Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 164




Về tới nhà, Diễm Tinh vẫn không chịu rời khỏi Tần Phong nửa bước. Điều này thật khiến Tần Phong vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Hiếm khi cô gái nhỏ dính người như vậy. Đặt Diễm Tinh nằm ngay ngắn trên giường, Tần Phong hôn phớt lên khóe môi cô: “Đợi anh một chút, anh thay đồ xong sẽ vào.”

Nghe Tần Phong nói vậy, Diễm Tinh miễn cưỡng buông tay đang nắm lấy áo của hắn ra, nhẹ gật đầu. Nhưng ánh mắt vẫn như cũ dán vào người Tần Phong. Đến khi cửa phòng tắm đóng lại rồi cô mới rũ mi.

Lúc này, Diễm Tinh mới có tâm tình nhớ lại những việc xảy ra trong giấc mơ kia. Cô biết, nó không đơn thuần là một giấc mơ. Nó chính là kiếp trước của cô. Sau khi cô ra đi, mọi chuyện đã xảy ra như vậy. Và…người đó cũng đã đi cùng cô. Hiện tại cô biết được, kiếp trước hai anh trai của mình không sao, Triệu Đức Hải và Lưu Hạo cũng chết cô đã rất vui. Bản di chúc ngày đó cô viết, chính là nếu cô có bất kỳ mệnh hệ gì, chỗ cổ phần của cô sẽ được chia cho hai anh trai của mình. Mà trong trường hợp các anh của cô không còn, ngay lập tức lãi suất của chỗ cổ phần đó sẽ được đem ra làm từ thiện, và An An sẽ là người đứng ra lo liệu việc này. Cũng may, hai anh trai cô còn sống, sẽ không có chuyện. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy nặng lòng là, Tần Phong kiếp trước vậy mà cũng yêu cô, còn là tình nguyện chết cùng cô. Cả hai đời, cô đã nợ hắn quá nhiều. Cũng may rằng, ông trời kiếp này cho cô gặp Tần Phong, để cô báo đáp hắn.

“Cô gái nhỏ, em nghĩ gì mà xuất thần như vậy.” Một giọng nói từ tính vang lên bên tai Diễm Tinh.

Lúc này cô mới thấy Tần Phong đã ra ngoài từ bao giờ, nửa thân trên của hắn để trần, lộ ra cơ thể săn chắn khỏe khoắn. Diễm Tinh mỉm cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt Tần Phong nhìn hắn nói: “Phong.”

“Sao vậy?” Tần Phong cười cười ngồi xuống bên cạnh cô.

“Em yêu anh!” Nói xong, Diễm Tinh rướn người hôn lên môi hắn.

Tần Phong lần này thật sự bị cô làm cho bất ngờ. Tinh Nhi của hắn rất hiếm khi nói những lời như vậy. Đến khi ấm áp trên môi rời đi, Tần Phong mới định thần lại. Nhìn cô vợ nhỏ mỉm cười trước mặt, đáy mắt Tần Phong lóe lên đốm lửa.

“Hôm nay lại chủ động như vậy? Không sợ ngày mai em không đi làm được sao?” Tần Phong gian manh nhìn cô, lúc này thật sự hắn với mấy từ quyết đoán, tàn nhẫn cách xa một trời một vực. Chỉ thấy bản mặt vô lại đang muốn dụ dỗ con gái nhà người ta mà thôi.

Nghe những lời này, bao nhiêu cảm xúc cảm động của Diễm Tinh bay sạch. Mắt đẹp liếc Tần Phong một cái, gương mặt tinh xảo không khỏi ửng đỏ: “Anh đúng là càng ngày càng không đứng đắn!” Nói rồi cô hạ người nằm xuống giường. Nhưng lưng còn chưa chạm xuống giường eo đã bị một sức mạnh kéo lên. Gương mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt Diễm Tinh, người cô dán sát vào lồng ngực rắn chắc của Tần Phong.

“Thế nào, định trốn?” Hơi ấm phả bên tai, tim Diễm Tinh nhảy lên một cái.

