Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 131




Trong căn phòng to lớn, có hai thân ảnh ôm nhau nằm ngủ, hình ảnh này vốn dĩ rất đẹp cho đến khi người đàn ông tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Tần Phong mở mắt, đôi con ngươi ngày thường vốn cất chứa sắc bén nhưng hiện tại thay vào đó là có chút hoảng loạng. Chỉ một giây sau hắn quay sang nhìn cô gái trong ngực mình. Thấy cô vợ nhỏ ngủ đến ngon lành, đôi môi anh đào hé mở, tâm tình Tần Phong mới nhẹ nhàng thả lỏng. Hắn vòng tay ôm Diễm Tinh chặt hơn, như muốn xác thực điều gì đó sau đó hắn cúi đầu hôn xuống đôi môi của cô.

Vừa rồi hắn mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô gái nhỏ của hắn bị đưa tới một phòng giam tối tăm. Ở nơi này cô không bị hành hạ trên phương điện thể xác nhưng cô lại bị hành hạ về tinh thần. Ngày nào cô cũng phải nhìn những màn tra tấn tàn bạo. Rồi hắn thấy cô gái của hắn bị ép muốn một thứ nước uống kinh dị. Khi đó nhìn cô thật sự thống khổ. Nhưng một giọt nước mắt cô cũng không rơi. Hắn chỉ nhìn thấy đau khổ cùng tuyệt vọng trong đôi mắt vốn nên tràn ngập ánh sáng của cô. Hắn thấy cô như vậy, muốn tiến tới ôm cô vào lòng, che chở cô, thay cô giết hết những người đang hành hạ cô. Nhưng hắn không làm được, hắn không thể cử động. Trong mơ hắn chỉ có thể bất lực nhìn cô bị những người đó ngày đêm tra tấn tinh thần. Sau đó, hắn lại thấy cô bị đem tới một căn phòng chứa đầy những tên đàn ông thô kệch. Bọn chúng đưa những bàn tay bẩn thỉu lướt trên da thịt cô. Lúc này Tần Phong cũng bị giấc mộng kia làm tỉnh giấc.

Hắn hốt hoảng muốn nhìn thấy cô, muốn xác nhận Tinh Nhi của hắn vẫn đang yên ổn được bảo vệ trong vòng tay của hắn. Giấc mơ kia khiến hắn thật sự sợ hãi. Tần Phong ôm cô gái nhỏ của mình chặt thêm một chút nữa, như muốn khảm cô vào ngực mình. Cũng như để trấn an trái tim đang đập liên hồi của hắn.

Cứ như vậy, Tần Phong cả đêm không ngủ. Hắn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng. Như thể sợ rằng nếu hắn chợp mắt, hắn sẽ lại thấy cảnh tượng kia. Thấy cảnh tượng khiến cho hắn phải sợ hãi.

Sáng hôm sau Diễm Tinh mơ màng tỉnh dậy. Ngay lập tức cảm nhận được một luồng nóng ấm dừng lại trên môi mình, cô hơi nhíu mày định thần lại một chút. Lúc này mới nhìn thấy người đang đè trên người mình: “Phong, anh làm gì vậy?”

“Hôn em!” Tần Phong cười cười, lại cúi đầu mổ lên môi cô một cái nữa.

Người này hôm nay lại phát điên cái gì không biết. Diễm Tinh thầm nói trong lòng nhưng cô cũng mặc cho hắn làm càn. Nháo một lúc Tần Phong mới chịu để cô xuống giường thay quần áo.

Có điều hôm nay Tần Phong còn theo cô vào tận phòng tắm. Mãi cho tới khi cô kiên quyết đuổi hắn ra ngoài hắn mới miễn cưỡng đi ra, trên mặt còn treo mấy chữ: “Không tình nguyện!”

Hôm nay Tần Phong cùng cô phải trở về nước. Công việc của cô không cho phép chậm trễ nữa.

Sau khi ăn sáng, Tần Phong đưa cô tới tòa lầu cao nhất trong lâu đài. Diễm Tinh thắc mắc không hiểu vì sao hắn lại làm vậy, nhưng rất nhanh cô biết được ý hắn. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ người của Death tập trung lại bên dưới. Tất cả đều xếp thành hàng, dáng vẻ nghiêm nghị. Lúc này Diễm Tinh mới có thể nhận ra một phần nào sự hùng vĩ của tổ chức này. Cả sân của tòa lâu đài tính vào cũng gần 1000m2 vậy mà toàn bộ người của Death đều lấp đầy cả sân, còn chưa kể những người đi làm nhiệm vụ không có mặt tại lâu đài và những tiểu doanh cắm chốt ở những nơi khác.

