“Đi ăn một bữa tối thôi mà, có cần phải làm đến mức như vậy không?”
Thẩm Gia Huệ thấy Thẩm Nguyệt An đi xuống, liền lên giọng mỉa mai. Khỏi phải nói hôm nay cô diễm lệ đến thế nào, trang điểm, làm tóc chỉn chu. Trên người Thẩm Nguyệt An diện một chiếc váy đỏ quyến rũ, trang sức kim cương vô cùng chói lóa.
Thẩm Nguyệt An vân vê chiếc vòng ngọc gia truyền trên tay mà Bạch Phương Mỹ đưa cho mình, nhếch môi nói:
“Đi gặp gia đình chồng tương lai, đương nhiên phải chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.”
Lời này thành công chọc điên Thẩm Gia Huệ. Cô ta nhìn Thẩm Nguyệt An, đay điến nghiến răng nhìn kèn kẹt, móng tay nhọn hoắt bấu chặt vào đùi. Ông bà Thẩm chuẩn bị xong, đi ra ngoài liền thúc giục:
“Chúng ta mau đi thôi, đừng để Tống gia phải chờ.”
Thẩm lão gia và Bạch Phương Mỹ ra ngoài xe ô tô trước. Thẩm Gia Huệ đi cùng Thẩm Nguyệt An, không nhịn được nói một câu khích bác:
“Chị đừng tự tin sớm quá. Chắc gì người Minh Thành muốn cưới là chị.”
Thẩm Nguyệt An gật gù, ra sức tán thưởng:
“Ừ, em nói cũng đúng.”
Vốn dĩ là cô không có ý định cưới anh ta mà.
…
Dinh thự nhà họ Tống, không khí bên ngoài phòng khách trở nên căng thẳng.
“Đang yên đang lành nó về đây làm gì? Không phải tối nay chúng ta cùng Thẩm gia gặp mặt bàn chuyện hôn sự sao?”
“Tôi làm sao biết được? Tôi cấm được nó chắc?”
Tống Minh Vũ cùng vợ mình là Lâm Tuyết lời qua tiếng lại cũng chỉ vì sự hiện diện của Tống Thanh Phong. Tối nay hắn đột nhiên trở về nhà, còn mặc tây trang lịch sự, giống như có việc quan trọng cần thông báo.
Lâm Tuyết không nén nổi tò mò liền đi hỏi cha chồng.
Tống lão gia cũng bị chính đứa con trai làm cho bất ngờ. Mới hôm trước nói cưới vợ, hôm nay đã dẫn đối tượng về ra mắt.
Nhà họ Thẩm vừa đến, Tống Minh Vũ đã ra đón tiếp nhiệt tình. Tống Minh Thành mặc áo sơ mi trắng nhìn trẻ trung, năng động, đối lập với một màu đen từ trên xuống dưới của Tống Thanh Phong.
Tống lão gia nghe nhà họ Thẩm đến dùng bữa, còn tưởng là khách của Tống Thanh Phong mời đến. Căn bản Tống Minh Vũ không nói ý định liên hôn với Thẩm gia trước cho cha của mình. Ông ta định sẽ chính thức thông báo trong bữa cơm này.
“Hôm nay em đẹp lắm.”
“Chết tiệt! Chú không thể xuất hiện một cách bình thường được sao?”
Thẩm Nguyệt An vào nhà vệ sinh rửa tay, vừa mới ra ngoài đã gặp Tống Thanh Phong đứng chờ sẵn. Hắn nhân lúc không có ai, bèn giơ tay lên véo nhẹ vào mũi cô.
“Một lát nữa phải diễn thật tốt biết chưa? Ba của tôi là người tinh ý, nếu như em không ra sức phối hợp, chắc chắn sẽ bị ông ấy phát hiện.”
“Biết… biết rồi. Chú đừng làm tôi căng thẳng.”
Hai bên gia đình gặp nhau, ngồi vào bàn ăn. Thẩm Nguyệt An ngồi đối diện Tống Thanh Phong, Thẩm Gia Huệ ngồi kế bên cô, đối diện với Tống Minh Thành.
Thẩm Gia Huệ không giây nào không lén nhìn Tống Minh Thành, càng nhìn càng thấy đố kỵ với Thẩm Nguyệt An. Thẩm Gia Huệ than trách ông trời bất công, tự nhiên cho Thẩm Nguyệt An một mối hôn sự tốt như vậy.
Rượu rót ra đặt trên bàn, cao lương mỹ vị không thiếu. Một bàn tiệc thịnh soạn được đầu bếp riêng công phu chuẩn bị để đón tiếp Thẩm gia. Tống lão gia ngồi ở vị trí chủ tọa, liếc sang nhìn đứa con trai ngồi bên cạnh, rồi hỏi:
“Thanh Phong, không phải con có chuyện quan trọng muốn thông báo với mọi người sao? Mau nói đi.”
Tống Thanh Phong trịnh trọng đứng dậy, ánh mắt yêu chiều nhìn về phía Thẩm Nguyệt An.
“Giới thiệu với ba và mọi người, đây là Thẩm Nguyệt An, vợ sắp cưới của con.”