“Em chỉ muốn nắm xuống ngủ mà thôi.” Diễm Tinh quay mặt đi không nhìn hắn.

“Mồi lửa này là em châm, đừng mong thoát được.” Tần Phong nhếch môi, cắn lên vành tai cô một cái. Cảm nhận được cô vợ nhỏ trong lòng run nhẹ. Tần Phong mỉm cười, thân mật nhiều lần rồi mà cô vợ nhỏ của hắn vẫn dễ ngại ngùng như vậy.

Tay hắn theo thói quen lướt trên da thịt non mềm của cô vợ nhỏ. Váy ngủ của Diễm Tinh cũng không biết bị rơi khỏi người từ lúc nào. Bàn tay ấm nóng miết trên làn da của Diễm Tinh thổi lửa. Chỉ biết tới khi cô mệt mà ngủ mất, Tần Phong hôn lên trán cô rù rì: “Anh cũng yêu em.”

Chuyện của Triệu Đức Hải khiến cả giới thượng lưu choáng váng. Hôm qua họ nhận được tin tức, Triệu lão gia từ mặt đứa con thứ hai của mình. Tuyên bố với mọi người từ nay về sau, ông chỉ có một người con trai mà thôi. Trong giới thượng lưu, ai cũng tò mò không hiểu vì sao lại thành như vậy. Còn một số người biết được nguyên do cũng không dám nói gì. Cơ bản là, những người biết được chuyện đó, thì cũng biết được, cô con gái bảo bối của Triệu Chính hiện tại đã là thiếu phu nhân Tần gia. Ngày hôm đó, sau khi các cổ đông ra về đều nhận được một tin nhắn từ Tần thiếu. Nếu ai tiết lộ chuyện này, thì hãy cẩn thận cái mạng của mình. Như vậy, làm sao họ dám nói ra đây.

“Đáng chết! Vậy mà không một kế hoạch nào thành công!” Ngu Tư Vũ nhìn tới những bài báo mới nhất nói về chuyện của Triệu Đức Hải thì chửi thề một tiếng.

“Cả Quách Ngọc hiện tại cũng rất yên phận, không hề ra khỏi Quách gia nửa bước.” Tần Lâm mặt mày xám xịt nói.

“Vốn tưởng Triệu Đức Hải thành công, chúng ta có thể lợi dụng sơ hở luồn vào. Vậy mà ông ta cũng thất bại. Con bé đó, xem ra cũng không phải người tầm thường.” Ngu Tư Vu cắn răng.

“Phía con thế nào rồi?”

“Người bên đó từ hôm đấy tới nay vẫn không có tin tức gì. Con cũng không thể quá gấp gáp được.” Tần Lâm lắc đầu chán nản.

“Được rồi, tạm thời chờ đã. Mấy ngày gần đây Tần Phong có nghi ngờ con không?” Ngu Tư Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.

“Không có. Anh ta vẫn chỉ nghĩ con ở Tần gia không ra ngoài mà thôi.” Tần Lâm nhếch môi, coi thường hừ một tiếng.

“Con đừng chủ quan. Nó không phải người dễ đối phó đâu.”

“Mẹ, chúng ta ẩn nấp lâu như vậy. Nếu bản lĩnh của Tần Phong lớn tới thế đã sớm tra ra mẹ con ta có nhúng tay vào truyện của Quách Ngọc và Triệu Đức Hải. Với tính tình của hắn, một khi biết chuyện sẽ ngay lập tức ra tay. Hiện tại Tần Phong không có động tĩnh, nghĩa là chưa biết chuyện gì. Hắn ta, dù không dễ đối phó nhưng không phải không thể đối phó.”

Ngu Tư Vũ thấy con trai nói có lý thì gật đầu. Mẹ con bà ta nhẫn nhịn lâu như vậy, nhất định phải thành công.

Lúc này, tại Tần thị.

“Tra ra chưa?” Tần Phong ngồi sau bàn làm việc, lãnh đạm hỏi.

