Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 183




Những người áo đen này sao lại dám trái lệnh của Diễm Tinh. Họ lui về trong bóng tối, có điều với động tĩnh nói Diễm Tinh vẫn rất cảnh giác.

Mà nghèo qua đường thấy những người áo đen kia tới nhanh mà đi cũng nhanh cảm thấy không còn gì thú vị, cũng dần tản ra.

Diễm Tinh cùng hai cô bạn và Quách Ngọc vào một quán cafe gần đó.

Lúc này Quách Ngọc mới lên tiếng: “Chuyện của cô ở Paris tôi đã được nghe qua.”

Diễm Tinh nghe vậy chỉ mỉm cười, không nói gì cả.

“Quách gia dù không bằng Lâm gia hoặc Death, nhưng trong giới hắc đạo có một chỗ đứng nhất định. Sau này nếu cần đến chúng tôi, cô có thể gọi bất cứ lúc nào.”

Mạn Nhu và Diệu An ngồi cách bàn của Diễm Tinh mấy bàn. Đủ để nhìn thấy hai người họ nhưng lại không nghe được Diễm Tinh và Quách Ngọc nói gì. Mạn Nhu cũng vì thế mà cảm thấy lo lắng.

“Không biết cô ta vì sao tự dưng tìm tới A Tinh.” Hai tay Mạn Nhu xoắn vào nhau, ánh mắt nhìn hai người họ một giây cũng không rời.

“A Tinh cũng không phải đối tượng dễ bắt nạt.” Diệu An bộ dạng lại khác hẳn. Từ khi cô biết có nhiều người đi theo bảo hộ A Tinh như vậy. Lại cảm giác được trên người vị Quách nhị tiểu thư kia không có ác ý thì cũng có đôi phần thả lỏng những vẫn để ý động tĩnh ở bên kia.

Diễm Tinh thấy Quách Ngọc có bộ dáng này vẫn là không quen mắt nhưng cũng không từ chối: “Tôi nhận thiện ý này của Quách nhị tiểu thư. Có điều, hôm nay Quách nhị tiểu thư muốn nói chuyện riêng với tôi chắc không phải chỉ vì chuyện này đâu nhỉ.”

“Tôi đã nhận được thiệp mời của cô. Tôi biết, lúc đầu Tần Phong không gửi thiệp mời tới Quách gia.” Quách Ngọc cười cười gật đầu.

“Thật ra nếu không có lần tình cờ gặp ngày hôm nay, tôi cũng định đi tìm cô một chuyến. Chỉ là muốn nói cảm ơn cô. Cảm ơn cô vì đã giúp Quách gia giữ lại chút thể diện. Vì chuyện ngày trước tôi làm, ngay sau đó những dự án Quách thị và Tần thị đang bàn bạc hợp tác ngay lập tức bị Tần Phong chấm dứt. Về phía hắc đạo cũng không mấy suôn sẻ. Lúc đó đã có rất nhiều những lời truyền miệng nói Tần Phong cùng Quách gia hiện tại đã trở mặt, còn có rất nhiều lời đồn khác xung quanh Quách gia. Tôi biết đây là Tần Phong đang giúp cô xả giận. Vì vậy, khi Tần Phong không gửi thiệp cưới tới Quách gia, tôi cũng đã đoán được phần nào. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, cô lại gửi đi một phần thiệp mời khác, còn là lấy danh nghĩa của cô. Vì vậy, tôi muốn cảm ơn cô.” Diễm Tinh nghe những lời này không khỏi nhìn Quách Ngọc sâu thêm một phần. Vị tiểu thư này so với ngày trước khác biệt rất lớn.

Ngày trước Quách Ngọc luôn là con phượng hoàng đứng trên cao nhìn xuống mọi người. Trên người tản mác ra khí chất của một tiểu thư cao quý nhưng có đôi phần tà tính. Cô ấy thông minh, nhưng quá kiêu ngạo. Kiêu ngạo tới mức nghĩ rằng tất cả đều sẽ theo cô ấy sắp xếp, luôn để lộ gai nhọn ra bên ngoài. Nhưng hiện tại gặp lại, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo đó nhưng đã biết thu liễm, cũng giấu đi rất nhiều sắc bén.