Theo hiệu lệnh của Jason, mọi người đều cúi xuống đồng loạt hô: “Lão đại, chủ mẫu!”

“Hôm nay tôi để cô ấy chính thức gặp mặt mọi người. Từ nay về sau, thấy cô ấy giống như thấy tôi. Tất cả đều theo ý cô ấy mà làm, đã rõ chưa?” Tần Phong thanh âm lạnh lùng lại bá khí. Truyền tới tai của tất cả mọi người nơi đây. Sau đó, hắn dưới ánh mắt bất ngờ của những người đang có mặt, lấy ra chiếc nhẫn biểu tượng cho quyền hạn cao nhất của Death đeo lên tay cô.

Người bên dưới cũng nhanh chóng hô lên: “Diện kiến chủ mẫu!”

Diễm Tinh bị khung cảnh này làm cho đầu óc hơi chậm chạp, chút sau mới tìm về được giọng nói của mình, cô mỉm cười thanh âm ngọt ngào lại uy nghiêm: “Đều miễn lễ.”



Tần Phong nhìn chiếc nhẫn hình đại bàng của mình vốn không thể đeo vừa ngón tay nhỏ xinh của cô. Hắn cười nhẹ, ghé vào tai Diễm Tinh nói: “Tay Tinh Nhi thật đẹp. Vừa mềm vừa nhỏ, không giống như tay anh vừa to vừa thô. Chiếc nhẫn này căn bản không có diễm phúc được đeo trên ngón tay của Tinh Nhi rồi.”

Diễm Tinh hiếm khi nghe thấy Tần Phong nói những lời như vậy. Hiện tại hắn đột nhiên tới trêu chọc, trên gương mặt tinh xảo lộ ra một rặng mây hồng tim đập cũng nhanh hơn. Cái người này hôm nay sao vậy? Tự dưng lại biết ăn nói như vậy. Còn chưa kịp phản ứng thì cằm nhỏ đã bị Tần Phong nâng lên, trước mặt mọi người cúi đầu hôn cô. Vòng tay cứng rắn ôm trọn eo nhỏ mảnh khảnh của Diễm Tinh kéo cô sát tới bên cạnh mình.

Cảnh tượng này khiến đoàn người bên dưới anh nhìn tôi tôi nhìn anh sau đó đồng loại ánh nhìn dừng trên mặt đất.

Jason cũng không muốn để bọn họ ở đây khó xử, anh biết việc lão đại muốn tuyên bố đã xong, vậy cũng không cần để họ ở đây nữa.

“Được rồi, mọi người nhớ lời của lão đại. Bây giờ thì giải tán đi.” Jason lên tiếng. Là người đi theo Tần Phong từ lâu. Ngoại trừ Hạo Hiên, hiện tại còn có thêm cả Diễm Tinh thì Jason là người có tiếng nói nhất trong tổ chức. Chỉ cần anh nói, mọi người đều sẽ nghe theo. Hiện tại nghe thấy Jason nói vậy mọi người cũng tản đi ai làm việc của người đó. Mà đằng xa kia, Kỷ Dạ Hàn hiếm khi lộ ra vẻ mặt khác ngoài lạnh lùng, hắn nhìn đôi nam nữ trên tầng cao kia: “Tôi đã đánh giá thấp vị trí của cô ấy trong lòng Phong rồi. Mặc dù ngày trước đã đánh giá rằng trong lòng Phong, bất kì ai cũng không thể bằng cô ấy, có điều như vậy cũng vẫn chưa đủ.”

“Phong đối với cô ấy, đã không thể dùng từ ngữ để hình dung nữa rồi.” Diệp Vô Song gật đầu.

Sau bữa trưa hôm đó, Diễm Tinh cùng Tần Phong và Diệp Vô Song lên máy bay trở về nước. Đương nhiên vẫn là lên chuyên cơ riêng của Tần Phong. Về phía gia tộc Lucas, Hạo Hiên và Kỷ Dạ Hàn sẽ ở bên này lo liệu nốt.

Trở về nhà, Diễm Tinh mệt mỏi nằm trên giường. Thật ra trong người cô vẫn còn chút mệt, nằm xuống giường liền ngủ. Mà trong thời gian đó, Tần Phong một bước cũng không rời khỏi phòng. Hắn nhìn cô gái đang ngủ say, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm một tầng ý cười.

