Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 178





Diễm Tinh dưỡng thương ở đây hơn 1 tháng, lại nhờ vào bác sĩ Cẩm cùng Cẩm Trúc điều dưỡng. Cho nên hiện tại cô đã có thể xuống giường đi lại. Chỉ là Tần Phong vẫn luôn không yên tâm, chỉ cho phép Diễm Tinh đi lại trong phạm vi nhỏ. Mỗi ngày cũng chỉ cho Diễm Tinh đi lại một chút trong phòng. Còn lại nếu đi ra khỏi phòng hắn đều ôm cô đi, một chút cũng không cho Diễm Tinh chạm chân xuống đất.

Diễm Tinh ở lâu trong phòng đã muốn phát chán. Nhưng ra ngoài nhiều người, da mặt Diễm Tinh không dày được như Tần Phong, sao chịu để hắn ôm tới ôm lui. Nên cô đã nháo với Tần Phong một hồi.

Cuối cùng là sáng hôm sau, người trong Death thấy lão đại nhà họ ôm chủ mẫu đi xung quanh Death một vòng, hầu như ai cũng thấy.

Tần Phong cúi đầu nhìn cô gái đang ôm trong ngực, vẻ mặt vô cùng không tình nguyện, chỉ cần có người đều chui đầu vào trong ngực hắn không ló mặt ra.

“Hiện giờ mọi người đều đã biết, không cần ngại nữa rồi.” Tần Phong nở một nụ cười vô lại nói với Diễm Tinh.

“Mất mặt chết đi được!” Diễm Tinh trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng mắng một câu rồi quay đầu không để ý tới hắn nữa.

Tần Phong bị hành động này của Diễm Tinh chọc cho bật cười. Cũng không trêu chọc cô nữa mà ôm cô đi vào trong nhà.

“Lão đại, chủ mẫu.” Tiểu Mỹ thấy hai người họ đi vào liền cúi người chào. Sau khi nhận xong hình phạt kia, Tiểu Mỹ lại được đưa tới bảo vệ Diễm Tinh. Có điều 30 gậy không hề nhẹ còn phải đứng thẳng 1 ngày, cho nên sức khỏe có chút không ổn. Cũng may mắn Diễm Tinh khi biết chuyện này liền để Tiểu Mỹ và Devil nghỉ ngơi mấy ngày, cho nên hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.

“Tinh Nhi, chiều nay sẽ dẫn em đi xem một thứ.” Tần Phong nhìn đến vết thương đã đóng vảy trong lòng bàn tay Diễm Tinh đáy mắt lóe lên nói. Nhờ Cẩm Trúc cùng thuốc của cô ấy, vết cắt đã đỡ hơn rất nhiều. Vì lúc đó Diễm Tinh cầm chặt lưỡi dao trong tay, còn giằng co với Ngu Tư Vũ, cho nên vết thương khá sâu, hiện tại mới đóng vảy. Còn vết chém trên cánh tay và hông của Diễm Tinh đã sớm trở thành sẹo, bôi thuốc của Cẩm Trúc cũng đã mờ đi thấy rõ. Chỉ là cần thêm một chút thời gian nó mới có thể hoàn toàn biến mất.

Diễm Tinh được Tần Phong đặt ngồi trên chiếc ghế mềm dài ngoài ban công tắm nắng. Người cô là chiếc áo sơ mi màu xám của hắn trên chân đắp là một chiếc chắn mỏng, dáng vẻ vô cùng thư thái. Hiện tại, người trong Death cũng giống như ở Trừng Viên. Không một ai dám tới gần phòng chính nửa bước. Ngay cả Jason và Devil, nếu có chuyện cũng không thể lại gần căn phòng này, chỉ có thể đợi Tần Phong ra ngoài hoặc là nhờ Tiểu Mỹ tới gọi.

Tần Phong hiện tại đang ngồi bên cạnh cô, giúp Diễm Tinh xem xét vết thương trên tay cô. Nhìn lòng bàn tay trắng nõn giờ này lại có thêm vết thương dài, hắn không kìm được đau lòng cầm tay Diễm Tinh nâng lên hôn.