Diễm Tinh cười nhẹ: “Cô đã thay đổi rất nhiều.”

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ rằng bản thân mình lại có thể thay đổi như vậy. Cô nói đúng, tôi đã ngộ nhận quá nhiều về bản thân mình. Cũng ngộ nhận về tình cảm của Tần Phong dành cho tôi. Hiện tại khi buông bỏ được, tôi lại cảm thấy thật sự nhẹ lòng.” Quách Ngọc gật đầu.

“Nhìn cách anh ấy bảo vệ cô như vậy, tôi biết đến ngay cả một cơ hội tôi cũng không hề có.” Quách Ngọc đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ. Dù hiện tại nhìn như bình thường nhưng cô biết, chỉ cần cô làm ra một động thái khác thường nào với cô gái trước mắt, chắc hẳn cô sẽ chết không toàn thây. Có rất nhiều nhân chứng cho việc làm ngu ngốc này rồi, và chính bản thân cô cũng suýt nữa không giữ nổi mạng mình.

“Mong rằng sau này, chúng ta hợp tác vui vẻ.” Diễm Tinh mỉm cười, đưa tay ra với Quách Ngọc.

Quách Ngọc thấy Diễm Tinh như vậy có chút sững sờ nhưng cũng đưa tay ra bắt lấy. Cuộc nói chuyện của hai người rất ngắn, chỉ khoảng 20 phút, nhưng lại có thể giải quyết được rất nhiều chuyện.

“Bạn tôi còn đang chờ tôi, hẹn Quách nhị tiểu thư dịp khác.” Diễm Tinh đứng lên, gật đầu chào. Dáng vẻ ung dung tự tại, vô cùng thoải mái.

“Được, hẹn cô dịp khác.” Quách Ngọc cũng đứng lên chào hỏi. Trước khi Diễm Tinh rời đi mày hơi nhíu lại sau đó lấy hết can đảm nói một câu: “Xin lỗi cô! Tôi còn nợ cô một lời xin lỗi vì những hành động ngày đó.”

“Chuyện lâu rồi, tôi dù vẫn nhớ nhưng không để tâm tới nữa. Quách tiểu thư cũng nên như vậy.” Diễm Tinh gật đầu nhìn Quách Ngọc rồi tới chỗ Mạn Nhu và Diệu An.

Ba cô gái cười nói đi ra khỏi quán cafe. Lát sau, một cô gái nữa bước vào, không ai khác ngoài Quách Hân.

“Đã nói rõ chưa?” Quách Hân nhìn em gái sau đó lại nhìn theo bóng lưng Diễm Tinh đã đi xa.

“Rồi ạ. Chị, chúng ta đi thôi.” Quách Ngọc gật đầu, rồi cũng cùng chị mình tiếp tục đi dạo. Chỉ là hướng đi ngược lại với ba người Diễm Tinh.

“A Tinh, cô ta gặp cậu nói cái gì vậy?” Mạn Nhu thấy Quách Ngọc cùng Quách Hân đã đi xa mới lên tiếng hỏi.

“Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn vì tớ đã gửi thiệp cưới cho Quách gia.” Diễm Tinh cười nói.

“Cậu gửi thiệp mời cho Quách gia?” Mạn Nhu hơi nhíu mày, có chút ngoài dự đoán hỏi.

“Quách gia và Lâm gia giao hảo đã lâu. A Tinh cũng nên chừa cho Quách gia chút mặt mũi. Dù sao hiện tại, tớ thấy Quách Ngọc đã thay đổi khá nhiều rồi.” Diệu An nghĩ một chút rồi nói.

“Đúng vậy. Ngày trước người sai là Quách Ngọc, cô ta cũng đã phải trả giá. Về phần Quách gia, ngoài Quách Ngọc không ai có can hệ đến tớ. Họ còn là gia tộc lớn, nếu như cứ căng thẳng, cũng không phải chuyện tốt.” Diễm Tinh gật đầu.

