Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 143




Mạn Nhu hiện tại đã khóc nấc lên, cô cầm tay Diễm Tinh nói: “A Tinh, có cậu làm bạn, là may mắn nhất cuộc đời này của tớ. Cậu…đừng nghĩ bậy bạ!”

Diễm Tinh liếc sang Mạn Nhu, rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Được rồi, tớ không nghĩ nữa. Cậu cũng đừng khóc nữa, tớ với An An có chút xích mích mà thôi.”

“Ừmm” Mạn Nhu gật đầu. Cô phải tìm An An để nói chuyện, cô cứ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Bầu không khí trong phòng khôi phục sự tĩnh lặng. Cả Diễm Tinh và Mạn Nhu đều có những suy nghĩ riêng. Đúng lúc này cửa phòng bao được gõ từ bên ngoài: “Thiếu phu nhân, thiếu gia tới ạ!”

Tiếng người quản lý vừa dứt thì cũng là lúc cửa phòng bao được mở ra. Diễm Tinh ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là một bóng dáng quen thuộc. Người đó cao lớn, mặc chiếc áo khoác dài màu nâu bước từng bước vững chắc về phía cô.

Diễm Tinh theo thói quen hướng tới bóng dáng đó mà mỉm cười. Tần Phong đi tới trước mặt cô, tay to dài vuốt lên khóe mắt cô, hơi nhíu mày hỏi: “Em vừa mới khóc?”

Sau đó hắn liếc sang Mạn Nhu đang ngồi bên cạnh. Dù không mở miệng nhưng ai cũng hiểu rằng hắn đang muốn Mạn Nhu cho hắn một lời giải thích. Mạn Nhu thấy Tần Phong nhìn mình, đương nhiên hiểu ý, có điều cô không thể nói chuyện vừa rồi xảy ra.

Cũng may trong lúc khó xử, Diễm Tinh đã lên tiếng: “Phong, em hơi mệt, mình về nhà được không?”

“Anh đưa em về!” Tần Phong gật đầu, dang tay ôm cô lên.

“Nhu Nhi, ngày khác mình lại gặp nhé, hôm nay chắc do uống hơi nhiều, tớ hơi đau đầu.” Diễm Tinh quay sang nhìn Mạn Nhu, cười nói.

“Được, hẹn cậu hôm khác.” Mạn Nhu cũng cười với Diễm Tinh gật đầu nói.

Đợi đến khi Tần Phong ôm Diễm Tinh ra bên ngoài Mạn Nhu cũng mới thất thần đứng dậy. An An từ xưa tới nay hành động không bao giờ cảm tính như vậy. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà hôm nay lại có những hành động cùng lời nói đó.

Diễm Tinh được Tần Phong ôm lên xe. Cả người mệt mỏi nằm yên trong lồng ngực của hắn. Hai mắt cô nhắm lại. Tần Phong biết rõ cô nhắm mắt, nhưng cô chưa ngủ. Hắn vuốt ve lưng Diễm Tinh, chút sau giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh nghe quản lý nói em và Mã Diệu An xảy ra xích mích.”

“Bọn em…chỉ là cãi nhau một chút.” Diễm Tinh mở mắt, giọng nói có chút khác thường. Cô chớp mắt: “Phong, em có chuyện muốn nói với anh.”

Hai người ngồi trên xe không biết nói chuyện gì nhưng tới khi về nhà, nét mặt của Tần Phong rõ ràng u ám đi mấy phần.

Ngày hôm sau, theo đúng như lời hẹn, Trương Hằng cùng người đại diện của anh ta tới Hạo Tinh gặp Diễm Tinh.

“Xin chào Triệu tiểu thư, tôi là Kỳ Dục, người đại diện của Trương thiếu.” Kỳ Dục sau khi lên phòng làm việc của Diễm Tinh thì nhanh chóng giới thiệu. Giống như sợ rằng nếu muộn một chút thì người ta sẽ không biết hắn ta là ai.

Diễm Tinh mỉm cười: “Chào đại diện Kỳ, chào Trương thiếu. Mời hai vị ngồi.”

Diễm Tinh từ bàn làm việc đứng dậy, đưa tay mời hai người họ. Tiểu Mỹ cũng từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm theo một khay trà bánh.

“Xin mời Trương thiếu và đại diện Kỳ.” Cô đặt trà cùng bánh lên bàn, trên môi nở một nụ cười chuyên nghiệp. Có điều chỉ có đại diện Kỳ kia là đáp lại, còn Trương thiếu, ánh mắt nãy giờ vẫn dán trên người của tiểu thư nhà cô. Chưa hề thấy thu hồi ánh mắt. Đáy mắt Tiểu Mỹ bắn ra tia sắc bén nhưng cô vẫn nhịn lại. Có điều nhờ động tác hiện tại, cô che được gần nửa người của Diễm Tinh sau người mình. Như vậy, Trương Hằng mới miễn cưỡng thu hồi lại tầm mắt, còn không vừa ý liếc xéo Tiểu Mỹ một cái.