“Dạ, cả việc của Triệu Đức Hải lẫn Quách Ngọc đều do Ngu Tư Vũ và Tần Lâm thêm dầu vào lửa ạ. Bà ta cho người tới, khiêu khích Triệu Đức Hải, khiến ông ta càng ngày càng gấp gáp muốn thu hồi quyền lực. Cũng vì thế mà ra tay với thiếu phu nhân.” Jason đứng trước bàn làm việc nói.

“Có lẽ tôi để mẹ con bà ta tự do quá lâu rồi. Lại dám tới trước mặt tôi nhảy nhót, còn định hại người phụ nữ của tôi.” Tần Phong nhướng mày, sắc mặt u tối, ngón tay hắn gõ lên mặt bàn. Ánh mắt thâm trầm không nhìn thấy đáy khiến người khác không biết hắn đang suy nghĩ gì.

“Những cổ đông Tần Lâm lôi kéo, đều cảnh cáo một lượt cho tôi. Còn cả những tài sản dưới tên Tần Lâm kia, đánh sập hết.” Hồi lâu sau Tần Phong thản nhiên lên tiếng. Nhìn thấy dáng vẻ của thiếu gia nhà mình, trong đầu Jason dấy lên hồi chuông cảnh báo. Sắp tới, sợ rằng sẽ lại có một trận gió tanh mưa máu đây.



“Vâng.” Jason cúi đầu.

Mà Diễm Tinh hiện tại đang cùng Vy Vân đi xem xét tình hình ở cửa hiệu của Ellie. Mỗi tháng, Diễm Tinh sẽ có ít nhất hai lần tới cửa hiệu để kiểm tra. Hôm nay, sau khi kiểm tra xong, cô cùng Vy Vân đi ăn trưa rồi mới quay về Hạo Tinh.

Có điều ở đây, lại gặp được một người có chút quen biết.

“Tiểu thư Doris, cô cũng tới đây ăn sao?”

Nhìn khuôn mặt người đàn ông với vẻ đẹp ma mị trước mắt, Diễm Tinh hơi nhíu mày. Cô cười nhẹ, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt: “Thật bất ngờ, tiên sinh cũng tới đây dùng bữa sao?”

“Nếu đã có duyên như vậy, tôi có thể ngồi ăn cùng cô không?” Mục Đình Sâm vẫn giữ nguyên nụ cười, giống như không nhìn thấy không vui trong mắt Diễm Tinh.

Diễm Tinh nhìn hắn một lát, cười mỉm nói: “Rất vinh hạnh, mời tiên sinh ngồi.”

Vy Vân một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút đề phòng. Cô có cảm giác người này không hề đơn giản.

Đồ ăn nhanh chóng được đem lên.

“Đồ ăn ở nơi đây rất ngon.” Mục Đình Sâm gật đầu nói.

“Không ngờ tôi và Doris tiểu thư lại có duyên đến vậy. Tính ra, tôi và tiểu thư tình cờ gặp cũng phải ba lần rồi.”

“Đúng vậy…quả nhiên là, thật có duyên.” Diễm Tinh mỉm cười, trong mắt tăng thêm vài phần ý vị.

“Ngày bé tôi từng được nghe một câu nói này.” Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.

“Câu gì vậy?”

“Nếu chỉ tình cờ gặp 1-2 lần thì là có duyên, nhưng nếu số lần quá nhiều, vậy thì duyên đó…hẳn là có người sắp xếp mà thành. Không biết tiên sinh thấy sao?” Nụ cười trên môi cô vẫn giữ nguyên độ cong. Nhưng ý tứ trong mắt khi nhìn về phía Mục Đình Sâm, có thêm vài phần nghiền ngẫm.

“Tôi chỉ đang nói đùa mà thôi. Tôi quên mất, chúng tôi còn có chút việc, vậy chúng tôi xin phép đi trước.” Thấy biểu cảm trên mặt Mục Đình Sâm có chút ngưng đọng, Diễm Tinh đứng lên lịch sự gật đầu chào một cái rồi cùng Vy Vân ra bên ngoài. Cũng không để ý tới sắc mặt của Mục Đình Sâm bên này.