Ba cô gái vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh trời đã tối. Sau khi đi ăn với Diệu An và Mạn Nhu, Diễm Tinh còn muốn cùng bạn mình nói chuyện thêm chút nữa. Chỉ tiếc là cô bị Jason “mời” về nhà. Thấy biểu cảm nếu cô không trở về anh sẽ không thể nào giữ mạng, Diễm Tinh đành tạm biệt hai người bạn của mình rồi lên xe về Trừng Viên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã gần tới ngày khiến cho cả giới thượng chú ý. Đó là ngày hai nhà Tần Triệu chính thức trở thành thông gia.

Diễm Tinh nhìn quyển album ảnh cưới đang cầm trên tay, trong lòng không khỏi ngọt ngào. Tần Phong đưa cô đến Italia chụp ảnh cưới. Nơi cả hai chụp đều là ở những địa danh nổi tiếng. Cũng vì vậy mà nguyên đoàn chụp ảnh quay phim đi theo cô và Tần Phong gần 10 ngày mới hoàn thành.

“A Tinh, mẹ vào được không?” Đang lúc Diễm Tinh ngồi cười ngờ nghệch, bên ngoài giọng nói dịu dàng, ôn nhu của Ngô Giai Ý vang lên.

“Dạ, mẹ vào đi ạ.” Diễm Tinh đặt quyển album xuống bàn, đi ra mở cửa cho mẹ mình. Hai ngày trước cô đã trở về nhà chính Triệu gia ở, chuẩn bin cho lễ đón dâu ngày mai.

Ngô Giai Ý thấy con gái ý cười đầy mặt, không hiểu sao trong lòng vừa vui mừng lại có thêm phần hụt hẫng. Đứa con gái này, bà luôn đặt trong lòng mà nâng niu. Hiện tại dù đã kết hôn với người ta, cũng đến ở nhà chồng được nửa năm. Nhưng chưa tổ chức lễ cưới, bà vẫn luôn nghĩ con gái chưa lấy chồng.

“Tối nay con ăn hơi nhiều đồ cay, mẹ mang chút trà với lê lên để con giải nhiệt một chút. Tránh cho ngày mai làm cô dâu rồi trên mặt còn mọc thêm mụn, thật khó coi!” Ngô Giai Ý cười với con gái, đưa khay đồ ăn cho Diễm Tinh.

“Con cảm ơn mẹ~” Diễm Tinh nhận khay đồ ăn từ trong tay mẹ mình, cười ngọt ngào nói.

Ngô Giai Ý đi vào trong phòng, thấy quyển album đặt trên bàn, còn đang được mở ra liền biết con gái vừa làm gì, bà cười cười: “Con vừa xem ảnh cưới à?”

“Vâng.” Tai Diễm Tinh hơi đỏ lên, nhỏ giọng đáp.

“Đúng là con gái lớn rồi, tâm luôn đặt ở chồng mà.” Ngô Giai Ý điểm nhẹ trán con gái, có vẻ hờn dỗi nói.

Xong bà lại nhìn con gái và con rể trong quyển album: “Nhưng phải công nhận, con rể mẹ thật soái. Nếu mẹ là con, mẹ cũng sẽ ngồi ngắm cả đêm.”

Nghe mẹ mình trêu chọc, da mặt Diễm Tinh vốn đã được Tần Phong luyện cho dày thêm vẫn không nhịn được mà ửng đỏ: “Mẹ~”

“Mẹ nói như vậy, không lẽ A Tinh không đẹp sao ạ?” Diễm Tinh bĩu môi ôm tay mẹ mình làm nũng.

“Đâu có. A Tinh của mẹ là cô gái đẹp nhất trên đời này.” Ngô Giai Ý bật cười nhéo má con gái mắng yêu: “Đã lấy chồng rồi vẫn trẻ con như vậy!”

“Con vẫn là con gái của mẹ mà.” Diễm Tinh cười nhẹ hôn má mẹ mình một cái.

“A Tinh, mẹ thấy con luôn nở nụ cười trên môi. Cả người lúc nào cũng phảng phất hơi thở vui tươi. Mẹ biết con đang sống rất tốt, và Tần Phong cũng chăm sóc con gái của mẹ rất tốt. Mẹ cảm thấy, mắt nhìn của mẹ quả thật không sai.” Ngô Giai Ý vỗ vỗ tay con gái nhẹ nhàng ôn nhu nói.