Tiểu Mỹ nhìn một cái đã hiểu tên này có ý đồ gì, suýt chút nữa cô đã kiềm chế không được muốn lao lên móc mắt Trương Hằng.

“A Mỹ, Tạ Na và đại diện Ngô đã lên chưa?” Cũng may lúc này Diễm Tinh lên tiếng.



“Dạ, tôi đã gọi họ, chắc cũng sắp lên đến đây rồi ạ.” Tiểu Mỹ đứng thẳng người lên, nghiêm túc nói.

Diễm Tinh gật đầu, sau đó hướng tới Trương Hằng nói: “Phiền Trương thiếu chờ một chút.”

“Được, không thành vấn đề.” Trương Hằng thấy Tiểu Mỹ không còn ngăn cản, tầm mắt một lần nữa không rời khỏi Diễm Tinh. Sao từ trước tới nay không ai nói cho anh ta tiểu thư Triệu gia lại có một nhan sắc kinh diễm như vậy chứ. Nếu biết trước thế này, ngày đó hắn phải đi dự tiệc với ông nhiều hơn mới đúng.

Diễm Tinh bị Trương Hằng nhìn, ánh mắt hắn quá trực tiếp khiến cô khó chịu. Cũng may là không lâu sau Ngô Sở Sở cùng Tạ Na đã lên văn phòng. Mà Kỳ Dục đương nhiên cũng nhận ra thiếu gia nhà mình lạ thường. Chỉ có thể ra hiệu máy lần, Trương Hằng mới thu lại ánh mắt kia.

“Hôm nay hẹn đại diện Kỳ và Trương thiếu lên đây, cũng là vì chuyện của Tạ Na hôm trước. Nhìn vết thương trên mặt Trương thiếu, chắc là vết thương cũng sắp khỏi rồi nhỉ?” Diễm Tinh mỉm cười, lời lẽ mềm mỏng nói.

“À, không đáng ngại nữa, cảm ơn Triệu tiểu thư đã quan tâm.” Trương Hằng ngay lập tức gật đầu.

Kỳ Dục một bên đứng nhìn thấy thiếu gia mất hết phong độ chỉ có thể âm thầm lắc đầu, thay Trương Hằng lên tiếng: “Tuy rằng thiếu gia nhà chúng tôi đã không còn gì đáng ngại. Nhưng bên phía Hạo Tinh cũng nên cho chúng tôi một lời công đạo đúng không? Bỗng nhiên thiếu gia nhà chúng tôi bị nghệ sĩ của Hạo Tinh làm cho bị thương, cũng may thiếu gia không muốn làm to chuyện, nếu không tới tai lão gia nhà chúng tôi, e rằng mọi chuyện sẽ không được yên ắng như vậy.”

Trương Hằng nghe Kỳ Dục nói vậy thì gật đầu, bày ra dáng vẻ quân tử: “Tôi vốn không muốn quá nhiều người biết, chung quy cũng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Hạo Tinh. Nếu làm lớn lên, e rằng Tạ Na sẽ gặp chuyện. Mà truyền đến tai ông nội tôi, có lẽ ông sẽ không để yên như vậy đâu.”

Ngô Sở Sở ngồi một bên cười khẩy: “Tạ Na là người có chừng mực, tôi vẫn luôn tin tưởng. Mà tôi chắc chắn trong giới này không ai không biết tính cách của cô ấy. Nếu như không có chuyện…chắc hẳn cô ấy sẽ không ra tay đâu.”

“Đại diện Ngô nói như vậy là sai rồi. Lúc xảy ra sự việc xong, Tạ Na hốt hoảng ra về. Như vậy không phải nói cô ấy chột dạ hay sao. Nếu như cô ấy thật sự không làm chuyện gì sai, vậy thì cần gì phải ra về nhanh như vậy.” Kỳ Dục phản bác.

“Ha, đại diện Kỳ, tôi có thể hỏi một câu không?” Ngô Sở Sở cười nói. Ánh mắt và giọng điệu vô cùng sắc bén.

“Xin mời.” Kỳ Dục tự cho rằng vân bài này mình thắng nên rất tự đắc nói.

“Cho tôi hỏi, Trương thiếu có phải là người vừa có bối cảnh lại cũng vừa nổi tiếng. Fan của Trương thiếu lên tới mấy chục nghìn người?”

“Đúng vậy.”

“Một người vừa có bối cảnh lại nổi tiếng như vậy, nếu không phải phát sinh chuyện gì quá sức chịu đựng, Tạ Na sẽ chủ động đi gây sự sao?” Ngô Sở Sở cười lạnh.