Nhìn theo bóng lưng Diễm Tinh, hồi lâu sau Mục Đình Sâm bật cười: “Không hổ danh là người phụ nữ của Tần Phong, quả nhiên nhạy bén.”

“Lão đại.” Khi này, một người lạ mặt xuất hiện bên cạnh Mục Đình Sâm.

“Đi thôi, cô ấy có lẽ đã đoán ra gì đó rồi.” Mục Đình Sâm tao nhã đứng dậy đi ra bên ngoài.

Diễm Tinh sau khi đi ra khỏi quán ăn, khóe mắt liếc vế phía sau một cái.

“Tiểu thư, người đó.” Vy Vân nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.

“Em cũng thấy vậy, là cố tình tiếp cận chúng ta.” Diễm Tinh gật đầu.

“Chỉ là không biết người này có mục đích gì!” vy Vân nhíu mày.

“Không biết người đó có mục đích gì, nhưng em chắc chắn, người này…đã biết được thân phận thật sự của em.” Đuôi mắt Diễm Tinh như có như không miết vào bên trong nhà hàng đằng kia.

“Xin tiểu thư cẩn thận.” Vy Vân gật đầu nói.

“Em sẽ cẩn thận. Chị về lại Ellie trước đi, em tới Tần thị một chuyến.” Diễm Tinh mỉm cười gật đầu với Vy Vân.

“Tiểu thư, hôm nay ở Ellie cũng không nhiều việc. Hay để tôi đi cùng tiểu thư.” Vy Vân nhíu mày nói.

Thấy Vy Vân kiên quyết, Diễm Tinh không tiện từ chối, nên chấp thuận để Vy Vân cùng mình tới Tần thị.

“À đúng rồi tiểu thư. Tuần lễ thời trang diễn ra ở Paris sắp tới, người có đi không ạ?”

“Có, chị chuẩn bị đi, hôm đó chị sẽ đi cùng em. Trình Tuyết và Vy Vân ở lại quản lý Ellie. Sau này em sẽ cùng hai chị ấy đi sau.” Diễm Tinh gật đầu nói



“Vâng, tiểu thư, tôi sẽ về sắp xếp ạ.”

Đến trước Tần thị, Vy Vân nhìn tiểu thư nhà mình đi vào bên trong mới yên tâm rời đi.

Ở nơi đây, ai cũng biết tới Diễm Tinh là thiếu phu nhân Tần gia, cho nên lần này đến đặc biệt thuận lợi. Cô một đường tiến thẳng tới thang máy của tổng giám đốc rồi đi lên.

Jason ngồi bên ngoài thấy thang máy tổng giám đốc dừng lại ở đây thì ngay lập tức đứng dậy. Người có thể đi thang máy của thiếu gia, không còn ai khác ngoài thiếu phu nhân. Cùng lúc này thang máy mở ra, quả nhiên không sai, là thiếu phu nhân tới.

“Thiếu phu nhân.” Jason hướng tới Diễm Tinh cung kính cúi đầu, mà những người khác trong phòng tổng giám đốc cũng như vậy.

“Mọi người làm việc đi, đừng để ý tới tôi.” Diễm Tinh mỉm cười, theo phép lịch sự cũng gật đầu chào hỏi với họ.

Rồi cô quay sang Jason: “Anh ấy có trong phòng làm việc không vậy?”

“Tổng giám đốc đang ở bên trong, thiếu phu nhân vào đi ạ.” Jason gật đầu nói.

“Vậy tôi vào trong, anh cứ làm việc đi, không cần chuẩn bị trà bánh hay gì đâu.” Diễm Tinh cười nhẹ nói sau đó cũng đi vào bên trong.

“Vâng.” Jason gật đầu.

Diễm Tinh đến trước cửa văn phòng của Tần Phong, đưa tay lên gõ hai tiếng. Từ bên trong văn phòng, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên: “Vào đi.”