“Phong, đợi thêm mấy ngày nữa em muốn trở về. Cũng đã hơn một tháng, nếu em còn không trở về, Hạo Tinh sẽ phá sản mất.” Diễm Tinh thấy hắn như vậy, chỉ có thể tìm chủ đề khác nói chuyện. Phong mấy ngày này đều dính chặt bên người cô. Kể cả lúc họp ở Tần thị cũng đem cô theo bên cạnh. Hoặc nếu như hắn có việc cần ra ngoài không thể đưa cô theo. Vậy thì căn phòng này từ trên xuống dưới đều có người bảo hộ. Cẩm Trúc, Tiểu Mỹ, và phu nhân Rishima đều được hắn đưa tới ngồi cùng cô. Đến khi nào hắn về họ mới rời khỏi. Phu nhân Rishima còn trêu chọc cô rằng, Phong thật sự coi vợ giống như con gái mà bảo hộ. Diệu An thì sớm đã trở về, cậu ấy còn rất nhiều việc ở công ty, khổng thể rời đi quá lâu được.

“Hạo Tinh đã có Hạo Hiên lo. Còn về phía Ellie, em yên tâm, người đi cùng em sang đây sau khi biết em không có chuyện gì đã trở về Ellie quản lý rồi. Anh cũng theo sát bên đó, tất cả tài liệu hay hợp đồng quan trọng đã được giữ lại. Cho nên, em không cần phải lo chuyện phá sản. Dù có phá sản, anh cũng nuôi được em.” Tần Phong ngồi bên cạnh cô, vẫn chăm chú giúp Diễm Tinh xoa bóp tay nhàn nhạt nói.

Diễm Tinh bị nghẹn, người này cái gì cũng đã tính trước hết rồi.

“Nhưng em ở một chỗ thật nhàm chán.” Hồi lâu sau Diễm Tinh mới ấm ức lên tiếng.

“Ngoan, đến khi nào khỏi hẳn rồi tính tiếp, nếu không anh không yên tâm.” Tần Phong thấy cô như vậy, trong lòng cũng dịu đi. Hắn biết vết thương trên bụng cô đã tốt hơn, vết mổ cũng đang đóng vảy. Nhưng không thể không cẩn thận. Hắn cúi cười hôn lên trán Diễm Tinh một cái, quan tâm nói. Vết thương kia rất nặng, dù đã tốt hơn nhưng không thể chủ qua, nếu không cẩn thận dưỡng, sẽ để lại di chứng.

Biết Tần Phong nói có lý, Diễm Tinh chỉ đành đè lại ấm ức xuống.

“Khi nào em khỏi, sẽ đua xe với em.” Tần Phong nhìn cô gái nhỏ trong lòng bày ra sắc mặt không tốt. Dang tay ôm lấy cả người Diễm Tinh ngồi lên chân mình, cúi đầu hôn môi cô, tới khi đôi mắt Diễm Tinh mờ mịt, hơi thở hỗn loạn mới buông cô ra, khàn giọng dụ dỗ.

“Thật?” Nghe tới cùng hắn đua xe, tinh thần của Diễm Tinh phấn chấn hơn rất nhiều, cũng không bày sắc mặt cho hắn xem nữa.

“Thật!”

Sau khi ăn bữa trưa cùng nghỉ ngơi xong. Tần Phong ôm Diễm Tinh tới một nơi. Trước khi đi còn để cô khoác một chiếc áo khoác mỏng dài có mũ. Thấy hẳn chuẩn bị như vậy cho mình, Diễm Tinh không khỏi thắc mắc: “Đi nhìn thứ gì lại cần em phải ăn mặc như vậy?”

“Một thứ không mấy sạch sẽ.” Tần Phong cười nhẹ, cảm thấy đã ổn mới cúi người ôm Diễm Tinh lên. Bước chân vững vàng đi ra bên ngoài. Vừa vặn cảnh này bị Cẩm Trúc nhìn thấy, cô cười cười.

“Hiên ca, Phong ca đối với Diễm Tinh thật tốt.”

“Cậu ấy rất tốt với con bé.” Hạo Hiên nhìn theo bóng lưng Tần Phong gật đầu.