“Không phải Tạ Na còn có Hạo Tinh chống lưng sao? Công ty giải trí đứng nhất trong giới. Cô ta không biết lớn bé liền cho rằng có thể dựa vào Hạo Tinh mà phách lối.” Kỳ Dục suýt nữa thì bị câu hỏi này làm cho thất thố. Nhưng cũng may nhanh chóng tìm ra cái cớ để phản biện.

“Tạ Na cũng không phải người ngốc, dù cô ấy biết có Hạo Tinh đằng sau, nhưng đại diện Kỳ nghĩ rằng cô ấy sẽ muốn đắc tội Trương gia?” Ngô Sở Sở tiếp tục lên tiếng.

“Có phải đại diện Kỳ định nói tiểu thư nhà chúng tôi là tiểu thư Triệu gia? Đại diện Kỳ, anh nên nhớ rằng, nghệ sĩ dưới trướng của anh là thiếu gia Trương gia. Còn Tạ Na lại chỉ là một nghệ sĩ bình thường ở Hạo Tinh, căn bản không có một chút quan hệ nào với Triệu gia. Cho nên, đại diện Kỳ, nếu đổi lại là anh, anh có bỗng dưng không có chuyện gì mà làm như vậy với Trương thiếu không?”

Diễm Tinh và Tiểu Mỹ nãy giờ vẫn yên lặng nghe hai người đó nói qua nói lại. Độ cong khóe miệng của Diễm Tinh càng ngày càng cong lên.

“Không hổ danh là đại diện kim bài của Hạo Tinh, lời lẽ của đại diện Ngô quả nhiên sắc bén. Có điều, chỉ từ lời nói không thể nói được thiếu gia nhà chúng tôi có làm gì với nghệ sĩ của cô hay không. Mà ngược lại chúng ta đều thấy rõ Tạ Na không có vấn đề gì, nhưng thiếu gia nhà chúng tôi lại bị cào một vết dài trên mặt như vậy.” Kỳ Dục vẫn bộ dáng thảnh thơi như cũ, trên mặt không lộ chút nào thần sắc hốt hoảng.

“Thật sao? Vì sao đại diện Ngô chắc chắn rằng…chúng tôi chỉ nói xuông?” Ngô Sở Sở cong môi.

Kỳ Dục lúc này mới lộ ra mấy phần sắc thái khác. Nhưng nghĩ kỹ lại, mọi chuyện đã được an bài rất thỏa đáng, bên Hạo Tinh sẽ không tìm ra bất kỳ chứng cứ gì. Huống hồ, dù tìm ra, Kỳ Dục căn bản không tin Triệu Diễm Tinh sẽ thật sự nháo cho mọi chuyện lớn lên. Ít nhiều gì cũng phải nể mặt Trương gia mấy phần.



Nghĩ tới đây, Kỳ Dục yên tâm hơn: “Đại diện Ngô, cô không cần phải dùng những lời lẽ đó đả kích tôi. Trương thiếu, dù gì cũng là người chịu thiệt trong lần này. Trương lão gia mà biết được, ắt hẳn sẽ…”

“Đại diện Kỳ, nếu anh lo lắng Trương lão gia sẽ biết như vậy, không bằng để Triệu Diễm Tinh tôi trực tiếp đến tìm ông ấy nói chuyện?” Diễm Tinh nãy giờ vẫn đứng ngoài cuộc, hiện tại cũng lên tiếng.

Kỳ Dục không ngờ rằng Diễm Tinh sẽ nói ra câu này. Nếu theo lẽ thường, không phải nên mắt nhắm mắt mở mà cho qua sao. Dù sao Trương gia cũng là một gia tộc có tiếng, Triệu Diễm Tinh không sợ sẽ gặp phiền phức ư.

“Đại diện Kỳ, chuyện là chuyện giữa hai công ty chủ quản và nghệ sĩ của chúng ta. Hà cớ gì cứ phải lôi gia tộc hai bên vào. Còn nếu anh nhất quyết muốn nói tới, vậy thì tôi cũng muốn xem xem nếu chuyện này truyền tới hai bên gia tộc, vậy thì không biết Trương tổng có vì Trương thiếu mà trở mặt với Triệu gia hay không!” Diễm Tinh lời lẽ mềm mỏng nhưng lại có một sức uy hiếp không nhẹ. Một câu này khiến cho Kỳ Dục ngay lập tức hóa đá. Kỳ Dục căn bản từ xưa tới nay mọi chuyện đều quá thuận lợi, thuận lợi tới mức quên mất vị tiểu thư trước mắt có xuất thân và bối cảnh ra sao. Vì Trương Hằng mà trở mặt với Triệu gia? Chắc chắn là không thể!

“A Mỹ, chị đưa tập tài liệu kia cho đại diện Kỳ và Trương thiếu xem đi.”