“Anh ấy đối với con rất tốt.” Diễm Tinh ngả đầu vào vai mẹ, cười nhẹ nói.

“A Tinh, chồng của con không phải người đàn ông tầm thường. Có thể nói, cậu ấy là một người nguy hiểm. Người nắm trong tay vận mệnh của hàng trăm con người ở Tần gia, Tần thị và hiện tại là cả Lâm gia. Xung quanh cậu ấy sẽ có những nguy hiểm nhất định. Vì vậy, con cũng cần phải cẩn trọng. Con chọn Tần Phong vậy cũng cần phải quen với những sự việc, những người xung quanh cậu ấy, cũng phải biết cách tự bảo vệ bản thân mình, nhớ không?” Nói những lời này, hốc mắt của Ngô Giai Ý đã hơi ửng đỏ.

“A Tinh nhớ ạ.” Diễm Tinh nghẹn ngào gật đầu.

“Là vợ chồng, chắc chắn không thể tránh khỏi những lúc tranh cãi. Con đừng ỷ lại việc Tần Phong luôn yêu thương, nhường nhịn con mà phách lối, ngang ngược với thằng bé. Có những lúc cũng nên tự xem bản thân mình, và cần phải khôn khéo để xử lý cũng như không khiến cho hai người cùng cảm thấy khó xử…” Ngô Giai Ý dặn dò con gái rất nhiều.

“Vâng, con gái nhớ kỹ.” Diễm Tinh ngồi yên bên cạnh mẹ mình nghe mẹ dặn dò. Hai mẹ con ngồi nói chuyện tới khuya, Ngô Giai Ý mới trở về phòng ngủ.

Ngô Giai Ý còn chưa về phòng được bao lâu, thì bên ngoài cửa của Diễm Tinh lại có tiếng gõ.

“Con gái, cha vào được không?” Là giọng Triệu Chính vang lên.

“Cha ạ, cha vào đi.”

“Con vẫn chưa ngủ sao?”

“Dạ chưa, con vẫn chưa muốn ngủ.” Diễm Tinh lắc đầu cười nói với Triệu Chính. Đợi khi ông ngồi xuống ghế cô mới tiến lên ôm cánh tay cha cười cười: “Cha…có phải cha không nỡ nhìn con gái lấy chồng, nên cha cũng không ngủ được ạ?”

“Con bé này, còn trêu cha sao? Không phải con đã sớm gả đi rồi à. Ngày mai chỉ là một nghi thức mà thôi.” Triệu Chính xoa đầu co. gái.

“A Tinh, ngày trước, khi hai đứa đi đăng ký kết hôn. Tần Phong đã hứa với cha sẽ không để con chịu thiệt thòi, cũng sẽ chăm sóc cho con thật tốt, vì vậy cha mới đồng ý. Sau này không muốn đem chuyện này nói ra ngoài vội là vì đề phòng trong khoảng thời gian này hai đứa không hòa hợp, vậy sẽ vui vẻ tách ra, không ầm ỹ huyên náo. Thấy con cùng Phong sống tốt cha cũng rất vui vẻ. Nếu sau này ở bên đó con bị bắt nạt hay gặp bất cứ chuyện gì. Hãy trở về với cha, mặc kệ Tần Phong có danh tiếng ra sao, thủ đoạn thế nào, cha đều sẽ thay con làm chủ. Đừng để bản thân phải chịu ấm ức, có biết không?” Triệu Chính nhìn con gái cười cười nói.

Mà nghe những lời này, nước mắt Diễm Tinh đã vòng quanh hốc mắt.

“Khóc cái gì, có nghe thấy lời cha nói không?” Triệu Chính nhìn dáng vẻ này của con gái, sống mũi có chút cay, ông giúp con gái lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống rồi búng trán cô một cái nói.

“Con biết rồi, nếu sau này anh ấy bắt nạt con, con nhất định sẽ về mách cha. Để cha giúp con gái xả giận.” Diễm Tinh gật đầu đảm bảo.