Diễm Tinh mơ màng ngủ đến khi Tần Phong gọi cô dậy ăn tối cô mới chịu mở mắt của mình ra.

Ngủ một giấc, tinh thần của Diễm Tinh đã sớm quay lại. Nhìn một bàn ăn hấp dẫn trước mắt, Diễm Tinh thật sự vui vẻ. Có điều nhìn người vừa bê đồ ăn lên tâm tình có chút trùng xuống. Cô quên mất trong nhà còn có một nhân vật như vậy. Nhưng ngoài mặt cô vẫn làm ra không vó chuyện gì.

“Cô tên là gì vậy?” Diễm Tinh bỗng nhiên lên tiếng khi cô gái đó bưng một đĩa đồ ăn đặt lên trước mặt cô.

“Dạ, tôi tên Huyên Huyên ạ.” Bỗng nhiên cô ta bị hỏi tên, trong lòng không khỏi giật mình.

“Ừ, tôi thấy cô làm việc rất tốt. Vậy từ ngày mai cô bắt đầu lên tầng 2 làm việc đi.” Diễm Tinh gật đầu, vẻ mặt không nhìn ra chút khác thường. Sau đó cô quay sang Tần Phong cười nhẹ: “Anh thấy có được không?”

“Đều do em quyết định.” Tần Phong cưng chiều miết nhẹ má cô nói.

Cô gái tên Huyên Huyên kia thụ sủng nhược kinh. Lại nghĩ rằng thiếu gia thật sự cũng nhìn trúng mình, cho nên sũy nghĩ còn chưa suy nghĩ đã đồng ý nhanh như vậy. Rồi lại âm thầm chế giễu Diễm Tinh, nếu đã tự đưa cô ta cho thiếu gia, vậy sau này có chuyện gì xảy ra cũng đừng có hối hận đó.

Tần Phong đối với cô ta căn bản không quan tâm, tầm mắt anh luôn dừng trên người cô vợ nhỏ của mình. Cho nên đối với tâm tư kia anh không nhìn thấy. Nhưng Diễm Tinh thì khác, có người mơ ước người đàn ông của cô, lại còn trắng trợn như vậy, cô còn nhìn không ra vậy mắt cô đúng là đui mất rồi.



Nhìn cô gái kia cố kiềm chế vẻ vui mừng, Diễm Tinh cười lạnh trong lòng. Nhưng cô cũng không thể bạc đãi đồ ăn ngon. Diễm Tinh chẳng thèm để ý nữa bắt đầu động đũa. Tần Phong thấy cô như vậy cũng gắp đồ ăn cho cô, vẻ mặt hết sức cưng chiều.

Cơm nước xong xuôi, Diễm Tinh cùng Tần Phong ngồi nghỉ trong phòng khách một chút mới lên phòng. Diễm Tinh ngồi dựa vào đầu giường, trên đùi cô là chiếc laptop, cô đang xem xét công việc ở Hạo Tinh những hôm vừa rồi cô vắng mặt. Trừ khoản ngày trước Vương Lâm nổi tâm ý xấu ra, người này đúng là rất được việc. Bảo sao ngày đó anh hai lại giữ lại người này ở Hạo Tinh cho cô. Nhìn lịch trình của Triệu Lâm Lam Diễm Tinh cười một tiếng. Lưu Hạo hiệu suất công việc thật nhanh, vậy mà đã có thể nhận cho Triệu Lâm Lam hai hợp đồng quảng cáo thêm với mấy hợp đồng đóng phim. Dù không phải vai chính, lại chỉ là vai nữ số 3 nhưng đất diễn cũng không quá ít, có thể dùng để từ từ bồi dưỡng khả năng diễn xuất. Nhưng theo cô thấy Triệu Lâm Lam cần gì phải bồi dưỡng chứ. Kỹ thuật diễn đó ở ngày thường đó, làm diễn viên là quá tốt rồi, khéo khi còn có thể kéo thêm lợi nhuận cho cô.

Diễm Tinh đang ngồi suy nghĩ bỗng nhiên cảm giác được có một ánh mắt nóng rực dừng trên người mình. Cô theo bản năng ngẩng đầu thì thấy Tần Phong, trên tay hắn còn cầm theo túi đồ ngủ hôm trước phu nhân Rishima mua cho cô, khóe môi hắn như có như không nở nụ cười. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chưa đựng một ngọn lửa nóng rực.