“Xin mời.” Tiểu Mỹ đưa tập tài liệu trên tay cho Kỳ Dục, giọng nói mang 10 phần chán ghét.

“Trong tài liệu này, đều viết rõ ràng những hành vi tương tự của Trương thiếu trước đây. Và còn rất nhiều những chuyện không muốn cho người khác biết như không chuyên tâm vào vai diễn. Đi diễn hầu như toàn dùng diễn viên đóng thế. Và còn rất nhiều những việc khác như bắt nạt người trong giới,… Không biết đại diện Kỳ có muốn chúng tôi tiết lộ ra bên ngoài không? À thật ra nếu có tiết lộ, cùng lắm thì Trương thiếu chỉ không thể tiếp tục ở trong giới này nữa, có thể quay trở về Trương gia làm thiếu gia rồi.” Tiểu Mỹ nghiêm túc nói.

Trương Hằng dù lúc đầu chìm đắm trong nhan sắc của Diễm Tinh, nhưng chuyện về sau khiến hắn không còn tâm trí để ngắm coi nữa. Trương Hằng cau mày: “Triệu tiểu thư…đừng khiến mối quan hệ giữ hai gia tộc phải trở nên căng thẳng.”

“Trương thiếu, người lôi gia tộc hai nhà vào lúc đầu căn bản không phải tôi.” Diễm Tinh mỉm cười, một nụ cười tưởng chừng như vô hại lại cất chứa rất nhiều kim độc.

“Triệu tiểu thư muốn như thế nào?” Trương Hằng nét mặt lúc này không tốt chút nào.

“Xin lỗi nghệ sĩ của chúng tôi. Điều này hẳn là không khó làm đúng không, Trương thiếu!” Diễm Tinh mỉm cười nhã nhặn đáp lại.

“Triệu tiểu thư, hà cớ gì lại làm khó tôi như vậy?” Trương Hằng nghiến răng.

“Trương thiếu, nếu ngay lúc đầu anh không đem chuyện này tới trước mặt tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không như thế này. Có lẽ anh không biết, nếu là nghệ sĩ của Hạo Tinh phải chịu oan ức, vậy Triệu Diễm Tinh tôi mặc kệ người đó có là ai tôi cũng sẽ ra mặt bảo vệ. Hiện tại, nếu Trương thiếu không muốn xin lỗi, vậy cũng được thôi, mời hai vị về cho.” Diễm Tinh lạnh nhạt nói.

“Được rồi, trong chuyện này đúng là tôi đã sai. Tạ Na, ngày hôm đó tôi uống hơi nhiều, xảy ra chuyện như vậy, tôi xin lỗi cô.” Trương Hằng lúc này hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền. Có điều nơi đây là Hạo Tinh, trong tay Triệu Diễm Tinh cũng nắm đầy đủ những mặt tối của anh ta. Anh ta không sợ truyền ra bên ngoài, nhưng lại sợ truyền tới tai Triệu lão gia và cha mình. Cho nên rốt cuộc vẫn phải xin lỗi Tạ Na.

Kỳ Dục không ngờ tới mọi chuyện sẽ đi tới bước này. Lại càng không ngờ vị Triệu tiểu thư nhìn thì mảnh mai yếu ớt kia lại quyết đoán như vậy.

Trương Hằng xin lỗi xong, cũng không ở lại lâu mà đi về.

“Tiểu thư, cảm ơn tiểu thư ạ.” Tạ Na cười nhẹ nói với Diễm Tinh.

“Chị không hề làm sai, nếu là tôi, e rằng Trương Hằng đó không chỉ bị mỗi vết cào trên mặt như vậy đâu. Nếu chị không làm sai gì hết, công ty đương nhiên phải làm chủ cho chị. Giờ mọi chuyện giải quyết xong rồi, chị cứ yên tâm tới đoàn phim quay phim. Còn về vai diễn của Trương Hằng, chị không cần lo lắng chạm mặt anh ta, tôi sẽ có sắp xếp.”

“Vâng tiểu thư.” Ngô Sở Sở và Tạ Na nói chuyện với Diễm Tinh thêm một chút rồi đi ra khỏi phòng.

“Tiểu thư, tập tài liệu này…” Tiểu Mỹ thấy trong phòng không còn ai, lúc này mới lên tiếng.

“Chúng ta đã nói sẽ không công bố ra bên ngoài. Nhưng cũng không nói sẽ không đưa cho Trương lão gia và Trương tổng. Chị đưa tới cho họ xem một chút đi.” Diễm Tinh mỉm cười.

Từ sáng tới giờ tâm trạng tiểu thư luôn không tốt. Trương Hằng xui xẻo, lại đụng trúng đường dây cao thế của tiểu thư ngay lúc này. E là từ nay về sau, anh ta cũng không thể ở lại giới giải trí này được nữa rồi.