Diễm Tinh đến nhà chính Triệu gia, nói chuyện với Triệu lão gia một hồi chọc cho ông vui vẻ, còn ở lại ăn tối với ông.
"A Tinh, nghe nói hôm nay cháu đến Hạo Tinh, còn chỉnh giám đốc Vương một trận." Triệu lão gia vừa ngồi ăn vừa nhìn cháu gái mình nói.
Khóe miệng Diễm Tinh giật giật, không phải chứ, thông tin đến tai ông nội còn nhanh hơn cô nghĩ. Cô cho rằng phải ngày mai ông mới nhận được tin này.
"Không cần nhìn ông bằng ánh mắt đấy. Anh hai cháu gọi cho ông nói vậy." Triệu lão gia nhìn biểu cảm bất ngờ của cháu gái cười nói.
Diễm Tinh bĩu môi, chun mũi hừ nhẹ nói: "Anh hai cháu đây là đang ép cháu ra mặt. Rõ ràng anh hai biết chuyện của Vương đổng nhưng lại cố tình như không biết. Còn đem tin tức truyền đến tai cháu, không phải muốn đẩy cháu ra mặt hay sao. Ông nộiii, ông phải làm chủ cho A Tinh mới được đó." Cô lắc nhẹ cánh tay Triệu lão gia làm nũng nói.
"Tiểu quỷ, đừng tưởng ông không biết trong cái đầu nhỏ của cháu đang nghĩ gì. Ý của anh hai cháu lần này, ông phi thường tán thành. A Tinh, cháu đã lớn rồi, cũng nên tiếp quản Hạo Tinh thôi. Anh hai cháu lo một lúc mấy công việc cũng rất vất vả." Triệu lão gia vô nhẹ lên tay Diễm Tinh khuyên nhủ.
"Cháu còn muốn rèn luyện thêm mấy năm nữa." Diễm Tinh cúi đầu, rầu rĩ nói.
"Muốn rèn luyện tốt thì cháu phải tiếp quản Hạo Tinh mới có thể tiếp tục rèn luyện. Cháu nhìn anh hai cháu đi, sinh trước cháu mấy tiếng hiện tại vừa quản lý Hạo Tinh giúp cháu vừa tiếp quản vị trí phó giám đốc ở Triệu thị. Theo ông nội thấy, là A Tinh của chúng ta đang lười mà thôi. Hôm nay cháu vừa đến đã khiến giám đốc Vương đứng ngồi không yên. Ông nghĩ, cũng không cần rèn luyện thêm ở trường đâu." Triệu lão gia cười nói.
Bị ông nội nói trúng tim đen, Diễm Tinh sờ mũi cười gượng. Ông nội vẫn là ông nội, so với người khác quả nhiên là nhìn thấu tâm tư nhỏ nhỏ của cô.
"Tâm tư của cháu, đừng nói Hạo Nhi, đến Khải nhi cũng nhìn ra. Nếu không sao nó có thể bày ra trò này ép cháu tiếp quản Hạo Tinh. Ông nội còn nhìn không ra, thì làm sao có thể tiếp quản được Triệu thị to lớn thế này." Triệu lão gia nhìn vẻ mặt của cháu gái, nhẹ liếc cô một cái, có chút bất đắc dĩ nói.
Hai ông cháu ông một câu, cháu một câu, rất nhanh trời đã xẩm tối. Diễm Tinh cũng trở về nhà. Việc đầu tiên cô quay về không phải là đi thu xếp đồ đạc mà là đi gặp anh hai.