“Mấy ngày nay A Tinh điều dưỡng tốt lắm, anh đừng lo. Công việc bên kia hẳn là bận rộn, mới mấy ngày, quầng thâm trên mắt anh còn đen hơn gấu trúc.” Cẩm Trúc nhìn người con trai đứng trước mình nửa bước mỉm cười trêu chọc, nhưng ánh mắt cô lại có chút không đúng.

Hạo Hiên nghe vậy liền quay đầu, đi vào trong nhà: “Cũng đành chịu thôi, A Tinh bị thương, không thể để con bé mệt mỏi.”

Cẩm Trúc nhìn hắn, trong lòng có chút không phân định được. Hạo Hiên đối với cô rất tốt, nhưng cô lại không biết có phải tình cảm nam nữ hay không. Vì vậy, cô cũng không dám thể hiện quá nhiều, sợ rằng hắn sẽ không thích mình. Cẩm Trúc mang theo tâm trạng phức tạp bước vào bên trong.

Lúc này, Tần Phong đưa Diễm Tinh tới sân sau. Đây là nơi dù có ngồi trên máy bay thì cô cũng không thể quan sát được, bởi vì vùng này được bao phủ bởi một lớp cây cối rất dày. Chỉ có thể nhìn thấy nóc những tòa nhà xuyên qua rừng cây đi lên. Diễm Tinh có chút tò mò, hơi nghiêng đầu quan sát xung quanh.

“Đây là nơi sản xuất vũ khí cùng giam giữ người của chúng ta.” Tần Phong thấy cô gái trong ngực có động, vòng tay ôm cô siết lại một chút, vừa đi vừa nói. Trên đường, không ít người nhìn thấy họ, liền cúi đầu chào, chào xong ai làm việc nấy, không hề có ý định nhìn thêm một lần.

Diễm Tinh nghe hắn nói vậy, đại khái đã đoán được Tần Phong đưa cô đi đâu. Trong đây không khí có chút u ám, lạnh lẽo. Ánh sáng cũng bị những tán cây kia che phủ rất nhiều. Bên cạnh là một tòa biệt thự 3 tầng lớn. Nơi đó hình như là nơi sản xuất vũ khí, ước tính cũng phải rộng mấy trăm mét vuông. Tần Phong ôm cô đi thêm một chút, một tòa nhà khác lộ ra, à không, không phải tòa nhà mà là một cánh cổng.

Cánh cổng được thiết kế thành hình một con đài bàng đang yên lặng đứng đó, cánh cổng rất lớn lại cao. Chỉ là 1 giây sau, Diễm Tinh thấy con đại bàng kia giương cánh, sải cánh của nó được mở ra, phải rộng tới cả chục mét vuông. Một lối đi vào bên trong theo động tác giương cánh của đại bàng từ từ lộ ra. Diễm Tinh thật sự bị chuyện này làm cho bất ngờ, hai mắt cô phát sáng nhìn Tần Phong.

“Đây là do anh cả em lên ý tưởng. Phu nhân Rishima đã dựa theo đó mà thiết kế.” Tần Phong cười nhẹ, ôm cô đi vào bên trong.

“Thật đẹp.” Diễm Tinh nhìn cánh cửa không khỏi cảm thán. Phu nhân Rishima không hổ danh là người đứng đầu trong ngành kiến trúc sư.

Tần Phong ôm cô từng bước đi vào bên trong. Không khí bên trong vô cùng ẩm ướt, cũng rất tăm tối, thỉnh thoảng chỉ có vài ánh đèn vàng cam chiếu sáng. Tần Phong ôm Diễm Tinh đi xuống bên dưới, ở đây đã có người đứng đợi sẵn.

“Lão đại, chủ mẫu.” Devil cúi người.

“Đưa ra đây.” Tần Phong gật đầu, ôm Diễm Tinh tới băng ghế dài màu đen ngay chính giữa.

Chỉ lát sau, một người phụ nữ được đưa ra. Cả người không có chỗ nào không bị thương, chật vật không chịu nổi. Có điều khí lực lại vô cùng lớn, hình như những vết thương kia chỉ là ngoài da, cùng lắm là đau một chút, không hề ảnh hưởng tới bên trong cơ thể.