Diễm Tinh mỉm cười, mở cửa bước vào. Có điều Tần Phong vẫn không nhìn lên, tầm mắt hắn dừng ở trên những tài liệu trên bàn: “Có chuyện gì.”

Thấy người đã vào phòng lại không nói gì, Tần Phong nhíu mày không vui, lúc này mới ngẩng đầu lên. Không ngờ đập vào mắt là dáng vẻ yêu kiều của cô vợ nhỏ.

Diễm Tinh mỉm cười, vòng qua bàn làm việc tới cạnh hắn, bĩu môi: “Bộ dáng lúc anh làm việc quả thật đáng sợ. Bảo sao họ đều sợ anh.” Diễm Tinh vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa.

“Sao lại tới sớm vậy? Không phải em nói chiều em mới tới sao.” Tần Phong cười cười ôm cô, kéo cô ngồi xuống.

“Hôm nay không có nhiều việc, nếu về nhà thì thật chán. Cho nên em tới đây, cùng anh ăn trưa luôn.” Diễm Tinh cười nhẹ nói.

“Với lại, cũng có chuyện này muốn nói với anh.” Sau đó cô hơi nhíu mày nói

“Chuyện gì vậy?” Hiếm khi thấy cô gái nhỏ nghiêm túc như vậy, Tần Phong hỏi.

“Đang trong giờ làm việc đó, lát nữa em nói cũng không muộn.” Diễm Tinh không đồng tình nhìn Tần Phong.

“Không sao, cũng tới giờ ăn trưa rồi. Đi ăn trưa thôi, ăn xong về anh sẽ làm tiếp.” Tần Phong ôm cô đứng dậy đi ra ngoài.

Diễm Tinh đi bên cạnh Tần Phong, nhận những ánh mắt nóng rực từ người của phòng giám đốc mang lại. Có điều, hiện tại da mặt của cô ngày càng dày, đến một chút đỏ cũng không có. Quả nhiên ở bên cạnh Tần Phong, mặt cô không thể không dày thêm một lớp.

“Hiện tại đã ngoài giờ làm rồi, em nói đi, có chuyện gì vậy?” Tần Phong vừa gắp thức ăn vào bát cô vừa nói.

“Phong…có lẽ sắp tới, em sẽ phải sang Paris tham gia tuần lễ thời trang.”

Nghe thấy lời này, mặt Tần Phong có chút tối lại: “Bao giờ em định đi. Đi bao lâu?”

“Sau lễ đính hôn và đám cưới của anh hai. Cũng phải gần 2 tháng nữa em mới đi.” Diễm Tinh cười cười.

Thấy sắc mặt của Tần Phong có chút không tốt, cô nói: “Em đi không lâu lắm, nhiều nhất 10 ngày nửa tháng là về rồi.”

“Anh đi cùng em.” Tần Phong nghe cô đi 10 ngày nửa tháng sắc mặt càng tuột dốc, không hai lời nói.

“Anh còn Tần thị, sao có thể cùng em đi lâu như vậy. Hiện giờ mẹ con Tần Lâm chỉ mong anh không có ở đây mà làm loạn, em đi được mà không sao đâu. Lần này đi cũng đâu phải chỉ có mình em, còn Vy Vân và A Mỹ đi cùng nữa. Huống hồ, sau này những việc này em còn phải tham gia nhiều lắm. Không lẽ lần nào anh cũng đi cùng em.” Diễm Tinh cười cười, dựa vào người hắn nói.

Tần Phong nhìn cô, mãi sau mới chịu thỏa hiệp: “Được rồi, để anh sắp xếp. Những ngày đó, em tới phân nhánh của Death ở đi. Anh sẽ để Devil đi cùng em.”

“Được, đều nghe anh an bài.” Diễm Tinh mỉm cười gật đầu. Cô biết đây là nhượng bộ lớn nhất của chồng cô rồi. Nếu cô không đồng ý, một là Tần Phong sẽ đi theo cô, hai là sẽ bày mọi cách để cô không đi được.