Anh hai cô biết cô nhúng tay vào việc hợp tác với Ellie tức là đã có ý định về Hạo Tinh. Cho nên bày trò này ra với cô. Tên Vương Lâm đó, với khả năng của anh hai mà nhìn không ra, Diễm Tinh cô sẽ chui lại xuống đất. Vậy mà ông anh này của cô còn làm ra cái gì cũng không biết, muốn gài cô? Rõ ràng ngay từ đầu đã có ý định này. Một phần giúp cô thanh lọc những thành phần không tốt. Một bên giữ lại Vương Lâm để cô có thể dễ dàng nắm thóp, còn cố tình buông lỏng để Vương Lâm thấy ông ta làm việc không có sơ hở. Khi cảm thấy thời cơ thích hợp sẽ tuồn tin tức này ra cho cô, anh hai quả nhiên nham hiểm, còn có thể sáng ngang với anh cả. Bảo sao tự nhiên hôm vừa rồi lại sang nói chuyện với cô, bảo cô chủ nhật gặp ông nội. Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng còn cố tình đưa cô tin tức. Diễm Tinh bây giờ tức đến muốn xì khói, cô hùng hổ đến cửa phòng của Tuấn Khải gõ cửa.
"Anh hai, anh hai, mở cửa, em có chuyện muốn..." Diễm Tinh vừa đập cửa vừa quát lớn. Có điều lời còn chưa dứt cửa đã mở ra. Bên trong một thiếu niên có gương mặt tương tự cô đến 6 phần lộ ra, còn là bộ dáng tươi cười vô lại. Diễm Tinh trừng mắt, nắm đấm nhỏ đánh vào người Tuấn Khải một cái quát: "Anh chơi vậy là không công bằng. Không phải em bảo chuyện em về Hạo Tinh sang năm sau em mới công bố sao, hiện tại ông nội biết hết rồi, anh nói em phải trốn thế nào hả?"
Tuấn Khải nhướng mày, đi vào trong phòng, vừa đi vừa chép miệng: "Anh hai giúp em sớm một chút, đằng nào cũng về, so với năm sau không phải bây giờ thời cơ rất tốt sao?"
"Anh!" Diễm Tinh bị Tuấn Khải chọc đến cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Thấy em gái thật sự bị mình chọc giận, Tuấn Khải cười gượng đứng lên nói: "Dạo này Triệu thị có nhiều việc, anh hai không thể chú tâm vào Hạo Tinh. Mà đã không thể chú tâm, Vương Lâm kia sẽ được lợi. Dù sao từ giờ đến năm sau cũng chỉ còn có hơn 2 tháng. Anh hai nghĩ thời điểm nào cũng vậy thôi, nếu em đã muốn về anh về lúc nào chả như nhau. Huống hồ anh hai chỉ báo cho ông nội biết, cũng chắc chắn rằng ông nội sẽ không nói cho ai biết. Đợi đến thời điểm mà A Tinh của chúng ta muốn mới công bố chuyện em tiếp quản Hạo Tinh với bên ngoài. Về sớm một chút để em tìm hiểu rõ về tình hình hiện tại của Hạo Tinh, em thấy đúng không."
Diễm Tinh lườm anh hai mình một cái, giọng điệu hòa hoãn xuống.
"Theo A Tinh thấy, anh hai lười mà thôi. Chủ yếu vẫn là thấy em có ý định về Hạo Tinh nên mới lấy lý do này với em. Ý định quẳng công việc bên Hạo Tinh cho em để anh hai có thể nhàn nhã, hừ."
Tuấn Khải bị em gái nói trúng, chỉ có thể đứng cười. Quả thật đây đúng là lý do.
"Nhưng nể tình anh hai nói đúng, A Tinh cũng sẽ không làm khó." Diễm Tinh hừ nhẹ ngồi xuống cái ghế trong phòng Tuấn Khải.
"Thế nào, tình hình hiện tại của Hạo Tinh em đã thấy rõ?" Tuấn Khải nhìn em gái đã nguôi giận, mới ngồi xuống hỏi đến chuyện công việc.
"Em đã thấy, tên Vương Lâm đó tham hơn em tưởng." Diễm Tinh gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.
Tuấn Khải cười cười, không nói gì tên này em gái anh thừa sức giải quyết.
"Còn chuyện bộ trang phục của em, khi nào em tính sang Mỹ. Tuần sau là cha mẹ về rồi, nếu cha mẹ hỏi anh em có ở nhà không thì anh và anh cả biết ứng phó thế nào?"
