Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 180




Diễm Tinh được Tần Phong đặt lên giường, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dục vọng. Động tác lại vô cùng ôn nhu, chậm chạp kéo dây áo của cô xuống, môi mỏng lướt trên cần cổ trắng mịn cùng xương quai xanh tinh tế.

Diễm Tinh đã lâu không ân ái lúc này bị Tần Phong trêu chọc cả người đã sớm nổi lên một rặng mây hồng, đồ trên người từng thứ từng thứ bị Tần Phong lấy xuống. Đến khi nhìn thấy vết sẹo trên bụng Diễm Tinh đáy mắt hắn là một mảng đau xót. Tần Phong từ từ cúi đầu hôn xuống vết sẹo kia rồi tìm tới môi Diễm Tinh ngậm lấy: “Là do anh không tốt, khiến em chịu khổ như vậy.”

“Không đâu, anh là tốt nhất trên đời này.” Diễm Tinh biết hắn vẫn luôn tự trách vì việc này, cô chủ động ôm cổ Tần Phong, rướn người lấy lòng hắn cười nhẹ.

“Tinh Nhi, anh yêu em!” Tần Phong không kìm được trước bộ dáng này của cô, giọng khàn khàn nói rồi lại hôn lấy môi Diễm Tinh, trong căn phòng một mảng xuân sắc diễn ra.

Trong căn phòng hòa hợp như vậy nhưng bên ngoài lại không được thế.

Cẩm Trúc và Hạo Hiên bên ngoài bầu không khí có chút quỷ dị.

Khi nãy cô đang chuẩn bị từ khu y tế trở về thì Hạo Hiên không biết từ đâu nhảy ra trước mặt cô, còn là bộ dáng tức giận.

Cẩm Trúc nhìu mày, nhưng vẫn cười nhẹ hỏi: “Hiên ca, có chuyện gì vậy ạ?”

“Em sắp đi xem mắt?” Hạo Hiên gương mặt căng thành một đoàn, giống như chỉ cần Cẩm Trúc nói đúng vậy thì anh sẽ ngay lập tức phát hỏa.

Mà Cẩm Trúc lúc này chả hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Anh nói hì cơ?” Cô sắp đi xem mắt khi nào? Sao cô lừ người trong cuộc còn không biết vậy?

“A Tinh nói, sáng nay em bảo với con bé khi trở về nước sẽ đi xem mắt?” Hạo Hiên cố gắng kìm lại lửa giận, nghiến răng nói.

“Aida, A Tinh thật là, lại đèm chuyện này đi nói. Nếu anh đã viết vậy em cũng không giấu nữa, sau khi về nước em sẽ đi xem mắt. Em đã đến tuổi rồi, cũng phải tìm hiểu dần dần để chọn ra người phù hợp, còn gả đi chứ. Cha mẹ em sốt ruột lắm rồi đó.” Nghe vậy, rốt cuộc Cẩm Trúc cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cô thầm cười trộm nhưng ngoại mặt lại làm ra dáng vẻ thản nhiên gật đầu với Hạo Hiên.

Cô phớt lờ đôi mắt như có ngọn lửa tới sáng bừng kia cười tủm tỉm: “Nghe nói người sắp tới gặp mặt rất tốt, có lẽ em cũng sẽ ưng ý anh ấy.”

Hạo Hiên bị cô chọc giận bật cười thành tiếng, cả người cao lớn tiến lên một bước, ánh mắt xoáy thẳng vào Cẩm Trúc: “Em nói lại một lần nữa!”

Cẩm Trúc bị Hạo Hiên ép, không thể không lùi lại một bước, câu chữ gì đó đều bị ánh mắt lạnh tới đáng sợ kia làm nuốt lại, cô hơi chớp mắt, cố gắng giữ bình tĩnh đánh trống lảng: “Trời tối rồi, em còn phải về nghỉ ngơi. Hiên ca, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong cô định lướt qua người Hạo Hiên mà chạy, ai ngờ đâu cô bị Hạo Hiên ngăn lại, còn chưa kịp hồi thần đã thấy bản thân bị Hạo Hiên vác lên vai mà bước đi.

“Hiên ca! Anh làm gì vậy! Thả em xuống!” Cẩm Trúc bất ngờ, nhìn xung quanh thấy có mấy người của Death vừa đi qua, mặt đỏ lừ, đánh vào lưng Hạo Hiên mấy cái gắt lên. Có điều Hạo Hiên giống như không để ý tới mấy cái đánh này của cô. Bước chân vẫn rất vững vàng đi vào trong nhà.

Càng đi, càng có nhiều người nhìn về phía họ. Dù ánh mắt rất nhanh rời đi nhưng đều có thể nhìn thấy. Cẩm Trúc lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, xấu hổ chết cô rồi.

