Trùng Sinh Được Chồng Yêu Chiều

Chương 3: Con gái cưng của ngài Thống Đốc




Hơn nửa tiếng trôi qua, lúc này phía bên ngoài vang lên tiếng ồn ào lớn, các sĩ quan cảnh sát nhanh chóng xếp thành hai hàng liền cúi đầu chào chiếc xe đang lăn bánh vào bên trong. Đây là lần đầu tiên có một chiếc xe biển đỏ ghé thăm trụ sở cảnh sát của bọn họ…

“Xin chào ngài thống đốc, hân hạnh được chào đón ngài đến trụ sở của chúng tôi…!”

Thống đốc Lục Viễn Chinh là người đứng đầu thành phố lúc bấy giờ, ông là người có quyền lực tuyệt đối và gia sản cực kì đồ sộ, nhưng rất ít ai biết về những thông tin liên quan đến gia đình của ông.

Diệp Mạc Thần không hiểu tại sao ngài thống đốc lại đích thân đến nơi này, nhưng với tư cách giám đốc trụ sở chính vừa nhậm chức thì anh bắt buộc phải ra ngoài tiếp đón ông…

“Xin chào ngài, tôi là Diệp Mạc Thần, giám đốc vừa nhậm chức của trụ sở cảnh sát…”

Lục Viễn Chinh bắt tay với Diệp Mạc Thần một cái, sau đó lên tiếng khen ngợi anh…

“Học trò cũ của ta, nếu ta nhớ không lầm thì cách đây mười năm cậu chỉ là một sĩ quan cảnh sát nhỏ, nhưng với những thành tích mà cậu lập được thì bây giờ cậu đã là chỉ huy trưởng của đội đặc nhiệm rồi nhỉ?”

Diệp Mạc Thần liền gật đầu trước sự khen ngợi của Lục Viễn Chinh, mười năm trước cậu là học trò ưu tú của ông, bây giờ có thể đường đường chính chính bắt tay với ông rồi.

Lục Thư Lam nhìn cha mình một lúc, nước mắt trên mặt cô chợt rơi xuống, nếu năm đó cô giữ ông lại, chắc chắn Đường Hoài Vũ sẽ không cấu kết với thế lực thù địch bên ngoài để hại chết ông, khiến ông chết không nhắm mắt…

“Cha ơi, cha ơi…”

Lục Thư Lam ấm ức gọi hai tiếng liền chạy lại ôm lấy cha mình, nước mắt tủi thân liên tục rơi xuống gương mặt xinh đẹp, cô không nói không rằng liền rúc vào người ông khóc lớn, khiến những người có mặt ở đó vô cùng sợ hãi.



Lục Viễn Chinh vừa nghe tin con gái của mình bị bắt đến đồn cảnh sát liền gấp rút đến đây để tìm hiểu nguyên nhân, nào ngờ đâu ông còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra liền thấy cô khóc đến thương cảm, e rằng có người nào đó ở đây đã bắt nạt con gái ông rồi…

“Sao thế con gái? Bọn họ bắt nạt con à?”

Lục Viễn Chinh nhìn chằm chằm Diệp Mạc Thần, ông trọng dụng anh không có nghĩa là ông sẽ đồng thuần với những việc anh làm, huống chi bây giờ con gái nhỏ của ông đang khóc, ông bắt buộc phải đứng về phía cô…

“Diệp Mạc Thần này, cậu nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao con bé lại khóc?”

Rõ ràng khi nãy Lục Thư Lam còn rất cứng đầu, bây giờ vừa nhìn thấy cha mình đã khóc ầm lên như thế, ai nhìn vào cũng biết cô đang giả vờ, cô chính là cố tình làm khó anh…

“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ngài như vậy, giữa chúng tôi xảy ra một chút hiểu lầm nhỏ, không ngờ lại khiến tiểu thư chịu ấm ức, tôi thành thật xin lỗi…”

Lục Thư Lam quay đầu xin Diệp Mạc Thần, cô không phải khóc vì ấm ức, cô khóc vì nhớ thương cha của cô mà thôi…

“Chúng ta về nhà đi cha…”

Lục Viễn Chinh sẽ nói chuyện sau với Diệp Mạc Thần, ông nhanh chóng đưa con gái nhỏ lên xe để cùng nhau trở về Lục gia. Dù sao anh chính là người khiến con gái nhỏ của ông chịu ấm ức, ông cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy…

Lục Viễn Chinh vừa rời đi thì đồng nghiệp liền tiến đến vỗ nhẹ lên vai Diệp Mạc Thần…

“Lần này ngài chọc ai không chọc, lại chọc phải con gái cưng của ngài thống đốc, e rằng chức vụ giám đốc trụ sở cảnh sát sắp phải thay người rồi…”

Diệp Mạc Thần không quan tâm cho lắm, anh là người ngay thẳng, anh không làm chuyện gì trái với lương tâm của mình nên anh không sợ. Nhưng vấn đề khiến anh để tâm là anh đã làm gì đâu mà Lục Thư Lam lại khóc thảm thiết như vừa mất người thân thế chứ?



Lúc này ngoài trụ sở cảnh sát lại xuất hiện thêm một người nữa là mẹ của cậu bé, cũng là chị gái của Diệp Mạc Thần…

“Chị đến đón tiểu Vũ, làm phiền em và mọi người rồi…”

Diệp Mạc Thần dắt cậu bé ra bên ngoài, anh cũng lên tiếng dặn dò chị gái cẩn thận…

“Thằng bé đang ở trong độ tuổi hiếu động, chị nhớ trông chừng thằng bé cẩn thận…”

Diệp Mạc Thần không đề cập đến chuyện cậu bé đi lạc khiến chị mình lo lắng thêm, nhưng Diệp Tố Chi biết tính con mình, cô nhẹ nhàng mỉm cười…

“Chị biết rồi, em cũng hơn ba mươi tuổi rồi chứ ít gì, em hãy mau chóng lập gia đình rồi sinh một đứa bé kháu khỉnh để chơi cùng tiểu Vũ đi, chị nghĩ đây là cách tốt nhất để khiến thằng bé ngồi yên một chỗ đấy!”

Diệp Mạc Thần cười trừ liền gật đầu, đây không phải lần đầu tiên anh nghe chị gái của mình đề cập đến chuyện này, nhưng kết hôn là việc hệ trọng cả đời người, sao có thể lựa chọn qua loa như mua rau ngoài chợ được…

“Em biết rồi, chị yên tâm…”

Diệp Tố Chi không yên tâm chút nào, cô còn cố tình nói thêm một câu trước khi rời đi…

“Chị xem cho em rồi, năm nay lấy vợ là tốt nhất đấy! Vợ đẹp con ngoan, gia đình hoà thuận, được thì nhớ phải kết hôn trong năm nay…”

Diệp Mạc Thần không nói gì, hôm nay anh nghe Lục Thư Lam khóc lóc ầm ĩ ở đồn cảnh sát đã đủ nhức đầu lắm rồi, xui rủi sao lấy phải một người vợ như cô thì cuộc đời anh được viết bằng hai chữ bi kịch…