh quẩn bên trong nhà, nếu không có Thẩm Nguyệt An tuyệt đối sẽ không chạy lung tung như vậy.
Thẩm Nguyệt An nghe lời dặn của bác sĩ thú y, sau đó đưa Lulu về nhà.
Lulu có thói quen nằm trên chiếc ghế nhỏ ngoài phòng khách ngủ. Thẩm Nguyệt An lên phòng thay đồ chuẩn bị đến trường, vừa mới xuống đã nhìn thấy Thẩm Gia Huệ ở gần chú chó nhỏ.
Cô ta cong ngón tay định búng lên đầu nó, Thẩm Nguyệt An liền chạy lại.
“Em làm gì vậy?”
Thẩm Gia Huệ giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Chỉ muốn nựng nó một cái thôi mà.”
“Đừng động vào Lulu.” Thẩm Nguyệt An lên tiếng cảnh cáo.
Khi nãy, đôi mắt Thẩm Gia Huệ nhìn chú chó của cô không chút thiện cảm nào, làm sao có ý định âu yếm nó được?
“Thẩm Nguyệt An, chị quá đáng rồi đấy.”
“Quá đáng chỗ nào?” Thẩm Nguyệt An nheo mắt hỏi lại.
“Dù sao cũng chỉ là một con chó thôi mà. Chị ích kỷ như vậy, đúng là từ nhỏ thiếu thốn, lại không được giáo dục đàng hoàng.” Thẩm Gia Huệ nhìn quanh không thấy ai liền mỉa mai nói.
Thẩm Nguyệt An ôm Lulu lên, một chút tức giận cũng không có. Nói mấy lời này để khiêu khích cô sao? Trò cũ của Thẩm Gia Huệ, cô nhìn đến phát chán rồi.
“Đâu ai muốn người khác dòm ngó đến đồ của mình. Hơn nữa… một chú chó thì sao chứ? Còn sống tốt hơn một số người.”