Đến phòng Cẩm Trúc Hạo Hiên mới thả cô xuống. Ép Cẩm Trúc vào bức tường đằng sau hạ giọng: “Em thật sự không nhìn ra tình cảm của anh?”

Cẩm Trúc lần đầu tiếp xúc với một người đàn ông trong tư thế mập mờ như vậy, cả người cảm thấy không tự nhiên nhưng không thể tránh thoát.

“Anh nói gì em không hiểu. Hiên ca, hôm nay có phải anh đã uống rượu không? Hình như anh say rồi đấy!” Cẩm Trúc cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Hạo Hiên lí nhí nói.

Nhưng một bàn tay nâng cằm cô lên, ép Cẩm Trúc phải ngẩng đầu: “Đừng đi xem mắt được không? Nếu em cần một người để dựa vào, anh tới để em dựa, có được hay không?”

Ánh mắt Hạo Hiên rất thâm tình, lại thêm một tia cầu khẩn. Cẩm Trúc bị ánh mắt này của anh làm cho không biết thế nào nhưng nghĩ tới ngày trước đây, anh lúc xa lúc gần với cô, Cẩm Trúc hơi nhíu mày: “Hiên ca, anh nói anh có tình cảm với em, nhưng mà trước đây em cũng không thấy anh có biểu hiện gì. Hiện tại đột nhiên anh tới nói với em câu này, có phải có chút không chân thật hay không? Dù sao chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, sao có thể một chút biểu hiện cũng không có chứ.”

“Anh…” Hạo Hiên bị cô nói không phản bác lại được.

“Anh là lo lắng, sợ rằng em đối với anh giống anh trai. Nếu như vậy, một khi anh nói ra vậy mối quan hệ của chúng ta có như thế nào cũng sẽ không trở về như lúc đầu. Vì vậy, anh vẫn luôn im lặng.” Hạo Hiên thở dài một hơi, đem hết những lời này nói ra.

“Nhưng khi nghe tin em muốn đi xem mắt, anh không thể ngồi yên được nữa. Anh không kịp nghĩ ngợi mà tới gặp em. Đến khi đó anh mới nhận ra, anh không thể đứng yên được nữa, anh không muốn mất em vào tay người khác. Cẩm Nhi, cho anh một cơ hội được không?”

Cẩm Trúc nhìn Hạo Hiên, trong lòng lúc này thật sự đã sớm bị những lời nói của Hạo Hiên thuyết phục, nhưng cô không muốn dễ dàng chấp nhận anh như vậy. Anh rõ ràng có tình cảm với cô, nhưng cái gì cũng không nói. Có phải nếu cô không nhờ A Tinh, vậy anh tính khi nào mới nói chứ. Nếu cô cứ cô như vậy chờ đợi anh có phải anh cả đời này cũng không nói không. Cẩm Trúc mím môi, lách người tránh khỏi Hạo Hiên: “Em cần suy nghĩ một chút, muộn rồi, Hiên ca nên nghỉ sớm đi. Ngủ ngon!” Nói xong cô liền đóng cửa lại, để Hạo Hiên đứng bên ngoài.

Nhìn cánh cửa đang đóng kín trước mặt, Hạo Hiên thở dài, đứng một lúc sau đó mới nói: “Anh chờ câu trả lời của em.” Nói xong, không thấy động tính nào nữa anh mới quay người bước đi.

Cẩm Trúc khi cửa phòng vừa đóng, cô cũng không còn giữ được bộ dáng lạnh nhạt nhựa vừa rồi nữa. Khóe miệng không tự chủ nâng cao lên. Cả đêm này, trong đầu cô đều là những lời kia của Hạo Hiên. Sáng hôm sau, Cẩm Trúc không nhịn được mà muốn tới tìm Diễm Tinh.

Có điều, khi tới trước cửa, cô đã bị Tiểu Mỹ ngăn lại. Tiểu Mỹ nhìn Cẩm Trúc, bất đắc dĩ nói: “Cẩm Trúc tiểu thư. Nếu ngài không muốn cả ngài và tôi đều bị lão đại đuổi khỏi lâu đài, vậy vẫn là gặp chủ mẫu sau đi ạ.”

Nghe tới đây, Cẩm Trúc đương nhiên hiểu xó chuyện gì xảy ra, cô hơi ngượng ngùng gật đầu rồi quay người xuống bên dưới. Cô lại quên mất Tần Phong giữ Diễm Tinh kỹ tới cỡ nào.

Mà trong phòng, hai thân hình đang nằm ôm nhau ngủ. Thật ra chỉ có cô gái là vẫn ngủ, còn người đàn ông đã thức từ lâu, nhưng hắn vẫn chăm chú quan sát cô gái nhỏ của mình. Tần Phong mỉm cười, vẻ mặt lúc này không còn chút lạnh lùng nào mà thay vào đó là cưng chiều và sủng nịnh. Nhìn Diễm Tinh thêm một lát Tần Phong mới ngồi dậy, cô gái nhỏ tối qua mệt mỏi rồi cứ để cô ngủ thêm cũng được.