"Phong ca ca nói với em sớm nhất chiều mai sẽ đi còn muộn nhất là sáng ngày kia, cũng đến chủ nhật này sẽ về." Diễm Tinh tính tính ngày. Hôm nay là thứ 3, nếu mai hoặc ngày kia cô sang Mỹ, vậy thì cũng chỉ chủ nhật là về mà thôi.
"Không cần anh hai đi cùng thật sao?" Tuấn Khải nhìn em mình, trong mắt hiện rõ vẻ không yên tâm.
Nhưng Diễm Tinh lại không để ý mấy, cô nói: "Phong ca ca bảo là lần này anh ấy cũng có việc bên Mỹ, nên sẽ đi cùng em. Anh hai không cần đi cùng em đâu, em đi cùng lắm chủ nhật là về rồi."
"Anh hai là lo lắng." Tuấn Khải nhíu mày.
"Em đi máy bay riêng của Phong ca ca đó, cho nên sẽ không gặp nhiều người. Phong ca ca còn đưa theo bác sĩ riêng của anh ấy đi theo phòng trường hợp em gặp chuyện. Anh hai đừng lo lắng, em biết sức khỏe của em hiện tại đã tốt rồi. Nếu không em cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng mình để đi đâu." Diễm Tinh cười tươi nhìn anh trai, đưa cho Tuấn Khải một ánh mắt anh yên tâm.
Tuấn Khải lời muốn nói ra lại thôi. Anh không phải lo lắng chuyện sức khỏe của A Tinh. Sức khỏe của em gái anh cũng biết rất rõ. Bao nhiêu năm điều dưỡng như vậy, hiện tại con bé đã khỏe hơn rất nhiều, so với người bình thường không khác là bao. Nếu không anh cũng sẽ không đồng ý cho A Tinh sang Mỹ. Điều anh lo chính là cái người họ Tần kia. Anh thật sự không yên tâm để A Tinh ở với tên đó. Cứ có cảm giác nếu mình lơ là một chút người đó sẽ bắt cóc mất em gái. Anh không thể không suy nghĩ nhiều thêm một chút. Tần Phong từ xưa đến nay là người thế nào anh biết rất rõ. Hắn ta đối xử với ai cũng là bộ dáng lạnh lùng, không muốn nói chuyện, kể cả với vị hôn thê. Vậy mà với A Tinh hắn hình như rất có kiên nhẫn, làm anh không nghĩ nhiều không được.
Anh thở dài một hơi, xoa đầu em gái nhẹ nói: "Vậy là được rồi, dù Tần thiếu với chúng ta có qua lại nhiều năm. Nhưng em là con gái, phải biết cách tự bảo vệ bản thân mình có biết không. Khi nào đến nơi nhớ gọi điện cho anh hai."
Diễm Tinh gật đầu, biết anh hai đang lo chuyện này cô cười nhẹ nói: "Anh hai yên tâm, em tự biết bảo vệ bản thân. Huống chi em tin Phong ca ca cũng không phải dạng người vô sỉ như vậy, nếu không anh cả cũng sẽ không làm bạn với Phong ca ca lâu như vậy. Còn cùng Phong ca ca mở ra bar Angel."
"Cẩn thận vẫn hơn." Tuấn Khải thấy em gái tin tưởng hắn như vậy, trong lòng không vui khuyên nhủ.
"Em biết, em biết mà, chắc chắn em sẽ bảo vệ bản thân." Diễm Tinh cười cười gật đầu đảm bảo.
Nghe vậy Tuấn Khải mới yên tâm, hai anh em nói thêm mấy câu sau đó Diễm Tinh cũng về phòng sắp xếp đồ đạc.
Diễm Tinh sắp xếp chút đồ vào va li rồi mới đi ngủ. Ở cả hai kiếp cộng lại, số lần đi ra nước ngoài của cô đúng là đếm được trên đầu ngón tay.
Sáng hôm sau, cô nhận được tin nghệ sĩ mới vào của Vương Lâm đã biến mất rồi. Quả nhiên Vương Lâm không làm cô thất vọng, hiệu suất làm việc rất nhanh.