Khi nhìn thấy cô gái được Tần Phong ôm trong ngực, Ngu Tư Vũ trợn mắt: “Cô…cô chưa chết?”

“Chắc là giống bà, mạng lớn nên vẫn chưa chết.” Diễm Tinh nhìn Ngu Tư Vũ, trong mắt là ý cười nhàn nhạt. Câu nói này của cô giống như kim đâm vào người Ngu Tư Vũ. Bà ta chỉ muốn ngay lập tức kết thúc cuộc sống hơn địa ngục ở đây.

“Giết tôi đi! Tần Phong. Giết tôi đi!” Mắt bà ta vằn lên tia máu, hét với Tần Phong.

Tần Phong sợ Diễm Tinh bị tiếng hét kia làm khó chịu, nên đưa tay lên che hai tai cô lại, sau đó lạnh nhạt nhìn Ngu Tư Vũ: “Chết? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”

Ngu Tư Vũ nhìn hắn, rõ ràng Tần Phong cái gì cũng không làm, nhưng lại khiến cho bà ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cả người không tự chủ được run lên. Nhớ lại mấy ngày vừa rồi, sắc mặt bà tai tái nhợt.

Những người bên trong thấy chủ mẫu một chút cũng không có động tĩnh, chỉ nhìn người đàn bà đang ngồi dưới đất như người chết. Cô mặc chiếc áo khoác lụa màu trắng với khuôn mặt tựa thiên tiên. Có điều đối với hoàn cảnh nơi này một chút cũng không hề đối lập. Họ còn tưởng cô sẽ không nói câu nào nữa, ai ngờ đâu cô lên tiếng: “Phong, em có thể đem khẩu súng của em tới đây không?”

Tần Phong nhìn Diễm Tinh, gật đầu: “Được.”

Nói xong hắn liếc mắt qua Devil. Chẳng mấy chốc khẩu súng của cô đã được Devil cầm lại đây. Thật ra ngày đó, khẩu súng này bị Mục Đình Sâm lấy đi. Cũng không biết Tần Phong làm thế nào giúp cô lấy nó trở về. Diễm Tinh đưa tay cầm lấy khẩu súng, miệng cong lên thành nụ cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt cô lúc này thật sự rất giống Tần Phong, vừa bá đạo lại vừa lạnh lẽo. Một loạt tiếng anh lưu loát vang lên, nói với những người đang đứng trong phòng: “Phiền hai anh nâng bà ta dậy, giúp tôi chuẩn bị một bia bắn đằng sau nữa.”

“Vâng.” Hai người áo đen nhanh chóng thực hiện theo lời của Diễm Tinh. Khi này Ngu Tư Vũ được buộc ngồi trên một cái ghế, đằng sau bà ta là một bia bắn.

Ý cười trong mắt Diễm Tinh ngày càng đậm, cô cười nhẹ, miết lên chiếc nhẫn hình chim đại bàng trên ngón tay trỏ của mình: “Phong, em đã giết Tần Lâm. Ngày đó, hắn ta vốn định làm nhục em. Bị em dùng chiếc nhẫn này đâm tới đứt động mạch, ngay lập tức liền chết không nhắm mắt.”

Devil và Jason hai người hai bên, nghe được câu này của Diễm Tinh, da gà bất giác nổi lên. Ai lại dùng giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng để nói về chuyện chết chóc một cách thản nhiên như vậy nghe thế nào cũng cảm thấy thật quỷ dị.

“Tinh Nhi giỏi lắm.” Tần Phong cười nhẹ, giúp Diễm Tinh sửa lại chiếc mũ đang đội trên đầu cô, tán dương nói.

Mà Ngu Tư Vũ khi nghe thấy những lời này, tức giận trong lòng bất giác nổi lên. Chỉ tại con ả kia mà Lâm Nhi chết, bà ta cũng rơi vào con đường này, tất cả những vinh hoa phú quý đều theo đó mà trôi đi. Công sức của bà ta bo nhiêu năm nay trở thày công cốc. Ngu Tư Vũ trừng mắt đang muốn mở miệng thì nhận ra cô gái đối diện đang cầm một khẩu súng trong tay, họng súng còn là nhắm thẳng vào bà ta đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười tràn đầy thích thú.