Khi Diễm Tinh tỉnh giấc đã là gần bữa trưa. Diễm Tinh trong phòng tắm nhìn dấu vết màu đỏ khắp người mình khóc không ra nước mắt. Một người nhịn quá lâu thật đáng sợ, làm người cô hôm nay đều nhức mỏi.

Diễm Tinh đã hoàn toàn bình phục, cũng không thể ở lại đây lâu thêm. Vì vậy sáng sớm hôm sau liền lên máy bay về nước. Có điều nhìn bầu không khí ngượng ngùng giữa Cẩm Trúc và anh cả mình có thế nào nhìn cũng không nổi. Hôm qua cô đã nghe Cẩm Trúc kể sơ sơ chuyện tối hôm trước. Cô biết mà, anh cả đối với người ta là có ý, nhưng lại không nói gì mãi đến lúc sắp mất mới đi tìm.

Nhưng Diễm Tinh không biểu lộ ra mặt, cô nhìn Cẩm Trúc: “Cẩm Trúc, nghe nói người cô sắp xem lần này là một vị bác sĩ có tiếng đúng không?”

“Đúng vậy.” Cẩm Trúc nghe Diễm Tinh tự mình bịa chuyện, cũng rất phối hợp gật đầu. Ánh mắt hơi liếc về gương mặt có chút tối đi của Hạo Hiên.

“Aida, chúc mừng cô nha. Nếu như thành, nhất định phải nói với tôi đó. Sau này cô có làm đám cưới, tôi sẽ tặng cô một bộ váy cưới…” Có điều Diễm Tinh còn chưa nói xong đã bị anh trai mình đánh gãy lời.

“A Tinh, xem mắt còn chưa em, em vội thiết kê váy cưới cái gì.” Hạo Hiên trong giọng nói xen lẫn chút không vui.

“Tinh Nhi chỉ quan tâm bạn bè một chút, cậu nổi giận cái gì.” Tần Phong nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh vợ mình, tay tùy ý ôm eo cô lên tiếng, ánh mắt như có như không liếc Hạo Hiên một cái.

“Tần Phong, đừng quên giờ tôi là anh rể của cậu đấy!” Hạo Hiên trừng mắt nhìn Tần Phong. Em gái anh mà hiện tại anh cũng không có quyền dạy dỗ nữa hả!

Tần Phong nhún vai, tỏ vẻ không liên quan rồi ôm eo Diễm Tinh đứng lên: “Tinh Nhi mới khỏi ốm, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi đưa cô ấy đi nghỉ, hai người tự nhiên.” Nói rồi Tần Phong ôm Diễm Tinh vào khoang máy bay riêng của hắn, để lại Cẩm Trúc và Hạo Hiên bên ngoài.

Diễm Tinh lúc này nhịn cười muốn đỏ cả mặt. Cô không ngờ anh cả cũng có một ngày bị người khác chặn miệng như vậy. Mà người đó còn là chồng của cô.

“Em vui như vậy sao?” Tần Phong thấy bộ dáng vui vẻ của cô gái nhỏ, khóe môi không nhịn được cong lên theo cô.

“Lần đầu tiên em thấy anh cả bị chọc tới không còn gì để nói như vậy.” Diễm Tinh gật đầu, không khách sáo cười thành tiếng.

“Em vui là tốt.” Tần Phong xoa xoa hai má cô rồi ôm Diễm Tinh lên giường.

“Nghỉ một chút đi, em vừa mới khỏi. Lại đi máy bay, vẫn nên ngủ một chút, người sẽ không khó chịu.” Giọng nói hắn trầm ấm lại nhu hòa, Diễm Tinh nằm trong ngực hắn, cảm thấy rất yên bình, lát sau liền chìm vào giấc ngủ.

“Ngủ ngon, cô gái nhỏ của anh.” Tần Phong thấy cô đã ngủ say, môi nở nụ cười hôn lên khóe mắt cô một cái. Lát sau Tần Phong từ trên giường ngồi dậy, động tác vô cùng cẩn thận sợ đánh thức Diễm Tinh. Hắn giúp cô đắp chăn lại tử tế rồi lấy máy tính ra xem xét gì đó. Không biết là hắn xem gì chỉ thấy mày kiếm có lúc nhíu lại, nhưng có lúc lại giãn ra, đáy mắt luôn ẩn hiện ý cười cùng vui vẻ.

Ngay lúc này ở Ellie, ba nhân vật chỉ sau Diễm Tinh cũng đang rất bận rộn.

Cả ba người chụm đầu vào bàn bạc về cái gì đó. Giữa bàn là một tời giấy rất lớn, dù chưa nhìn được nhiều nhưng có thể nhận ra đây là một bộ trang phục…