Trong đầu Diễm Tinh nổ đùng một tiếng, chết thật, cô lại quên mất chỗ đồ ngủ đó. Vốn cô định sau hôm đó liền mang đống đồ về lại nhà cha mẹ. Nhưng phát sinh chuyện phu nhân Rishima bị bắt khiến cô cũng quên luôn. Mà hôm nay cô căn bản chưa vào phòng thay đồ cho nên mới có thể quên túi đồ kia.

“Hóa ra Tinh Nhi thích mặc loại đồ này. Vì sao không nói với chồng, chồng sẽ mua cho em thật nhiều để mặc.” Tần Phong nở nụ cười bước tới cạnh giường, tiện tay cầm một chiếc váy ngủ bằng ren màu đen giơ lên.

Diễm Tinh nhìn chiếc váy này, hai má ửng hồng, cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể: “Đây là của phu nhân Rishima mua, em căn bản không thích mấy loại đồ này!”

“Vậy sao em còn nhận?” Tần Phong không buông tha, thân người ngày càng nghiêng về phía cô.

“Trưởng bối mua, không lẽ em lại từ chối.” Diễm Tinh đã ngượng tới nỗi gần như cả người nổi lên một rặng mây hồng. Cô với tay muốn lấy bộ đồ ngủ khiến người ta đỏ mặt kia xuống nhưng bị Tần Phong ngăn cản. Hắn đem máy tính đang đặt trên đùi cô lấy đi, để lên trên tủ đầu giường, sau đó dùng giọng nói tà mị nói với cô: “Em nói đúng. Vậy nên, em mặc vào đi. Dù sao phu nhân Rishima cũng đã mất công mua cho em, không thể phụ lòng tốt của bà ấy.”

“Hôm nay…em thay đồ rồi, để…hôm khác em mặc.” Diễm Tinh bị giọng điệu này của hắn làm cho cả người không tự chủ được run nhẹ, nói năng cũng không thông thuận. Nghĩ tới mình mặc bộ đồ mặc như không mặc kia trước mặt Tần Phong, Diễm Tinh lại càng thêm ngượng ngùng. Tay cô đưa lên vai Tần Phong muốn đẩy hắn ra. Nhưng chưa kịp đẩy đã bị Tần Phong bắt lấy, hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô hôn một cái. Thấp giọng dụ dỗ: “Tinh Nhi ngoan, mặc cho chồng xem một chút. Nếu em ngại, vậy để anh giúp em mặc.”

Vừa nói, tay hắn vừa lướt xuống chiếc cúc áo sơ mi trên người cô. Chỉ cần là trong phòng ngủ, Diễm Tinh đều sẽ mặc đồ của Tần Phong, thay cho váy ngủ của cô luôn. Đây là bộ đồ hắn thích cô mặc nhất, cũng chỉ được mặc trước mặt hắn.

“Anh đừng nháo có được không? Em buồn ngủ, muốn ngủ!” Diễm Tinh hốt hoảng cầm bàn tay hắn lại, hơi gấp gáp nói.

“Em mặc cho anh xem, anh liền để em đi ngủ. Nếu không, vậy thì bây giờ, anh đòi lại món nợ hôm trước em nợ anh.” Tần Phong cười xấu xa, bàn tay hắn vẫn không có ý định dừng lại. Lúc này, cúc áo thứ ba đã được hắn cởi ra, lộ ra mảng da thịt trắng nõn.

Diễm Tinh vội vàng chặn lấy bàn tay đang muốn cởi thêm một cúc áo của cô, rốt cuộc cũng thỏa hiệp nói: “Em mặc! Nhưng mà em mặc rồi thì anh…phải để em đi ngủ đó!”

“Được.” Tần Phong được như ý, cuối cùng cũng buông tay ra, đưa cho cô chiếc váy ngủ kia cười nói: “Em đi thay đi.”

Diễm Tinh do dự một chút sau đó cầm lấy chiếc váy kia đi vào phòng tắm. Nhìn chiếc váy trước mắt, hai tai cô nóng lên, thiếu chút nữa đem chiếc váy quăng đi. Nhưng nghĩ lại cũng chỉ là lộ hơi nhiều mà thôi, cô chỉ cần nhanh chóng chạy lên giường đắp chăn rồi tắt đèn, vậy Tần Phong cũng sẽ không thể nhìn thấy được. Nghĩ đến đây Diễm Tinh mới thoáng thả lỏng, đem chiếc váy kia mặc vào người.