"Tiểu thư, trong sáng nay, Vương Lâm cũng tuyên bố sẽ khuyên góp một số tiền lớn vào quỹ bảo trợ trẻ em ạ." Tiểu Mỹ tiếp tục nói.
"Nếu ngay từ đầu ông ta đã làm việc tốt như vậy thì em cũng không phải cất công đến Hạo Tinh một chuyến rồi." Diễm Tinh ngồi vừa chỉnh lại đầu tóc nói.
"Dạ." Tiểu Mỹ cười đồng tình với cái người gọi là Vương Lâm kia.
"Tiểu thư, sáng nay Tần thiếu nhắn cho tôi, nói khi nào tiểu thư dậy thì gọi cho Tần thiếu ạ."
"Vậy sao? Để em gọi Phong ca ca." Nghe thấy sáng nay Tần Phong gọi điện, vẻ mặt không chút biểu cảm gì của Diễm Tinh thay bằng vẻ mặt phấn khởi.
Khiến cho Tiểu Mỹ đứng một bên không khỏi cảm thán, tiểu thư của cô vẻ mặt thay đổi cũng khá nhanh đó.
Diễm Tinh gọi điện thoại cho Tần Phong. Tiếng chuông đổ một lần bên kia một giọng nói nam tính đã vang lên.
"A Tinh, dậy rồi à."
"Vâng, anh nói em gọi cho anh có việc gì không ạ?" Diễm Tinh điềm đạm nói.
"Tôi gọi để nói cho em biết, 7 giờ tối nay chúng ta sẽ bay, em chuẩn bị một chút. Bây giờ tôi sẽ bảo Jason đón em đến Trừng Viên."
"Em biết rồi ạ." Diễm Tinh mỉm cười nói sau đó cúp máy.
"A Mỹ, chị chuẩn bị đồ đạc xong chưa? Chúng ta bây giờ sẽ đến Trừng Viên, tối nay sẽ bay." Cô quay sang nhìn Tiểu Mỹ nói.
"Dạ đồ đạc của tôi đã sắp xếp xong cả rồi ạ." Tiểu Mỹ gật đầu.
Khoảng 20 phút sau, Jason đã đến trước cửa nhà. Anh cứ nghĩ cô chủ nhỏ này lần đầu tiên đi xa nhà hẳn là đồ đạc mang đi sẽ nhiều. Đã chuẩn bị sẵn tinh thần vác mấy cái vali lên xe. Nhưng khi nhìn thấy đồ đạc của của vị tiểu thư này anh không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có một chiếc vali nhỏ này thôi à? Không phải còn có gì chưa chuyển ra đó chứ?
Diễm Tinh thấy Jason liếc mắt vào trong, bộ dáng giống như đang đợi gì đó, cô lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Anh đang tìm gì sao?"
"À không phải ạ, tôi đang xem tiểu thư có còn đồ gì không thôi." Jason lắc đầu cười gượng nói.
"Không đâu, của tôi chỉ có cái vali này thôi." Diễm Tinh nghe vậy thì lắc đầu, chỉ chỉ vào cái vali trước mặt mình rồi nhìn Jason nói.
"Vậy để tôi giúp tiểu thư chuyển nó lên xe ạ." Jason thấy thật sự không còn cái vali nào nữa mới đem vali cất vào cốp xe.
Rất nhanh buổi tối chiều cũng đã đến. Hôm nay Tần Phong về sớm hơn mọi ngày, 5 giờ hắn đã có mặt ở Trừng Viên. Hai người ăn chút đồ lót dạ sau đó lên sửa soạn một chút. Diễm Tinh mặc một chiếc váy màu hồng phấn nhẹ nhàng thoải mái dài đến đầu gối. Thời tiết buổi tối có vẻ so với sáng lạnh hơn nên cô khoác ngoài chiếc áo len màu trắng. Nhìn thanh thuần giống như thiên sứ.
Tần Phong nhìn cô mặc như vậy thì nhíu mày, quay sang Tiểu Mỹ phân phó: "Đi lên lấy cho tiểu thư của cô thêm áo khoác dài." Sau đó đến bên cạnh Diễm Tinh, không hài lòng nói: "Bên Mỹ thời tiết lạnh, em còn muốn ăn mặc thế này?"
"Nhưng sang Mỹ em có thể thay đồ. Bây giờ mặc mặc áo bông dày cộp mới là làm khó em." Diễm Tinh nhăn mày.
Tần Phong không cho ý kiến. Đợi Tiểu Mỹ mang chiếc áo khoác xuống, Tần Phong cùng Diễm Tinh đi ra ngoài xe, đến nhà chính Tần Gia. Bộ trang phục kia thì đã được chuyển lên máy bay từ trước.
Ở Trừng Viên dù rộng rãi, nhưng nếu để máy bay tư nhân đáp thẳng xuống đó e là sẽ không bay lên được cho nên họ phải đến nhà chính Tần Gia.
Chiếc xe dần dần lăn bánh, nửa tiếng sau cũng có mặt tại nhà chính Tần Gia. Người gác cổng thấy đây là xe riêng của đại thiếu và đã được dặn từ trước, liền ngay lập tức mở cổng. Chiếc xe của Tần Phong đi qua khuôn viên, cũng không đi vào nhà chính mà đi thẳng đến chỗ một chiếc máy bay to lớn đang đậu.
Diễm Tinh vừa định mở cửa xuống xe thì bị Tần Phong ngăn lại, hắn kéo cô vào lòng muốn bế cô lên. Hành động của hắn khiến Diễm Tinh bất ngờ, theo phản xạ cô giơ tay đấy hắn ra hỏi: "Anh định làm gì vậy?"
"Em muốn công khai cho mọi người biết em cùng tôi đi sang Mỹ?" Tần Phong không trả lời cô mà hỏi ngược lại một câu.
"Không phải đi bằng máy bay tư nhân của anh sao, toàn là người của Tần Gia mà." Diễm Tinh thấy hắn hỏi vậy, đôi mắt đen láy hiện lên sự khó hiểu.
"Đúng là người của Tần Gia, nhưng tôi không dám chắc họ sẽ không nói chuyện này ra ngoài." Tần Phong nhếch môi.
Diễm Tinh lúc này miệng mở to, trong mắt mới hiện lên ý hiểu. Đây là Tần Gia, không phải Trừng Viên. Ở Tần Gia còn có mẹ kế của Tần Phong cùng em trai của hắn nhìn chằm chằm. Nếu giờ cô xuất hiện, ngay ngày mai ai ai cũng sẽ biết chuyện cô cùng Tần Phong xuất ngoại. Cô nhăn mặt nói: "Vậy sao không nói trước để em đeo kính, đội mũ vào là được."
"Sắp đến giờ rồi, tôi không muốn phí thời gian vào mấy việc lặt vặt này. Tôi cũng đâu ăn thịt em, em khẩn trương gì chứ?" Tần Phong hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Câu này lọt vào tai Tiểu Mỹ cùng Jason đang ngồi bên trên, thân hình hai người đồng thời run nhẹ. Ăn thịt thì không ăn, nhưng cái khác họ không chắc. Nhìn hôm nay Tần thiếu có thể nói trước với tiểu thư mà vẫn không nói gì là có thể hiểu ngay.
Diễm Tinh còn muốn nói lại thấy Tần Phong có vẻ mất kiên nhẫn, cô do dự một chút rồi gật đầu ý bảo được.
Tần Phong nhếch nhẹ khóe môi, đem một chiếc chăn mỏng phủ lên đôi chân thon dài trắng như ngọc của cô, sau đó đưa tay bế ngang người Diễm Tinh đặt lên đùi. Rồi hắn dùng vạt áo khoác Mangto đang mặc trên người bao bọc cả người Diễm Tinh lại. Thân hình nhỏ bé của cô được vạt áo của hắn che chắn, cả người Diễm Tinh áp vào một lồng ngực ấm áp. Hắn úp mặt Diễm Tinh vào hõm vai của mình, phần còn lại đã được tóc của Diễm Tinh che hết.
Sau khi xác định rằng Diễm Tinh sẽ không bị lộ, Tần Phong mới bế cô ra bên ngoài. Cảm giác người trong lòng khi ra bên ngoài, cả người hơi run nhẹ. Tần Phong ôm chặt cô thêm một chút, siết chặt người Diễm Tinh ở trong lòng hắn. Diễm Tinh vì một cái siết này, cả mặt chôn trên cổ hắn, làm cô bất ngờ. Đôi mắt chớp nhẹ, sau đó nhắm chặt, gò má cô có chút ửng đỏ. Ở bên ngoài, một hàng dài người đang đứng. Họ biết hôm nay đại thiếu gia sẽ bay sang Mỹ, nên mới ở đây. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ kinh ngạc đến mức quên cả chào. Thiếu gia từ xe đi ra, trên tay còn bồng một cô gái. Mà cô gái này được bảo vệ rất tốt, cả người được bao bọc trong vạt áo của đại thiếu gia, khuôn mặt nấp vào cần cổ của hắn. Chỉ thỉnh thoảng khi gió lướt qua, làm những sợi tóc trên phần khuôn mặt kia bay lên mới miếng cưỡng nhìn được sườn mặt của cô gái.
Nhưng họ còn chưa kịp nhìn kĩ đây là ai đã bị ánh mắt của Tần Phong bức cúi đầu.
Da đầu của những người này khi bị ánh mắt Tần Phong quét qua đều cảm giác được một trận lạnh lẽo. Họ không dám nhìn ngó xung quanh nữa, chỉ cúi đầu chào: "Đại thiếu gia!"
Tần Phong không nói gì, cúi xuống nhìn cô gái trong ngực ánh mắt dịu dàng hơn một chút rồi bế cô lên thẳng máy bay, chỉ để lại vạt áo bay nhẹ trong gió. Cả đám người nhìn theo bóng lưng của Tần Phong, một trận tò mò lúc nãy đè nén xuống lại bùng lên. Đại thiếu gia vậy mà ôm một cô gái trong lòng, còn cùng cô ấy xuất ngoại. Không phải Tần Gia sắp sửa có đại thiếu phu nhân rồi chứ.
Sóng gió bên dưới này Diễm Tinh không hề hay biết. Khi lên máy bay lúc này cô mới ló đầu ra bên ngoài. Cô còn nghĩ sẽ không lạnh, ai ngờ khi nãy vừa xuống xe đã lạnh muốn xỉu.
"Lạnh rồi?" Tần Phong ôm cô đi đến một khoang riêng rồi đặt cô ngồi xuống chiếc giường được sắp xếp gần đó.
Diễm Tinh gật đầu, sắc mặt có chút đỏ. Vừa rồi cả người cô được hắn bao bọc, chóp mũi vẫn quanh quẩn mùi hương quen thuộc của hắn. Cái này khiến tim cô không tự chủ được đập nhanh.
Thấy cô gái nhỏ như vậy, Tần Phong hiểu được cô gái này đang ngượng ngùng. Hắn nhìn Diễm Tinh với ánh mắt sâu thẳm giống như muốn đục ra một lỗ trên người cô. Cô gái nhỏ của hắn đã lớn, cũng biết xấu hổ rồi. Xấu hổ mới tốt, như vậy mới giống biểu hiện của một người bình thường với người khác giới. Hắn chỉ sợ trong lòng cô vốn coi hắn chỉ là anh trai, hiện tại xem ra cũng không hẳn.
Bị ánh mắt của Tần Phong nhìn, cả người Diễm Tinh cảm thấy không được tự nhiên. Cô ho nhẹ mấy tiếng sau đó hơi cứng ngắc nói: "Em muốn nghỉ một chút, Phong ca ca có việc thì ra ngoài làm đi."
Cô gái này muốn đuổi hắn đi à? Tần Phong cười nhẹ. Chân chuyển động nhưng không phải là đi ra ngoài mà hắn đến ngồi trên ghế lắc đầu: "Tôi ở đây làm việc, em cứ nghỉ đi." Nói xong hắn khẽ hất mặt với Diễm Tinh, ý nói cứ nằm nghỉ tự nhiên khiến Diễm Tinh không biết nên nói cái gì.